Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại danh Kim Phi Tích, thời gian trước chính là chủ đề chính của giới truyền thông, mọi người đều đoán già đoán non cái tên Kim Phi Tích dùng chiêu thức quỷ dị chưa chạm người mà địch nhân đã ngã là thần thánh phương nào. Bây giờ từ trong lời của Hỏa Vân Yến biết được, vị thiếu niên tóc bạc trước mắt này lại chính là Kim Phi Tích, làm sao người ta không giật mình cho được?

Bất quá, giật mình qua đi, mọi người lập tức bình tĩnh lại, nếu trước đó đã biết được ta có tu vi thiên giai, ta có thể ở Cực đạo chiến võng long trời lở đất cũng không có gì kỳ quái. Có rất nhiều người trong lòng không nhịn được vừa hâm mộ vừa ghen ghét, tên tiểu tử dung mạo bình phàm, sao lại lợi hại như vậy chứ? Vừa ca hát vừa viết sách lại còn là cao thủ thiên giai, thứ gì cũng làm được, hơn nữa trên mỗi phương diện đều rất xuất sắc, một người làm sao có đủ thời gian và tinh lực làm hết mấy việc đó được?

Trong tưởng tượng của bọn họ, muốn ở cái tuổi này trở thành cao thủ thiên giai, chỉ sợ mỗi ngày luyện công 24 giờ còn chưa chắc thành công, nào như người ta tranh phong khởi thủy, thật là làm cho người ta buồn bực muốn chết được.

Nhìn vẻ mặt vô tội của Hỏa Vân Yến, ta chỉ có nước cười khổ, xem ra hôm nay chuyện bại lộ hơi nhiều, không chỉ tu vi thật sự là thiên giai bị làm rõ, kể cả thân phận Kim Phi Tích, xem ra cũng không giấu nổi nữa rồi.

“Xin hỏi, ngươi thật sự là Kim Phi Tích sao?” Một khách dự tiệc không nhịn được mở miệng hỏi.

Nếu đã bại lộ rồi, thì tác tính thừa nhận đi, mặc dù Tân liên bang từng mạnh miệng nói muốn chiêu lãm ta, đối với Hoàn mỹ chi chiêu của ta thập phần hứng thú, bất quá ta có hậu thuẫn của đại thế gia như Thủy gia, chỉ sợ họ ngầm gặp ta cũng khó. Mỉm cười, thản nhiên nói: “Không sai, ta chính là Kim Phi Tích!”

Được chính miệng ta thừa nhận, người trong sảnh cũng vẫn rung động một hồi, thấp giọng bàn tán.

“Quá tuyệt vời, ta vẫn luôn đem ngươi làm thần tượng, ngươi ký cho ta một chữ được không?” Một nam hài lớn mật ráng lấy dũng khí nói với ta, nhìn tướng mạo cùng khí chất của hắn, tựa hồ cũng có thân phận người thừa kế của gia tộc.

Ta sững sốt một chút, lập tức mỉm cười nói: “Đương nhiên có thể!”

Nói rồi tiếp lấy số ghi chú điện tử của hắn, rẹt rẹt ba chữ Kim Phi Tích, rồi giao lại cho hắn, sau đó nháy mắt, mỉm cười nói: “Đây chính là lần đầu tiên ta dùng thân phận Kim Phi Tích ký tên nha!”

“Thật sao? Cám ơn! Ta nhất định phải cất giữ cho tốt!” Nam hài nhìn hết sức hưng phấn, giọng nói có chút kích động.

Lúc này bắt đầu không nhịn được nữa, từ trong đám khách rất nhiều thiếu niên nam nữ chạy ra.

“Ta cũng muốn!”

“Ta cũng muốn!”

“Thần tượng a!”

………

Ta nhất thời bị tầng tầng bao vây, nhìn vẻ cuồng nhiệt của chúng fan, vẻ tươi cười trên mặt cứng lại, sau lưng toát đầy mồ hôi. Đại bộ phận nam nữ này đều là người thừa kế của các gia tộc tương đối có danh vọng trong Tân liên bang, cả đám bình thường đều là khí chất ưu nhã trò chuyện nhẹ nhàng, nhưng phải nói Kim Phi Tích coi như đứng đầu trong đám trẻ đồng lứa, ảnh hưởng thật sự quá lớn, mặc kệ là bình dân hay con nhà thừa kế tập đoàn, 80% thanh niên trẻ tuổi đối với Kim Phi Tích vừa cường đại vừa thần bí mà sinh tâm lý sùng bái, cho nên tràng diện này làm bọn họ mặc kệ thất thố, đều hướng ta xin ký danh.

Có mấy cô gái lớn mật còn thừa dịp ta không phòng bị sấn tới, trên mặt ta mãnh thân một ngụm. Cứ như vậy làm mấy cô gái còn thẹn thùng do dự như uống thuốc liều, tất cả đều lao lên thân ta một cái mới cam tâm, đem ta lăn lộn chật vật vạn phần, mặc cho một thân tu vi thông thiên, cũng không thể đem những người này đánh văng ra được?

Mà trong lúc hỗn loạn, ta thấy được một bóng ảnh đứng xa xa, Mộc Y Linh dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta, trong lòng không khỏi nghiêng ngả.

Tiếp theo như là tràng diện họp báo công bố thân phận Kim Phi Tích, các loại vấn đề liên tiếp đặt ra không ngừng.

“Kim Phi Tích, ngươi thật sự là cao thủ thiên giai sao?”

“Ngươi trong Cực đạo chiến võng một chiêu đối phó lục thánh, là thật chăng?”

“Tóc ngươi sao lại trắng bạch như vậy?”

“Ngươi khẩu vị thích ăn gì?”

“Ngươi thích con gái thế nào?”

“Ta thích một khúc ‘Chuột yêu gạo’ của ngươi, ngươi có thể hát lại một lần không?”

“…..Đây là một vấn đề tương đối bình thường. Nhưng có hơi bất chính, hay nói đúng ra là bất lương… Ngươi còn là xử nam không?”

“Ngươi lúc hành sự có dùng bao không?”

“Ngươi mỗi đêm đều làm phải không?”

“Ngươi có cùng nam nhân cộng độ xuân tiêu không?’

(Dịch xong đoạn này phát nôn, ặc, một đám dâm trùng, ta khinh)

......

“Được rồi được rồi! Các ngươi không được bắt hắn đi, Dương đại ca còn chưa đưa lễ vật cho ta mà!” Hỏa Vân Yến nhìn không được, bất mãn hét lên.

Tiểu thọ tinh vừa lên tiếng, tự nhiên không ai dám không nghe, một người vây quanh ta, lập tức tản ra.

Ta mặt thì tươi cười, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhìn không ra, bọn thừa kế tập đoàn này, còn có tư chất làm ký giả thật hay...

Từ trong lời đối thoại trước đó, mọi người đều biết được quà sinh nhật của ta là một bộ công phu, không khỏi nổi lên lòng tò mò, Kim Phi Tích này trong Cực đạo chiến võng đại sát tứ phương, đến cùng sẽ dùng công phu gì đem làm lễ vật đây? 80% khách nhân, không nhịn được nhớ tới một màn ta vô chiêu phá lục thánh, đều có chút chờ mong: chẳng lẽ là một chiêu đó?

Chỉ là, ta nhất định sẽ làm cho mọi người chờ mong thất vọng rồi, bởi Hoàn mỹ chi chiêu không phải muốn học là có thể học được, mở miệng nói: “Ta muốn dạy cho ngươi, là một bộ lấy nhu khắc cương, cương nhu tịnh tễ...”

Lời vừa nói ra, quả nhiên có không ít người lộ vẻ thất vọng, nhưng cũng có một số người suy tư khiếp sợ, “lấy nhu khắc cương, cương nhu tịnh tễ”, chỉ có tám chữ, làm cho bọn họ có điều lĩnh ngộ. Trong nháy mắt, những người này đều có một ý niệm trong đầu: Đây tuyệt đối là một bộ công phu cực mạnh!

Bọn họ đối với màn thi triển công phu kế tiếp của ta càng thêm tràn ngập chờ mong.

Mà Hỏa Vân Yến kế bên lại tràn ngập mờ mịt: “Cái gì cương nha nhu nha, hoàn toàn không hiểu!”

Ta thiếu chút nữa tắt thở, không hiểu nha đầu kia làm sao mà luyện võ được nữa, ít nhiều phải biết suy nghĩ một chút chứ...

“Được rồi, nói ngươi cũng không rõ ràng, bộ công phu này ta từng dùng trong Cực đạo chiến võng, mặc dù dùng hơi ít, nhưng quả thật là một bộ công phu không tệ, tên là – Thái Cực! Ta cũng không nói nhiều, ngươi trước tiên xem một lần đi.” Ta cũng không muốn giải thích rõ với nàng nữa.

“Tốt lắm tốt lắm!” Hỏa Vân Yến cao hứng hô.

Biết ta muốn triển hiện võ công, khách nhân lập tức tản ra để một khoảng sân rộng giữa trung ương, dùng cho ta thi triển.

Bất quá bọn họ giải thích sai rồi, thi triển Thái Cực quyền mà nói, cũng không cần không gian lớn, nhưng họ đã tránh ra rồi, ta cũng không nói nhiều, trực tiếp đứng ở giữa khoảng trống. Đứng thẳng tự nhiên, hai mắt nhắm lại, ngưng thần tĩnh khí.

Chầm chậm, ta mở hai mắt, hai tay chậm rãi khu động, đánh ra khởi thủ thế Thái Cực. Ta không nói một lời, chỉ đem Thái Cực quyền từ từ, không nhanh không chậm diễn ra.

Lúc này, không chỉ Hỏa Vân Yến mờ mịt, các khách nhân, cũng mờ mịt không thôi, dù là Hỏa Vân Bất Phàm tu vi cao hơn người, cũng khó mà nhìn được bộ quyền pháp mềm nhuyễn này có uy lực nào để nói.

Nhìn một lát, mọi người không nhìn ra lợi hại gì, đều hai mặt nhìn nhau, không ít người lộ ra vẻ hoài nghi: tiểu tử Dương Đào này, không phải sợ chúng ta học được công phu gì đó, có ý đánh bậy đánh bạ đó chứ? Đánh ra một bộ quyền không ai xem hiểu?

Kỳ thật cũng không thể trách bọn họ, Thái Cực quyền quá mức khác thường, dù là Thủy Thanh Hoa, cũng chỉ là do đặc tính trong nhu có cương của Ngưng Thủy chân khí của Thủy gia, tổng hợp kinh nghiệm võ học mấy trăm năm, mới miễn cưỡng sáng tạo ra một bộ giống Thái Cực quyền được bốn phần mà thôi, những người khác thì khỏi cần phải nhắc tới nữa.

Như bọn người của Hỏa Vân gia, đám Hỏa Vân Bất Phàm, bởi họ tự thân tu luyện chính là Ly Hỏa chân khí mang tính chất cương mãnh chí cực, muốn giống như là Thủy Thanh Hoa, từ trong hư không ngộ xuất phương pháp lấy nhu thắng cương, so với người thường càng thêm khó khăn hơn.

Cho nên Thái Cực quyền của ta, ở đây không một ai xem hiểu được.

Hỏa Vân Yến thấy đã không nhịn được, đang muốn lên tiếng, lại bị Hỏa Vân Bất Phàm đè lại, truyền âm cho Hỏa Vân Yến, bảo đợi ta đánh xong rồi hãy nói, bởi hắn tin tưởng, ta sẽ không khơi khơi đem một bộ quyền pháp kỳ lạ ra một hồ lộng Hỏa Vân gia, mà ta cũng không có lý do gì làm vậy.

“Y Linh, ngươi có biết rõ thứ này không?” Ở bên cạnh Mộc Y Linh, gia chủ Mộc gia Mộc Thanhh ánh mắt chớp động nhìn ta đang đánh Thái Cực quyền, truyền âm hỏi.

Mộc Y Linh ánh mắt phức tạp, trong đôi mắt nhìn ta hình như có vui mừng, hình như có áy náy, nghe câu hỏi của Mộc Thanh, lắc đầu truyền âm nói: “Không có, ta cùng hắn thời gian ở chung không lâu lắm, chưa thấy qua hắn dùng bộ võ công này?”

Mộc Thanh thản nhiên ừ hử , không nghe ra tin hay không, diện mục âm trầm, ánh mắt chớp động liên hồi, có tham lam, lại như kiên kỵ, còn có một tia điên cuồng, trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại điên cuồng gào lên: “Thiên giai! Ngắn ngủi một thời gian, hắn có thể trở thành thiên giai! Chỉ cần đoạt được bí mật trên người hắn, Mộc gia ta, có thể tạo ra lượng lớn cao thủ thiên giai! Trở thành đệ nhất đại thế gia! Mộc Thanh ta, sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất nhân!” (@điển hình của kẻ điên)

Mộc Y Linh trong lúc vô tình thấy được vẻ điên cuồng ngoan độc ẩn sâu trong đôi mắt Mộc Thanh, trong lòng không nhịn được run lên, càng không hiểu được sợ hãi nam nhân mình gọi là cha này... Trong lòng không khỏi xuất hiện một tia chán ghét.

Sát khí?

Đang đánh Thái Cực quyền, trong lòng ta là một mảnh bình hòa, rất nhạy cảm tróc ra một tia sát khí tán xạ từ trên người Mộc Thanh, ánh mắt lơ đãng lướt qua bên người hắn, khóe miệng hơi động. Mộc Thanh ư... Còn chưa tử tâm sao? Giáo huấn lần trước, xem ra còn chưa đủ.. Có phải muốn ta thật sự hủy diệt vài thứ, mới có thể đem hắn từ trong ảo tưởng không thực tế tỉnh lại đây... tỷ như... tánh mạng của hắn?

Bất động thanh sắc, ta khí định thần nhàn đem bộ phận cuối cùng của Thái Cực quyền đánh xong, thở ra một hơi dài, mỉm cười nhìn Hỏa Vân Yến nói: “Như thế nào? Có muốn học không?”

Hỏa Vân Yến trừng mắt, bất mãn nói: “Dương đại ca, ngươi hý sái ta sao!”

Nói đúng! Chính là ý nghĩ của chúng ta! Trong lòng chúng khách nhân đều hô thầm.

20-11-2009, 03:55 PM

Cực Phẩm Chiến Thần

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK