“Tất cả la hét cái gì? Không để lão tử vào mắt hả?” Tiếng rống giận dữ của Hùng Phách lập tức làm cho âm thanh nghị luận nín bặt, “Người khác có lợi hại hơn cũng là người khác, liên quan gì đến các ngươi? Đánh nhanh cho lão tử!”
Lúc này mọi người đều thành thành thật thật, bắt đầu chăm chú so chiêu. Lão đệ tử còn hoàn hảo một chút, chiêu thức đều phát triển hướng tối đơn giản nhưng sát thương mạnh, mà tân đệ tử tuy chiêu thức hoa dạng trăm lối, hây da không ngừng, nhưng phần nhiều là hoa chiêu, đối với thực chiến không có nhiều hiệu quả lắm, làm Hùng Phách lắc đầu liên tục, đương nhiên hắn cũng chú ý thấy trong tân đệ tử vẫn còn có mấy người là hạt giống tốt, âm thầm ghi nhớ tướng mạo bọn họ.
Ta cùng Mộc Long thực chiến đã chấm dứt, không cần đánh lại nữa, liền lui sang một bên. Mộc Long vẻ mặt không yên, sắc mặt biến hóa không ngừng, phỏng chừng là do cú đánh đó. Bị người ta đánh bại không sợ, bị người đánh nửa chiêu đã bại cũng không sợ, đáng sợ là ở chỗ, người nửa chiêu đánh bại mình so với chính mình còn nhỏ tuổi hơn, điểm này thực sự là đả kích trí mạng, phỏng chừng cho dù người khác gặp tình huống này cũng sẽ không tưởng tượng nổi. Mà ta cũng rõ ràng, nếu không thoát khỏi bóng đen bị ta đánh bại, muốn tiến bộ trên con đường vũ kỹ nữa, là phi thường khó khăn, ta một quyền nọ rất có thể tạo thành một tâm ma trên con đường vũ kỹ của hắn. Bất quá ta cũng không định nhắc nhở hắn, bởi ta đối với tiểu tử này nửa điểm hảo cảm cũng không có, nói lại, hắn miễn cưỡng cũng tính là tình địch của ta, ta không ném đá xuống giếng là may rồi.
Vài phút sau, Thủy Hương Vân cũng đã xong, với vũ kỹ gia truyền, dễ dàng đánh bại đối thủ. Đối với Mộc Long, nàng tuy không thể nói là quan tâm, nhưng cũng không thấy chán ghét, lúc này thấy hắn khó chịu như thế, trong lòng cũng có chút không nỡ, cùng ta nói một tiếng trước sau đó mới đến trước Mộc Long, ân cần hỏi:
“Mộc Long, ngươi không sao chử?”
Mộc Long ngẩng đầu nhìn thấy Thủy Hương Vân, bị tình địch dễ dàng đánh bại như thế, mà lúc này lại thấy Thủy Hương Vân tới hỏi han như vậy, phảng phất như quan tâm bình thường, trong lòng càng khó chịu tới cực điểm, trong mắt hắn lộ ra vẻ thống khổ giãy dụa, không nói lời nào đã xoay người rời khỏi Phược lực tràng.
Thủy Hương Vân nhất thời ngạc nhiên, không rõ Mộc Long tại sao lại như vậy. Ta không lòng cười khổ, mặc dù ta không ném đá xuống giếng, nhưng không ngại xem đá tảng rớt xuống đầu người, cho nên mới hào phóng cho Thủy Hương Vân tới an ủi Mộc Long.
Hùng Phách liếc nhìn Mộc Long rời đi, không nói thêm cái gì, tiện tay động một sợi xích, quấn lấy người Hoàng Phủ Phi Long, Hoàng Phủ Phi Long lập tức hét thảm a một tiếng, cố gắng tránh né sợi xích đen, nhất thời hai sợi xích trong đó tách ra nhanh như sét đánh. Hùng Phách trong miệng ha ha cười loạn, kêu lên:
“Nhanh một chút! Lại nhanh chút nữa! Ta đánh ngươi a!”
Nhìn Hoàng Phủ Phi Long thân thể nặng nề nhảy nhót giữa hai làn dây xích, ta trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng biết rõ, chỉ có không ngừng rèn luyện thân thể hắn như vậy, mới có thể huấn luyện phản ứng cùng năng lực ứng biến cho hắn, thật ra phương pháp này cũng không sai, xem ra sau này còn phải phiền toái Hùng Phách nhiều.
May mắn Hoàng Phủ Phi Long không biết suy nghĩ trong lòng ta, nếu biết, chỉ sợ miệng mồm sùi bọt mép ngất đi?
Chú ý những người còn đang đối chiến, ta ngoài ý muốn phát hiện Cao Mặc gầy teo đen thui cư nhiên có một thân vũ kỹ không tệ, hắn tu luyện chân khí hỏa thuộc tính, mặc dù chân khí cũng không thuộc dạng cường mạnh, lộ số chiêu thức cũng không nhanh, nhưng chính là thắng tại linh hoạt quỷ động, xuất kỳ bất ý, làm cho đối thủ của hắn chân khí mạnh hơn không ít hãm vào tình huống xấu hổ tiến thoái lưỡng nan, hai người đều giằng co nhau trên dưới. Ta khóe miệng mỉm cười, đối với tên tiểu tử biến sắc mặt này, thật sự là càng ngay càng cảm thấy hứng thú hơn.
(Độc giả cuồng hô: Brokeback! Brokeback! – Dịch giả: BrokeBack Mountain phim Mỹ đề tài về hai cao bồi đồng tính nam)
Kết cục về sau, bởi vì vấn đề chân khí không đủ, Cao Mặc đành thua đối thủ, gia nhập hàng ngũ chiến bại. Mà lúc này đối chiến cơ bản cũng đã kết thúc, còn mấy người ra vẻ SB (Dịch giả: chịu không biết SB là gì), cả nửa giờ cũng không giao thủ quá vài lần, còn đứng đó so lực nhẫn nại. Hùng Phách đối với những người này phương pháp xử lý là, mỗi tên ăn một xích, nằm lăn lộn trên mặt đất.
“Phía dưới, tổ thắng đứng bên trái, tổ thua đứng bên phải ta!”
Mọi người lập tức dựa theo lời Hùng Phách đứng ngay thành đội ngũ. Phương pháp đối chiến của Hùng Phách là đê khoa đấu trung khoa, cho nên bởi vì cao thấp bất đồng, lọt vào tổ thua là trung khoa cùng đê khoa, mà người trong đê khoa lại chiếm đại đa số.
“Ngoại trừ Dương Đào ra, tổ thắng tiến hành đối chiến lần hai!”
“Chúng ta tổ bại thì sao?” một đệ tử hỏi.
“Các ngươi?” Hùng Phách mỉm cười quét nhìn bọn họ một cái, lập tức hiểu trừng mắt nhỏ, cười nanh ác: “Đều qua bên vòng chạy Phược lực tràng cho lão tử! Lần này chạy hai mươi vòng cho ta!”
“Trời ạ!”
“Không phải chứ!”
“Cứu mạng a!”
“Trời thần nhìn xuống mà coi!”
Người này kiếp trước chắc là người Thiểm Tây. Âm thanh báo oán không ngừng, nhưng cũng không có ai dám không nghe lệnh của Hùng Phách, tất cả đều hướng đến vòng chạy của Phược lực tràng mà đi.
Vì vậy còn lại tổ thắng bắt đầu một vòng đối chiến mới. Lần tiến hành này tương đối nhanh, sau mười phút, đã phân thắng bại, tổ thua lại chạy tới vòng sân Phược lực tràng. Sau đó lại một vòng đối chiến nữa.
“Hùng Phách, người làm vậy là muốn gì?” ta hỏi Hùng Phách.
Hùng Phách thanh thở: “Làm sư phụ Ngũ Đạo học viện thât không dễ a, mấy tháng không gặp, ta tất nhiên sẽ đối với số đệ tử này giám định thực lực một lần, để sau này xác định chuẩn xác cường độ học tập, cũng là biết người nào là đối tượng chiếu cố trọng điểm. Ngũ Đạo học viện sở dĩ có khả năng đứng vào thập đại học viện, giảng cứu chính là tùy theo khả năng đến đâu mà dạy đến đó, đối với đệ tử bất đồng, cũng cấp cho phương thức bồi dưỡng bất đồng, mới là khai thác lớn nhất cực hạn của học viên, cho nên, trách nhiệm của sư phụ chúng ta là phi thường trọng đại!”
Nói đến đây hắn như nhìn một con tử cẩu, liếc mắt Hoàng Phủ Phi Long đầu lưỡi chảy dài trên mặt đất không thể nhúc nhích, lập tức quẳng ra một xích đánh tới, quát:
“Ai cho ngươi dừng lại, đứng lên ngay cho lão tử! Còn chưa xong mà!”
Dây xích còn chưa tới người, Hoàng Phủ Phi Long liều mạng kéo chút khí lực nhảy sang một bên, thở hồng hộc cười khổ nói:
“Hùng ca, ta thật sự không được! Ngươi tha cho ta đi!”
“Hừ! Như thế nào không được! Ta xem ngươi còn rất khỏe! Không phải còn có tinh thần a! Tiếp theo nhanh!”
Hùng Phách cười ha ha, song xích tề vũ, trông rất đẹp mắt, bất quá, đối với Hoàng Phủ Phi Long mà nói, cái này không đơn giản đẹp mắt như vậy, hắn cảm giác hai đầu dây xích nọ như hai đầu độc xà, bám đuổi theo mình không ngừng, chờ cho không chú ý là mổ một cái. Dây xích rất cứng, tuy không làm tổn thương da thịt, nhưng cũng có thể để lại một vết bầm lớn.
“Kháo! Lão ba ta còn chưa từng luyện như vậy với ta!”
Lại trúng một xích Hoàng Phủ Phi Long kêu lên như thế. Ta lắc đầu, chợt thấy cửa Phược lực tràng mở ra, hai người thân hình cao lớn thần tình lạnh lùng đứng chắn trước cửa.
03-09-2009, 05:15 PM
Cực Phẩm Chiến Thần