Sở Lăng Hiên lạnh lùng liếc Gia Cát Hồng Nhan một cái, trong khoảng thời gian này, số lần hắn ở trong viện của nàng cũng không ít, vậy mà nàng cũng chẳng có động tĩnh gì. Mắt thấy Hà Sướng Uyển đã mang thai, lòng hắn càng nặng trĩu. Gia Cát Hồng Nhan nhìn hắn, chạm phải ánh mắt rét lạnh của hắn, liền nhanh chóng quay đi, ánh mắt hắn thế này khiến nàng có chút sợ hãi.
“Sướng Uyển, con cần phải dưỡng thai cho tốt, cháu của ta không thể có bất cứ sơ suất gì. Dực nhi, sắp xếp thêm vài nô tỳ chăm sóc Sướng Uyển, không thể để cháu của ta chịu ấm ức nào.” Hoàng hậu nói.
“Mẫu hậu, nếu đã là con của con, con đương nhiên sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Hoàng hậu mở miệng ra là ‘cháu của ta’ khiến trong lòng Hà Sướng Uyển có chút không vui, “Mẫu hậu không cần quan tâm, con của con, có con và thái tử điện hạ là đủ rồi.”
“Bản cung cũng là vì tốt cho con thôi!” Trên mặt Hoàng hậu có vẻ không hài lòng, “Sau này con cứ ở trong phủ thái tử, không cần đến thỉnh an.”
“Dạ, mẫu hậu.”
Hoàng hậu mặc dù có chút bực bội với thái độ Hà Sướng Uyển, nhưng nghĩ đến con của Sở Lăng Dực, nó là trưởng tôn của nước Lăng Nguyệt, vẫn không giấu được niềm vui. Có trưởng tôn rồi, địa vị thái tử của Sở Lăng Dực càng thêm vững chắc. Bà nheo mắt, mỉm cười nói: “Hồng Nhan, Tam nha đầu, các con cũng phải mau chóng báo tin vui với bản cung nhé. Tam nha đầu, bản cung ban bồ tát cho con, có phải ngày nào cũng thờ cúng không?”
“Hồi bẩm nương nương, mỗi ngày đều thờ cúng.”
“Tốt lắm.” Hoàng hậu gật đầu, “Chân thành sẽ được chứng giám, nhớ kiên định. Tin rằng các con cũng sẽ nhanh chóng có con thôi.”
“Đa tạ nương nương.” Gia Cát Linh Ẩn đáp.
“Tỷ tỷ, ngại quá, muội đến trễ.” Lúc này, Chu Tuyết Tranh vừa nói vừa đi vào, “Hoàng thượng dùng bữa sáng ở Đạp Tuyết Cung, muội cùng người dùng xong, không ngờ lại đến tận giờ này, xin tỷ tỷ thứ tội.”
“Hầu hạ tốt cho Hoàng thượng mới là chuyện quan trọng.” Hoàng hậu cười nói, “Nếu trễ, muội không cần đến thỉnh an.”
“Muội muội không thể làm mất phép tắc.” Chu Tuyết Tranh quay đầu, nhìn sang Chu quý phi, “Tỷ tỷ cũng ở đây à? Không nên động thai khí chứ.”
“Đa tạ muội quan tâm.” Chu quý phi nghiêm mặt lạnh lùng, vô cùng bất mãn với chuyện Chu Tuyết Tranh đoạt hết sủng ái của Hoàng thượng, hôm này thấy nàng lại trắng trợn khoe khoang ở trước mặt mọi người, trong lòng bà rất tức giận, nhưng không dám thể hiện ra ngoài, tránh để người khác nói bà keo kiệt, “Muội muội vừa rồi cũng nói, không thể mất phép tắt. Lúc trước trời giá lạnh, Hoàng thượng niệm tình ta có mang, không cần đến thỉnh an, giờ trời ấm dần rồi, cũng nên đến thỉnh an nương nương mỗi ngày chứ. Muội muội à, có chuyện tỷ không thể không nói với muội, muội còn trẻ, nhưng Hoàng thượng tuổi tác đã cao, muội cũng nên suy nghĩ cho sức khỏe của người.”
