“Tướng quân thật có bản lĩnh.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Nếu tướng quân còn không chịu tránh ra, bản cô nương sẽ la lên. Đường đường là tướng quân lại đi ức hiếp hai nữ tử trói gà không chặt, truyền ra ngoài, thanh danh của tướng quân coi như bị hủy.”
“Ha ha.” Tiêu Duẫn cười lạnh, “Thì ra là một nha đầu miệng lưỡi bén nhọn!” Hắn lại nhìn qua Trần Cẩm Phàm, “So ra, vị cô nương này đáng yêu hơn.” Hắn nép người, nhường đường, để hai nàng đi.
“Tiêu Đại, ngươi đi tra thân phận của hai nữ tử kia.” Sau khi Gia Cát Linh Ẩn và Trần Cẩm Phàm đi khỏi, Tiêu Duẫn nói với gia đinh Tiêu gia đi theo mình.
“Đại… Đại công tử.” Tiêu Đại lắp bắp nói, “Thân phận hai vị cô nương vừa rồi không nhỏ. Nữ tử áo hồng là Tam tiểu thư của Gia Cát phủ Thừa tướng, hiện là Thất vương phi. Người kia là quận chúa Cẩm Phàm.”
“Hả?” Tiêu Duẫn nheo mắt, vẻ mặt kinh ngạc, Thất vương phi, quận chúa Cẩm Phàm, quả thật thân phận không nhỏ, “Sao ngươi lại không nói sớm?” Hắn đã sớm biết tính tình Thất vương Sở Lăng Thiên không tốt, nếu hắn biết mình bỡn cợt vương phi của hắn, nhất định sẽ không tha cho mình. Hắn càng không nghĩ tới, nữ tử kinh diễm kia lại có thể là Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, là thứ nữ hắn từng ức hiếp vô số lần.
“Nô tài đã ra hiệu bằng mắt với công tử, tại công tử không thấy.” Tiêu Đại ấm ức nói.
“Thôi!” Tiêu Duẫn nheo mắt, “Quận chúa Cẩm Phàm có hôn ước chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy là tốt rồi!” Tiêu Duẫn nhíu mày, khóe miệng hiện lên tia cười lạnh, “Xem ra, lần này bản tướng trở về, nên giải quyết chung thân đại sự.” Dứt lời, hắn nhếch miệng, dùng đầu lưỡi liếm môi, rồi quay về gian phòng của mình.
Nghe được đối thoại của hai người, tay cầm trâm của tiểu nhị run rẩy, hắn làm sao cũng không đoán được, hai nữ tử kia lại có thân phận cao quý như thế. Nhớ tới lời nói vô sỉ của mình, nhất thời sợ tới mức tè ra quần, vội vàng về phòng dọn hành lý, theo cửa sau của trà lâu trốn mất.
Gia Cát Linh Ẩn và Trần Cẩm Phàm ra khỏi trà lâu, nhìn thấy trong một ngõ nhỏ đang vây đầy người, đến gần thì thấy là một thuật sĩ giang hồ, đang xem tướng số cho mọi người.
“Những chuyện đoán số đoán mệnh này, biết rõ là lừa tiền, tùy tiện nói mấy câu, liền lừa được người khác vui vẻ mà bỏ tiền ra.” Trần Cẩm Phàm tức giận nói.
“Cô nương à, vị thần tiên này nói rất chính xác, hơn nữa không phải trả tiền.” Một đại thẩm bên cạnh nói, “Không tin thì cô nương cũng có thể thử xem.”
“Ta không tin đâu.” Trần Cẩm Phàm nói.
“Cô nương, có thể để lão phu tính cho cô nương một quẻ không?” Lão thần tiên ngẩng đầu, mỉm cười hỏi.
“Vậy lão nói thử xem, nếu nói đúng, ta sẽ tin lão, lão xem xem đường tình duyên của bản cô nương thế nào.” Trần Cẩm Phàm ngồi xuống, nhìn lão thần tiên.
Lão thân tiên nhìn tướng mạo của nàng, lại bảo nàng đưa tay ra, cẩn thận xem xét, vuốt chòm râu trắng phau, ông nói: “Cô nương, tuy rằng trước mắt cùng nam tử ngưỡng mộ trong lòng mỗi người một nơi, nhưng hai tim một nhịp. Kết quả cũng tốt, tướng mạo của cô nương sẽ nhiều con nhiều phúc.”
“Chính xác quá!” Trần Cẩm Phàm vui vẻ cười nói, “Lão thần tiên, ta tin lão!” Nàng đứng lên, kéo Gia Cát Linh Ẩn ngồi xuống ghế, “Lão thần tiên, lão xem giúp muội muội ta đi.”
Lão thần tiên chỉ liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, liền nói ngay: “Thứ cho lão phu nói thẳng, mạng của cô nương rất cứng, sẽ làm bị thương đến những người thân thiết nhất bên cạnh mình.”
“Lão thần tiên, cái này không đúng!” Trần Cẩm Phàm có chút tức giận nói, “Muội muội ta mệnh tốt như vậy, bên cạnh cũng có phu quân yêu thương nàng, sao có thể làm tổn thương đến y chứ?”
Gia Cát Linh Ẩn vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng cứ để lão thần tiên nói tiếp, “Lão thần tiên, có biết tại sao không?” Bằng hữu thân cận của nàng, người thân bên cạnh nàng, người nàng yêu nhất, nàng sẽ làm họ bị thương sao? Chẳng lẽ Nguyệt Lan chính là bắt đầu?
“Cô nương, nghịch thiên sửa mệnh, dù sao cũng phải trả giá.” Lão thần tiên ngậm miệng lại, không nói nhiều nữa.
“Làm phiền rồi.” Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy, nàng hiểu nghịch thiên sửa mệnh mà ông nói là ý gì, kiếp này của nàng, rốt cục phải chịu trả giá cả đời này sao, tại sao nàng phải trả giá lớn như vậy.
Môi Trần Cẩm Phàm mấp máy, muốn nói lại thôi, nàng kéo Gia Cát Linh Ẩn ra ngoài, an ủi nói: “Linh nhi đừng để trong lòng, nhất định là lão ấy nói bậy bạ thôi. Lời của giang hồ thuật sĩ, nghe để cười thôi, đừng tin.”
“Cẩm Phàm tỷ tỷ, muội không sao.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, trong lòng lại rất nặng nề, lão thần tiên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra được nàng nghịch thiên sửa mệnh, nàng liền biết ông không phải ăn nói vớ vẩn. Nhưng nàng không tin ông trời, không tin số mệnh, “Mệnh của muội là do muội chứ không do trời.”
Trần Cẩm Phàm gật mạnh đầu, cảm thấy đau lòng thay cho sự kiên cường của nàng, cũng vì nàng mà âm thầm cầu nguyện. Nếu thực sự nàng có thể làm bị thương đến Sở Lăng thiên thì nàng làm sao tiếp nhận được đây. Trần Cẩm Phàm muốn đưa nàng về, nàng không chịu, Trần Cẩm Phàm cũng không ép, hai người chia tay nhau ở ngã rẽ.
Trước cửa Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên đang chuẩn bị ra ngoài tìm nàng, trông thấy nàng về, y mới yên tâm. Y cầm lấy tay nàng, nhất thời cảm thấy buốt giá, cảm giác lạnh lẽo này y chưa từng cảm thấy trước đây. Y cầm lấy tay nàng đặt lên miệng hà hơi, làm ấm tay cho nàng.
Thấy hai tay nàng trống không, nhịn không được hỏi: “Không mua gì sao?”
“Đi cùng Cẩm Phàm tỷ tỷ mua là được, ta đâu thiếu thứ gì.”
“Nàng tiết kiệm như vậy, bạc của Thất vương phủ chừng nào mới xài hết đây!” Sở Lăng Thiên cười khổ, thông thường nam nhân thường lên án nữ tử làm lụn bại gia sản, họ không biết, gặp được một người không tiêu tiền cũng rất đau đầu.
“Tự có người giúp chàng tiêu mà!” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Hôm nay bạc của ta và Cẩm Phàm tỷ tỷ đều bị trộm mất, suýt nữa còn bị nhốt ở trà lâu không về được. Phải để lại một cây trâm, tiểu nhị kia mới để chúng ta đi.”
“Là trà lâu nhà ai? Bản vương đi đốt nó.”
“Ngươi ta mở cửa buôn bán, cũng là việc có thể hiểu mà.” Gia Cát Linh Ẩn liếc nam nhân tính tình bạo ngược bên cạnh, nhắc nhở.
Hai người dùng xong bữa tối, Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Thiên ở trong thư phòng xử lý một số chuyện, mới về phòng nghỉ ngơi. Y đi đằng sau nàng, y có cảm giác nàng có tâm sự. Tuy rằng nàng cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, lại không qua được mắt y. Y hối hận hôm nay không đi cùng nàng, không biết nàng gặp phải chuyện gì phiền muộn.
“Linh nhi, chúng ta đến hậu viện ngắm tuyết đi?” Sở Lăng Thiên đề nghị, “Trời dần dần ấm lên rồi, tuyết cũng sẽ nhanh tan, nếu muốn ngắm, sẽ phải chờ năm sau.” Thấy nàng không đáp, y lại khẽ gọi, “Linh nhi.”
“Hả…” Gia Cát Linh Ẩn ngẩng đầu, lấy lại tinh thần, “Thất gia, người nói gì?”
“Cùng ta đến hậu viện ngắm tuyết được không?”
“Ừ.” Nàng gật đầu, khoát tay y, cơ thể nhích lại gần y, muốn từ trên người y tìm chút ấm áp.
Hậu viện vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng tuyết tan, hương hoa mai thoang thoảng, xem lẫn trong không khí lạnh lẽo truyền đến. Đêm yên tĩnh khiến tâm trạng của nàng bình ổn một chút, tuy rằng nàng nói chắc nịch với Trần Cẩm Phàm, mệnh ta do ta không do trời, nhưng chỉ có mình nàng biết, trong lòng nàng lo lắng nhiều lắm, nàng lo lắng nam tử bên cạnh nàng gặp bất trắc, nàng nên làm gì đây? Nghịch thiên sửa mệnh, tại sao phải trừng phạt nàng như vậy?
Đi đến một bếp lò trong đình, trên ghế đá đặt đệm lông thật dày. Sở Lăng Thiên ngồi vào ghế đá, vẫn cảm thấy từng trận lạnh lẽo, y ôm nàng vào lòng mình, không để nàng tiếp xúc với băng ghế lạnh lẽo kia. Hai tay nàng vòng ôm cổ y, nhẹ nhàng tựa vào vai y, im lặng không nói.
“Linh nhi, nàng có tâm sự à?” Y ôm trọn vòng eo nàng, dịu dàng hỏi.
“Ta… không có.” Nàng lắc đầu, “Thất gia, chàng tin số mệnh không? Nhân quả tuần hoàn, thiên đạo luân hồi, là thật ư?”
“Sao nàng lại đột nhiên hỏi thứ này?” Sở Lăng Thiên lắc đầu, “Ta không tin.”
“Lỡ như thật sự có thì sao?”
“Linh nhi.” Y xoay mặt nàng qua, dịu dàng nhìn vào mắt nàng, vẻ mặt lo lắng, ôn hòa hỏi, “Nàng nói cho ta biết xem rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ta…” Ánh mắt nàng trốn tránh, không biết nên nói thế nào.
“Đồng hội đồng thuyền, đây là lời nàng nói. Nhưng nàng có tâm sự lại không cho ta biết, không để ta san sẻ với nàng, vậy thì đồng hội đồng thuyền gì chứ?” Sở Lăng Thiên giả bộ giận dỗi.
Gia Cát Linh Ẩn dừng một chút, giống như lấy hết can đảm, nói: “Để ta nói, hôm nay ta gặp được một thầy bói, lão nói mệnh ta rất cứng, sẽ làm bị thương đến người thân thiết nhất bên cạnh, Nguyệt Lan đã như vậy, ngộ nhỡ chàng và đại ca xảy ra chuyện, ta… ta không muốn các người gặp phải chuyện không may.”
Hóa ra nàng đang lo lắng chuyện này, y nâng mặt nàng, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của nàng, “Linh nhi ngốc, vừa hay ta cũng từng xem bói, thầy bói nói mạng của ta cần bầu bạn với một nữ tử có mạng cứng, thì mới bình an vô sự.”
“Chàng gạt ta.” Gia Cát Linh Ẩn không tin.
“Số mạng của mỗi người đều không thể xem một mình được, cũng không phải không thể phá giải, lão thầy bói ấy không biết bên cạnh nàng có ta, liền nói bậy bạ. Nếu nàng không tin, ngày khác chúng ta cùng đến để ông ấy xem , nhất định không phải như vậy. Vả lại, không phải nàng từng nói với ta, chỗ của nàng gọi đây là phong kiến mê tín sao? Phải tin tưởng khoa học, phong kiến mê tín sẽ hại chết người.”
“Nhưng ta vẫn rất lo cho chàng.”
“Không cần sợ, Linh nhi, không sao đâu. Nếu ta thật sự gặp bất trắc, nàng sẽ làm gì?”
“Ta sẽ đi theo chàng, cùng lắm thì xuyên qua lần nữa thôi.”
“Vậy không phải được rồi sao, kết quả xấu nhất, chúng ta cũng có thể cùng nhau xuống âm tào địa phủ, nói không chừng còn có thể trọng sinh ở thế giới khác, có gì không tốt? Ta lại có thể lần nữa yêu thương nàng cả đời.”
Nàng tựa vào vai y, ôm chặt lấy y, chỉ vài lời nói của y đã khiến nàng an tâm không ít, đúng vậy, kết quả xấu nhất cũng không xấu đúng không. Nàng dụi dụi vào ngực y, “Sở Lăng Thiên, chàng thật tốt.” Nàng ngẩng đầu, hôn một cái lên mặt y.
“Đồ ngốc, lời của giang hồ thuật sĩ làm sao tin được.” Sở Lăng Thiên vuốt tóc nàng, “Chuyện trên đời này không có gì là bất biến.”
Nàng gật đầu: “Đúng, tất cả mọi chuyện trên đời, không có gì là không thể thay đổi được, cho dù là số phận đã định.”
“Chúng ta quay về phòng đi.” Y bế nàng lên, đi về phía tiền viện.
Hết chương 196