Hoàng hậu gật đầu nói: “Tuyết Tranh quả là một lựa chọn không tồi, thế nhưng còn phải bàn bạc lại đã, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tôn nghiêm của nước Lăng Nguyệt.”
“Tỷ tỷ nói cũng có lý.”
“Hoàng thượng giá lâm!” Lúc này, Tiêu Ôn ở ngoài điện hô lớn.
“Tham kiến Hoàng thượng.” Toàn bộ người trong điện đứng lên, thỉnh an Sở Kim Triêu.
“Bình thân!”
Hoàng hậu đứng lên, bước đến dìu Sở Kim Triêu, cười nói: “Hoàng thượng đến thật đúng lúc, thần thiếp và muội muội đang bàn bạc xem ngày mai nên cử ai đại diện nước Lăng Nguyệt tham gia thi đấu.”
“Bàn bạc có kết quả chưa?”
“Vẫn chưa, thần thiếp muốn nghe một chút về ý kiến của Hoàng thượng.”
“Trong lòng trẫm thật ra đã chọn được một người rồi.”
“Vậy à? Là ai?”
“Gia Cát tam nha đầu.”
“Hoàng thượng, giao cuộc tỷ thí nặng như vậy cho Tam nha đầu, thực sự thỏa đáng không?” Hoàng hậu nhỏ giọng hỏi, “Có cần xem xét lại không?”
“Hậu đề cử một người nắm chắc phần thắng hơn Tam nha đầu cũng được.”
Hoàng hậu cúi đầu, không biết nói gì.
“Tam nha đầu, trẫm quyết định, ngày mai ngươi đại diện nước Lăng Nguyệt xuất chiến, có lòng tin không?” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, hỏi.
“Thần nữ nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, nhưng trong lòng thần nữ hơi lo lắng, chỉ sợ làm Hoàng thượng thất vọng.” Gia Cát Linh Ẩn đáp.
“Không sao, người khiến trẫm yên tâm nhất là ngươi, ngươi dốc hết sức mình là được. Chuyện này quyết định như vậy đi, tất cả mọi người sớm quay về nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, thần nữ nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, có thể làm chậm trễ chút thời gian của mọi người không?” Gia Cát Hồng Nhan đứng lên, bỗng nhiên nói.
“Đại tiểu thư có chuyện gì không?” Hoàng hậu hoài nghi nhìn Gia Cát Hồng Nhan.
Gia Cát Hồng Nhan lấy miếng ngọc bội nhặt được trong phòng ra, bày trước mặt mọi người, nói: “Thần nữ ngẫu nhiên nhặt được một miếng ngọc bội, không biết có phải của các vị đang ngồi ở đây không? Hay là mọi người có quen biết chủ nhân miếng ngọc này thì xin chủ nhân của nó đến chỗ Hồng Nhan nhận lại.”
Mọi người nhìn xem, đều lắc đầu, Sở Lăng Hiên lẳng lặng ngồi một bên, lạnh lùng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, không nói lời nào, lại nhìn qua Gia Cát Linh Ẩn, thấy nàng dường như cũng có vẻ không có việc gì, chỉ ngồi yên xem náo nhiệt, liền yên tâm.
“Chất liệu của miếng ngọc bội này thuộc hạng thượng thừa, nhưng lại không có ký hiệu gì đặc thù, Đại tiểu thư nếu nhặt được thì chính là duyên phận, cứ giữ lại là được.” Trần Cẩm Phàm nói.
“Lời nói của Quận chúa có lý, thật sự có lỗi quá, làm lỡ thời gian của mọi người.” Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan hiện lên vẻ thất vọng, ngày mai là ngày cuối cùng của đại điển rồi, nếu còn tìm không ra được người kia, thì bản thân bị thiệt thòi rất lớn.
Trở về phòng, Gia Cát Hồng Nhan gọi Tiểu Lục vào, đưa miếng ngọc kia cho nàng ta xem, hỏi: “Tiểu Lục, ngươi có từng thấy qua vị hoàng tử nào đeo miếng ngọc bội này không?”
Tiểu Lục cầm lấy miếng ngọc, xem xét cẩn thận, chau mày: “Chủ tử, hoa văn của miếng ngọc này quá mức bình thường, cho dù đã từng thấy qua thì Tiểu Lục cũng không nhớ được.”
“Ngươi có quen với cung nữ của các cung không? Có thể giúp ta đi hỏi thăm không?”
“Nô tỳ có vài người bạn cùng nhau tiến cung, nhưng lâu rồi không có liên hệ…” Vẻ mặt Tiểu Lục có chút khó xử.
