Gia Cát Linh Ẩn không nói gì đi ra khỏi thư phòng, Gia Cát Chiêm nghĩ đến Thất vương phủ lung lay sắp đổ nên tức tốc chuyển hướng sang Tiêu gia. Vì vậy, Tiêu Mẫn lại từ nô tỳ hạ đẳng trở thành phu nhân phủ Thừa tướng. Nàng trước sau hiểu được, Đại phu nhân không phải Nhị di nương, cũng không phải Tứ di nương, bà thậm chí không phải Đại phu nhân, bà chính là đại biểu cho Tiêu gia, chỉ cần Tiêu gia còn có giá trị lợi dụng thì bà cùng với Gia Cát Chiêm chính là một một thể. Gia Cát Linh Ẩn phủi đi bông tuyết trên vai, cười cười đi về phía Trục Nguyệt Hiên.
“Tiểu thư, uống chén trà nóng đi.” Mộc Tê bưng lên một chén trà nóng, đưa tới tay nàng, mấy a hoàn cũng nghe được tin tức trong cung, không biết nên an ủi nàng như thế nào.
“Tiểu thư, Thất điện hạ nhất định sẽ không có việc gì. Nếu Hoàng Thượng không thả Thất Điện hạ ra, Nguyệt Lan sẽ xông vào cung cứu Thất điện hạ ra cho tiểu thư.” Trong lời nói của Nguyệt Lan có chút không biết trời cao đất dày, nhưng ánh mắt của nàng lại vô cùng kiện định.
“Ừ, Tiểu Điệp cũng đi. Còn cả Mộc Tê tỷ tỷ nữa! Tiểu thư, người không cần phải đau lòng, còn có bọn nô tỳ mà.”
Gia Cát Linh Ẩn lộ ra tươi cười, nói: “Mấy nha đầu ngốc các ngươi còn chưa tới cửa cung đã bị người ta bắt đi rồi. Yên tâm đi, ta không sao, Thất gia ta cũng sẽ cứu ra. Các ngươi chuẩn bị một bộ nam trang giúp ta.”
“Tiểu thư, người còn muốn đi ra ngoài?”
“Ừ, thời gian không đợi người. Ta nhất định phải nhanh chóng hành động.”
Rất nhanh, Gia Cát Linh Ẩn thay một bộ nam trang, để cho Kinh Phong mang nàng từ Trục Nguyệt Hiên ra ngoài, không rời đi từ của chính phủ Thừa tướng. Nàng muốn tới phủ Thái tử.
Ở trong phủ Thái tử, nàng chỉ thấy Hà Sướng Uyển vừa mới trở thành Thái tử phi.
Tuy rằng trên người nàng mặc nam trang, Hà Sướng Uyển liếc mắt một cái liền nhận ra. Để tránh tai mắt, Hà Sướng Uyển đưa nàng vào phòng tân hôn của mình cùng Sở Lăng Dực. Hà Sướng Uyển biết cách ăn mặc này của nàng là không muốn người ta dò được lập trường của phủ Thái tử trong chuyện này.
“Tam tiểu thư, Thái tử luôn ở trong cung bây giờ vẫn chưa trở về. Không biết thương thế của Hoàng Thượng như thế nào rồi.” Trên mặt Hà Sướng Uyển tràn ngập lo lắng, “Tiểu thư yên tâm, người nhất định sẽ cầu xin với Hoàng thượng. Thất Điện hạ tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Công chúa, ta có một thỉnh cầu.”
“Tam tiểu thư cứ nói, chỉ cần ta có thể giúp được ta sẽ giúp.”
“Có thể nói lại với Thái tử điện hạ, làm cho đám người kia đừng mau chóng nhận tội, như vậy có thể kéo dài một chút thời gian, ta có thể nghĩ ra biện pháp khác. Hiện tại thân phận của ta rất nhạy cảm, chỉ sợ là không thể vào được Hoàng cung.”
“Ta đồng ý với tiểu thư, nếu người làm không được ta cũng sẽ giúp tiểu thư làm được.” Hà Sướng Uyển không chút do dự đáp ứng, “Nhưng mà hôn sự của hai người sợ là sẽ muộn.”
“Sẽ không trì hoãn.” Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn tràn đầy kiên định “Công chúa Sướng Uyển, mười tám tháng chạp ta muốn gặp Thất điện hạ. Công chúa có thể để cho ta làm thị nữ của người, giúp ta vào cung không?”
“Không thành vấn đề! Ngày ngày ta đều tiến cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, chuyện này cứ để ta lo.”
“Đa tạ công chúa.”
“Tam tiểu thư không cần khách khí, ở nước Lăng Nguyệt ta chỉ có một bằng hữu là tiểu thư. Nếu tiểu thư cần, ta nhất định sẽ giúp đỡ.”
“Công chúa, ta xin phép cáo từ.”
“Tam tiểu thư đi thong thả. Thất Điện hạ nhất định sẽ không có việc gì.”
Trở lại Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn vẫn như ngày thường rửa mặt, chải đầu, nghỉ ngơi giống như không bị chuyện này làm ảnh hưởng. Nàng nhìn lên trần nhà trống không, thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Sở Lăng Dực cho người mang tới lời nhắn. Bởi vì liên quan đến nhiều người, hơn nữa còn có một thế lực âm thầm quấy rối, mọi chuyện phải điều tra rõ, ít nhất cũng phải một tháng, nhưng mà trong một tháng này Sở Lăng Thiên tuy phải ở trong nhà lao nhưng tạm thời vẫn được an toàn.
Mùng tám tháng chạy đến mười tám tháng chạp, thời gian mười ngày sẽ qua rất nhanh. Tất cả mọi người ở nước Lăng Nguyệt đều nhớ rõ, mười tám tháng chạp là ngày thành thân của Thất điện hạ cùng Bình Dương quận quân. Mà Thất điện hạ vào ngày thành thân của Thái tử đã bị đưa vào nhà lao. Đối với hôn sự của hai người, trong cung không ai nhắc tới, cũng không có thánh chỉ truyền đến nói hủy bỏ hôn lễ nên vẫn cứ theo lẽ thường mà cử hành. Một nữ tử đối mặt với đả kích thình lình xảy ra, nhất định sẽ không cách nào chấp nhận được. Gia Cát Linh Ẩn, Tam tiểu thư danh chấn Ngân Đô đều thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu, thành chuyện cười trong miệng vương công quý tộc.
Mười bảy tháng chạp, tuyết vẫn rơi không ngừng.
Đại phu nhân choàng áo lông cừu bên ngoài y phục, đang cầm bếp lò ở trong sân ngắm tuyết. Bà nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn từ xa đi tới, trên mặt lộ ra một tia châm biếm: “Tam tiểu thư, không ở trong viện ra ngoài làm cái gì?”
“Con muốn hỏi mẹ một chút, ngày mai là ngày con và Thất điện hạ thành thân, mẹ có thể giúp con chuẩn bị đồ cưới?”
“Tam tiểu thư, ngươi vẫn còn nằm mơ sao. Thất điện hạ đã bị giam vào thiên lao, ngày mai ngươi thành thân với quỷ à? Vả lại, lão gia tuyệt đối sẽ không gả ngươi cho hắn. Bản thân ngươi liên quan đến vận mệnh của nhà Gia Cát.”
“Mẹ thật coi trọng con, vận mệnh của nhà Gia Cát vẫn nên đặt ở trên người đại tỷ mới đúng. Con chẳng qua cũng chỉ là một thứ nữ, con muốn gả cho người, không ai có thể chi phối được.”
“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi không nên làm càn! Ngươi nghĩ ta không có biện pháp bắt ngươi? Trước kia mẹ ngươi không đấu lại ta, ngươi cũng giống vậy thôi. Đến cuối cùng, người thắng vẫn là ta. Ngươi bây giờ chẳng qua là một kẻ bị chồng ruồng bỏ mà thôi.”
Ánh mắt Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, nàng tươi cười khiến cho Đại phu nhân cảm thấy rùng mình: “Tiêu Mẫn, ta cũng nói cho bà biết, chỗ dựa duy nhất hiện tại của bà là Tiêu gia, nếu Tiêu gia không còn, bà hãy nghĩ đến kết cục của mình đi.”
“Ngươi vẫn nên lo lắng cho mình trước đi, mấy ngày nay lão gia một lòng hứa gả ngươi cho Lục điện hạ.”
“A.” Gia Cát Linh Ẩn theo nhịp điệu mà a một tiếng, “Vậy mời bà chuyển lời đến ông ấy, tốt nhất không nên làm như vậy, nếu không người khó xử chính là ông ấy.”
“Chết đến nơi còn bướng!”
“Chúng ta chờ xem ai chết trước!”
Buổi tối, mấy chủ tớ Trục Nguyệt Hiên đang thấp giọng nói chuyện gì đó, một bóng người từ bên ngoài bay vèo vào, trong tay đang cầm bộ y phục màu đỏ.
“Thương Y môn chủ?” Nhìn thấy người tới, Nguyệt Lan kinh hỉ kêu lên, “Tiểu thư, Thương Y môn chủ tới.”
Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng từ buồng trong đi ra, trong khoảng thời gian này không nhìn thấy y cũng không có tin tức của y, giờ phút này nhìn thấy y vẫn yên lành trong lòng vô cũng vui vẻ, “Ngươi đã trở về?”
“Ừ.” Thương Y phủi bông tuyết trên người, đưa tay ra nhét cái gì đó vào trong lòng nàng, “Tặng cho ngươi, mấy ngày nay chắc ngươi không có thời gian làm.”
“Đây là?” Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy bộ y phục đỏ thêu chỉ vàng, làm cho người khác không khỏi nghĩ đến những trường hợp vui mừng, “Hỉ phục?”
“Thích không?” Thương Y cười cười, đáy mắt chứa đựng một ít đau khổ cùng chua xót, “Vốn là trở về để tham dự lễ thành thân của ngươi, nửa đường lại nghe được tin hắn gặp chuyện không may. Ngày mai ngươi nhất định sẽ đi gặp hắn, phải không? Ta biết ngươi không có thời gian, cho nên sai người may gấp cho ngươi, cũng không biết có vừa hay không.”
Gia Cát Linh Ẩn ôm bộ hỉ phục vào trong lòng, trong mắt hiện liên một tầng sương mù dày đặc: “Thương Y, cám ơn ngươi.”
“Linh nhi ngốc.” Y giơ tay ra, kéo nàng vào trong ngực, “Ngày mai gặp hắn thì không được khóc, phải làm một tân nương xinh đẹp. Ngươi đừng lo, nếu ngày đó tới, ta liền mang theo người của Thanh Ngọc Môn tiến vào hoàng cung, cứu hắn ra.”
“Cảm ơn ngươi.” Ngoại trừ cảm ơn nàng không biết nói cái gì nữa.
“Ngươi với ta không cần phải khách khí. Nhưng mà nếu hắn biết hỉ phục này là của ta tặng, không biết có thể tức điên lên hay không?”
“Không nói cho người biết là được.”
Y buông nàng ra, thâm tình nhìn nàng, trong ánh mắt pha lẫn chua xót, chúc phúc, đau lòng và vui vẻ. Y không thể cưới nàng, lại vì nàng mà chuẩn bị y phục xuất giá.
“Nói với Sở Lăng Thiên, có Thanh Ngọc Môn cùng Thương Y ở đây, chuyện gì cũng không cần lo.”
Nàng gật gật đầu, nước mắt như bị chặt đứt thi nhau rơi xuống. Cuối cùng nàng lại phụ tấm lòng của y. Nàng không thể cho y tình cảm nhưng y lại nguyện ý dâng toàn bộ cho nàng.
“Ta đi trước, ngày mai ngươi hãy cẩn thận.”
“Ngươi cũng vậy.” Sở Lăng Thiên bị bắt vào nhà lao y nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn, nàng lo lắng một khi y bị kích động sẽ phát sinh xung đột cùng hoàng thất, Gia Cát Linh Ẩn lại dặn dò: “Trước tiên cứ chờ tin tức trong cung.”
Thương Y vừa đi, Như Phong liền vội vàng đi vào Trục Nguyệt Hiên. Mấy ngày nay, y tích cực chạy đôn chạy đáo vì Sở lăng Thiên, nhưng mà Hoàng thượng không mở kim khẩu, người cấp dưới cũng bó tay không biện pháp.
