Lúc này đã là sáng ngày thứ bảy tính từ buổi cắm trại ngoài trời, tại một khu vực trống trải nằm ở giữa Hỏa Hoa Thôn đang có bốn mươi đứa trẻ con ngồi theo đội hình vòng tròn quây quanh Lâm Phong, và lí do của buổi tập trung này đương nhiên là để dạy thổi tiêu.
Trước khi đi vào quá trình giảng dạy chính thức, Lâm Phong lên tiếng hỏi:
-Mấy đứa còn nhớ cách đặt môi cùng với cách cầm tiêu hôm trước ta chỉ không?
Đám trẻ đồng thanh đáp:
-Dạ nhớ.
Lâm Phong gật đầu hài lòng:
-Tốt, vậy bây giờ mấy đứa hãy đặt ngón tay vào đúng vị trí rồi chúng ta sẽ tập thổi nốt “si 1” bằng cách bịt hai lỗ thứ 3 và thứ 7, những lỗ còn lại mở.
-Uuuu……
Nói xong Lâm Phong thổi làm mẫu trước, còn những đứa trẻ con trước đó đã được Lâm Phong dạy về các nốt cơ bản “đô rê mi fa sol la si” theo lí thuyết âm nhạc ở địa cầu cũng hiểu “si 1” là gì bắt chước làm theo Lâm Phong thổi nốt “si 1”.
-Uuuu…… uuuuuuu…….
Lượt thử đầu tiên qua đi, có người làm đúng, cũng có người làm sai, thậm chí có người còn không tạo ra được âm thanh nhưng trong những người “sai” không có ai dừng lại hay cảm thấy xấu hổ mà tiếp tục lượt thổi thử lượt thứ hai, thứ ba, thứ bốn,….
Mãi đến mười phút sau, không biết đã qua bao nhiêu lần thử, nhận thấy phần lớn đều đã thành công thổi ra nốt “si 1” Lâm Phong liền nói:
-Mấy đứa tạm dừng lại nghỉ ngơi vài phút đi, đồng thời mấy đứa nên uống chút nước nhằm giữ cho cổ họng không bị khô tránh bị đau họng.
Nghe vậy đám trẻ con lập tức lấy ra bình nước chuẩn bị sẵn treo ở bên hông uống một ngụm rồi tiếp tục tập luyện, bất quá đây không phải đám trẻ này cố chấp mà là siêng năng vì bọn chúng chỉ tập bấm nút trên tiêu cho quen tay chứ không dùng hơi thổi thành tiếng.
Riêng Tiểu Nhu thì nhân cơ hội này chạy tới bên cạnh Lâm Phong hỏi:
-Đại ca ca, bảy ngày trước ca ca có chuyện gì buồn sao? Muội nghe được trong tiếng tiêu của đại ca ca ẩn chứa một cỗ cảm xúc rất buồn.
Lâm Phong cười cười nói:
-Không có gì đâu, chẳng là ta nhớ đến những chuyện ngày xưa mới nổi hứng thổi khúc tiêu đó, đồng thời ta thấy nó hay nên muốn thổi cho mọi người đều nghe thấy.
Tiểu Nhu là một cô bé rất thông minh, nghe Lâm Phong nói vậy cô bé không hỏi vấn đề này nữa chuyển sang chủ đề khác:
-Phải rồi, đại ca ca làm cách nào để tiếng tiêu vang xa được vậy?
Lâm Phong tiếp tục trả lời:
-Nếu Tiểu Nhu là người luyện võ thì khả năng lấy hơi cũng như khống chế hơi sẽ mạnh hơn người bình thường, từ đó sẽ giúp tiếng tiêu vang xa hơn. Còn không thì ta có một vật gọi là “loa phát thanh”, nhờ vào nó mà tiếng tiêu của ta mới có thể vang xa.
Thật, khúc tiêu buồn ở bảy ngày trước của Lâm Phong không phải do hắn dùng thuật pháp khiến mọi người trong thôn nghe được mà chỉ đơn giản là dùng “loa phát thanh” tự tạo để truyền âm thanh đi xa.
Đồng thời hiệu quả xoa dịu tâm hồn người khác trong tiếng tiêu cũng không phải do thuật pháp gia trì mà là bản chất âm nhạc đã có tác dụng xoa dịu, nói không quá chứ ở địa cầu có không ít người dùng âm nhạc để làm liệu pháp chữa trị tâm lí.
Ở đây Lâm Phong hiểu tâm lí của những người bị bắt dẫn đến tiếng tiêu của hắn rất dễ chạm tới được trái tim của họ, đặc biệt những gì được gửi gắm trong tiếng tiêu của hắn là hoàn toàn chân thật, là hoàn toàn phù hợp với những người bị bắt.
Bởi vì… Lâm Phong cũng đã từng ích kỉ muốn trốn tránh khỏi sự thật tàn khốc, nhưng những người bên cạnh hắn đã cho hắn dũng khí để đối mặt với sự thật, trong khi đó những người Đào Lưu Thôn bị bắt đều còn “người quan trọng” của mình, xét về một khía cạnh nào đó tình huống hai bên khá tương tự nhau.
Tạm thời bỏ qua vấn đề trên, nghe đến mấy từ “loa phát thanh” Tiểu Nhu làm mặt tò mò hỏi:
-Muội muốn xem qua “loa phát thanh” gì gì đó, có được không?
Lâm Phong gật đầu đáp ứng:
-Ừ, lát nữa học xong Tiểu Nhu trở về xin phép mẹ rồi tới nhà Trương đại phu tìm ta là được.
Tiểu Nhu cười hì hì:
-Cám ơn đại ca ca.
Nói tới đây đã hết mấy phút nghỉ ngơi, Lâm Phong tiếp tục dạy thêm cho đám trẻ con cách bấm tay để thổi các nốt từ “la 1” đến “đô 1”, rồi cứ thế vòng lại từ “si 1” đến “đô 1” mấy lần nữa cho quen tay thì trời đã về trưa.
Lâm Phong đứng dậy nói:
-Buổi học hôm nay tới đây thôi, mấy đứa trở về tự luyện thêm cho quen cách bấm nút, ngoài ra mấy đứa cũng nên tập làm quen với việc lấy hơi dài ngắn khác nhau, tuần sau chúng ta sẽ học tiếp.Với tâm tình vui vẻ hào hứng, đám trẻ con đáp lời:
-Dạ, cám ơn đại ca ca.
………………
Trở về phòng, thấy Vũ Ngưng vẫn đang chăm sóc thảo dược Lâm Phong đi tới bên cạnh phụ giúp một tay, nhân tiện hắn đánh tiếng thông báo cho Vũ Ngưng luôn:
-Từ đêm nay chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch.
Ở bên cạnh, tuy Vũ Ngưng đã biết kế hoạch trong miệng Lâm Phong là “song tu”, đồng thời cũng biết “song tu” ở đây là “trong sáng” nhưng vẫn hơi giật mình một chút, nói gì thì nói trong tu chân giới làm gì có cụm từ “song tu trong sáng” a, có lẽ chỉ có duy nhất Lâm Phong nghĩ ra mấy từ này.
Có điều còn một vấn đề khác khiến Vũ Ngưng quan tâm hơn, nàng hỏi Lâm Phong:
-Tu luyện có ảnh hưởng đến “hóa phàm” của huynh không?
Lâm Phong biết Vũ Ngưng nghĩ gì, hắn nói:
-Đối với ta sáng hóa phàm, tối thành thần là một cách để rèn luyện tâm cảnh, ngày ta dung hòa được phàm và thần một cách hoàn mỹ sẽ là lúc tâm cảnh có đột phá, nói cách khác tu luyện cùng nàng chỉ có lợi chứ không có hại, nàng cứ yên tâm.
Nghe vậy Vũ Ngưng khẽ gật đầu, đúng là nàng sợ ảnh hưởng tới mục đích rèn luyện tâm cảnh của Lâm Phong mới lên tiếng hỏi chứ không phải hỏi để trốn tránh song tu, ngược lại nàng còn rất mong chờ song tu cùng hắn nha.
Qua thêm một lát nữa Tiểu Nhu theo hẹn tới tìm Lâm Phong, nhìn thấy “máy phát thanh” do Lâm Phong tự chế thì hai mắt cô bé lấp lánh hẳn lên, thoạt nhìn rất có phong thái của một nhà khoa học đang muốn tìm hiểu những vấn đề mới lạ.
Sau dó Lâm Phong hướng dẫn Tiểu Nhu sơ qua về cách sử dụng “loa phát thanh” rồi cho phép cô bé mang luôn “máy phát thanh” về nhà “nghiên cứu”, đối với chuyện này cô bé vô cùng vui vẻ tiếp nhận trả lại khoảng không gian riêng tư cho Lâm Phong cùng Vũ Ngưng.
………………….
Đêm hôm đó, Lâm Phong và Vũ Ngưng bắt đầu kế hoạch song tu, hai người ngồi trên giường với tư thế đối diện, song chưởng đối nhau vận chuyển công pháp.
Không, phải nói là công pháp vào giờ phút này cũng không phải yếu tố quan trọng mấy, hai người chỉ cần khẽ kích thích linh lực chuyển động một chút là linh lực đã tự động chạy qua người đối phương giao hòa với nhau, thúc đẩy lẫn nhau cùng lớn mạnh.
Không những vậy, thứ để Lâm Phong cảm thấy kinh ngạc hơn là phần tăng phúc “cảm ngộ” do song tu mang lại, hắn có cảm giác… phiến thế giới này dễ hiểu hơn nhiều lắm, từng tia từng tia quy tắc đang dần dần hiện lên khá rõ ràng trong đầu hắn.
Hiện tại Lâm Phong mới biết Hỗn Độn Bảo Vật kết hợp với Không Linh Chi Thể là bá đạo cỡ nào, chẳng trách Tang Thụ lại khuyến khích hắn song tu cùng Vũ Ngưng, theo hắn tính toán hiệu quả song tu giữa hắn và Vũ Ngưng so với song tu cùng Tuyết hay Phượng phải cao hơn ít nhất là mười lần.
Đây không phải nói quá, thực sự thì khi Lâm Phong song tu với Tuyết hay Phượng hầu như chỉ có nhị nữ là nhận được tăng phúc vì trên căn bản chủ nhân Hỗn Độn Bảo Vật không cần song tu để tăng cảm ngộ hay đẩy nhanh tốc độ tu luyện, cả hai yếu tố đó chỉ cần một mình Hỗn Độn Bảo Vật trợ giúp đã đủ rồi.
Nhưng song tu với Không Linh Chi Thể thì lại khác, có thể nói Không Linh Chi Thể là thể chất duy nhất có thể đem lại hiệu quả của song tu cho chủ nhân Hỗn Độn Bảo Vật.
Bởi vì xét về phương diện cảm ngộ thì Hỗn Độn Bảo Vật giúp chủ nhân cảm ngộ quy tắc thông qua “hỗn độn”, coi như đây là một loại “cảm ngộ gián tiếp”, còn Không Linh Chi Thể sẽ đem lại những cảm ngộ trực tiếp bằng quy tắc ở bên ngoài thế giới.
Từ đó quá trình song tu giữa chủ nhân Hỗn Độn Bảo Vật với chủ nhân Không Linh Chi Thể sẽ là quá trình lấy cái trực tiếp để giúp cho việc cảm ngộ cái gián tiếp dễ dàng hơn, cuối cùng từ cái gián tiếp đó sẽ tạo ra được cái riêng của bản thân.
Đương nhiên lợi ích này dành cho cả hai người chứ không phải chỉ là lợi ích một chiều, nhưng nếu so sánh cụ thể thì chủ nhân Hỗn Độn Bảo Vật sẽ được lợi hơn một chút.
Tuy nhiên trong trường hợp của Lâm Phong và Vũ Ngưng thì mục đích hai người song tu không phải để gia tăng cảm ngộ hay đề cao tu vi mà là để Lâm Phong thông qua song tu khắc dấu ấn vào linh hồn Vũ Ngưng, cho nên Lâm Phong đã kiềm chế lại hiệu quả của song tu rất nhiều.
Nhưng dù vậy song tu với Vũ Ngưng vẫn khiến Lâm Phong hơi xấu hổ, ngay từ đầu hắn nghĩ quá trình song tu sẽ rất trong sáng nhưng ai biết lần này lại khác với song tu với Tuyết và Phượng, lúc này những gì của Vũ Ngưng hoàn toàn phơi bày ra trước mắt của hắn mất rồi.
Thậm chí dưới góc nhìn song tu này còn kích thích hơn cả nhìn trực tiếp bằng mắt.
Bởi vì song tu đem lại cảm giác rất hưng phấn, mà Lâm Phong cũng không phải Lâm Phong cứng nhắc của ngày xưa, nói thật nhìn cảnh đẹp trước mắt trong lòng hắn đã có chút lửa nóng rục rịch muốn bộc phát.
May mắn tâm trí của hắn vô cùng kiên định mới giữ vững được lập trường trong sáng của mình.
Nhưng điều đó không phải Lâm Phong bài xích Vũ Ngưng, hắn đã nói trong trái tim hắn có một chỗ cho nàng, chỉ là hắn vẫn còn quá nhiều khúc mắc cần giải quyết, tạm thời “chỗ trong tim” đó khó có thể phát triển thành tình yêu được.
Mà quy tắc của Lâm Phong là chưa yêu sẽ không đi quá giới hạn, nếu cùng Vũ Ngưng làm chuyện đó trong khi tình yêu chưa nảy nở hắn cảm thấy quá có lỗi với nàng vì cái nàng muốn là tình yêu chân thành chứ không phải “trách nhiệm”.
Một khi làm chuyện đó trước thì tình yêu giữa hắn và nàng sẽ phát triển theo chiều hướng nghiêng về phần trách nhiệm nhiều hơn là tình yêu.
Phía bên kia, Lâm Phong xấu hổ một thì Vũ Ngưng phải xấu hổ mười, nói gì thì nói nàng cũng là xử nử không có kinh nghiệm trong chuyện chăn gối, hiện tại hai người song tu lại đem tới cảm giác lẫn cảm xúc không khác gì hòa làm một với nhau bảo nàng không xấu hổ sao được.
Quan trọng hơn là nàng cũng muốn “trải nghiệm” chuyện đó với Lâm Phong, bởi vì theo lời Lâm Phong nói nàng không còn nhiều thời gian nữa, nàng không muốn phải hối tiếc bất kì chuyện gì nhưng nàng biết Lâm Phong đang kiềm chế cũng đành kiềm chế lại.
Bất quá…. cảm nhận được Lâm Phong kiềm chế khiến nàng rất vui, điều đó đồng nghĩa nàng rất có lực hấp dẫn đồng thời thứ tình cảm hắn dành cho nàng đã không còn là “huynh muội” như ngày xưa nữa, đối với nàng như vậy đã đủ rồi.