Mục lục
[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Đem hai cái tên rách nát của ngươi lập tức sửa lại!” Trường Bình phẫn nộ trừng mắt nhìn Phương Tranh, gương mặt đỏ bừng, chiếc mũi nho nhỏ vì phẫn nộ không ngừng phập phồng.

Phương Tranh kỳ lạ: “ Oa! Mũi của nàng không ngờ có thể biến thành lớn nhỏ kìa, hành động phái, trời sinh hành động phái!”

Trường Bình tức giận nắm chặt tay: “ Ít nói sang chuyện khác! Sửa hai cái tên kia lại!”

Phương Tranh ngửa đầu nhìn trời, dáng dấp ưu quốc ưu dân, cảm khái nói: “ Cuộc đời ta có hai đại chí hướng chưa hoàn thành, thứ nhất…”

“ Câm miệng! Lão nương thiếu chút nữa bị ngươi lừa gạt! Không được, hôm nay ngươi phải sửa tên hài tử lại cho ta!”

“ Không sửa, tên đặt tốt như vậy, vì sao phải sửa nha…” Phương Tranh làm như nhàn nhã đi chơi trợn mắt khinh thường.

Trường Bình cả giận nói: “ Ngươi cho là tên hay sao? Đại gia, nhị gia, ngươi cho là truy kỹ viện? Ta mặc kệ, hai cái tên phải sửa!”

Phương Tranh nhíu mày: “ Không sửa! Kiên quyết không sửa! Đại gia nhị gia thật tốt, sau này hài tử chúng ta gặp người liền cao hơn hai bậc, không quan tâm là ai gặp chúng, đều phải cung kính kêu bằng “gia”, nàng nói, đi đâu tìm chuyện đẹp như thế? Tương lai hài tử còn dài, khẳng định sẽ tràn đầy cảm kích khống rống vì người làm cha như ta.”

“ Ngươi…ngươi thối lắm! Nhi tử lấy cái tên như thế, tương lai không biết hận ngươi như thế nào. Nó sẽ oán giận cả người làm mẹ như ta.”

Phương Tranh cười nói: “ Ta dám cam đoan, hai nhi tử khẳng định sẽ không oán giận nàng, đầu năm nay có tiền mới là đại gia, kiếp trước của ta, thiếu tiền mà cũng thành đại gia, nhi tử chúng ta dù sao cũng sinh thời gian tốt…”

Trường Bình xì một tiếng khinh miệt, nói: “ Vậy ngươi dự định sau này làm sao gọi nó? Ngươi làm cha chẳng lẽ cũng gọi bọn hắn là đại gia, nhị gia?”

Phương Tranh hừ nói: “ Nhi tử do ta sinh, đương nhiên không có khả năng gọi bọn nó như thế, cứ gọi lão đại lão nhị, không chỉ là ta, mọi người trong nhà đều gọi là lão đại, lão nhi. Nhưng người ngoài sao, hắc hắc, đều phải gọi bọn nó là đại gia. Sau này người khác hỏi ta là ai, Hừ! Ta là cha của đại gia! Cha ta càng ngưu hơn, đại thái gia của đại gia, chậc chậc, tiện nghi chiếm thật lớn nha…”

“ Không được! Không cho gọi tên này!” Trường Bình tức giận đến gương mặt trướng lên đỏ bừng.

“ Sẽ gọi tên này! Nàng đừng bức ta, chọc ta nổi giận, ta đặt tên bọn hắn là tổ tông, cho bọn họ tăng thêm vài cấp bậc.”

Trường Bình hơi giật mình nhìn vẻ mặt đắc ý không ai bì nổi của Phương Tranh, một lát, bỗng nhiên ngồi xuống, nặng nề vỗ đùi, ai thán nói: “ Ta đã tạo nghiệt gì đây! Hài tử mạng khổ, lại có một người cha như thế…”

Phương Tranh vỗ vai nàng, ôn thanh thoải mái nói: “ Đừng u oán nữa, đây đều là mạng nha, các nàng tự nhận mạng đi.”

Trường Bình: “….”

Phương Tranh rất hưng phấn, tên là chiêu bài của một người. Khắp thiên hạ người nào làm cha lại có sáng ý tuyệt diệu như vậy? Sau này nhi tử đi ra ngoài, vừa báo tên liền ở trên khí thế đã hung hăng đè ép người khác, dù cho tương lai bọn họ vào triều làm quan, cả triều văn võ bất luận đại quan cũng phải khách khách khí khí kêu một tiếng đại gia, nhị gia, thập chí là Mập Mạp hoàng đế ngồi trên ngai vàng, lúc hỏi chuyện cũng phải nói một câu: “ Phía dưới là Phương gia đại gia?”

Vừa nghĩ đến cảnh này, Phương Tranh liền nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.

Đời trước đã nhìn nhiều sắc mặt của những đại gia có tiền, hôm nay ta liền bắt đầu cả đời đều làm cha của đại gia, cừu đều báo được, sảng!

“ Ngươi vừa nói, hai tôn nhi của lão phu gọi tên là gì?”

Bên trong tiền sảnh Phương phủ, Phương lão gia ngồi trên thủ tọa, lông mày nhăn lại thật sâu, ánh mắt giống dao nhỏ lướt trên người Phương Tranh như cắt qua cắt lại, thần sắc hơi có chút bất thiện.

Phương Tranh gian nan nuốt nước miếng một cái, lén nhìn Trường Bình đang được nha hoàn dìu ngồi dựa trên ghế, Trường Bình đang len lén cười, cười có vẻ có chút hả hê.

Tử bà nương! Không thủ phận ở cữ, chạy tới cáo trạng lão tử. Lão tử về phòng không lột hết đồ của ngươi hung hăng chỉnh ngươi một trận mới lạ!

Hung hăng ném qua một ánh mắt uy hiếp, Phương Tranh lập tức khởi lên một khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt cười nói: “ Cha, ta cấp cho nhi tử hai cái tên rất có ý nghĩa, chính là vì dân tộc tiêu diệt Hung Nô, vì đại nghiệp khu trục ngoại tộc, tương lai phải do tôn nhi của ngài đi hoàn thành, cho nên…”

“ Hừ! Nói nhiều lời vô ích như vậy làm cái gì? Lão phu chỉ hỏi ngươi, ngươi đặt tên gì cho tôn nhi lão phu?” Phương lão gia không chút khách khí cắt đứt lời hắn.

“ Cái này…” Phương Tranh cẩn thận giương mắt nhìn sắc mặt lão cha một chút, lắp bắp nói: “ Tên…chỉ là một danh hiệu…”

“ Nói mau!”

“ Đại Nghiệp, Nhị Nghiệp.” Vương bá khí của lão cha vừa tán ra, Phương Tranh liền thành thành thật thật nói.

“ Tê…” Phương lão gia nghe vậy hai mắt tĩnh lại, sau đó hít một hơi thật sâu.

“ Cha, có phải ngài cũng thấy hài nhi đặt hai cái tên không tệ?” Phương Tranh thấy lão cha ngây người một lát không nói một câu, vội vàng cười lấy lòng hỏi.

“ Ha hả, không tệ, ha ha, quả nhiên không tệ.” Da mặt Phương lão gia co quắp vài cái, ngửa mặt lên trời cười dài vài tiếng, Phương Tranh nghe vậy vui mừng, định mở miệng khen lão cha ánh mắt bất phàm, đã thấy sau khi Phương lão gia bật cười vài tiếng, bật người thay đổi sắc mặt, khuôn mặt tươi cười vừa thu lại, ngược lại thay vào biểu tình hung thần ác sát, sau đó trở tay từ sau ghế rút ra một cây gậy đã chuẩn bị từ lâu, huơ vài lần, hướng Phương Tranh đánh tới, trong miệng chợt quát nói: “ Nghiệt súc! Lão phu hôm nay cần phải đem ngươi tươi sống đánh chết mới được! Nạp mạng đây!”

Phương Tranh sợ đến cái cổ co rụt lại, vội vàng lui ra sau mấy bước, sau đó hai tay bảo vệ đầu, chạy trối chết, trong miệng oa oa hét lớn: “ Cha! Ngài đừng kích động, ta hảo hảo giảng đạo lý được không? Ta lại làm sai chỗ nào?”

Phương lão gia tức giận đến cả người run rẩy, phẫn nộ quát: “ Ngươi đặt cái tên khó nghe như vậy cho tôn nhi lão phu, lão phu không đánh ngươi thì đánh ai!”

Phương Tranh đã trúng vài gậy, sợ đến tán loạn khắp sân: “ Có gì khó nghe kia chứ? Hài nhi không phải đã cho ngài tăng thêm hai bối phận hay sao, ngài hẳn nên vui vẻ mới phải…ai nha!”

“ Ha ha, lão phu vui vẻ, lão phu vui vẻ tới mức hận không đánh chết ngươi mới tốt! Cái gì đại gia nhị gia, nói ra không sợ đắc tội hết mọi người. Lão phu còn bị ngươi liên lụy danh tiếng, ngươi thường ngày không nghiêm túc cũng không sao, hiện tại ngươi còn muốn đem chuyện không nghiêm túc lưu tới trên người tôn nhi của lão phu, hôm nay lão phu thật sự không thể tha cho ngươi!”

“ Ai nha! Gọi đại gia so với gọi tôn tử còn tốt hơn. Tên này cha vui mừng, Phương gia ta kiếm lớn…Ai nha! Cha, ngài có thể đừng sử dụng bạo lực hay không, ảnh hưởng không tốt.”

Phương Tranh ôm đầu chạy trốn khắp sân, trong lòng bi phẫn không gì sánh được, từ cổ đến nay, làm tới quốc công, ai có thể gặp qua quốc công bị cha đánh cho chạy trối chết? Ngày tháng sau này, thật không có cách nào khác qua!

Trong tiền sảnh, Phương phu nhân ôm hài tử vẻ mặt thương yêu cười đùa, thỉnh thoảng cười dài nhìn hai cha con đang ngươi truy ta đào trong viện, Phương Đại Nghiệp mở to mắt nhìn cha ruột đang chật vật chạy trốn, bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười, một đường nước bọt trong suốt chậm rãi rơi xuống, mà Phương Nhị Nghiệp trong lòng La Nguyệt Nương lại không cười, lại quay đầu đi, giống như chẳng đáng bĩu môi, phảng phất như thấy hành vi của người lớn…có chút không đáng.

Thời gian như con chó hoang đã thoát xích, nhanh chóng mất đi. Tỉ dụ này thật giỏi quá!

Bất tri bất giác hơn nửa năm lại trôi qua, đảo mắt đã tới mùa xuân năm thứ hai.

Một năm nay rất không bình thường, đây là năm mới đầu tiên từ khi Mập Mạp đăng cơ. Hơn nữa niên hiệu cũng từ Kiến Vũ năm thứ mười ba của tiên hoàng, đổi thành Tuyên Vũ nguyên niên.

Niên hiệu Tuyên Vũ năm nay chính do Phương Tranh nói ra.

Nguyên bản các đại thần đưa ra ý kiến sửa niên hiệu là Tuyên Nhân, thế nhưng Phương Tranh ở trong triều kiên quyết phản đối, hắn cho rằng năm nay sẽ dụng binh với Đột Quyết, đây là thời gian bày ra vũ lực quân bị của Hoa triều, dùng hai chữ Tuyên Nhân, có vẻ lỗi thời, hơn nữa sẽ bị phiên quốc cho rằng Hoa triều mềm yếu dễ khi, vì vậy dưới sự yêu cầu cường liệt của Phương Tranh, các đại thần lại thương nghị một phen, rốt cục đều tán thành đem Tuyên Nhân sửa thành Tuyên Vũ, xem như Hoa triều hướng các nước lân bang biểu hiện sự thực hành cứng rắn về phương diện quân sự ngoại giao.

Trên thực tế một năm nay Hoa triều đã sửa lại thái độ mềm yếu thường ngày trong phương diện quân sự. Đột nhiên trở nên cường ngạnh lên, mà một năm nay biên cảnh cũng không bình tĩnh, từ tháng tám năm ngoái, Hoa triều liền hướng Mặc Cúc Liên phái ra sứ giả, đem chủ ý của Phương Tranh nói cho Mặc Cúc Liên, thỉnh hắn dùng chiến thuật kéo dài hoặc giả vờ, liều mạng giữ chân Mặc Xuyết tiến công.

Mặc Cúc Liên đối với chủ ý do Phương Tranh đưa ra có chút trơ trẽn, thế nhưng để bảo tồn thực lực, hơn nữa hắn cũng không nguyện mất đi minh hữu như Hoa triều, rốt cục Mặc Cúc Liên cũng nhắm mắt nhắm mũi làm theo.

Vì vậy, vị quốc sư đức cao vọng trọng trên thảo nguyên, bỗng nhiên biến thành một người nói không giữ lời. Mọi việc đều làm theo kiểu vô sỉ đê tiện thủ đoạn. Bình thường cùng Mặc Xuyết Khả Hãn đánh một trận, sau đó nói sẽ đầu hàng, đợi khi Mặc Xuyết thả lỏng cảnh giác, Mặc Cúc Liên lại bỗng nhiên đổi ý, huy binh tiến công Mặc Xuyết, cứ như vậy liên tục nhiều lần, mỗi lần đều làm Mặc Xuyết tức giận đến phát rồ.

Chiến thuật kéo dài của Mặc Cúc Liên đã đạt được thành công cực lớn, đại quân của Mặc Xuyết đã bị chặn tại phía bắc U Châu Hoa triều, không thể triệt để tiêu diệt Mặc Cúc Liên, Mặc Xuyết thủy chung không cách nào xâm nhập Hoa triều một bước.

Trong một năm này, triều đình chiêu mộ tướng sĩ huấn luyện cũng đạt được hiệu quả cực lớn. Dưới sự dốc lòng giám sát của vị đại tướng tài giỏi như Phùng Cừu Đao, những binh sĩ mới chiêu mộ rốt rục luyện thành những con cọp mới được sổ lồng, quân dung đã phấn chấn hơn rất nhiều.

Trải qua sự xem xét của Hộ Bộ Hoa triều, cả năm gom góp điều phối, đã trù bị được không ít lương thảo, binh khí và quân giới, cũng đủ cho đại quân Hoa triều đánh một trận lớn.

Tất cả và tất cả đều đang nói cho Mập Mạp và các đại thần trong triều đình, thời cơ bắc phạt thảo nguyên, đã tới.

Tuyên Vũ nguyên niên tháng tư, hôm nay sắp sửa tịa kim loan điện khai triều hội.

Giờ Dần, tiếng chuông trên gác chuông hoàng cung vừa gõ vang, cửa Tây Cung liền chậm rãi mở ra, các đại thần thân mặc quan bào, đầu đội mũ quan, trong tay cầm tuân bản, án theo phẩm cấp lần lượt đi vào cửa cung.

Phương Tranh vẫn là dáng dấp lười biết không tỉnh ngủ, ngày hôm nay hắn cũng ăn mặc rất chính thức, thân mặc mãng bào do Mập Mạp đặc biệt ban cho, chậm rãi đi đầu trong đám quần thần, ánh mắt các đại thần nhìn hắn vừa kinh lại sợ, lúc bước đi đều mơ hồ cách xa hắn ba bốn bước.

Đi ngay trước mặt quần thần mà Phương Tranh cũng không có cảm thấy cao hứng. Ngược lại, nhìn ánh mắt các đại thần nhìn về phía hắn, trong lòng Phương Tranh bỗng nhiên phát lên vài phần cảnh giác.

Là tới thời gian từ quan rời đi, hôm nay chính mình quyền thế huân thiên, tôn quý vô cực. Có thể xem như là đứng trên đỉnh cao quần thần, dưới một người mà trên trăm triệu người, nhưng đây không phải là hiện tượng gì tốt, khi quyền thế của mình ở trong triều đã đến mức không còn bất cứ phe phái nào có thể chống lại, sẽ đại biểu cho phiền phức cũng mau tới.

Không có vị hoàng đế nào nguyện ý trong kim điện của mình có một đại thần giống như hắn. Khi hoàng đế nghĩ đã giao quyền lực quá lớn cho thần tử, thậm chí ảnh hưởng đến hoàng uy của hoàng đế tại triều đình và dân gian thì, vị đại thần quyền thế huân thiên này xem như cũng sắp đến ngày tàn.

Ngày trước tấm gương bị lăng trì của Phan thượng thư chính là một bằng chứng xác thực nhất.

Môn sinh trải rộng thiên hạ thì thế nào? Trong triều đình một tay che trời thì thế nào? Kết quả vẫn là bị hoàng đế trị đến gắt gao. Cả nhà cửu tộc đều diệt, thánh chỉ của tiên hoàng vừa xuống, Phan gia trên dưới cả nhà hơn một ngàn mạng người đều xuống hoàng tuyền.

Đây là vì sao? Bởi vì quyền lực, hoàng đế nghĩ quyền lực của thần tử đã quá lớn, lớn đến uy hiếp tới ngôi vị hoàng đế thì liền phải hạ thủ đối với quyền thần, từ xưa đến nay, đây là quy luật tất nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK