- Cha mẹ của đệ tử đã khuất núi, hiện tại trong tông phái chủ yếu là cô cô chiếu cố đệ tử. Đệ tử không thể mất đi người. Bất luận đối thủ là ai, bất luận đối mặt khó khăn đến bao nhiêu, đệ tử đều không có khả năng buông tay! Hơn nữa, Liệt Dương Tông tổn thất ba tên trưởng lão Long Lực. Bất luận đệ tử có đến Liệt Dương Tông hay không, bọn họ đều sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Trong âm thanh của Lâm Hi lộ ra một niềm tin kiên định.
Tại thế giới này, có vài thứ có khả năng dùng giá trị để cân nhắc, đáng giá hoặc là không đáng. Mà có vài thứ, là bất kể tất cả vốn liếng thì cũng phải đi làm.
Đại trưởng lão trầm lặng. Lão cảm nhận ra được, chính mình không có khả năng khuyên can được Lâm Hi.
- Ngươi chuẩn bị làm như thế nào?
Đại trưởng lão hỏi.
Lâm Hi không nói gì, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn không trung, tầm mắt tựa hồ xuyên qua không gian vô tận, nhìn về phía xa xăm:
- Công bố rộng rãi chuyện Mạnh Quân và trưởng lão Liệt Dương Tông cấu kết với nhau, truyền đi cho cả giới tông phái sáng tỏ. Mặt khác, chuẩn bị một phong thư để Liệt Dương Tông mau chóng trả lại cô cô cho ta.. .
Trong mắt Đại trưởng lão xẹt qua một vẻ buồn bã. Giới tông phái vốn là cá lớn nuốt cá bé, cho tới bây giờ đều không phải là nơi để diễn giải đạo đức. Những phương sách này, chỉ có thể coi là có chút ít còn hơn không có gì, tận lực ngăn cản Liệt Dương Tông. Còn hiệu quả thực tế chỉ sợ rất khó lòng được như ý muốn.
Có điều những lời này lão sẽ không nói với Lâm Hi. Lão không muốn vào lúc này lại đả kích sự tự tin của Lâm Hi.
-.. . Mặt khác, nếu như trong vòng ba ngày Liệt Dương Tông chưa có thư trả lời, hoặc là giao trả người. Thì tìm người thay đệ tử đưa một phong chiến thư đến núi Liệt Dương Tông. Sau nửa tháng, ta sẽ tự mình lên núi Liệt Dương Tông, mang Tam trưởng lão về! !
- ! ! !
Đại trưởng lão như bị sét đánh, toàn thân kịch chấn. Lão ngẩng phắt đầu nhìn Lâm Hi, cái miệng của lão mấp máy, như muốn nói điều gì, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Lâm Hi không nhìn Đại trưởng lão, ánh mắt vẫn cứ nhìn vào không trung, nhưng vẻ mặt cũng thư thái trước nay chưa từng có:
- Đại trưởng lão, ta (Lâm Hi đã trở thành chưởng môn nên đổi cách xưng hô) biết ngài muốn nói cái gì. Nhưng đây là biện pháp cuối cùng, cũng là duy nhất. Trước khi ta đặt chân lên núi Liệt Dương Tông, Xích Luyện Tông sẽ không hạ thủ cô cô, đây là thủ đoạn duy nhất có khả năng đảm bảo tính mạng của người.
Trong lòng Đại trưởng lão phát ra một tiếng thở thật dài, cả người đều tựa hồ già nua đi rất nhiều. Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng lão cũng phải tự thừa nhận điều Lâm Hi nói, là biện pháp duy nhất có thể được.
Chỉ có như vậy, Liệt Dương Tông mới không hạ thủ Lâm Như Vân.
- Nửa tháng.. . , đủ sao?
Đại trưởng lão thở dài hỏi.
Lâm Hi trầm lặng, không nói gì.
.. .
Một ngày sau, một phong thư xuất phát từ núi Ngũ Lôi, chạy tám trăm dặm khẩn cấp, đêm ngày gấp rút để đưa đến núi Liệt Dương Tông.
Cùng lúc đó, Ngũ Lôi Phái công bố cho cả giới tông phái chuyện Liệt Dương Tông và Mạnh Quân cấu kết làm loạn, cùng với bắt người là trưởng lão môn phái Lâm Như Vân. Đồng thời, chuyện Ngũ Lôi Phái yêu cầu Liệt Dương Tông trả lại Tam trưởng lão Lâm Như Vân cũng cùng được công bố.
Chuyện này trong giới Tông phái, đã dẫn đến chú ý không nhỏ.
Ngũ Lôi Phái chỉ là tiểu phái, trong giới Tông phái không đáng để ý. Nhưng mà chuyện động tới Liệt Dương Tông liền không giống nữa. Đặc biệt, kết quả cuối cùng, là Ngũ Lôi Phái đã thắng được một lần. Mà hai tên trưởng lão Long Lực kia tung tích không rõ, kết quả không cần nói cũng biết.
Trưởng lão Võ đạo Long Lực Kỳ Đệ Cửu Trọng, đối với bất cứ tông phái nào đều là lực lượng trung kiên. Một lần mà ngã xuống hai tên, ảnh hưởng không thể coi là không lớn.
Nhưng mà, giới tông phái không phải chốn từ thiện, giảng giải không phải nhân nghĩa đạo đức mà là thực lực. Cá lớn nuốt cá bé vĩnh viễn là qui luật không thay đổi, nếu muốn tông phái nào đó đứng ra, thay Ngũ Lôi Phái chủ trì công đạo thì đó là không có khả năng.
Điều đích thực dẫn đến giới tông phái bùng nổ, là ba ngày sau có một phong chiến thư.
Người khiêu chiến, là chưởng môn kế nhiệm của Ngũ Lôi Phái, đứa cháu Lâm thị đời thứ ba tên là Lâm Hi. Mà đối tượng khiêu chiến chính là Tông chủ Liệt Dương Tông Xích Luyện Tông.
Cường giả Đệ Thập Trọng Lôi Minh Kỳ, cao cao tại thượng, đại biểu cho vũ lực có lực lượng tối cao. Trong giới Tông phái, đã qua rất nhiều năm, không người nào dám khiêu chiến cường giả Lôi Minh Kỳ .
Đặc biệt, đối tượng lại là hậu sinh trẻ tuổi của một môn phái nhỏ.
.. .. ..
Phanh!
Một bàn tay trắng nõn như ngọc, nhưng lại trầm trọng như núi nặng nề chụp lên trên bàn. Trong khoảnh khắc bàn tay chụp xuống, cả đại điện nặng trịch do Thanh Đồng tạo ra đều nhảy dựng lên mãnh liệt.
- Hoang đường!
Một âm thanh hùng hồn uy nghiêm, vang lên trong đại điện. Tại Thượng phương của Đại điện, một nam nhân trung niên có lẽ độ ba bốn mươi tuổi, ngồi ở trên ngai vàng đồng thau đại mã kim đao, trong đôi mắt phun ra một ý định giết người làm trái tim người khác băng giá.
Tên nam nhân trung niên tóc đen nhánh, sắc mặt hồng hào, nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị sinh uy, phảng phất có thể chỉ liếc mắt đã xuyên thủng linh hồn kẻ khác.
Hắn chỉ là tùy ý đi tới nơi đó ngồi xuống, liền phảng phất như một con mãnh thú hồng hoang chiếm cứ chỗ đó. Nó tản mát ra một cỗ khí tức ngập trời ngập biển, hung ác ngang ngược.
Người này chính là Tông chủ Liệt Dương Tông - Xích Luyện Tông.
Tông chủ Liệt Dương Tông Xích Luyện Tông nổi danh trong toàn bộ giới Tông phái là nhân vật cực kỳ hung hãn. Vào hơn mười năm trước, hắn cũng đã đạt tới Đệ Thập Trọng Lôi Minh Kỳ, từ đó về sau không người nào dám khiêu chiến hắn.
Tuy nhiên vào giờ này khắc này, trong bàn tay to bè bè như nham thạch của Xích Luyện Tông rõ ràng là một lá chiến thư màu đỏ sậm.
- Một Ngũ Lôi Phái nho nhỏ lại dám phát chiến thư cho bổn tọa. Chuyện này, đã qua hai mươi năm không hề phát sinh!
Giữa đôi mày rậm của Xích Luyện Tông đang ấp ủ một cơn lôi đình bão táp. Trong cả tòa đại điện, không khí đều như biến thành nham thạch, đọng lại bất động.
- Chưởng giáo, có muốn chúng ta lập tức triệu tập đệ tử, tiêu diệt Ngũ Lôi Phái hay không? Hai vị trưởng lão Long Lực của chúng ta đã ngã xuống trên núi Ngũ Lôi, thù này không thể không báo a. Chỉ cần chưởng giáo ra lệnh một tiếng, chúng ta nhất định sẽ giết Ngũ Lôi Phái đến phiến giáp không lưu.
Một người trưởng lão Long Lực mặc áo bào trắng có thêu hình Liệt Diễm lên tiếng.
- Đúng vậy, chưởng giáo. Nếu mà dễ dàng tha thứ Ngũ Lôi Phái tùy tiện như vậy, đối với danh dự cả tông phái chúng ta đều có ảnh hưởng rất lớn.
Một vị trưởng lão Long Lực khác góp thêm.
Trong cả tòa đại điện xanh vàng rực rỡ, tổng cộng có sáu tên trưởng lão Long Lực như vậy.