“Linh nhi, hôm nay người vào cung cầu xin Hoàng thượng tha cho Thất Điện hạ ngày càng nhiều, có người thậm chí thân thể không khỏe còn xin nghỉ chầu. Bây giờ phải làm gì?” Tâm trạng Như Phong lo lắng, trong mắt đầy tơ máu.
“Sở Lăng Hiên lại có thể dùng chiêu này.” Chân mày Gia Cát Linh Ẩn nhíu chặt lại, “Người cầu xin càng nhiều khiến Hoàng thượng chỉ cảm thấy tay chân của Thất gia càng lớn. Nếu thật sự là người của Thất gia thì nhất định lúc này sẽ giữ im lặng xem sẽ có biến động gì. Có thể khẳng định những người đó nhất định là người của Sở Lăng Hiên, một bộ phận khác là người của Hoàng hậu. Cứ như vậy, sự ngờ vực của Hoàng thượng đối với Thất gia sẽ ngày càng sâu.”
“Ta cũng lo lắng điểm này.”
“Ngày mai muội sẽ nghĩ cách đi gặp người.”
“Linh nhi, nếu không gặp chuyện ngoài ý muốn, ngày mai là ngày hai người thành thân.” Như Phong nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nữ nhân trước mặt, trong ánh mắt đầy đau lòng, “Đại ca chuẩn bị đồ cưới cho muội, vì không muốn để cha biết nên ta đặt toàn bộ ở bên ngoài. Chờ lúc muội xuất giá, lúc đó ta sẽ đưa muội đến Thất vương phủ.”
“Đại ca, cảm ơn huynh.” Có người chồng như Sở Lăng Thiên, bằng hữu như Mộc Tê và Thương Y, đại ca như Như Phong, trên đời này nàng không phải bơ vơ không nơi nương tựa nữa.
“Nha đầu ngốc, mấy năm nay muội chịu khổ không ít. Muội yên tâm, chờ Thất điện hạ được thả, Hoàng thượng chắc chắn sẽ cử hành hôn lễ cho hai người.”
“Ngày mai muội sẽ thành thân với người, ai cũng không ngăn cản được!”
“Ngày mai? Linh nhi muốn ngày mai vào cung?”
“Vâng, ngày mai muội cùng người thành thân.” Ánh mắt của nàng vô cùng kiên định.
“Đại ca sẽ nghĩ cách đưa muội vào.”
“Đại ca không nên nhúng tay vào, Thái tử phi sẽ mang muội vào.”
“Vậy muội phải hết sức cẩn thận. Ngày mai ta cũng sẽ tiến cung, tìm cơ hội ở trong cung kéo dài một chút thời gian, nếu như muội có gì bất trắc thì ta cũng dễ dàng tiếp ứng.”
“Đa tạ đại ca.”
“Nha đầu ngốc, là đại ca của muội, làm những việc này vì muội tất nhiên là chưa đủ. Muội đi nghỉ sớm đi, ngày mai phải làm một tân nương xinh đẹp.”
Mười tám tháng chạp, tuyết rơi ngoài trời cuối cùng cũng dừng, trong viện mai vàng tản mát mùi hương thơm ngát, đúng là một ngày đoàn tụ sum vầy. Gia Cát Linh Ẩn mặc hỉ phục vào, bên ngoài lại mặc quần áo do Hà Sướng Uyển sai người đưa tới, để cho Kinh Phong mang nàng từ Trục Nguyệt Hiên trực tiếp bay ra ngoài. Ba a hoàn dựa theo sự phân phó của nàng, thu dọn lại Trục Nguyệt Hiên thật tốt, có lẽ không lâu nữa các nàng sẽ rời khỏi phủ Thừa tướng. Đối với nàng mà nói, đồ đắt tiền này nọ cũng không nhiều, một quyển sách, hai bức họa, một bức là Tam di nương, một bức là Sở Lăng Thiên, còn có một cái thùng bên trong đựng toàn bộ đồ vật của Tam di nương.
Hết chương 169