Thật lâu sau, Phương Tranh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai mắt sáng rực, hưng phấn không thôi.
Chuyện này có thể so sánh với nhặt được bảo, nguyên tưởng rằng Tiểu Lục bất quá cũng chỉ biết dăm ba chiêu thức khoa chân múa tay, yếu nhược vô lực, hiện giờ xem ra, cho dù là nam nhân cao lớn như Phương Tranh, mười người cũng không chắc chắn sẽ đánh thắng được nàng, có Tiểu Lục, ngày sau thiếu gia ta đấu đá lung tung, không cần kiêng kị điều gì hay sao? Một khối bảo vật như vậy, thiếu gia ta sao có thể để cho nàng rời khỏi ta? Chuyện tình giúp nàng tìm tung tích của mẫu thân, nhất định phải thúc giục Mập Mạp giải quyết việc này nhanh gọn, ngày sau nàng sẽ một lòng một dạ đi theo ta.
" Tiểu Lục nha, võ công của người đã đạt tới cảnh giới nào?" Phương Tranh hưng phấn hỏi.
" Cảnh giới? Có nghĩa là gì?" Tiểu Lục trong mắt lộ ra một mảnh mờ mịt.
" Chính là luyện tới trình độ nào. Nghe nói người luyện võ chú trọng nội ngoại kiêm tu, ngươi có nội công hả? Nhưng ta chưa từng thấy qua ngươi ngồi điều tức vận khí a." Phương Tranh tò mò quấn quýt chạy chung quanh người của Tiểu Lục hỏi vòng vo. Tiểu Lục dáng người phi thường nhỏ nhắn, một bộ dạng yếu đuối, nếu không tận mắt nhìn nàng vừa mới ngưng tụ chụp nát chén trà, đánh chết hắn cũng không tin một tiểu nha đầu như vậy lại biết võ công. Chẳng lẽ Tiểu Lục cũng am hiểu sâu sắc đại đạo "giả trư ăn thịt cọp" trong truyền thuyết?
" Cái gì mà vận khí điều tức, khó nghe muốn chết, người ta thường gọi là phương pháp thổ nạp." Tiểu Lục oán trách trừng mắt nhìn Phương Tranh liếc mắt một cái. Nha đầu kia tháo cái biểu tình lãnh đạm xuống, một lần tức giận tựa hồ cũng như muôn vạn phong tình.
" Dù sao ý nghĩa cũng như nhau. Hiện tại võ công của ngươi tu luyện đến trình độ nào rồi? Có thể một chưởng chặt đứt cái cây kia hay không?" Phương Tranh hứng chí bừng bừng chỉ vào một gốc cây hạnh ngân ngoài cửa, ước chừng thân cây hai người ôm không xuể. Cao thủ thân mang tuyệt thế võ công trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt Phương Tranh, có thể nào không khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn.
" Thiếu gia, người ta là người, không phải thần tiên." Tiểu Lục bất đắc dĩ nhìn Phương Tranh, tựa như đang nhìn một tiểu hài tử cố tình gây sự, " Công phu không phải thần kỳ như vậy, cũng chỉ có tác dụng giúp có thân thể khỏe mạnh và bảo vệ mình mà thôi."
Ai, nàng nói cũng đúng, xem ra kỳ vọng của ta hơi thái quá, nếu công phu mà thực thần kỳ như vậy, Trung Quốc trước kia đã sớm thống nhất địa cầu, như thế nào còn thường xuyên bị kẻ thù bên ngoài xâm lăng, nhục mạ. Tiểu Lục thấy Phương Tranh đã nghĩ thông suốt, nhẹ nhàng vỗ bả vai của hắn, dìu hắn nằm xuống ngủ.
Phương Tranh nằm ở trên giường, hai mắt mở trừng trừng, dường như đang tự hỏi vấn đề nào đó...
Sau một lúc lâu.
" Này, ngươi có thể một quyền chấn nát tảng đá kia hay không?" Phương Tranh thò tay ra chỉ vào một tảng đá thân cao hơn một người bình thường, không cam lòng từ bỏ ý định hỏi.
" Thiếu gia!" Tiểu Lục phát điên giậm chân, vươn tay lau mồ hôi trán, vội vàng lui ra ngoài.
Ngày mùa hè, sáng sớm không khí thật dễ chịu, Phương Tranh thích ý trở mình, ôm lấy một chiếc gối, thoải mái nói lầm bầm hai tiếng, chiếc gối này đang thực thi một nhiệm vụ rất trọng yếu, ở trong mộng của Phương đại thiếu gia, nó có thể hóa thân biến thành Yên Nhiên, Tiểu Lục, còn có Phượng tỷ....
Nằm ôm chiếc gối trong chốc lát, Phương Tranh đã tỉnh, chưa kịp mở mắt đã đánh một cái ngáp thật dài. Ngủ thẳng một mạch cho đến khi tỉnh mới dậy, tiền kiếm được đếm tới mỏi tay, cuộc sống tốt đẹp như thế, kiếp trước có nằm mộng cũng không thấy được.
Duy nhất một việc không được như ý chính là, thiếu gia ta hiện giờ quan cũng đã thành, tước cũng đã phong, nhưng vẫn là một người đàn ông độc thân, một người từng sống trong hai thế giới, chiếc mũ " trai tân" đáng xấu hổ này vẫn còn chưa lấy xuống, khiến cho những ngày tháng tươi đẹp thất sắc đi không ít.
Nói đến làm quan....Như thế nào lão tử lại cảm thấy tựa hồ quên quên chuyện gì....
Tiểu Lục bưng chậu nước tiến vào, nhìn thấy Phương Tranh đã dậy, liền cười nói: " Thiếu gia hôm nay không xử lý công vụ sao?"
Công vụ? Đúng vậy, nhưng ta phải xử lý công vụ gì? Chuyện này tại sao lại không có ai nhắc nhở ta vậy?
" Thiếu gia nếu đã tỉnh, liền rời giường đi, để Tiểu Lục dọn dẹp giường chiếu cho ngài!"
Phương Tranh chòng ghẹo: " Tiểu Lục a, ngươi thật dịu dàng, ca ca ta thật không muốn rời xa ngươi. Nếu như ngươi không có ý kiến gì, ca ca ta liền cưới ngươi đi, ngươi nhìn xem, ca ca ta bao nhiêu anh tuấn, bao nhiêu tiêu sái, gả cho ta, ngươi cũng không bị lỗ vốn chút nào đâu..."
Tiểu Lục nghe vậy mặt hoa xấu hổ đỏ bừng, đôi mắt đẹp liếc nhìn bộ ấm trà trên bàn bát tiên....
Phương Tranh cả ngươi sợ tới mức run lên, mau chóng ngồi nghiêm chỉnh: " Tiểu Lục nha, hôm nay ngươi đi cùng ta tới Ngọc Như Trai quan sát tình hình." Dù sao cũng không có việc gì, không bằng đi đến chỗ Phượng tỷ, thuận tiện điều tra một chút, nhìn xem ả hồ ly tinh có bớt xén bạc của thiếu gia hay không.
Tiểu Lục dùng đôi mắt xinh đẹp hung hằng lườm Phương Tranh một cái, nói: " Thiếu gia, hiện giờ ngài là người có quan có tước trong triều đình, mỗi ngày không làm việc công, không vào triều nghị sự, suốt ngày đông du tây hạ* như vậy thì còn ra thể thống gì! Nếu triều đình biết người làm quan như ngài, còn không trách tội ngài sao?" ( Đi đông về tây, ý muốn nói thích đi dạo chơi)
Hắc hắc, vẫn chỉ có một mình Tiểu Lục quan tâm đến ta mà thôi....
Di? Không đúng! Ta kháo! Sớm nay phải vào triều! Làm sao thiếu gia ta lại quên mất việc này?
Phương Tranh mạnh mẽ từ trên giường nhảy xuống, lớn tiếng rống lên: " Tiểu Lục chuẩn bị triều phục cho ta, không kịp mất rồi!"
Tiểu Lục ngẩn người, thấy Phương Tranh biến thành bộ dáng khẩn trương như vậy, vội vàng tiến lên giúp hắn mặc quần áo.
"Thiếu gia, rốt cuộc làm sao vậy? Chuyện gì khiến cho người hoảng hốt như thế?" Tiểu Lục một bên vừa giúp hắn mặc quần áo vừa hỏi.
"Ài, trí nhớ không tốt, quên mất lời của hoàng thượng ngày hôm qua đã nói với ta, muốn ta hôm nay vào triều nghị sự..." Phương Tranh chán nản nói.
"A? Vào triều là giờ Dần nha! Hiện tại cũng đã là giờ Thìn....Thiếu gia, ngài, làm sao tối hôm qua ngài không dặn dò Tiểu Lục? Người ta dậy sớm một chút đánh thức ngài a." Tiểu Lục nghe vậy cũng luống cuống tay chân, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc dị thường, nếu như hoàng thượng chính miệng phân phó, phỏng chừng khắp thiên hạ cũng không có ai dám quên lời dặn dò của hắn? Ngoại trừ một người, Phương đại thiếu gia.
Phương đại thiếu gia có điểm xấu hổ, tối hôm qua không phải là mải chòng ghẹo ngươi hay sao, làm sao ta lại nhớ được việc này a....
Tiểu Lục rất nhanh đã mặc triều phục cho Phương Tranh, vội vội vàng vàng đẩy Phương Tranh đi ra khỏi cửa, Phương Tranh thân mặc triều phục quan ngũ phẩm, tựa như chó hoang thoát cương, chạy như điên về phía đại môn, vừa chạy vừa kêu gào người hầu trong phủ chuẩn bị xe ngựa.
Trong lúc hốt hoảng không để ý đụng trúng phải người, ngẩng đầu nhìn lại hóa ra là lão nhân gia, Phương lão gia nhìn thấy Phương Tranh, cực kỳ ngạc nhiên: "Tranh nhi, tan triều nhanh như vậy sao?"
Phương Tranh cũng không quay đầu lại, vừa chạy vừa trả lời: "Phụ thân, không còn kịp rồi, hài nhi bị muộn giờ vào triều..."
Phương lão gia ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, tiện đà giận tím mặt: "Tiểu tử hỗn đản! Ngày đầu tiên thượng triều mà ngươi cũng dám tới muộn! Ngươi....Ngươi quả thực muốn chọc chết lão phu..."
Chứng kiến thân ảnh hoảng hốt của Phương Tranh, Phương lão gia lập tức phân phó cho Trịnh Trượng: "Đi, ngươi dùng kỵ mã đưa thiếu gia đến cửa cấm cung, mau! Không cần ngồi xe ngựa."
Trịnh Trượng cung kính ôm quyền lui xuống, leo lên kỵ mã đuổi theo Phương Tranh, hắn vung tay xách Phương Tranh ngồi lên yên ngựa, hai người một ngựa chạy như điên trên phố, rất nhanh liền đã tới cửa cấm cung.
Phương Tranh trèo xuống khỏi yên ngựa, một lời cám ơn cũng chẳng quan tâm, không quay đầu lại mà hướng cửa cấm cung chạy tới. Vừa chạy vừa móc ra lệnh bài hướng quân sĩ quơ loạn, nhưng quân sĩ gác cửa lại không cho hắn mặt mũi, quát lớn ra lệnh cho hắn đứng lại, cẩn thận kiểm tra lệnh bài, khiến cho hắn chậm trễ không ít thời gian, lúc này mới cho hắn đi vào.
Vào trong cấm cung, một đường vận hết nội lực phóng như điên, lại mất một phen võ mồm mới tiến vào trong nội thành, rất xa, nhìn thấy Thái Hòa điện hùng vĩ, Phương Tranh mới kịp lau mồ hôi, tiếp tục chạy về phía trước.
Phương đại thiếu gia mệt đến nỗi, ngay cả đầu lưỡi cũng thè lè ra ngoài, cuối cùng đã tới được trước cửa Thái Hòa điện, trong đại điện mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện, Phương Tranh nội tâm vui vẻ, hắc, vận khí không tệ, triều còn chưa tan. Lúc này Phương Tranh đang chờ đợi một thời cơ, tìm một khe hở trộm lẻn vào trong, chuyện đi trễ này coi như cũng hồ lộng qua.
Kế hoạch của Phương đại thiếu gia không khỏi quá đơn giản, địa phương trung tâm có quyền lực lớn nhất thiên hạ, nói lẻn liền có thể lẻn vào hay sao? Lúc trước có phải quân sĩ gác cửa trong cấm cung đều bất tài? Nếu không phải nhìn thấy hắn thân mặc triều phục có sắc tước, chỉ bằng vừa rồi hắn lung tung chạy như điên ở trong cấm cung, sớm đã đủ cho các quân sĩ bắt hắn, đem áp giải vào trong thiên lao.
Ngoài cửa điện có một vị tướng đang chủ trì canh gác, thấy Phương Tranh lén lút giống như một gã ăn trộm, lưng cong như mèo, rón ra rón rét hướng vào trong nội điện, tướng quân không khỏi giận dữ, đó thật sự là một vị quan sao? Ta đường đường là một vị tướng gác điện, vậy mà lại không để ta vào trong tầm mắt, ta há có thể cho phép ngươi đứng ở ngoài thậm thà thập thụt.
Tức thì tướng quân hét lớn một tiếng: " Đứng lại! Hạng chuột nhắt phương nào, lại dám xông vào Kim Loan điện làm loạn!"
Đám quân sĩ nhất thời xôn xao, đem con chuột nhắt bao vây ở giữa, ánh mắt đề phòng, như lâm đại địch, trong tay giương cao trường mâu, chỉ thẳng vào người Phương Tranh. Chỉ đợi tướng quân ra lệnh một tiếng, sẽ khiến cho cơ thể của Phương Tranh lỗ chỗ như tổ ong vò vẽ.
Phương Tranh sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, chân run lẩy bẩy, hai tay giơ cao lên đầu, không dám cử động, tựa như Hán gian trong phim điện ảnh bị bắt quả tang. Có cần phải làm to chuyện như thế này hay không đây, thiếu gia ta chỉ đến muộn một chút thôi mà, đâu đến nỗi phải đối xử với ta như vậy?
Thân mình không dám cử động, nhưng miệng còn có thể động nha. Phương Tranh vội vàng kêu lên: "Đừng xúc động, đừng xúc động! Hiểu lầm, hiểu lầm! Ta là tới thượng triều, thật đó!"
Vị tướng quân kia đi đến trước mặt Phương Tranh, phất tay ý bảo các quân sĩ lui ra. Tướng quân cao thấp nhìn hắn đánh giá một cái, khinh thường cười nói: " Giờ Dần đã thượng triều, hiện tại đã là giờ Thìn mà ngươi mới đến, lừa ai đó? Nhìn triều phục mà ngươi đang mặc, chẳng qua chỉ là một viên quan ngũ phẩm mà thôi, có tư cách gì bước vào Kim Loan điện, muốn vào trong Kim Loan điện phải từ quan tứ phẩm trở lên, lại nói, ngoại trừ hoàng thân, nào có người nào trẻ tuổi như người làm quan trong triều, tiểu tử là ai, thành thật khai báo, ngươi đang tính toán làm chuyện gì? Ai sai khiến ngươi lẻn vào đây? Còn có đồng đảng...."
Chuyện này thật sự là không thể giải thích, Phương Tranh giơ cao hai tay lên đầu, buồn rười rượi nói: " Vị tướng quân này, tại hạ thật sự là tới để thượng triều, hoàng thượng chính miệng đặc biệt cho phép ta tham nghị chính sự, không tin ngươi vào hỏi hoàng thượng đi."
Bên ngoài náo loạn một trận, sớm đã kinh động tới hoàng thượng cùng các vị đại thần đang nghị sự ở bên trong nội điện, không bao lâu sau, một vị tiểu thái giám đi ra, lớn tiếng nói: " Hoàng thượng hỏi, ngoài điện xảy ra chuyện gì mà ồn ào như vậy?"
Vị tướng quân gác cửa thanh âm cung kính nói: " Thỉnh công công hồi bẩm hoàng thượng, có người muốn thừa cơ lẻn vào Kim Loan điện để ám sát, bị mạt tướng phát hiện, cũng đem một mẻ lưới bắt hết!"
Phương Tranh ở bên cạnh, bất mãn hét lớn: " Thôi đi, tổng cộng chỉ có một mình ta, cái gì mà một mẻ lưới bắt...."
Vị tướng quân kinh hỉ nói: " Công công nghe được hay không? Tiểu tử này đã chính miệng thừa nhận!"
Phương Tranh khẩn trương nói: " Uy, ta không thừa nhận! Vị công công này, phiền ngài vào trong bẩm báo cho hoàng thượng một tiếng, Tán Kỵ Thường Thị Phương Tranh phụng mệnh thánh chỉ, đến thượng triều từ rất sớm, nhưng kết quả bị ngốc....Bị vị tướng quân này chặn ở bên ngoài."
Tiểu thái giám đánh giá Phương Tranh một chút, mặt không đổi sắc gật gật đầu, đi vào bẩm báo.
Vị tướng quân gác cửa phi thường ngạc nhiên, nói: " Ngươi thật sự là được hoàng thượng cho phép tham dự triều chính?"
Phương Tranh lườm hắn một cái, " Đó là đương nhiên, ai ăn no rửng mỡ, ban ngày ban mặt một mình chạy đến cấm cung ám sát a? Không có mắt hay sao đây."
Vị tướng quân nghe vậy, nhất thời biểu tình càng thêm cảnh giác: " Nói như vậy, chẳng lẽ ngươi còn ẩn tàng kế trong kế? Nói! Kế hoạch là gì? Còn đồng đảng hay không..."
"........"
Ta quả thực không có biện pháp nào, khai thông được đám người cổ đại!
Lúc này, tiểu thái giám đã bước ra, lớn tiếng nói: "Hoàng thượng có khẩu dụ, truyền Hữu Tán Kỵ Thường Thị Phương Tranh vào trong nội điện....."
Phương Tranh nghe vậy, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường như muốn thị uy, hắn trừng mắt liếc nhìn vị tướng quân kia một cái, lớn tiếng nói: " Vi thần tuân chỉ!"