Mục lục
[Việt Nam] Điên Phong Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay bên ngoài Hỏa Hoa Thôn, lúc này đang có một đám gồm mấy chục tu sĩ tu vi Trúc Cơ tranh giành nhau mười mấy viên thủy tinh sáng chói bay lơ lửng giữa không trung, để ý kĩ sẽ thấy trong mỗi một viên thủy tinh có chứa một món pháp bảo trung phẩm thượng phẩm các loại.

Chưa hết, cách đó một khoảng không xa còn có vài Kết Đan tranh nhau một viên thủy tinh đặc biệt hơn chứa đựng một quyển trục, tất cả hợp lại tạo cho cảnh tượng bên ngoài Hỏa Hoa Thôn thoạt nhìn rất giống truyền thừa của một môn phái nào đó vừa được mở ra.

Mà sự thật cũng không khác bao nhiêu, đây đúng là một hình thái rất thường gặp của môn phái truyền thừa, trong tu chân giới thỉnh thoảng vẫn có những sự kiện như thế xảy ra.

Chẳng qua ở đây không có môn phái nào hết, tất cả là do một tay Lâm Phong bày ra để người Hỏa Hoa Thôn “làm quen” với tu chân giới, hắn biết sự kiện linh mạch được giải khai khiến linh khí biến dồi dào rất hấp dẫn người khác tới tìm bảo.

Còn Hỏa Hoa Thôn đã được Lâm Phong che dấu bằng huyễn trận, người trong thôn nhìn rất rõ người bên ngoài làm cái gì, ngược lại người bên ngoài không hề hay biết ở đây đang có một thôn làng chứng kiến hết những việc bọn họ làm.

Cứ thế qua một hồi tranh đấu, một người Trúc Cơ viên mãn đoạt được một món trung phẩm pháp bảo bị ít người nhắm tới nhất cười lớn:

-Ha ha, món bảo vật này rốt cuộc cũng thuộc về ta.

-Phốc…

Đáng tiếc, người nọ chưa kịp cười quá lâu đã bị một đồng bạn Trúc Cơ trung kì ở bên cạnh tung ra một chưởng đánh vào giữa ngực khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, khí tức uể oải, ánh mắt hắn toát lên vẻ không thể tin nổi nói:

-Vì cái gì? Chúng ta… là huynh đệ a.

Đáp lại câu hỏi nọ là một nụ cười mỉa mai trên khóe môi người “huynh đệ”, tiếp đó người ‘‘huynh đệ’’ bồi thêm một chưởng nữa cho người nọ chết hẳn rồi nhanh tay đoạt lấy món trung phẩm pháp bảo lẫn nhẫn trữ vật, cuối cùng hắn biến mất khỏi vòng chiến một cách bình yên vô sự.

Trở lại tình hình bên trong Hỏa Hoa Thôn, Lâm Phong lên tiếng hỏi mấy trăm thôn nhân:

-Mọi người đã hiểu rõ tu chân giới tàn khốc thế nào chưa?

Nghe vậy toàn bộ đều trầm mặc im lặng, thời hạn một tháng chưa đến nhưng bọn họ đã chứng kiến cảnh tranh đoạt máu me nhiều lắm, trong đó trường hợp bị người bên cạnh như sư đồ, đạo lữ, huynh đệ phản bội đánh chết hoặc bị lấy ra làm bia đỡ đạn mà chết không hề ít.

Thân làm những người chưa tiếp xúc với tu luyện bọn họ không hiểu vì sao những người kia lại tàn nhẫn như vậy, nhưng từ vẻ mặt của người trong cuộc thì họ cảm giác được việc bị phản bội trong tu chân giới là quá đỗi bình thường, dường như chữ ‘‘tình’’ trong tu chân giới không hề đáng giá.

Trong lúc nhất thời họ thực sự không biết nên trả lời hiểu hay không hiểu.

Bỗng nhiên một thiếu nữ 18 tuổi tên gọi Thương Tiểu Ngọc, muội muội của Thương Tiểu Nhu đứng ra nói:

-Lâm thúc, theo ta nghĩ ở bất kì đâu cũng có người tốt người xấu, dù trong tu chân giới hay thế giới phàm tục đều là như vậy. Không nói đâu xa, ta thấy thúc là một tu sĩ rất tốt, ta muốn tu luyện để được như thúc chứ không nhất thiết phải ngươi tranh ta đoạt đến mức giết người như bọn họ.

Lâm Phong cười nhạt:

-Muốn được như ta? Tiểu Ngọc có biết ta là người thế nào không? Đừng nhìn ta sống ôn hào với mọi người liền cho rằng ta là người tốt, trên thực tế số người ta giết còn nhiều hơn số người bị giết bởi đám người Tiểu Ngọc cho là xấu ở bên ngoài cộng lại.

Nghe Lâm Phong nói chuyện ‘‘giết người’’ một cách nhẹ nhàng Thương Tiểu Ngọc không tự chủ được hơi kéo giãn khoảng cách với Lâm Phong một chút, không, phải nói là rất nhiều người không tự chủ được lùi ra xa Lâm Phong mấy bước.

Trước đó bọn họ không biết rõ mặt tối của tu sĩ là như thế nào, nhưng bây giờ họ đã biết sơ bộ rồi, và Lâm Phong chính là một tu sĩ hàng thật giá thật, đột nhiên nghe Lâm Phong nói ‘‘hắn giết rất nhiều người’’ thì mọi người sợ hãi Lâm Phong là điều không tránh khỏi.

Bất quá vẫn có nhiều người không sợ Lâm Phong, điển hình là những người có kinh nghiệm trong trận chiến với Hắc Lang Bang.

Ngay cả phàm nhân như bọn họ tay còn vấy máu, nói gì đến Lâm Phong là tu sĩ đâu?

Đáng ngạc nhiên là, Triệu Lăng Thần chưa từng giết ai bao giờ cũng nằm trong số những người không sợ Lâm Phong, hắn dõng dạc nói:

-Lâm thúc đừng dọa mọi người, tuy ta không biết lí do thúc ở lại Hỏa Hoa Thôn nhưng ta tin thúc là người tốt. Riêng ta, từ khi còn nhỏ ta đã được Lâm thúc dạy rất nhiều thứ, mỗi một thứ đều giúp ta trở thành người tốt hơn, và ngoài ta ra cũng có rất nhiều người được Lâm thúc dạy dỗ nên người, thế thì Lâm thúc làm sao là người xấu được.

Không thể không nói những lời của Triệu Lăng Thần vô cùng có lí, nhiều người vốn hơi sợ hãi Lâm Phong nghe xong liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, đúng vậy, ai họ không biết chứ những gì Lâm Phong làm cho thôn quá đủ để mọi người tin Lâm Phong là người tốt.

Trấn an mọi người xong, Triệu Lăng Thần quay sang hỏi Lâm Phong

-Có phải Lâm thúc đang muốn nói với chúng ta rằng dù có trở thành tu sĩ cũng không nên biến chất như những người kia phải không?

Nghe Triệu Lăng Thần nói Lâm Phong gật đầu hài lòng:

-Lăng Thần nói không sai, trên thực tế chỉ cần còn sinh sống ở Hỏa Hoa Thôn ngày nào thì sớm muộn gì mọi người cũng có khả năng tu luyện, đồng thời mọi người nhất định sẽ phải đối mặt với bị người khác vây công, bởi vì Hỏa Hoa Thôn là nơi tu luyện tốt nhất ở địa phương này.

-Cho nên mục đích của ta không phải ngăn cản mọi người tu luyện, càng không nói mọi người không được giết người hay hãy an ổn sống dưới sự bảo vệ của ta, ngược lại ta rất khuyến khích mọi người tu luyện để có sức tự bảo vệ chính mình.

-Sở dĩ ta để mọi người sớm nhìn ra mặt tối của tu chân giới là muốn nhắc nhở mọi người rằng tu chân giới rất nguy hiểm, tâm lừa người có thể không có nhưng lòng phòng người nhất định không được quên, có đôi khi người cười nói với ngươi lại là người đâm sau lưng ngươi lúc nào không hay.

-Chỉ có hiểu rõ điều đó thì trong tương lai mọi người mới không bị người khác hãm hại, đồng thời ta hy vọng khi mọi người trở thành tu sĩ thì vẫn là chính mình, vẫn là những người ta từng biết.

Nói tới những từ cuối cùng, trong giọng nói của Lâm Phong hơi toát lên một chút sát khí, những người khác nghe vậy đều hiểu ý tứ của Lâm Phong là nếu mọi người trở nên biến chất đừng trách hắn ra tay không lưu tình.

Bất quá trong mắt thôn nhân thì cái sát khí của Lâm Phong hiện tại so với giọng điệu nhẹ nhàng trước đó đỡ đáng sợ hơn rất nhiều, Thương Tiểu Ngọc tranh thủ cơ hội sửa sai cười hì hì:

-Ta hứa với Lâm thúc ta sẽ luôn là Tiểu Ngọc của Hỏa Hoa Thôn.

Những người khác cũng đồng loạt hứa hẹn, riêng mấy người thuộc thế hệ trước như Tiêu Chấn chỉ khẽ gật đầu, bọn họ không hứng thú với việc tu luyện, hoặc nói họ biết có tu luyện cũng không bằng người khác được, bọn họ chỉ cần thấy những người trẻ tuổi nên người là bọn họ vui rồi.

Thấy thế Lâm Phong phất tay đưa cho mỗi người một cuốn sách nhỏ nói:

-Tốt lắm, đây là những kiến thức tu luyện căn bản, mọi người ngồi xuống đọc rồi làm theo đó thử xem, nếu có điểm nào không hiểu cứ việc hỏi. Tiêu gia gia, gia gia cũng thử đi, tu luyện không nhất thiết là để tranh đoạt mà có thể giúp thân thể khỏe mạnh hơn.

Nghe theo lời Lâm Phong, kể cả những người không hứng thú với ganh đua như Tiêu Chấn cũng nhao nhao ngồi xuống mở sách ra đọc, dù sao một cuộc sống khỏe mạnh vẫn tốt hơn già yếu nhiều.

Và đương nhiên, trong mỗi cuốn sách có ghi một bộ công pháp phù hợp với linh căn từng người, về phần những người không có linh căn hoặc lớn tuổi không thích hợp tu luyện thì trong sách chỉ ghi lại phương pháp điều dưỡng khí tức giúp cơ thể khỏe mạnh hơn.

Mặc dù với thủ đoạn của mình Lâm Phong có thể cải thiện thể chất từng người nhưng hắn không làm thế, trước đó hắn đã nói, trở thành tu sĩ chưa chắc đã tốt hơn làm người bình thường, nhúng tay vào việc thay đổi số mệnh một người chưa hẳn đã là điều tốt nhất cho người đó.

Cứ như vậy, toàn bộ thôn nhân Hỏa Hoa Thôn đã bước ra bước đầu tiên trên con đường tu luyện.

Bất quá mọi người vẫn duy trì đều đặn những hoạt động bình thường như trước đây chứ không có ham mê tu luyện mà bỏ bê cuộc sống thường ngày, dù sao phần lớn thôn nhân đều là người không có linh căn, số người có tiềm năng tu luyện tốt chỉ được hơn mười người.

Trong đó người có tiềm năng cao nhất không ai khác ngoài Triệu Lăng Thần, kết quả này là do viên đan dược ngày trước Lâm Phong cho Triệu Minh uống không phải phàm đan, cộng thêm thể chất Lăng Ngưng Nhi cũng khá tốt mới bị trọn trúng làm ‘‘vật tế’’.

Có thể nói Triệu Lăng Thần được hưởng lợi khá nhiều từ cha mẹ.

Lại qua thêm một năm, dưới sự chăm chỉ và điều kiện tu luyện ngay trên linh mạch thì Triệu Lăng Thần đã đạt tới Ngưng Khí viên mãn, đồng thời Triệu Lăng Thần cũng đã biết Hiên Phượng không phải người bình thường, nhưng hắn vẫn ôm mộng theo đuổi Hiên Phượng.

Hôm nay, Triệu Lăng Thần tới nhà Lâm Phong hỏi về Trúc Cơ thì thấy Lâm Phong đang chẻ củi liền tò mò hỏi:

-Lâm thúc, với tu vi của thúc thì chẻ một đống củi làm bếp chỉ là một cái giơ chân nhấc tay, tại sao thúc phải chẻ từng khúc thế? Đây là cách tu luyện đặc biệt của thúc sao?

Lâm Phong cười cười giải thích:

-Không phải tu luyện, ta đang muốn sáng tạo ra một chiêu thức tương tự với chẻ củi.

Thật, với tu vi Hợp Thể sơ kì Lâm Phong không sợ những lão tổ Hợp Thể viên mãn, nhưng muốn đi báo thù thì còn kém một chút, bởi vì ở hiện tại Định Không Châu vẫn chưa có cách khôi phục còn thiên kiếp thì khả năng lớn không giáng xuống nữa rồi.

Nói cách khác, các lá bài tẩy lợi dụng ngoại lực của Lâm Phong gần như đã bị phế hoàn toàn, muốn đối đầu với Hợp Thể viên mãn thì Lâm Phong phải nghĩ cách khác, ngay từ đầu hắn đã muốn sáng tạo ra một môn thần thông công kích.

Trong đó Lâm Phong lựa chọn dùng ‘‘chẻ củi’’ làm căn cơ cho thần thông.

Nhưng đã qua hơn hai mươi năm chẻ từng khúc củi Lâm Phong vẫn chưa một lần thành công, cho đến ba năm trước mỗi một lần chẻ xuống hắn cảm giác được hắn chỉ còn thiếu một cái gì đó rất nhỏ liền tạo ra được ý cảnh thần thông, đáng tiếc rằng cái rất nhỏ đó hắn tìm không ra.

Triệu Lăng Thần không biết những chuyện này, hắn tiếp tục tò mò hỏi:

-Chẻ củi là chẻ củi, tại sao thúc lại gọi nó là chiêu thức đâu?

Nghe Triệu Lăng Thần nói, Lâm Phong hơi khựng lại, hắn vỗ trán một cái giống như minh ngộ được điều gì cười lớn:

-Đúng vậy, chẻ củi là chẻ củi, tại sao ta lại muốn sáng tạo chiêu thức bằng chẻ củi đâu.

Qua mấy câu hỏi đáp Triệu Lăng Thần càng cảm thấy khó hiểu, vừa rồi là thúc nói chẻ củi là chiêu thức a, tại sao bây giờ thúc lại hỏi ngược lại ta?

Không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Triệu Lăng Thần, Lâm Phong đang cực kì sảng khoái nói luôn:

-Đến, tiếp của thúc một chẻ, bảo đảm trở về ngươi sẽ Trúc Cơ thành công.

Nghe vậy khóe mắt Triệu Lăng Thần hơi giật giật, trong lòng thầm nghĩ tiếp một chẻ của thúc ta còn sống hay không cũng khó nói a, ta mới chỉ là một cái thái điểu Ngưng Khí viên mãn a.

Tuy nhiên Triệu Lăng Thần không phải loại người nhát gan, hắn cắn răng đứng ra thủ thế nói:

-Lâm thúc… thủ hạ lưu tình a.

Lâm Phong nghiêm túc gật đầu:

-Điểm tới là dừng, ngươi yên tâm.

Vừa nói Lâm Phong vừa nâng lên cái búa chẻ củi, sau đó… Lâm Phong không chút hoa mỹ nào chẻ xuống một phát, thoạt nhìn không khác gì một phàm nhân làm ra động tác chẻ củi.

Không hề có ba động linh lực, càng không hề có ánh sáng gì lóe lên, chỉ đơn giản là một phát búa từ trên cao chẻ xuống.

-Xoẹt.

-Phụp.

Phía bên kia, Triệu Lăng Thần đứng khá xa so với Lâm Phong nên một búa căn bản không chạm vào hắn được nhưng hắn lại ngã khuỵu xuống, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đổ ra như tắm, có thể thấy một chẻ của Lâm Phong đã dọa Triệu Lăng Thần sợ gần chết.

Thấy vậy Lâm Phong tiện tay truyền cho Triệu Lăng Thần một chút linh lực dò hỏi:

-Thế nào?

Nhận được linh lực bồi bổ, Triệu Lăng Thần rốt cuộc cũng có sức lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, lại qua hơn mười giây mường tượng về những gì vừa xảy ra Triệu Lăng Thần mới run rẩy đáp:

-Vừa rồi... rất đáng sợ. Mặc dù không cảm nhận được bất kì ba động linh lực nào trong một búa kia nhưng ta có cảm giác rất rõ ràng rằng… dưới một búa ta không khác gì một khúc gỗ để mặc thúc chẻ làm hai, muốn tránh cũng không tránh được.

Run rẩy qua đi, Triệu Lăng Thần hưng phấn nói:

-Thúc có thể dạy ta một chiêu này được không?

Lâm Phong cười như không cười nói:

-Hiện tại ngươi không học được. Bất quá ta đính chính lại một chút, đây không phải chiêu thức, chỉ đơn giản là chẻ củi, sau này nếu rảnh rỗi ngươi tự ngẫm được bao nhiêu thì tùy. Còn bây giờ ngươi trở về tiêu hóa lợi ích đột phá Trúc Cơ trước đi.

Nghe Lâm Phong nói Triệu Lăng Thần cái hiểu cái không gật đầu vâng dạ:

-Đa tạ Lâm thúc chỉ điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK