Mục lục
[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phan nhị thiếu vừa nhìn thấy đám nữ nhân bước vào, khuôn mặt liền tươi cười rạng rỡ, tâm lý của nam nhân thường vi diệu như vậy, cũng có thể nói là không có lòng tự trọng, khi chính mình đang tỏ vẻ ta đây hoặc là đang trong thời gian chính mình biểu lộ thực lực mạnh hơn so với người khác, bọn hắn muốn có một hoặc nhiều nữ nhân đứng cổ vũ bên cạnh. Tốt nhất trong ánh mắt của đám nữ nhân đứng xem này phải toát ra biểu tình sùng bái cùng ngưỡng mộ, các nàng phải tỏ vẻ thần phục tuyệt đối trước người có bản lĩnh chân chính. Loại tâm lý này cùng với định nghĩa “người điên” khác nhau rất nhiều, cũng chỉ có thể nói đây là một loại thiên tính bẩm sinh.

Trong cuộc sống không có người nào nguyện ý làm kẻ thất bại, tựa như trong chương trình “thế giới động vật”, sư tử cái sẽ không nguyện ý giao phối cùng với sư tử đực bị tình địch đánh bại.

Cho nên Phan nhị thiếu cùng đám lưu manh đang đứng tại đây, mắt thâm tình soi mói đám nữ vệ binh, tay lại càng đập hung hăng hơn trước. Dường như chỉ có người nào ra sức đập phá mạnh nhất, thì mới chiếm thêm được vài phần tình cảm của các cô nương này….

Trong đám lưu manh có một gã nổi lên sắc tâm, vừa đạp phá vừa mở miệng trêu đùa ong bướm: “Mấy vị cô nương này tới đây ăn cơm sao? Nhưng không được, chư vị không thể ngồi ăn cơm rồi, bằng không xin mời các vị cô nương đợi thêm lát nữa? Các ca ca bận việc một chút, sau khi xong việc sẽ dẫn các nàng đến tử lâu khác ăn cơm, cam đoan sẽ cho các nàng ăn đến sung sướng đê mê…”

Đám lưu manh sôi nổi cười to, ngay cả Phan nhị thiếu cũng nhìn không được, cười mắng nói: “Các ngươi hảo hảo đập phá tửu lâu này cho lão tử, làm cho lão tử hài lòng, những cô nương kia các ngươi cứ việc chọn lựa thoải mái, không quản các nàng là cô nương thanh lâu hay thiếu nữ nhà lành, nếu có việc gì xảy ra lão tử sẽ một mình gánh tội!”

Phan nhị thiếu “nếu như” phi thường ủng hộ sĩ khí, đám lưu manh hoan hô một tiếng, càng hung hăng đập phá, ánh mắt dâm đang thỉnh thoảng lại phóng lên trên người các vị cô nương, trong lòng tràn ngập mong chờ đối với hoạt động giải trí kế tiếp.

Nhưng đội nữ binh thị vệ đương nhiên không phải đến để xem náo nhiệt, cũng không phải muốn đến đây ăn cơm, hay là sùng bái những vị anh hùng ếch ngồi đáy giếng này. Một vị nữ binh thị vệ bộ dạng hiên ngang tựa như thủ lĩnh, cười lạnh một tiếng, vung tay lên, đội nữ binh thị vệ liền dàn trận hình cánh cung, bao vấy đám lưu manh.

Phan nhị thiếu bị một đám nữ nhân bao vây không khỏi ngẩn người, cảm thấy tình huống có điểm khác thường, cẩn thận quan sát lại, đám nữ nhân õng ẹo này sao lại đều ăn mặc trang phục thị vệ, một đám mặt không đổi sắc, trong đôi mắt tản mát ra vài phần sát khí, hơn nữa nhìn phương vị dàn trận của các nàng, khẳng định là đã từng được huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội.

Tình hình trước mắt vô cùng quỷ dị, tựa như một đám thỏ đực cường tráng bị một đám sư tử cái mảnh mai tiếp cận. Tuy rằng hai tính chất này bất đồng, nhưng thỏ đực cường tráng thì cũng chỉ là thỏ mà thôi , sư tử cái cho dù có mảnh mai đi chăng nữa, nhưng các nàng đều không có ăn kiêng a.

Phan nhị thiếu gia mặc dù là nhị thế tổ, tuy nhiên hắn cũng không phải là ngốc tử, đám tiểu mỹ nhân õng ẹo trước mặt này rõ ràng là lai giả bất thiện*, có thể khẳng định, các nàng đến đây không phải là muốn xem náo nhiệt, theo như quy củ trên đường phố, Phan nhị thiếu tự nhiên phải bước ra nói chuyện cùng đối phương. (lai giả bất thiện, thiện bất giả lai : người đến thì không có thiện ý, người có thiện ý thì sẽ không đến)

Đáng tiếc, đội nữ binh thị vệ không phải nư đám lưu manh trên đường, Phan nhị thiếu còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, nữ đầu lĩnh đã vung tay lên một cái, đám nữ binh thị vệ triển khai tư thế chiến đấu, trong miệng khẽ quát một tiếng: “Giết!” sau đó đồng loạt xông lên phía trước. Bởi vậy cho nên, trận ẩu đả cực kỳ bi thảm đã bắt đầu khía chiến.

Song phương một bên là lưu manh ăn hại đầu đường góc chợ, một bên là ba mươi mấy nữ binh thị vệ được huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội, trọng trách của các nàng chính là bảo vệ an toàn cho công chúa, có thể tưởng tượng được thực lực của song phương trong trận chiến này, không công bình biết bao nhiêu.

Đội nữ binh thị vệ dồn lên, quyền cước đều hướng vào các vùng tử mệnh của bọn chúng mà sử chiêu. Các nàng cũng không biết, công cụ này của đám lưu manh trước kia đã hại biết bao nhiêu thiếu nữ, nhưng bởi vì đây là địa phương yếu nhược nhất trên người nam nhân, cho nên các nàng chăm sóc rất cẩn thận. Bỗng nhiên truyền đến những cơn đau thấu xương, mặc dù không có nhân mạng nào hi sinh, nhưng công cụ gây án của nam nhân cũng đã bị phế đi không ít, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên từng đợt này đến đợt khác.

Còn Phan nhị thiếu hung hăng xông lên đầu tiên, ỷ vào một thân võ nghệ tạm coi như không tầm thường của chính mình, lúc mới bắt đầu còn chọi cứng được với nữ binh thị vệ mấy chiêu. Nhưng một lát sau, vị đầu lĩnh của nhóm nữ binh đứng bên ngoài quan sát thấy thế liền khẽ nhíu mày, chợt thân ảnh của nàng biến mất, thân ảnh xuất quỷ nhập thần tiến lại gần Phan nhị thiếu đạp cho hắn một cước, Phan nhị thiếu bị trúng cước liền ngã gục xuống sàn nhà. Ba vị nữ binh vây đánh hắn nãy giờ mà không được, biểu tình đầy xấu hổ, nhất thời nộ hỏa, tay trắng như phấn, chân không tỳ vết như ngọc, liền trút loạn lên người của hắn mà đánh.

Phương Tranh cùng Trường Bình đang đứng ở một góc cầu thang quan sát trận quần ẩu, mắt nhìn miệng tấm tắc nói : “Ai nha! Thực đẫm máu! Ai nha! Quá tàn nhẫn! Thiếu gia ta quả thật không dám nhìn!”

Miệng còn vừa nói không dám nhìn, nhưng ánh mắt lại tràn trề hứng thú nhìn chằm chằm vào cảnh chém giết dưới lầu, trong mắt toát ra vẻ hưng phấn cuồng nhiệt, ngay cả Trường Bình thấy hắn như vậy cũng không khỏi rét lạnh trong lòng: “Nhìn không ra, tên hỗn đản này lại thích huyết tinh như vậy, chờ sau khi cùng hỗn đản này thành thân, nếu hắn thích xem chơi, bổn công chúa mỗi ngày sẽ vì hắn mà đánh người…”

Trường Bình ghé vào tai Phương Tranh hạ giọng nói: “Uy! Đánh thành bộ dạng như vậy có đủ hay không ? Có muốn ta hạ lệnh chặt hết tay chân của đám lưu manh này, làm trò tiêu khiển cho ngươi xem hay không ?”

Phương Tranh đang say sưa đắm chìm vào quang cảnh đẫm máu không thể tự thoát ra được, nghe vậy liên tục gật đầu, phấn khởi nói: “Tốt lắm! Tốt lắm! Hay nhất là cắt mấy cái côn thịt dưới hạ thân của bọn chúng đem đi ngâm rượu, nghe nói đồ chơi kia có thể trị bệnh viêm tiền liệt tuyến…”

“…Ngươi thật muốn như vậy hả?” Trường Bình đang chuẩn bị hạ lệnh, Phương Tranh vội vàng ngăn nàng ta lại một phen. Tiểu nha đầu này làm sao vậy? Ngày trước luôn luôn có chủ kiến nha, hiện tại thật giống như một kẻ a dua ba phải, thiếu gia ta nói như thế nào, nàng liền làm như thế đó, phải chăng nàng đã bị bá vương chi khí trên người của ta cải biến tính tình?

Hiện giờ Phương Tranh chứng kiến cuộc chiến ở dưới lầu đã đình chỉ, nhưng chuyện bi hài nhất chính là, nhóm nữ binh thị vệ bắt đầu thu dọn chiến trường, cũng không biết là vị tướng quân nào đã huấn luyện các nàng. Chỉ thấy đám lưu manh nằm gục trên sàn nhà, thần trí vẫn còn một chút thanh tỉnh, các nàng liền dùng lực đạp lên một cước, trực tiếp dẫm lên mặt, sau đó hơi dùng lực đạo, một số tên lưu manh liền bất tỉnh nhân sự.

Nhóm nữ binh thu dọn chiến trường rất cẩn thận, chuyện này cũng có thể nhìn ra nam nhân cùng với nữ nhân khác nhau, nếu nhóm thị vệ này là nam nhân, hơn phân nửa chỉ tùy tiện liếc mắt thêm một cái mà thôi. Nhưng các vị cô nương này kiểm tra rất gắt gao, cẩn thận quan sát nhịp thở cùng sắc mặt của đám lưu manh, tựa như một đám học sinh hiếu kỳ tò mò quan sát động vật lưỡng cư ngủ đông trong giờ sinh vật, một khi các nàng phát hiện có người nhịp hô hấp cùng thần thái không đúng, liền cao hứng như nhặt được tiền, bắt đầu tỉ mỉ tra tấn những người giả bộ hôn mê….

Vì vậy, cho nên những gã lưu manh giả bộ hôn mê tuy cố gắng lừa gạt nhưng không qua được, hiện giờ lại chịu thêm nhiều đau khổ hơn trước. Sau khi các vị nữ binh phát hiện, thoạt đầu đá vào bộ hạ của bọn chúng mấy cước, khiến cho bọn chúng kêu thảm ra tiếng, lúc này mới hung hăng đạp một cái lên đầu, làm cho bọn chúng hôn mê ngay tức thì….

Phương Tranh nhìn thấy tình cảnh này, không rét mà run, bỗng nhiên ở dưới hạ thân dâng lên một trận cảm giác mát lạnh. Những vị nữ binh này nhìn thì xinh đẹp đáng yêu, không nghĩ tới các nàng xuống tay lại tàn nhẫn đến như vậy, không hiểu vị tướng quân nào đã huấn luyện các nàng….

Trường Bình đứng bên cạnh Phương Tranh gật đầu hài lòng, cười duyên nói: “Không tồi không tồi, hiệu quả thật tốt, thế nào? Thị vệ do ta huấn luyện, so sánh với thủ hạ dưới tay của Phùng Cửu Đao có tốt hơn hay không?”

Phương Tranh chấn động: “Ngươi huấn luyện ra?”

Trường Bình khinh nhẹ cái mũi, đắc ý nói: “Đúng rồi, hì hì, sự phụ truyền công cho ta từng dặn dò, đánh nhau với nam nhân thì phải hướng vào địa phương tử huyệt mà đánh, có thể một chiêu chế địch, không nên sử dụng chiêu thức hoa mỹ đẹp mắt mà vô tác dụng, tránh cho chính mình hao tổn nhiều khí lực. Ta cũng dùng đạo lý này để huấn luyện các nàng…”

“…”

Phương Tranh trong lòng không khỏi run sợ, đột nhiên hắn cảm giác được, hôn sự của hắn cùng Trường Bình cần phải tỉ mỉ bàn bạc lại, cưới một vị công chúa có khuynh hướng bạo lực tuyệt hậu như vậy về làm lão bà, hơn nữa của hồi môn có thêm ba mươi sáu vị nữ binh thị vệ đồng môn…. Trừ khi biết môn võ công “xúc dương nhập phúc”* trong truyền thuyết thì mới tạm ổn, nhưng môn võ công này gặp thời khắc quan trọng cần phải bảo trì được trạng thái nha… (*: thụt dương vào trong bụng, dạng như xúc cốt công!)