“Tỷ tỷ nói phải, muội nhất định sẽ chú ý, nhưng Hoàng thượng thích đến Đạp Tuyết Cung, muội cũng không thể ngăn cản được.”
“Được rồi, được rồi.” Hoàng hậu nhấp ngụm trà, “Chu quý phi, cái thai trong bụng muội cũng được mấy tháng rồi, có từng mời thái y đến xem là công chúa hay hoàng tử chưa?”
“Tỷ tỷ, nó còn nhỏ như vậy, thái y làm sao mà xem được. Nhưng muội cũng có mời một thầy tướng đến xem thử, ông ấy nói là công chúa. Đời này của muội cũng chỉ có vận sinh con gái thôi.”
Trong mắt Hoàng hậu nhanh chóng hiện lên vẻ khác thường: “Dù là công chúa hay hoàng tử thì đều là con của Sở gia.”
“Muội chẳng cầu gì hơn, đều là bảo bối của muội, chỉ là để Hoàng thượng thất vọng rồi.”
“Là công chúa thì Hoàng thượng cũng yêu thương.” Trong lòng Hoàng hậu cười lạnh, Chu Tuyết Viện, ngươi cho là như vậy có thể gạt bản cung sao? Nhìn dáng vẻ ung dung bình đạm của ngươi, ta biết trong bụng ngươi nhất định là con trai, muốn cố ý nói thành con gái, thì bản cung sẽ bị ngươi mê hoặc sao?
Hà Sướng Uyển và Gia Cát Linh Ẩn liếc nhau, hai nàng đương nhiên cũng nhìn ra được dụng ý của Chu quý phi.
Chu Tuyết Tranh nghiêng mắt, trong lòng cũng sáng tỏ, nếu thật sự là con gái, Chu quý phi tuyệt đối sẽ không cẩn thận dưỡng thai như thế, bây giờ còn cố ý nói là công chúa, đúng là giấu đầu lòi đuôi. Nàng thẳng lưng: “Hoàng hậu, hoa trong Đạp Tuyết Cung, muội không thích lắm, muốn đổi lại trồng thành hoa cúc, được không?”
“Hoàng thượng đã ban Đạp Tuyết Cung cho muội, muội muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần căn dặn phủ nội vụ làm theo là được.”
“Chỗ đó dù sao cũng là nơi Tĩnh quý phi từng sống, muội sợ Thất vương phi có ý kiến, cho nên đặc biệt xin ý chỉ của nương nương.”
“À.” Hoàng hậu nhìn về phía Gia Cát Linh Ẩn, “Tam nha đầu, Tĩnh phi muội muội đã qua đời nhiều năm rồi, con cũng nên khuyên Thiên nhi buông xuống đi. Đạp Tuyết Cung bỏ không cũng lãng phí, Thần phi dọn vào sống, là thêm hơi người, so với vẻ lạnh lẽo trước kia tốt hơn nhiều.”
“Hồi bẩm nương nương…” Gia Cát Linh Ẩn cúi người, “Thần nữ và Thất điện hạ chẳng có dị nghị gì cả. Thần phi nương nương muốn cải tạo cái gì thì cứ làm, không cần hỏi ý kiến của con.”
“Vậy là tốt rồi.” Hoàng hậu gật đầu, “Thần phi, muội cứ làm đi, Tam nha đầu đã tỏ rõ thái độ rồi.”
“Dạ, đa tạ nương nương, đa tạ Thất vương phi.” Chu Tuyết Tranh nhếch môi, như cười như không nhìn Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn chỉ liếc xéo một cái cũng chẳng thèm nhìn nàng.
