“Vậy hắn không phải so với Hoàng Phủ Phi còn lợi hại hơn sao? Ta nghe nói Hoàng Phủ Phi còn chưa tới địa giai mà?”
“Hắn có địa giai thực lực? Không có khả năng này?”
“Hùng Phách sẽ không cố ý giúp hắn che dấu chứ?”
“Rất có thể là thật, dù sao hắn cũng một chiêu đánh bại Lục Tử Khiêm a!”
“Kháo! Thật ghen tỵ, mấy năm nay như thế nào lại thỉnh thoảng toát ra mấy cái thiên tài a! Hoàng Phủ Phi còn chưa đủ, bây giờ lại có Dương Đào còn lợi hại hơn!”
“Người tức chết người a! Vị tỷ tỷ này, cho ta mượn bộ ngực an ủi ta một chút!”
“Lăn đi! Ngươi cho rằng mình là Dương Đào a!”
.....
Ta đối với lời của Hùng Phách có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có ý kiến gì, dù sao đánh bại Lục Tử Khiêm đã đem đem danh tiếng của ta phát tán ra ngoài rồi, muốn giấu diếm đã là không thể nữa, không bằng dứt khoát nâng cao một chút, miễn cho người giống như Mộc Long vậy không biết lượng sức mình tới tìm ta phiền toái. Mà Hùng Phách tự động đứng ra giúp ta làm lá chắn, thật ra là giúp ta bớt đi không ít phiền toái.
“Dương ca, huynh thật vĩ đại a!” Thủy Hương Vân truyền âm đùa, nàng đối với việc ta đánh bại Hùng Phách cũng không cả kinh, dù so ta bây giờ chính là cùng Thủy Thanh Hoa đối chiến cũng có thể đánh ngang tay.
Sau đó Hùng Phách cho bọn họ thời gian lau chùi mồ hôi, sau đó phát cho mỗi người một bình dung dịch dinh dưỡng hấp thu nhanh, không tới hai phút mọi người đã lại sinh long hoạt hổ. Lũ đệ tử đã đứng thành hàng chỉnh tề, Hùng Phách bắt đầu giáo huấn:
“Vũ kỹ là để làm gì? Có người nói chỉ dùng để bảo vệ chính mình, cũng có người bảo chỉ dùng để cường thân kiện thể, nhưng là ta muốn nói cho các người, tất cả đều là sai! Vũ kỹ giai đoạn ban đầu khai phá, vũ kỹ, chính là dùng để giết người!”
Hùng Phách ánh mắt trở nên sắc bén, cao giọng nói:
“Vũ kỹ, nguyên bản chính là sát nhân chi kỹ, hủy diệt chi kỹ! Trong thời chiến loạn, vì bảo vệ gia viên của chính mình, xông lên chiến trường, cùng dị tộc tiến hành sinh tử chi chiến, xuất hiện không ít anh hùng cái thế, bọn họ không ai không mang trong người sat nhân chi kỹ tuyệt thế! Cuộc chiến Đại diệt tuyệt, Lan Vọng Ca cùng Thú Hoàng đánh một trận, thiên địa biến sắc, núi sông rung động, khiến cho cả một nền văn minh nhân loại cơ hồ hủy diẹt, đây là hủy diệt chi kỹ! Vũ kỹ không phải hoa quyền tú cước, nếu các ngươi cho rằng tự mình chỉ có lãnh đạo ban, vũ kỹ không hữu dụng, vậy các ngươi đã sai lại càng sai! Vô luận là thành viên nghị hội, hay là minh thủ, không ai không có vũ kỹ cao cường, đây là nguyên nhân gì? Chính là quyền lợi càng lớn, gặp phải vấn đề càng lớn, chuyện đề phòng cũng càng nhiều, bắt cóc, ám sát, tống tiền... Nếu không có thân vũ kỹ cao cường, làm thế nào có năng lực tự bảo vệ chính mình cho tốt, đảm nhiệm tốt công tác của mình? Đem tánh mạng của mình ký thác trên người kẻ khác, là biểu hiện cực kỳ ngu xuẩn nhất! Chỉ có tự thân mình mang vũ kỹ cao cường, mới là tiền vốn công tác! Nói tới các ngươi bây giờ, chính là tương lai tốt nghiệp, tiến vào các tập đoàn cùng liên bang, cũng bất quá hạng người trung đẳng thôi!”
Ánh mắt nhìn lướt qua vẻ mặt dần trở nên kích động mà nghiêm túc của mọi người, Hùng Phách chậm rãi tiếp:
“Ta bây giờ muốn làm, chính là thao luyện các ngươi, là làm các ngươi tu vi tại cao cấp giáo dục này so với chín năm trung cấp phải tăng mạnh lên! Trong chuyện này, phải khổ luyện hàng ngày! Cho nên, các ngươi đừng tưởng rằng ta Hùng Phách công phu nhàn nhạ! Ở chỗ này, các ngươi phải nhớ kỹ một điểm, đó là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của ta, làm mọi chuyện ta yêu cầu! Ta không hy vong có âm thanh không phục xuất hiện nữa! Nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi!” Mọi người rống to.
Hùng Phách gật đầu:
“Tốt lắm, bây giờ bắt đầu chia cặp huấn luyện thực chiến! Ta gọi tên hai người chia làm một tổ! Nhắc các ngươi cần phải hiểu được hàm nghĩa của hai chữ thực chiến! Muốn các ngươi đem đối thủ làm địch nhân, không thể lưu thủ! Nhưng cũng không thể thương đến nhân mạng, thắng bại đã phân thì không được tấn công nữa! Điểm ấy trí não các ngươi chắc lĩnh hội được, nếu như phát hiện ai phạm quy, nghiêm trị không tha! Hiểu được chua?”
“Hiểu rồi!”
“Trương Tam đối Lý Tứ, Vương Ngũ đối Mã Lục....”
Hùng Phách bắt đầu chỉ định, vài phút sau hắn đột nhiên liếc nhìn ta một cái, ta biết là đến lúc hắn chỉ định ta. Quả nhiên, chỉ nghe Hùng Phách thì thầm:
“Mộc Long đối Dương Đào!”
Hoa! Tất cả mọi người nhịn không được đều nhìn ta cùng Mộc Long mà thấp giọng nghị luận, nhưng Hùng Phách lúc này cũng không quát bảo họ ngưng lại. Mộc Long mặt lúc xanh lúc trắng, trở nên hết sức cổ quái, hắn biết Hùng Phách đang cố ý đùa bỡn mình, nhưng lại không thể tránh được. Mà lại nghe Hùng Phách tiết lộ thực lực của ta, hắn cùng ta quyết đấu đã không còn ôm cái ảo tưởng gì nữa, cho dù hắn tự nhận mình lợi hại, chỉ bất quá so với Lục Tử Khiêm chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, còn xa mới là đối thủ của Hùng Phách là địa giai, thì không cần phải nói tới Dương Đào.
Tên tiếp theo được chỉ định, âm thanh nghị luận lập tức dừng lại. Sau hai phút, chỉ định cặp xong, Hùng Phách nói:
“Tên gọi xong, bây giờ phân thành hai tổ, tiến hành thực chiến! Còn có chuyện gì không?”
“Báo cáo! Ta không có tên trong danh sách.” Hoàng Phủ Phi Long lập tức giơ cao phì thủ.
Hùng Phách ánh mắt chuyển hướng Hoàng Phủ Phi Long, khóe miệng lộ ra một tia cười quỷ dị:
“Hoàng Phủ đồng học tình huống đặc thù, sẽ do bổn sư phụ tự mình thao luyện!”
Thao luyện! Hoàng Phủ Phi Long sắc mặt trắng nhợt, nghe thấy hai chữ, dễ dàng suy ra ý tứ trong đó, lại nhìn Hùng Phách cười quỷ dị như vậy, không khỏi lạnh run, lập tức hướng ánh mắt cầu cứu nhìn ta, mà ta đối với ánh mắt trực tiếp của hắn coi như không thấy. Hoàng Phủ Phi Long hoàn toàn tuyệt vọng.
Cùng Mộc Long đứng thẳng đối diện cách nhau năm thước, trên mặt ta mang theo nụ cười nhạt, nói:
“Mộc huynh, xin chỉ giáo!”
“Mời!” Mộc Long nụ cười có chút cứng ngắc, bởi vì vừa nhập trận hắn đã cho rằng mình không bằng ta, trên khí thế, hắn đã thua ta một bậc.
Chung quanh đang diễn luyện thực chiến rất nhiều người cũng không chuyên tâm, thi thoảng liếc về phía chúng ta bên này, theo dõi quá trình. Mà Hùng Phách đối với tình huống này cũng là mắt nhắm mắt mở. Đợi cả nửa ngày, cũng không thấy Mộc Long động thủ, ta mỉm cười nói:
“Nếu Mộc huynh không ra tay, vậy tiểu đệ không thể làm khác hơn là làm trước!”
Vừa nói thân hình chợt lóe, không một tiếng động một mảnh tàn ảnh đã xẹt qua khoảng cách năm thước, trong nháy mắt đã tới trước mặt Mộc Long, một quyền hướng mặt hắn oanh kích, tốc độ ra quyền cực nhanh, ma sát với không khí phát ra tiếng bén nhọn khô khốc.
Mộc Long kinh hãi, không nghĩ đến tốc độ ta cực nhanh như thế, ra tay hung mãnh, muốn phản ứng lại đã không kịp, mắt thấy sẽ trúng đòn, nắm tay ta chợt dừng lại, đứng ở cự ly cách mặt hắn không đủ 5 cm.
“Hô!”
Khí lưu mãnh liệt điên cuồng xộc tới, Mộc Long chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, thân thể bị cổ khí lưu thổi trúng lão đảo thối lui hai bước, mới đứng vững thân mình. Lấy tay quẹt mũi, trên tay Mộc Long một mảnh đỏ tươi, hắn ngẩng đầu nhìn lại ta, trong mắt tràn đầy sợ hãi, môi run rẫy, khổ sở lắm mới ra tiếng:
“Ta thua.”
“Trời ạ, ta nhìn thấy cái gì? Hắn cư nhiên dùng quyền phong đã đem Mộc Long đánh lùi hai bước!”
“Chỉ là nửa chiêu, dễ dàng đem cao thủ hàng thứ tám học viện đánh bại sao?”
“Thật quá kinh khủng rồi! Hắn chừng này tuổi đã có thực lực như vậy sao?”
“Ta phỏng chừng Hoàng Phủ Phi cũng không phải là đối thủ của hắn!”
“Tân học viện đệ nhất cao thủ cư nhiên xuất hiện tại lãnh đạo ban chúng ta! Kháo, không phải nằm mơ chứ!”
“Lần này cực đạo vũ hội quán quân, hẳn phải là hắn sao?”
........
taneoka
02-09-2009, 02:08 PM
Cực Phẩm Chiến Thần