Gia Cát Hồng Nhan tháo chiếc vòng ngọc ra, nhét vào trong tay Tiểu Lục: “Ngươi giúp ta hỏi thăm đi, nhất là các vị vương gia, và các hoàng tử nước khác đến.”
Tiểu Lục miễn cưỡng nhận lấy vòng ngọc, nói: “Nô tỳ sẽ đi hỏi thăm, nếu có tin tức gì sẽ lập tức báo với chủ tử, nô tỳ còn muốn xin chủ tử một chuyện…”
“Chuyện gì?” Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan có chút không vui.
“Nô tỳ đã lâu không gặp cha mẹ, muốn xin chủ tử giúp nô tỳ cầu một ân điển, để cho nô tỳ xuất cung gặp cha mẹ một lần.”
“Được, ta sẽ cố hết sức, ngươi điều tra chuyện này giúp ta trước đã.”
“Dạ, nô tỳ tuân lệnh!”
Trong phòng Gia Cát Linh Ẩn, Tiểu Điệp đang chuẩn bị hầu hạ nàng thay y phục, Tiểu Điệp không nỡ, liền hỏi: “Ngày mai chủ tử sẽ xuất cung hồi phủ phải không? Tiểu Điệp thật không nỡ xa chủ tử, nô tỳ ở trong cung hầu hạ nhiều năm như vậy, chưa từng gặp chủ tử nào tốt như người.”
“Tiểu Điệp có muốn xuất cung không?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“Dạ muốn!” Tiểu Điệp gật mạnh đầu, “Ngay cả nằm mơ cũng muốn, nhưng chỉ có thể muốn thôi, xuất cung là nguyện vọng của các cung nữ, thế nhưng có thể may mắn sống đến lúc xuất cung lại chẳng có mấy người? Ở trong thâm cung, bị chủ tử đánh chửi chỉ là chuyện nhỏ, chuyện khó khăn nhất chính là cô độc buồn bã và nhớ mong người thân. Hằng năm chỉ có thể ở cửa cung gặp cha mẹ một lần, nô tỳ thật sự rất nhớ họ.” Nói đến đoạn thương tâm, trong mắt Tiểu Điệp lấp lánh ánh lệ.
“Đừng khóc, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.” Gia Cát Linh Ẩn an ủi Tiểu Điệp.
“Để chủ tử phải chê cười rồi.” Tiểu Điệp lau nước mắt, “Nô tỳ giúp chủ tử thay y phục nha, đêm nay Thất điện hạ lại đến chứ?”
Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, Tiểu Điệp vừa dứt lời, Sở Lăng Thiên đã đẩy cửa bước vào, y đi tới, nói với Tiểu Điệp: “Ngươi lui xuống đi, để ta.”
“Dạ, điện hạ!” Tiểu Điệp cúi đầu, rời khỏi phòng như chạy trốn.
“Người làm gì vậy? Xem Tiểu Điệp bị dọa rồi kìa.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, nói.
“Sau này để ta giúp nàng thay y phục!” Nói xong, tay Sở Lăng Thiên nhẹ nhàng tháo bỏ đai lưng của Gia Cát Linh Ẩn, trút áo khoác của nàng ra, khi y đang chuẩn bị tiếp tục, thì tay đã bị nàng đẩy ra.
“Giỏi ghê!” Hai tay Gia Cát Linh Ẩn vây trước ngực, chui tọt vào trong chăn, bọc kín người mình.
Nàng quay đầu, nhìn thấy Sở Lăng Thiên đang cười xấu xa cúi người xuống, khi nàng còn đang ngẩn ngơ, Sở Lăng Thiên đã đặt lên môi nàng một nụ hôn. Y dịu dàng mút cánh môi non mềm của nàng, đầu lưỡi cạy mở hàm răng nàng, linh hoạt chui vào, khiêu khích chiếc lưỡi của nàng. Một tay y nâng đầu nàng, để cho hai người dán chặt vào nhau hơn, hơi thở thơm mát của nàng nhẹ nhàng phả lên mặt, khiến nụ hôn của y càng thêm nóng bỏng.
“Haiz!” Thật lâu sau, Sở Lăng Thiên buông người trong lòng ra, thở mạnh một hơi, nằm xuống bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, “Linh nhi ngủ trước đi, ta đi tắm rửa một cái.”
Một lát sau, Sở Lăng Thiên tắm rửa xong trở về, kéo Gia Cát Linh Ẩn đến trước ngực mình, nhẹ nhàng xoa tóc nàng, cưng chiều nói: “Mau ngủ đi, ngày mai phải xem nàng rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, im lặng nhắm mắt ngủ.
Trận đấu làm thơ diễn ra vào ngày cuối cùng của Lục Quốc Đại Điển, mỗi nước cử ra một người, ngẫu hứng tự do phát huy, không có đề bài, không có hạn chế, là thơ thì đều được.
Hà Sướng Uyển là người đầu tiên lên đài, mặc dù thành tích của nước Nam Chiếu đã vô cùng thảm hại, nhưng nàng vẫn toàn lực ứng phó: “Các vị tài tử giai nhân, Sướng Uyển xin múa rìu qua mắt thợ!” Nàng hắng giọng, nhanh chóng ngâm một bài thơ:
Mạc tiện phi yến chưởng thượng lập.( Đừng mơ Phi Yến[1] mĩ miều)
Kiều nương thân khinh thắng tam phân. (Mỹ nhân trước mặt yêu kiều kém đâu)
Đại mi liễu yêu khoản khoản hành.( Đôi mày liễu khói khẽ cau)
Vạn hạng giai không đổ lệ nhân. (Tình lang bao kẻ đua nhau ngắm nhìn)
“Thơ hay, tiểu vương tựa như nhìn thấy một mỹ nhân vô cùng e lệ, dùng thơ này để hình dung công chúa Sướng Uyển rất thích hợp.” Sở Lăng Dực tán dương nói.
“Thái tử quá khen rồi.”
“Công chúa Sướng Uyển được tám mươi lăm điểm!”
Người tiếp theo lên đài là một nữ tử của nước Ngạo Nguyệt, nữ tử này làm một bài thơ tả cảnh, cũng nhận được bình phẩm tốt:
Trường hà lạc nhật giai thường cảnh,
Vạn vật sương thiên thu hạc minh.
Túng sử xuân phong lục Giang Nam,
Chẩm cập quan hà cố cung đình.
“Nước Ngạo Nguyệt được tám mươi lăm điểm!”
Tiếp theo sau là nước Tinh Long, một nữ tử bước lên đài ngâm một bài thơ, cũng nhận được khen ngợi của mọi người:
Tiên nhạc phiêu miểu hướng bồng lai,
Thiên thượng kim khuyết nguyệt hoa chiếu.
Chính thị hoa khai hảo thì tiết,
Nhân gian thắng cảnh khán kim triêu.
“Nước Tinh Long được tám mươi tám điểm!”
Kế tiếp, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào ba nước chưa dự thi, người của nước nào chiến thắng chính là nước thắng cuộc cuối cùng của Lục Quốc Đại Điển. Người thắng có thể được ưu tiên chọn quyền kinh doanh ở khu vực công cộng, có thể tự do xuất khẩu hàng hóa của nước mình, tóm lại là có rất nhiều đặc quyền.
Ngâm thơ vẽ tranh không phải là sở trường của nữ tử nước Đại Mạc, nhưng trong lòng Thẩm Vân Bác vẫn tràn đầy tự tin, nữ tử của nước Đại Mạc đứng lên, làm một bài thơ:
Khúc kính sơ li liễu nhứ phi,
Dương hoa tam nguyệt tảo đại mi.
Phù ám hương, lộng thanh mai.
Hương tấn vân ảnh túy phương phỉ.
“Lời thơ này ý cảnh và từ hoa mỹ so với những bài thơ trước hay hơn không ít.” Hà Tần tán thưởng nói.
“Thế nào?” Thẩm Vân Bác lộ vẻ đắc ý, “Tài hoa của nữ tử nước Đại Mạc không thua gì các nước Trung Nguyên chứ. Liên lão nhân, Sở lão nhân, hai ngươi phải mau lên!”
“Nước Đại Mạc được chín mươi điểm!”
Người tham gia ứng thí của nước Đông Lan là Liên Mộ Vân, dưới sự cổ vũ của Liên Thương Hải, nàng đứng lên, chậm rãi ngâm một bài thơ:
Tây phong dương quan tắc cổ đạo.
Trường kiếm thi văn ỷ thiên cao.
Long thành phi tương thảng hoàn tại,
Khởi dung hồ lỗ toái quỳnh dao?
“Hay!” Hà Tần lại là người đầu tiên khen ngợi, “Công chúa Mộ Vân là một nữ tử, nhưng lại có thể làm ra một bài thơ khí thế như vậy, bội phục bội phục.”
“Tấm lòng lo cho nước cho dân của công chúa Mộ Vân, không ít nam nhân cũng không sánh bằng.” Khương Diệp nói.
“Thẩm lão nhân, thế nào?” Liên Thương Hải cười tủm tỉm nhìn Thẩm Vân Bác, hỏi.
“Hừ!” Thẩm Vân Bác thổi thổi chòm râu, không nói gì.
“Công chúa Mộ Vân được chín mươi lăm điểm!”
“Công chúa Mộ Vân tài mạo song toàn, tiểu vương khâm phục không thôi.” Bạch Vân Phàm khen ngợi.
“Mọi người quá khen rồi.” Liên Mộ Vân ngượng ngùng nói, “Mộ Vân bất tài, chỉ là làm bừa thôi, thơ của Tam tiểu thư nhất định hay hơn Mộ Vân gấp mấy lần.”
“Công chúa Mộ Vân không cần tự xem nhẹ mình, theo ta thấy, hôm nay nhất định là công chúa thắng.”
Liên Mộ Vân cười hờ hững, không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Gia Cát Linh Ẩn.
“Tam nha đầu, đến lượt ngươi!” Sở Kim Triêu vẻ mặt mong chờ nhìn Gia Cát Linh Ẩn, thơ của Liên Mộ Vân khí thế phóng khoáng, phải hơn nàng ta quả thật không dễ.
Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, đứng lên, hành lễ với mọi người, chậm rãi ngâm một bài thơ:
Đấu tửu đạn kiệp, tráng sĩ quy lai, túy ngọa tà dương.
(Đấu rượu-pháo-kiếm, tráng sĩ trở về, say nằm dưới ánh tà dương.)
Chính loạn hoa mê nhãn, thiêu đăng khán kiếm, nộ lôi chấn nhĩ, đế tham long tường.
(Đang mê loạn hoa mắt, treo đèn xem kiếm, giận sét đánh ngang tai, xe ngự uốn hình rồng.)
Thiên hạ hào kiệt, cử bôi sướng ẩm, hưu quản khô cốt mai chiến trường.
(Hào kiệt trong thiên hạ, nâng chén no say, lười quản chuyện chôn xương nơi chiến trường.)
Li nhân hận, trướng thiên nhai ỷ vọng, tiếu ngạo thương lương.
(Hận chia ly, buồn thương đứng vọng chân trời, tiếu ngạo thê lương.)
Lưu quang dịch thệ như sương, thán vô sổ anh hùng thanh lệ dương.
(Ngày tháng trôi qua như sương, khóc than cho vô số anh hùng.)
Phạ kim qua thiết mã, gia sơn bắc vọng, phong thanh hạc lệ, xã tắc nam hoang.
(Sợ hãi chiến tranh, nhà cửa Bắc vọng, sợ bóng sợ gió, xã tắc Nam hoang)
Thiên cổ hưng vong, tương quân bách chiến, thùy thứ cân quắc vô nữ lang.
(Thiên cổ hưng vong, tướng quân bách chiến, ai xem khăn trùm không có nữ lang.)
Bình nhung sách, hữu mộc lan sách mã, tuyệt kỵ cố hương.
(Xem qua sách sử, có Mộc Lan thúc ngựa, không về cố hương.)
“Ý thơ của Tam tiểu thư ào ạt, ý cảnh sâu sắc, Mộ Vân mặc cảm.” Liên Mộ Vân đứng lên, thoải mái nói.
“Bài thơ này hơn hẳn tất cả những bài thơ mà ta từng đọc qua!” Một tướng quân lớn tiếng nói, “Tiểu thư chưa đi qua chiến trường, bài thơ này lại hoàn toàn toát lên được nỗi lòng của các tướng sĩ, nữ nhân không hề thua kém nam nhân!”
“Ta nói thơ của công chúa Mộ Vân đã hiếm có, không ngờ thơ của Tam tiểu thư càng làm cho người khác sôi sục!”
“Tam tiểu thư dung mạo xuất chúng, tài tuyệt thiên hạ, đúng là thế gian hiếm thấy!”
“To gan!” Bỗng nhiên, trong đám người truyền đến một tiếng gầm lớn, chỉ thấy Chu Lâm Quân đứng lên, đi đến giữa điện nói, “Tiểu nữ tử không biết cái gì, trong thơ lại có ‘đế’ có ‘long’, có rắp tâm gì? Còn không mau quỳ xuống nhận tội!”
[1] Phi Yến chính là Triệu Phi Yến, hoàng hậu của Hán Thành Đế, nổi tiếng xinh đẹp và múa giỏi. Bản dịch thơ của Mon.