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa mọi người lui trước đi, bản cung cũng mệt rồi.” Hoàng hậu nói.
“Dạ, nương nương.”
Chu Tuyết Tranh, Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Hiên, Gia Cát Hồng Nhan đi cùng một hướng. Chu Tuyết Tranh đi đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, cười nói: “Hôm qua bản cung ở Đạp Tuyết Cung phát hiện một bức họa của Tĩnh quý phi, không ngờ lúc trẻ Tĩnh quý phi lại xinh đẹp như thế, nhưng mà ta bị run tay, bức họa bị rơi vào bếp lửa, cháy mất rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn nhìn nàng một cái, không nói gì, cứ thế bước đi.
Chu Tuyết Tranh cười cười: “Thất vương phi, ta biết bây giờ trong lòng ngươi nhất định rất hận ta, nhưng thế thì sao chứ? Hiện giờ ta là Thần phi, gọi ngươi đến ngươi phải đến, bảo ngươi quỳ ngươi phải quỳ! So với làm Thất vương phi, bản cung cảm thấy làm Thần phi uy phong hơn.”
“Vậy nương nương cứ tiếp tục uy phong là được.”
“Mau bắt lấy nó, đừng để nó chạy!” Bỗng nhiên, có một con mèo từ đối diện nhảy đến, theo sau là mấy cung nữ đang thở hổn hển, con mèo kia lập tức chạy đến bên chân của Chu Tuyết Tranh.
“Á!” Chu Tuyết Tranh giống như gặp quỷ, hét lên, từ từ thối lui từng bước, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh: “Hóa ra Thần phi nương nương sợ mèo à.”
“Thì sao?” Chu Tuyết Tranh án ngực, một lát sau, sắc mặt mới dịu lại, gọi cung nữ của mình, “Đi mau, rời khỏi chốn quỷ quái này! Chết tiệt, biết bản cung sợ mèo, còn để cho nó chạy tới chỗ bản cung.”
Gia Cát Linh Ẩn cười cười, dường như nghĩ đến cái gì, nàng trầm tư chốc lát rồi đi ra ngoài cung.
Chu Tuyết Tranh trở về Đạp Tuyết Cung, Sở Lăng Hiên đang đứng ngoài cung chờ nàng, nàng dẫn hắn vào trong, “Lục điện hạ đến vì đứa con trong bụng tỷ tỷ sao?”
“Ngươi cho rằng là con trai hay con gái?” Sở Lăng Hiên hỏi thẳng.
“Con trai.” Chu Tuyết Tranh nói, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
“Vậy không thể để bà ấy sinh ra được.”
“Đương nhiên, trong lòng ta đã có chủ ý rồi. Lục điện hạ yên tâm, đêm nay, đứa con của tỷ ấy sẽ không giữ được.” Chu Tuyết Tranh cười lạnh, đêm nay có tuồng hay, cũng không chỉ Chu quý phi sẩy thai, còn có mạng của Gia Cát Linh Ẩn nữa, nàng có chút nôn nóng.
“Ngươi có kế sách gì? Không ngại nói với ta chứ.”
“Lục điện hạ, đến lúc đó người sẽ biết. Bây giờ nói chỉ sợ tai vách mạch rừng, làm hỏng chuyện tốt của ta.”
“Vậy bản vương sẽ không hỏi nữa, đối với bản lĩnh của Thần phi nương nương, bản vương rất an tâm.”
Chu Tuyết Tranh cười cười, không nói gì.
Vào đêm, một nơi chất đầy rác ở Ngân Đô, một đàn mèo hoang nhân lúc trời tối ra ngoài tìm thức ăn. Trong mắt chúng lóe ra màu xanh biếc khiến người ta sợ hãi. Lúc này, vài bóng người lén lút tiếp cận đám mèo này, nhanh nhẹn bắt chúng, bỏ vào bao bố đã chuẩn bị sẵn.
“Ngao! Ngao!” Mèo hoang kêu lên thê lương, đợi mấy bao bố đều đã đầy, những người đó mới rời đi. Họ vác bao mèo to, bay nhanh về hướng hoàng cung.
Đạp Tuyết Cung.
Chu Tuyết Tranh và Chu quý phi đang ngắm trăng thưởng trà, tỷ muội các nàng đã lâu không thân thiết như thế, đêm nay, là Chu Tuyết Tranh gọi Chu quý phi tới.
“Tỷ tỷ, ta biết tỷ có thành kiến với ta, ngày nào Hoàng thượng cũng nghỉ lại Đạp Tuyết Cung, lạnh nhạt với tỷ. Nhưng tỷ à, tỷ cũng biết người trong lòng ta thích là Thiên ca ca, chỉ là Hoàng thượng muốn thân thể ta, ta có thể chống cự sao? Thất thân, bị phong làm phi tần, ta đều là bị ép buộc.” Chu Tuyết Tranh ra vẻ bất đắc dĩ, giống như làm Thần phi là chuyện nàng không tình nguyện, “Nếu đến mức này rồi, ta chỉ có thể đâm lao phải theo lao. Làm như vậy, ta cũng không phải vì mình ta, tỷ ngẫm lại xem, tỷ có thai không thể hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ rất nhanh sủng hạnh nữ tử khác. Đến lúc đó, địa vị của Chu gia sẽ càng ngày càng thấp. Nếu để người sủng hạnh nữ tử khác, chi bằng ta hy sinh, giúp tỷ tỷ giữ chân Hoàng thượng, sau khi tỷ sinh con, ta sẽ trả người lại cho tỷ.”
Chu quý phí ngẫm lại lời của Chu Tuyết Tranh, hình như cũng có lý: “Muội nói vậy, ta đương nhiên hiểu. Đều là vì Chu gia, nhưng muội cũng nghĩ cho ta xem, có thai là chuyện khó chịu bao nhiêu, chi bằng muội nói với Hoàng thượng, dành chút thời gian đến chỗ của ta.”
“Đó là đương nhiên, tỷ có điều không biết, ta đã nói qua nhiều lần với Hàng thượng, chỉ là người lo lắng khi nhìn thấy tỷ sẽ không cầm lòng được, làm bị thương đứa con trong bụng tỷ.”
“Hóa ra là vậy, vậy là ta hiểu lầm muội rồi, cho dù thế nào, trước mắt, đứa bé trong bụng vẫn quan trọng nhất.”
“Tỷ tỷ…” Chu Tuyết Tranh nhìn bụng Cu quý phi, “Trong bụng tỷ chắc là con trai đúng không? Lúc sáng có phải vì để Hoàng hậu yên tâm nên mới cố ý nói là con gái?”
Trong mắt Chu quý phi hơi mất tự nhiên, bà lập tức lắc đầu: “Thật là con gái, ta không lừa muội.”
“À.” Chu Tuyết Tranh à một tiếng, không nói nữa.
“Ngao! Ngao!” Lúc này, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng mèo kêu.
“Cái gì vậy?” Nghe thấy tiếng mèo, Chu quý phi nhất thời lạnh dọc sống lưng, trái tim như muốn vọt ra ngoài, run bắn người, thứ bình sinh bà sợ nhất chính là mèo, có thời gian công chúa Triêu Hoa nuôi mèo, bà đều bắt nàng ném chúng đi.
“Tỷ tỷ, hình như là mèo kêu.” Chu Tuyết Tranh nói, “Muội ra ngoài xem thử, tỷ ở đây chờ muội.”
“Đừng! Ta và muội đi cùng nhau! Nếu con mèo kia đột nhiên nhảy vào đây thì phải làm sao.” Chu quý phi giữ chặt Chu Tuyết Tranh, không ngừng run rẩy, bà theo sau Chu Tuyết Tranh, lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh.
Hết chương 206