Uy! Ngươi làm sao vậy? Thời tiết đẹp như thế này, làm sao lại đổ mồ hôi lạnh?” Trường Bình dùng ánh mắt trìu mến nhìn Phương Tranh.

“…Trường Bình, nếu ngươi không ngại, hai chúng ta tạm thời tìm hiểu nhau thêm vài năm nữa, tương lai bàn bạc lại chuyện hôn nhân đại sự có được không?” Phương Tranh nhìn Trường Bình, thâm tình nói.

Trường Bình nghe vậy nhất thời xấu hổ đỏ mặt, thân hình uốn éo, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần danh phận của hai chúng ta được xác định, mọi chuyện người ta đều nghe theo ngươi…”

Bộ dáng xấu hổ của Trường Bình công chúa trông thực động lòng người, nếu như lúc trước không chứng kiến được tình cảnh đẫm máu ở bên dưới lầu, Phương Tranh có lẽ đã không kìm được lòng, mà phải tiến lên cắn nàng một cái. Hiện tại a, khụ khụ, chính sự còn chưa giải quyết xong, không nên vội vàng nha…

Phương Tranh nhẹ nhàng kéo góc tay áo của Trường Bình, thản nhiên nói: “Nếu ngươi đã xuất đầu lộ diện, nhớ kỹ, hôm nay là ngươi gặp chuyện bất bình nên rút đao trừ hại cho dân chúng, chuyện này cùng ta không có nửa điểm quan hệ. Ta căn bản đang…”

“Ta biết rồi, ngươi căn bản là không có ở đây, đang ở nhà ngủ trưa!” Trường Bình khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, nũng nịu nói: “Đồ tồi, ngươi thật xấu xa!”

Lời này coi như là khen ngợi đi, không phải là ngươi thích sự bỉ ổi của ta hay sao?

Phương Tranh cười hắc hắc, bĩu môi nhìn xuống dưới lầu, Trường Bình hừ nhẹ một tiếng, bắt đầu xuất đầu lộ diện.

Dưới lầu đã bị đập phá thành một mảnh hỗn độn, bàn ghế vỡ thành từng mảnh nằm ngổn ngang trên sàn nhà, còn kèm theo không ít những mảnh sành của chén bát, nhìn thoáng qua nơi này giống như bị một đàn trâu đực quần thảo, mọi thứ hoàn toàn bị há hỏng, nói một cách nhẹ nhàng, nếu như tương lai muốn tu sửa Yên Nguyệt Lâu, chắc sẽ phải kiến tạo lại từ đầu.

Trường Bình đi xuống dưới lầu, nhìn quang cảnh chung quanh, bất mãn hừ lạnh một tiếng. Nói đến cùng thì đây cũng là tai sản của phu quân tương lai, hoặc giả sử như nói cách khác, đây chính là tài sản của nàng, vậy mà tan hoang thành một bộ dạng như thế này, tâm hồn thiếu nữ có thể nào không giận dữ?

Cắn chặt răng, Trường Bình phóng mắt nhìn khắp nơi, tìm nửa ngày không thấy Phan Vũ, cả giận nói: “Kẻ nào cầm đầu các ngươi? Mau đứng ra đây cho lão nương, khụ…lăn ra đây!”

Căn bản là không có ai trả lời nàng, mười mấy gã lưu manh ở trong đây, ngay cả Phan nhị thiếu cũng không ngoại lệ, tất cả đã bị đám nữ binh thị vệ đánh cho bất tỉnh nhân sự.

Vẫn là thủ lĩnh của đám nữ binh có ánh mắt sắc bén, chỉ vào một nam nhân máu me nhầy nhụa, thỉnh thoảng cơ thể còn co giật vài cái, nói: “Công chúa điện hạ, kẻ đó là người cầm đầu.”

Trường Bình híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Mau đem tên vương bát đản này lại đây cho lão nương!”

Vị nữ thủ lĩnh tiến lại gần, đưa tay nắm lấy cổ áo của Phan Vũ, tựa như một con héo đã được làm lông sạch sẽ, đem hắn kéo dài tới trước mặt Trường Bình.

Trường Bình lùi về phía sau vài bước, dùng bàn tay nhỏ nhắn bịt mũi lại, cau mày nói: “Cứu tỉnh hắn!”

Vị nữ thủ lĩnh không nói hai lời, một bước hung hăng đá vào hạ bộ của Phan Vũ, giống như đột ngột mở cầu giao điện, Phan nhị thiếu thất thanh kêu lên một tiếng “A…a…a…” cuối cùng hắn đã tỉnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK