Mục lục
[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Tranh hồn nhiên như không cảm giác, cầm tay Phan thượng thư mang theo tiếng khóc nức nở sám hối nói: “ Lão thượng thư vì nước vì dân, làm lụng vất vả cả đời, nhưng ngài còn bị hậu bối tiểu tử như hạ quan vu tội, theo tình thật khó tha, cảnh đêm thê lương…Hạ quan thật sự đáng chết vạn lần, đúng ra không nên nói năng vô lễ, nếu chọc tức thân thể lão đại nhân, làm thế nào được? Lão đại nhân ngàn vạn lần không nên chấp nhặt với hạ quan…ô ô ô…tay lão đại nhân không nên lộn xộn a, hạ quan còn chưa nói xong…Ai nha, sức tay của lão đại nhân không nhỏ nha, khí lực so với thanh niên nhân như hạ quan còn lớn hơn nhiều…”

Phan thượng thư không ngờ tới Phương Tranh còn không biết xấu hổ như vậy, ngay tại trước mặt hoàng thượng và quần thần trên kim loan điện lại làm như thế, rút tay vài lần cũng không rút được, Phan thượng thư nghĩ có điểm sượng mặt, ngay trước mặt nhiều người như vậy, lại phải thể hiện chút phong độ khoan dung của trưởng giả, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “ Được rồi, việc này đừng đề cập tới nữa, Phương đại nhân, lão phu không trách ngươi là được.”

“ Thực sự?” Phương Tranh ngẩng đầu, khóe mắt lưng tròng, tràn ngập chờ đợi nhìn hắn.

Tiểu tử này thật biết diễn hí! Phan thượng thư lớn tiếng nói: “ Lão phu nói thì giữ lời, đương nhiên là thật!”

“ Vậy…các loại bất kính trước đây của hạ quan đối với ngài, ngài cũng tha thứ ta có được hay không?” Lúc này Phương Tranh giống như một con mèo nhỏ phạm lỗi, khả ái mà vô tội.

Trong lòng Phan thượng thư một trận ác hàn, hiện tại hắn thầm nghĩ mau nhanh bỏ qua tên tiểu tử người gặp người ghét này, nghe vậy có lệ nói: “ Được được được, tha thứ cho ngươi…” Trong lòng lại ác độc suy nghĩ, lão phu thành xong đại sự, chuyện thứ nhất chính là đem ngươi chém ra thiên đao vạn quả.

“ Vậy…chuyện ta đánh hai nhi tử của ngươi cũng đừng tính toán với ta nữa được không?”

“ Được, lão phu đáp ứng ngươi.”

“ Vậy…ta xảo trá tiểu nhi tử ngươi năm vạn lượng bạc cũng đừng giận ta nữa được không?”

“ Được, lão phu đáp ứng ngươi.”

“ Vậy…ta từng gọi người đem quan kiệu của ngươi len lén tháo ra ngươi cũng đừng giận ta nữa được không?”

“ Được, lão phu đáp ứng ngươi.” Tiểu tử này rốt cục phạm vào bao nhiêu chuyện xấu đây?

“ Vậy…Trường Bình công chúa gả cho ta, nhi tử ngươi cũng đừng theo ta đoạt, có được không?”

“ Được, lão phu đáp ứng…Không được! Việc này không cần thương lượng!” Thiếu chút nữa bị tiểu tử này nhiễu vào tròng.

Phan thượng thư bỗng nhiên thanh tỉnh, kiên quyết đẩy Phương Tranh ra, vẻ mặt chính sắc nhìn hoàng thượng bái nói: “ Hoàng thượng, cựu thần cho rằng, dưới tàng cây ngô đồng phượng cư trú, Trường Bình công chúa điện hạ thân lá ngọc cành vàng, tôn quý không gì sánh được, sao có thể gả cho một tiểu quan xuất thân nhất giới thương nhân? Con trai cựu thần Phan Đào, không phải cựu thần khoe khoang, bất luận nhân tài, phẩm tính, tài học, tướng mạo, đều hơn Phương đại nhân rất nhiều…”

Lão già này rõ ràng muốn xé rách da mặt, làm trò ngay trước mặt mắng chửi người. Phương Tranh nhướng mày, liền định nói, ai ngờ trong điện bỗng nhiên tình thế đại biến.

