Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi không phải nói hắn ở tại Lôi Thánh phong sao?
Lý Thu Bạch cũng không quay đầu lại nói, trong thanh âm có chút không vui.
Ở phía sau hắn cách đó không xa, Không Thánh Vương mới chạy tới không lâu nghe được Lý Thu Bạch chất vấn, trong lòng Không Thánh Vương cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng trên mặt không biểu lộ ra chút nào.
- Biểu ca thứ tội, Lâm Hi này quả thực là ở tại Không Thánh phong trước kia của ta, bất quá bản thân hắn bây giờ lại không ở chỗ này, mà là đi Lục Dương tiên giới...
Không Thánh Vương nói.
- Cái gì!
Lý Thu Bạch rốt cục động dung, Lục Dương tiên giới là địa phương nào, hắn là rất rõ ràng. Vốn chỉ cho là một tràng xung đột giữa đệ tử Luyện Khí cảnh với nhau, không nghĩ tới lại liên quan đến Lục Dương tiên giới.
Đệ tử có thể đi vào Lục Dương tiên giới tuyệt đối không phải là cái gì Luyện Khí cảnh, nếu như không có tu vi của Chân truyền đệ tử, mạo muội đi vào Lục Dương tiên giới, trực tiếp sẽ bị tiên khí chí cương chí dương trong đó thiêu chết!
- Tên tiểu tử kia lại là Chân truyền đệ tử, những thứ này trước đó ngươi cũng không nói với ta!...
Trong lòng Lý Thu Bạch có chút căm tức, không phải bởi vì đối phương là Chân truyền đệ tử, mà là bởi vì Không Thánh Vương chưa nói sự thật với hắn.
Không Thánh Vương cũng không dám phản biện, chuyện này cũng xác thực là hắn làm không tốt.
- Biểu ca, thật xin lỗi...
Không Thánh Vương vẻ mặt áy náy, hắn mặc dù đã làm qua Không Thánh Vương, ở trong nội môn uy thế cực trọng, nhất hô bá ứng, nhưng mà ở trước mặt Lý Thu Bạch hùng cứ trên Tiên Đạo quần anh bảng, danh chấn thiên hạ lại là cái gì cũng không phải.
Đối với những nhân vật trên Tiên Đạo quần anh bảng mà nói, điểm thành tựu mà hắn có này cái gì cũng không phải, thậm chí còn không đáng giá mỉm cười một cái.
- Quên đi.
Lý Thu Bạch khoát tay áo, dù sao cũng là biểu huynh biểu đệ, Không Thánh Vương cũng không phải là không có lòng. Đối phương lại đã là Chân truyền đệ tử rồi, đúng là ngoài dự liệu của hắn.
Ở Lý Thu Bạch nhìn tới, nếu như ở tại Thập thánh phong, dựa theo tình huống bình thường liền ứng với một gã đệ tử Luyện Khí cảnh, nhưng rất rõ ràng, hắn nhìn nhầm rồi, một người có thể có được hai ma sủng Tiên Đạo cảnh, cướp bóc đồng môn, ngỗ nghịch sư huynh, ngay cả trưởng lão tông phái cũng không để vào mắt lại làm sao chỉ là một cái đệ tử Luyện Khí cảnh.
Bất quá, chuyện như vậy lại khiến cho trong lòng Lý Thu Bạch càng thêm tức giận.
Một đệ tử không hiểu quy củ, mục vô tôn trưởng, cướp bóc đồng môn, dĩ hạ phạm thượng, ngỗ nghịch càng rỡ, lại còn có thể trở thành Chân truyền đệ tử, chẳng những không có người quản, thậm chí còn tưởng thưởng đi Lục Dương tiên giới, đây không phải là trợ Trụ vi ngược, khích lệ môn phái đệ tử dĩ hạ phạm thượng, khi ngược đồng môn sao?
Cứ thế mãi, còn thành cái quy củ gì, địa vị của các sư huynh ở bên trong tông còn gì đáng nói?
- Ta cũng không tin còn không có người nào trị được hắn!
Lý Thu Bạch hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay niết một cái, phát ra thanh âm răng rắc, trong đôi mắt kia xẹt qua một tia quang mang tức giận khiến người ta rùng mình.
Chuyện Lâm Hi ở trong Thần Tiêu tông vô pháp vô thiên, không người nào có thể trị, một đường tiến lên chân chính chọc giận Lý Thu Bạch rồ, khiến cho hắn động nộ hỏa vô danh!...
- Ngươi là ai?
Trong lúc Lý Thu Bạch đang nói chuyện với Không Thánh Vương, đột nhiên lúc này một tiếng tức giận truyền đến, Thượng Quan Dao Tuyết từ chỗ xa bay vút mà đến, vừa nhìn thấy tình huống trên Lôi Thánh phong liền tức giận không kiềm chế được:
- Tại sao lại muốn hạ thủ với Lâm Hi? Tạp Mễ Lạp cùng Ma Đồ đâu? Ngươi bắt bọn họ rồi hả?
Lâm Hi tiến vào Lục Dương tiên giới, trên Lôi Thánh phong cũng chỉ còn lại Hấp Huyết nữ vương cùng Địa ngục Ma Long. Hiện tại cấm chế trên núi bị phá, Hấp Huyết nữ vương cùng Địa ngục Ma Long lại không thấy bóng dáng, trong lòng Thượng Quan Dao Tuyết làm sao có thể không kinh sợ đan xen.
Nàng cùng Tạp Mễ Lạp mặc dù có chút bất hòa, nhưng không nhìn thầy chùa thì cũng phải xem mặt phật. Lâm Hi tiến vào Lục Dương tiên giới mới mấy ngày liền xảy ra chuyện như vậy, bị đánh lên sơn môn, khi dễ đến tận nhà rồi.
Thượng Quan Dao Tuyết cùng Lâm Hi giao tình thâm hậu, làm sao có thể không tức giận!
- Khốn kiếp! Thật sự là khi dễ Lâm Hi không có ở đây, ở trong tông không có ai sao?
Thượng Quan Dao Tuyết giận đến thân thể run rẩy không dứt.
Lý Thu Bạch mặc dù thoạt nhìn công lực sâu không lường được, ít nhất cũng là cấp bậc Đệ tử chân truyền, nhưng Thượng Quan Dao Tuyết lại không sợ hắn, tiếp tục qua một đoạn thời gian ngắn nữa nàng cũng là cấp bậc Đệ tử chân truyền rồi.
Chân truyền đệ tử chống lại Chân truyền đệ tử chỉ là tu vi cao thấp mà thôi, thân phận địa vị nhưng là không ai so với ai cao quý hơn!
- Dừng tay! Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao công kích Lâm sư huynh!
- Mọi người vây lấy, đừng để hắn chạy mất.
- Nơi này chính là Thần Tiêu tông, hắn lại dám ở bên trong tông hạ thủ với đồng môn, chính là có phá thiên cũng không nói lại được một chữ lý, mọi người ép hắn lại, tìm trưởng lão nói rõ lý lẽ đi!
... ... Đang ở lúc Thượng Quan Dao Tuyết nói chuyện, đệ tử Chấp Pháp điện, đệ tử Ngũ Lôi phái, những người giao hảo với Lâm Hi ở bên trong tông bao gồm Hải Thánh Vương cùng Khí Thánh Vương cũng chạy tới, một đám người lòng đầy căm phẫn chi chít xông tới.
Trên núi của mấy đại Thánh Vương khác, đám người Đế Thánh Vương, Hỏa Thánh Vương, Băng Thánh Vương cũng sớm bị kinh động, hiện lên ở trên cấm chế ngắm nhìn cỗ thanh thế này.
Lâm Hi tấn thăng Tiên Đạo cảnh, sắc phong Chân truyền đệ tử, thân phận địa vị đã sớm vượt qua bọn họ, cộng thêm có chỗ dựa là Chấp Pháp trưởng lão, ở trong tông cũng là cao quý không thể nói hết, người nào cũng không ngờ rằng ở trong lúc vừa mới sắc phong không bao lâu đã có người tìm phiền toái đến trên đầu của hắn.
- Có chuyện để nhìn rồi.
Đám người Đế Thánh Vương, Hỏa Thánh Vương là vòng tay lại, mười phần thú vị nhìn đệ tử Chấp Pháp điện, Ngũ Lôi phái đông nghịt một mảnh, đem Lôi Thánh phong vây lại.
Lâm Hi ở bên trong tông thanh thế cực lớn, 'giẫm trên đỉnh núi' cũng không phải là người bình thường, bất kể là phương nào đều không phải là bọn họ hiện tại có thể dây vào, cho nên đều là một bộ tư thế tọa sơn quan hổ đấu.
Lý Thu Bạch nhíu nhíu mày, nhìn đệ tử nội môn đông nghịt vây ở chung quanh, không hề nhúc nhích, cảnh tượng trước mắt này cũng không phải là ở trong dự đoán của hắn.
Người kiệt ngạo bất tuân theo đạo lý đều là địch nhân nhiều mà bằng hữu ít, nhưng ở trên người Lâm Hi này hiển nhiên là không có chuyện như vậy.
- Biểu ca, những người này đều là vây cánh của tiểu tử kia, ở trong tông môn nhất hô bá ứng, đều là cá mè một lứa. --- Đối với bọn họ không cần phải khách khí!
Không Thánh Vương ở một bên không mất thời cơ giải thích, hắn khẽ cúi đầu, trong mắt đều là thần sắc oán hận.
Thanks