Ngũ Hành Lôi Kiếp qua đi, đợt thứ ba thiên kiếp lập tức xuất hiện.
Trên bầu trời, lôi vân từ năm màu lôi vân đã hóa thành lôi vân màu xám tro che phủ cả một vùng trời.
Đồng thời ý chí diệt sát bên trong lôi kiếp cũng thay đổi, có lẽ thiên kiếp biết ý chí diệt sát không có tác dụng đối với Lâm Phong nên dứt khoát không nhắm vào Lâm Phong nữa, thay vào đó từ trong lôi vân màu xám tro tản ra một loại khí tức hủy thiên diệt địa.
Chứng kiến cảnh này Viêm Cực tuyệt vọng nói ra:
-Đây là…. Diệt Thế Kiếp.
Đúng vậy, diệt một người không được, liền diệt thế.
Thế diệt, người liền vong.
Đây chính là ý chí Thiên Đạo gửi gắm bên trong thiên kiếp sắp sửa giáng xuống, Diệt Thế Kiếp.
Bất quá tên gọi ‘‘diệt thế’’ nhưng Diệt Thế Kiếp chỉ có ý chí diệt thế là thật chứ uy lực không đủ để diệt thế, dù sao Diệt Thế Kiếp chỉ là một dạng thiên kiếp Thiên Đạo dùng để đối phó với những kẻ vượt qua được Ngũ Hành Lôi Kiếp giống Lâm Phong.
Lại nói đích thân Thiên Đạo còn không đủ năng lực để tự tiện diệt thế thì một cái thiên kiếp xuất phát từ Thiên Đạo làm sao có thể diệt thế được.
Nhưng có một điều chắc chắn là Diệt Thế Kiếp vô cùng khủng bố, từ xưa đến nay chỉ cần Diệt Thế Kiếp lộ diện thì mục tiêu bị nhắm tới có là chủ nhân của Hỗn Độn Bảo Vật cũng chắc chắn phải chết, chưa từng có ai độ thành công Diệt Thế Kiếp.
Thậm chí những gì ở gần người độ kiếp cũng bị vạ lây chết sạch, cho nên Viêm Cực mới tuyệt vọng, dưới uy áp của Diệt Thế Kiếp hắn căn bản không mở được truyền tống trận để trốn, hắn chỉ có thể nằm chờ chết dưới Diệt Thế Kiếp.
Trừ phi Lâm Phong độ được Diệt Thế Kiếp mấy người bọn hắn mới không bị vạ lây, nhưng Viêm Cực thật không cho rằng Lâm Phong có thể thành công, không thấy trước đó Lâm Phong ăn một phát Ngũ Hành Lôi Kiếp suy yếu còn bị trọng thương sao?
Ở bên cạnh, Yến Tẫn vốn đang bị uy áp thiên kiếp chèn ép không thở nổi nghe Viêm Cực nói ra hai từ ‘‘diệt thế’’cũng gắng gượng mở miệng hỏi:
-Diệt Thế Kiếp, là cái gì?
Đáng tiếc, không có ai lên tiếng trả lời câu hỏi của Yến Tẫn, bởi vì uy áp phóng xuất từ Diệt Thế Kiếp đã đạt tới cực điểm, lúc này ai cũng phải gồng mình chống lại uy áp để không ngất đi, Viêm Cực đâu còn sức để trả lời Yến Tẫn.
Thật, đối mặt với Ngũ Hành Lôi Kiếp bọn hắn còn dám kháng cự chứ bây giờ ngay cả ý nghĩ kháng cự cũng không có, cả đám lão tổ bị uy áp chèn ép đến mức quỳ rạp dưới mặt đất run rẩy, các đệ tử càng không chịu nổi phun máu ngất xỉu, thậm chí một số đệ tử tâm trí yếu kém đã bị dọa hồn phi phách tán mà chết.
Ý chí này… quá đáng sợ.
Dường như dưới đạo lôi kiếp sắp giáng xuống vạn vật chỉ là sâu kiến, không ai có thể ngăn cản, càng không thứ gì có thể sống sót.
Duy nhất chỉ có mấy người đứng ở bên Lâm Phong được Đệ Thập Trùng Thiên che chắn là không quỳ xuống, bởi vì… Đệ Thập Trùng Thiên cũng là một thế giới, hơn nữa là một thế giới không thuộc Thiên Đạo hiện tại, nó chỉ thuộc về một mình Lâm Phong.
Chỉ cần Lâm Phong còn tại, những người được hắn che chắn không nói không bị Thiên Đạo áp chế nhưng cũng không đến mức phải quỳ xuống, hắn… chính là Thiên Đạo của Đệ Thập Trùng Thiên.
Lâm Phong ngẩng đầu lên trời cao hét lớn:
-Tới tốt.
Một câu nói, triệt để chọc giận Thiên Kiếp, chỉ một con kiến hôi cũng dám khiêu khích Diệt Thế Kiếp?
-Xoẹt…
Thiên kiếp giáng lâm, nhưng lần này không phải lôi kiếp, mà là lôi vân trực tiếp hóa thành một bàn tay màu xám lớn chừng nghìn trượng chụp tới Lâm Phong.
-Xuy… xuy… xuy.
Bàn tay màu xám đi tới đâu, vạn vật bị ăn mòn tới đó phát ra từng tiếng “xuy xuy” rất đơn giản nhưng lại đem tới cảm giác đáng sợ vô cùng.
Uy lực của bàn tay màu xám tro không có bao nhiêu, nhưng nó lại có khả năng xóa bỏ tất cả những gì ngăn cản nó, kể cả những thứ huyền ảo như quy tắc cũng bị xóa đi, những tiếng “xuy xuy” kia là âm thanh do thiên địa bị bàn tay xóa bỏ phát ra, không đáng sợ sao được.
Diệt thế, không đơn giản chỉ là hủy diệt mà là xóa sổ tất cả khỏi thế giới, biến tất cả thành hư vô.
Dưới một bàn tay, vạn vật tịch diệt.
Thế nhưng người đối mặt với Diệt Thế Kiếp là Lâm Phong lại không hề sợ hãi, ngược lại hắn còn nở nụ cười mong chờ.
Bởi vì… đối với người khác Diệt Thế Kiếp là loại thiên kiếp không thể kháng cự nhưng Lâm Phong có cách chống lại Diệt Thế Kiếp, thông qua trao đổi với Tang Thụ hắn đã biết trước Diệt Thế Kiếp sẽ xuất hiện và đã chuẩn bị sẵn kế sách để đối phó.
Đó là… lấy Sáng Thế đối nghịch với Diệt Thế, gần như ngay lúc bàn tay vươn tới Lâm Phong đã không chút chậm trễ phóng xuất Nguyên Thần, Sáng Thế Nguyên Thần.
Vẫn phong cách cũ, Lâm Phong lấy hai mắt Nguyên Thần làm nhật nguyệt, hai tay Nguyên Thần làm âm dương, hỗn độn làm gốc, Đệ Thập Trùng Thiên làm thế giới, bốn thứ cộng lại diễn sinh ra cảnh sáng thế bên trong Đệ Thập Trùng Thiên.
Cứ như thế Đệ Thập Trùng Thiên biến ảo thành có ngày có đêm, có sinh có tử, có âm có dương, vạn vật sinh sôi, ý chí sáng thế theo đó cũng xuất hiện.Từ đó lượt độ kiếp này đã trở thành một trận chiến giữa ý chí với ý chí, giữa Thiên Đạo với Thiên Đạo, giữa Sáng Thế với Diệt Thế.
Lâm Phong lấy tư thái của chủ nhân một thế giới ngạo nghễ cười lớn:
-Để xem rốt cuộc là diệt thế của ngươi thắng, hay sáng thế của ta thắng.
-Xuy… xuy…. Xuy….
Một giây sau, bàn tay màu xám tro va chạm với Đệ Thập Trùng Thiên.
Một bên không ngừng xóa sổ, một bên không ngừng sáng tạo, nhưng bằng mắt thường có thể thấy bên sáng tạo hơi kém hơn một điểm, phạm vi Đệ Thập Trùng Thiên từ nghìn trượng đang dần bị thu hẹp lại.
Nhật Nguyệt lu mờ, âm dương tiêu tán, sinh tử tán loạn.
Cảnh tượng này… giống như một bàn tay bóp nát một thế giới, bàn tay xiết chặt, thế giới dần tan vỡ.
-Răng rắc… răng rắc….
Một nghìn trượng, chín trăm trượng,… năm trăm trượng…. ba trăm trượng….
Theo Đệ Thập Trùng Thiên bị bàn tay màu xám xiết chặt, áp lực Lâm Phong phải chịu càng lúc càng lớn, xương cốt vang lên từng tiếng “ken két” thanh thúy, mỗi một lỗ chân lông đều rỉ ra máu tươi biến hắn thành một huyết nhân, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Bất quá Lâm Phong giống như không cảm thấy đau đớn, hắn vẫn tiếp tục diễn sinh ra ý chí Sáng Thế, đồng thời mấy phần Vũ Trụ Chân Tủy còn dư trong thức hải vào giờ phút này cũng được tiêu hao sạch sẽ phối hợp với Khô Mộc Phùng Xuân giúp hắn đứng vững.
Về phần Vân Bằng hay Lôi Thiên Thần đứng trong Đệ Thập Trùng Thiên bồn chồn không thôi, cái cảm giác đứng trong một thế giới đang bị xóa sổ quá đáng sợ rồi.
Nói thật chỉ ở cùng Lâm Phong trong thời gian ngắn ngủi mà hai người bọn hắn được coi là lão quái sống lâu năm cũng phải hổ thẹn trước những kinh lịch của Lâm Phong, bọn hắn chưa từng thấy cảnh một đấu mấy chục hay cảnh thiên kiếp khủng bố giáng lâm đâu.
Tạm thời bỏ qua chuyện đó, chỉ hơn mười giây sau bàn tay Diệt Thế đã bóp Đệ Thập Trùng Thiên co lại chỉ còn trăm trượng thì biến cố xuất hiện, lôi vân trên bầu trời đột nhiên ập xuống mấy trăm trượng gia cố lực lượng cho bàn tay Diệt Thế.
Được tiếp thêm sức mạnh, bàn tay Diệt Thế khẽ run một cái giống như đang gồng lấy sức muốn một phát bóp diệt thế giới trăm trượng.
Cũng đúng lúc này, hai mắt Lâm Phong biến thành nhất nhật nhất nguyệt giống hệt Nguyên Thần, một cỗ khí tức huyền diệu từ trên người Lâm Phong tản ra, mặc dù người khác không nhìn thấy nhưng lúc này bên trong Đệ Thập Trùng Thiên đã nhiều hơn một cây cầu.
Luân Hồi Kiều.
Luân Hồi lực lượng, một loại lực lượng mà Thái Sơ Giới không có, nhưng Đệ Thập Trùng Thiên lại có.
Lâm Phong mở miệng:
-Luân Hồi, nghịch chuyển.
Lời nói vừa dứt, luân hồi lực lượng lan tràn Đệ Thập Trùng Thiên, nhật nguyệt một lần nữa được thắp sáng, âm dương một lần nữa luân chuyển, sinh tử một lần nữa rõ ràng, vạn vật, một lần nữa được sinh sôi.
Lâm Phong tiếp tục nói:
-Sau diệt thế, chính là sáng thế, diệt thế là xóa bỏ tất cả, nhưng đồng thời diệt thế cũng là khởi đầu của sáng thế, ngươi thua.
Đúng vậy, diệt thế và sáng thế vốn dĩ là hai quá trình tất yếu của thế giới, chỉ cần có vật sống nhất định sẽ đến lúc gặp phải diệt thế, tất cả trở về hư vô, ngược lại nếu không có vật sống thì sáng thế sẽ được tái hiện, diễn sinh vạn vật thay thế cho hư vô.
Đồng thời chỉ cần lực lượng sáng thế còn tại thì diệt thế sẽ không thể nào được coi là chân chính diệt thế, trong trường hợp này chỉ cần Lâm Phong không chết hắn liền có thể không ngừng diễn hóa ra sáng thế chi ý, mà bàn tay Diệt Thế lại không đủ sức một phát bóp diệt Đệ Thập Trùng Thiên.
Nói cách khác,cuộc đấu này, thiên kiếp nắm chắc phần thua, so về ý chí lực, Lâm Phong không hề thua kém Thiên Đạo, nếu không hắn đã không thể trảm xuống Vận Mệnh Chi Tuyến thoát li khỏi Thiên Đạo.
Giống như để chứng minh lời nói của Lâm Phong, Đệ Thập Trùng Thiên đang bị chèn ép chỉ còn lại trăm trượng đột nhiên bộc phát mở rộng, nó cưỡng ép bàn tay Diệt Thế phải mở ra.
Một trăm trượng… hai trăm trượng…. năm trăm trượng… một nghìn trượng.
-Ầm… ầm… ầm….
Thế phản công của Lâm Phong với sự giúp đỡ của Luân Hồi lực lượng quá mạnh mẽ, bàn tay Diệt Thế không chịu nổi toái diệt hoàn toàn, Diệt Thế Kiếp, độ xong.
Nhưng qua một lượt Diệt Thế Kiếp giáng xuống Ngũ Hành Tràng đã xuất hiện hư hại khó có thể khôi phục, toàn bộ linh khí thiên địa cũng như quy tắc trên đường đi của bàn tay Diệt Thế đã bị xóa bỏ hoàn toàn, trừ phi có người sáng tạo ra quy tắc bù vào mới có thể sửa chữa Ngũ Hành Tràng.
Đồng thời lúc này lôi vân màu xám tro trên bầu trời cũng đang dần tiêu tán, đại biểu thiên kiếp đã chấm dứt.
Bất quá… dị biến lại nổi lên, thiên kiếp chấm dứt, thiên đạo lại hiện.
Thiên Đạo Chi Nhãn, một lần nữa mở ra.