“ Thả cái rắm mẹ ngươi!” Thanh âm kiều giòn từ ngoài cửa điện truyền vào, như chim hoàng anh hót vang, rất là êm tai. Đương nhiên, nếu như quên đi nội dung những lời vừa nói.

Phương Tranh không cần quay đầu lại đã biết, người vừa nói, chính là người sắp thành lão bà của hắn, hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng, chính là Trường Bình công chúa.

Quần thần ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài cửa đại điện xuất hiện một giai nhân dáng vóc yêu kiều, thân mặc áo hồng, chân mang giày hồng, gương mặt trắng muốt, mặt như xuân hoa, mày như thu nguyệt, đúng là một tuyệt sắc mỹ nhân.

Nhìn thấy trong triều đình lại có biến cố như vậy, quần thần nháo một trận, thần sắc mỗi người hưng phấn châu đầu ghé tai, có lẽ là mỗi ngày lâm triều quá mức khô khan chán nản, hôm nay lại xảy ra tiết mục tranh giành thê tử trong triều đình, hiện tại nữ chủ lại hoa lệ xuất hiện, điều này có thể không làm cho các đại thần đầy cõi lòng mừng rỡ? Sau này lúc về già hưởng phúc, thậm chí cáo lão hồi hương, đây đều là đề tài câu chuyện trong tương lai nha.

Chỉ tiếc vị tuyệt sắc mỹ nhân hoa lệ xuất hiện này tính tình lại không quá tốt, không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đúng là làm cho kinh ngạc.

“ Lão đầu họ Phan ngươi có phải là có mao bệnh? Đầu óc bị lừa đá? Hiện tại khắp kinh thành ai không biết lão nương phải gả vào Phương gia, ngươi nửa đường chạy tới xen chân gây náo nhiệt gì? Không phải ngươi có ý định phá đám chuyện tốt của người ta? Dựa vào cái gì nói Phương Tranh không bằng nhi tử của nhà ngươi? Hắn gọi là Phan Đào phải không? Nghe nói trước đây tại thành bắc, bởi vì đùa giỡn dân nữ, bị Phương Tranh đánh cho răng rơi đầy đất chính là hắn phải không? Hay cho ngươi còn hoàn hảo có ý tứ nói phẩm tính nhân tài của hắn tốt, một đống tuổi tác còn trợn mắt nói lời mê sảng, một tên lưu manh như vậy ngươi còn không biết xấu hổ muốn trèo cao công chúa hoàng gia ta…”

Phan thượng thư bị biến cố bất thình lình khiến cho chân tay có chút luống cuống, hơn nữa Trường Bình nói chuyện vừa vội lại nhanh, nói liên tục hàng loạt như pháo nổ, không hề có nửa điểm gián đoạn, chẳng khác gì đang thanh lý tên món ăn, Phan thượng thư nghe được hai mắt đăm đăm, mấp máy môi, ngây người không chen vào được nửa câu.

“ Phương Tranh vì nước ra kế sách, một kế lui địch, đã cứu vô số quân dân bách tính Hoa triều, có thể giúp cho vô số bách tính miễn được nỗi khổ chiến loạn, đồng thời còn động thân ra đàm phán cùng sứ giả Đột Quyết, dương danh quốc uy Hoa triều ta, giúp biên cảnh Hoa triều được an bình. Bổn cung là nhất giới thiếu nữ tử, thật muốn hỏi một chút toàn bộ văn võ bá quan cả triều đình, nói công to lớn, nói mở mang bờ cõi cũng không quá đáng, trong các ngươi có ai từng lập được? Phan thượng thư ngươi có tư cách gì nói Phương Tranh không bằng nhi tử của nhà ngươi? Nhi tử ngươi có được một phần bản lĩnh, có được một phần can đảm như vậy sao?”

Trường Bình lạnh lùng nhìn thẳng quần thần, một phen nói thật dõng dạc, thường ngày nàng nghịch ngợm như thế nào, nhưng dù sao từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, lúc này thân là công chúa chí tôn, trong lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại không mất khí độ, mơ hồ có một loại uy nghi của hoàng gia.

Quần thần nghe vậy đầy mặt xấu hổ, đều cúi đầu, yên lặng không nói. Công chúa điện hạ nói không sai, tinh tế mà tính, vị ngũ phẩm nhàn quan tuổi trẻ như Phương Tranh đã lập được công lao xác thực quá lớn, cả triều văn võ không một người có thể sánh bằng.

Hoàng thượng gương mặt bình tĩnh, nhưng cũng thần kỳ không ngăn cản sự hồ đồ của Trường Bình, mắt rồng không hề chớp nhìn chằm chằm gương mặt già nua đang co quắp của Phan thượng thư, quan sát bất luận biểu tình biến hóa nào trên gương mặt của hắn. Phảng phất như đang giám định và thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tuyệt thế.

Phương Tranh vui vẻ đến phá hủy, mừng đến đứng đó vò đầu bức tai, lão bà này cưới thật giá trị! Trong ngoài đang giáp công, thời khắc mấu chốt động thân ra giúp lão công chửi nhau, lão bà như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm nha.

Hưng phấn vỗ vỗ tay, Phương Tranh giống như đang ngồi trong quán trà xem kịch, quát to một tiếng, còn huýt dài một tiếng vang dội, hét lớn: “ Tốt! Tiếp tục nữa đi!”

Trường Bình nghe vậy gương mặt nhàn nhạt nhìn Phương Tranh cười cười, sau đó xoay người lại, sắc mặt kiên quyết nói: “ Các ngươi đều nghe, bổn cung kiếp này không gả cho Phương Tranh thề không lấy chồng, ngày bổn cung cùng Phương Tranh thành hôn, hoan nghênh các ngươi đến uống chén rượu mừng, thế nhưng, bổn cung nói thẳng một lời thô tục, bất luận là vị đại thần nào ôm mục đích gì, muốn đến phá hư hôn sự của bổn cung cùng Phương Tranh, bổn cung sẽ không khách khí! Nơi này là kim loan điện, hôm nay bổn cung nói thẳng ra chỗ này, đó là muốn cho khắp thiên hạ mọi người nghe được – bổn cung cùng Phương Tranh lưỡng tình tương duyệt, ai cũng đừng mong chia rẽ chúng ta!”

Cả triều văn võ nghe vậy tất cả đều ồ lên, hơi giật mình nhìn vị công chúa điện hạ vóc người nhỏ nhắn xinh đẹp, trong lòng kích động, thật lâu không thể bình tĩnh.

Trong xã hội cổ đại nam tôn nữ ti, một vị thiếu nữ tử, xông vào kim loan điện, làm trò trước mặt cả triều văn võ thậm chí là trước mặt khắp dân chúng trong thiên hạ, lớn mật biểu lộ cõi lòng của chính mình, trong lời nói lộ ra một cỗ đạo nghĩa không chùn bước cùng thâm tình kiên quyết, điều này cần phải có bao nhiêu dũng khí. Đứng trong cung vàng điện ngọc cũng là bao nhiêu lão gia quan trường, không khỏi vì câu nói của Trường Bình mà chấn động.

Phùng Cừu Đao xoa xoa mặt, bước ra khỏi hàng quỳ tâu: “ Hoàng thượng, Phương đại nhân cùng Trường Bình công chúa điện hạ đúng là duyên trời tác hợp, hai người vui vẻ hòa hợp đã lâu, quân tử thành toàn vẻ đẹp cho người, còn thỉnh hoàng thượng thành toàn cho hai người họ.”

Sau đó đám người Ngụy Thừa Đức cũng đều quỳ tâu tán thành, trong lúc nhất thời trong điện nháo loạn không gì sánh được. Phan thượng thư không chút biểu tình, đôi bàn tay già nua giấu trong ống tay áo đang nắm chặt thành quyền.

Phương Tranh đối với hết thảy phát sinh bên ngoài cũng không chút phản ứng, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào Trường Bình, trong lòng cảm động tột đỉnh, vốn tưởng rằng với thân phận là người xuyên qua, chỉ là một vị khách qua đường vội vã trong thời đại này, thậm chí còn cho rằng mình đang ở kiếp trước mà nằm mơ một giấc mộng hoang đường, trong mộng đều là không đúng thực tại. Nhân tình tình đời trong mắt hắn, bất quá chỉ là một hồi kịch vui giả tạo lạnh nhạt thờ ơ mà thôi.

Nhưng ngày hôm nay hắn bỗng nhiên phát giác, nguyên lai tại thời đại xa lạ này, có một vị cô nương, thâm tình yêu mình như vậy, vì mình nàng thậm chí có can đảm đứng trên kim loan điện, không để ý đến lòng thẹn thùng của nữ tử, lớn tiếng hướng khắp những người trong thiên hạ biểu lộ cõi lòng của mình, Phương Tranh tự hỏi, dũng khí như vậy, dù là một đại nam nhân như hắn cũng làm không được. Nếu như không phải thâm tình quá sâu đối với hắn, nàng làm sao làm được cử chỉ kinh thế hãi tục như vậy?

Không thèm quản sắc mặt sầm xuống của Phan thượng thư, cùng thần tình như đang cười cười của hoàng thượng trên ngai vàng, cũng không quản quần thần đang lớn tiếng nghị luận, Phương Tranh bước ra một bước, ở trên mặt sàn trơn tuột của kim loan điện, từng bước một đi tới hướng Trường Bình. Giờ khắc này, trong mắt Phương Tranh chỉ có nàng, vị nữ tử từng vì hắn chịu ủy khuất, vì hắn chịu ghẻ lạnh, nhưng vẫn đang vì hắn nóng ruột nóng gan, rễ tình đâm sâu không lời nào diễn tả.

Nhẹ nhàng nắm tay Trường Bình, ánh mắt Phương Tranh tràn đầy nhu tình khi nhìn nàng: “ Mật nhi, cuộc đời này của ta không phải nàng cũng sẽ không cưới ai hết.”

Nước mắt Trường Bình rốt cục chảy xuống má, dùng tay lau nước mắt, nhưng lau thế nào cũng vô dụng, Trường Bình vừa rơi nước mắt vừa nói: “ Ân, chúng ta mãi mãi cùng nhau.”

Phương Tranh cũng cười: “ Ta muốn cho mọi người khắp thiên hạ đều nghe được.”

Nói xong Phương Tranh quay đầu lại, sắc mặt thản nhiên lớn tiếng nói: “ Ta muốn cho mọi người trong khắp thiên hạ đều nghe được, Trường Bình công chúa, Phương Tranh ta nhất định lấy nàng! Cuộc đời này của ta đối với Trường Bình, dù chết không phai!”

Tiếng nghị luận trong kim loan điện đã ngừng lại từ lâu, trong đại điện yên tĩnh chỉ còn lời thề son sắt của đôi người yêu nhau, thanh âm kiên định, du dương vang mãi vượt qua trụ vàng cửu long, dần dần truyền ra đại điện, cho đến khi bay ra hoàng thành, lan truyền thiên hạ.

………..

Làm kẻ khác thất vọng chính là, phiên biến cố này cũng không nảy sinh được tác dụng gì đối với sự tình trước mặt. Phan thượng thư vẫn cứ cắn răng không buông tha, hoàng thượng cũng không đáp ứng lại không cự tuyệt, sau khi nạt lui Trường Bình, cuộc lâm triều vẫn đang tiếp tục, chỉ là việc Phan thượng thư cầu thân cho nhi tử lại bị đám quần thần rất ăn ý bỏ qua không hề đề cập tới nữa.

Phương Tranh biết, không đề cập tới cũng không phải đại biểu cho Phan thượng thư bỏ quên. Quân và thần đánh cờ, bọn họ sẽ không quan tâm người mà công chúa điện hạ chân chính yêu thích là ai, bọn họ muốn chính là thân phận công chúa, cấp cho chính mình một sự bảo đảm, để đề phòng biến cố trong tương lai.

Tản triều, hoàng thượng cũng không tuyên Phương Tranh đơn độc yết kiến, trái lại mời Phan thượng thư đến ngự thư phòng.

Phương Tranh lười biếng hướng ngoài cung bước đi, dọc theo đường đi không yên lòng mà chào hỏi các vị đại thần.

Sau khi Trường Bình bị hoàng thượng đuổi ra khỏi kim loan điện, đã hầm hừ bỏ đi đâu mất, lúc này Phương Tranh đối với nàng đang tràn ngập ý nghĩ yêu thương, muốn đi tìm nàng nhưng tìm không thấy, làm ý niệm âu yếm trong đầu biến thành bọt nước.

“ Phương đại nhân! Phương đại nhân!” Ôn Sâm đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Phương Tranh.

“ Oa…” Phương Tranh hoảng hốt hét lên.

“ Ngươi muốn hù chết ta à? Ta đã sớm xem thấu tim gan phèo phổi thận của ngươi, muốn làm ta sợ chết rồi ngươi lên ngồi vị trí của ta có đúng hay không?” Phương Tranh đang gặp phiền phức quấn thân, đang thời gian tâm tình không tốt, Ôn Sâm vận khí quá kém, đụng vào ngay hắn.

Ôn Sâm xoa mồ hôi lạnh nói: “ Phương đại nhân bớt giận, sau này thuộc hạ sẽ tận lực dùng phương thức bình thường xuất hiện.”

“ Ngươi tìm ta có việc?”

Ôn Sâm nhanh bồi cười nói: “ Đám người thuộc hạ mới vừa nghe được một phen lời khiến kẻ khác giác ngộ của đại nhân cùng Trường Bình công chúa tại kim loan điện, các huynh đệ đều cảm động không thôi, vì phiến thâm tình của đại nhân và công chúa điện hạ mà vui vô cùng…”

“ Ai, đừng nói nữa, chuyện phiền toái quá lớn rồi, thật không biết nên làm gì bây giờ mới tốt…”

Ôn Sâm nhìn sắc mặt Phương Tranh, cẩn cẩn thận thận nói: “ Ách…đại nhân, sợ rằng ngài lại có thêm một chuyện phiền toái nữa…”

Phương Tranh bụm mặt rên rỉ: “ Có chuyện gì nói đi, lão tử hiện tại đang có rận nên hết thấy ngứa.”

“ Đại nhân, vừa rồi ngài còn chưa tan triều, thuộc hạ thấy Trường Bình công chúa điện hạ ra cung…”

“ Nàng đi đâu vậy?”

“ Công chúa điện hạ ra cửa cung liền đến thẳng phủ đệ của Phan thượng thư.”

Trong lòng Phương Tranh rùng mình: “ Một mình nàng đi Phan phủ làm chi?”

“ Ách…Nàng không phải đi một mình, theo sau nàng, còn có hơn hai trăm nữ hầu vệ…”

“ Ta kháo!”

Phương Tranh và Ôn Sâm rốt cục vội vàng phóng tới trước cửa Phan phủ, thì ngoài cửa lớn Phan phủ đã là một mảnh hỗn loạn, mười mấy hán tử trang phục hộ viện của Phan phủ đang nằm trên mặt đất rên rỉ, cả đám đều bưng đũng quần, cong lại như con tôm, vừa nhìn liền biết kiệt tác của nữ hầu vệ thủ hạ Trường Bình – thích sử dụng loại hành vi thực sự quá không văn minh này.

Bên trong phủ mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau, tiếng hét phẫn nộ của nam nhân, tiếng quát của nữ nhân, hỗn loạn với thanh âm đồ sứ bị đập vỡ, gà bay chó sủa, cực kỳ náo nhiệt.

Nha đầu Trường Bình kia bản lĩnh gây rắc rối so với thiếu gia còn xuất sắc, không chút nào thua kém, may là nàng có một lão cha là tổng biều cầm của Hoa triều….( tổng thủ lĩnh).

Đứng cách mấy trượng ngoài cửa lớn Phan phủ, Phương Tranh kéo Ôn Sâm: “ Đừng đi qua, hiện tại có qua cũng vô dụng, Phan thượng thư đang bị hoàng thượng triệu kiến trong ngự thư phòng, thừa dịp trong phủ hắn đang rối loạn, nhanh triệu tập thủ hạ Ảnh Tử, xem có cơ hội ẩn vào trong, tìm tòi tình báo hữu dụng.”

Ôn Sâm liền lĩnh mệnh đi ngay.

Con mắt Phương Tranh đảo qua mọi nơi, thấy đối diện Phan phủ có một tửu lâu, cửa sổ trên lầu hai đối diện ngay cửa lớn Phan phủ. Ngẫm lại Trường Bình mang theo hơn hai trăm nữ hầu vệ, hơn nữa nàng là công chúa chí tôn, không có gì nguy hiểm. Vì vậy Phương Tranh yên tâm, đi vào tửu lâu, ngồi xuống chiếc bàn ngay vị trí cửa sổ lầu hai. Hắn quyết định chờ lúc Trường Bình đi ra mới lộ mặt.

Ngồi đối diện bàn của Phương Tranh là một lão đầu, thân mặc áo bố phổ thông, lúc này lão đầu đang cao hứng bừng bừng nhìn cửa lớn Phan phủ, hưng phấn quơ hai tay, một chòm râu do tâm tình kích động mà liên tục run lên.

Kỳ quái, Trường Bình đập phá nhà người khác, lão nhân này vui vẻ cái gì? Chẳng lẽ trước đây Phan thượng thư làm ác, lão nhân này là người bị hại, lúc này thấy Phan phủ xui xẻo, nên cố ý tới nơi này chúc mừng đại cừu được báo?

“ Vị lão tiên sinh này, người khác đánh nhau ngươi vui vẻ như vậy làm chi?” Phương Tranh nhịn không được hỏi.

Lão đầu cũng rộng rãi, nghe vậy cười nói: “ Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ, ha ha.”

“ Vì sao?”

Lão đầu chỉ một nhà y quán cách đó không xa, mặt mày rạng rỡ: “ Nhìn thấy không?”

Phương Tranh buồn bực gật đầu: “ Nhìn thấy rồi.”

Lão đầu lại hưng phấn chỉ vào những hộ viện Phan phủ đang nằm rên rỉ ngoài cửa: “ Nhiều người thụ thương như vậy có phải nên đi xem đại phu?”

“ Không sai…nhưng điều này có quan hệ gì tới ngươi? Ngươi là ai?”

Lão đầu cười chắp tay nói: “ Đâu có đâu có, lão hủ chính là đại phu của y quán kia, hơn nữa chuyên trị trật đả…”

“…”

…………

Trường Bình ở bên trong đánh mãi không ngừng, Phương Tranh gọi một bầu rượu, vừa uống vừa chờ, ngồi chờ chừng thời gian hai chén trà, cũng không nghe bên trong có động tĩnh gì truyền đến, Phương Tranh có chút lo lắng, nha đầu Trường Bình không phải quá cuồng tính, thật đem nhà Phan thượng thư tru cửu tộc đó chứ?

Rầu rĩ thở dài, đang định đi xuống lầu xem đến tột cùng, bỗng nhiên trên vai bị người vỗ mạnh, Phương Tranh ngẩng đầu nhìn, chính là Tiêu Hoài Viễn. Hắn đang nhìn Phương Tranh cười, cười sáng lạn như ánh mặt trời, sáng lạn như cây hoa cúc dùng trong việc cúng mồ mả của tiết thanh minh.

“ Ai, hôm nay ngày mấy nha? Ngưu quỷ xà thần đều tụ tập ngay trước cửa nhà Phan thượng thư, hay là hôm nay Phan gia thỉnh mọi người đến xem tuồng đây.” Phương Tranh quái thanh quái khí nói. Tiểu tử Tiêu Hoài Viễn này vẫn luôn thần thần bí bí, hôm nay Phan phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, đối với việc hắn đến Phương Tranh không chút nào kinh ngạc.

“ Phương huynh, mấy ngày không gặp, sao có vẻ uể oải vậy? Tiêu mỗ thật nhớ ngươi.” Tiêu Hoài Viễn không hề xem mình là người ngoài chút nào, đặt mông ngồi xuống, gọi tiểu nhị mang theo chén, cầm bầu rượu của Phương Tranh tự mình rót uống.

Nhìn ngoài cửa sổ bĩu môi, Tiêu Hoài Viễn hỏi: “ Điều này là sao vậy? Phan thượng thư vì sao đắc tội Trường Bình công chúa?”

Nhắc tới chuyện này Phương Tranh liền thấy nhức đầu, rầu rĩ thở dài: “ Ai…Tiêu huynh, một lời khó nói hết! Nói chung, hôm nay tiểu đệ thật thống khổ…”

“ Ngươi làm sao vậy?”

Phương Tranh tiếp tục than thở: “ Đừng nói nữa. Gần đây ta đúng số con rệp, ăn thì nghẹn, đi thì vấp gót chân, không thì vấp ngã trên đường, làm việc bị hoàng thượng mắng, trên người nghèo như tên ăn mày, ngày hôm nay còn bị báo cho biết, có người muốn giành lão bà của ta…”

Vẻ mặt Tiêu Hoài Viễn giả cười thoải mái nói: “ Đó tính là gì, cũng qua hết thôi, có người giành lão bà với ngươi nói rõ lão bà ngươi là tốt nhất, ngươi nên vui vẻ mới phải, hẹn người giành lão bà với ngươi ra ngoài, mọi người đối mặt nói chuyện không phải được sao…”

“ Ta có hẹn mà, ước định gặp mặt chỗ này, người còn chưa tới…”

“ Vậy ngươi còn than oán tức giận cái gì?”

Phương Tranh làm hình dạng khổ sở: “ Vốn ta dự định bỏ chút thạch tín trong rượu độc chết tiểu tử kia, như vậy thật tốt, xong hết mọi chuyện…”

Tiêu Hoài Viễn nhíu mày nói: “ Không cần hung ác như vậy chứ…”

Phương Tranh vỗ đùi than thở: “ Cho nên gần đây mới nói ta cực độ không may! Người kia còn chưa tới, ta bỏ thuốc vào, ngươi lại lấy bầu rượu uống..Ai!”

Tiêu Hoài Viễn chấn kinh, sắc mặt tái nhợt bưng cổ họng, tê giọng kêu lên: “ Đại…đại phu…nhanh! Mau gọi đại phu…”

Lão đầu nhi đang ngồi nhìn chằm chằm cửa lớn Phan phủ xem náo nhiệt cao hứng bừng bừng lên tiếng trả lời: “ Lão hủ là đại phu, vị nào có bệnh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK