Tôn Sách bỗng kẹp chặt hai chân, hoa tông hí dài, như gió lao ra ngoài.
Tôn Sách quát to:
- Xông lên cho ta!!!
Hàn Đương, Hoàng Cái chỉ cảm thấy máu nóng lại sôi trào, cùng giơ lên binh khí, theo sát Tôn Sách quát to:
- Các huynh đệ, lên!!!
Hai trăm binh sĩ bị hai người điểm danh, trong hào khí trăm vạn quân của Tôn Sách kích phát ra đấu chí dũng sĩ, cùng rống to.
- Lên!!!
Chân không chậm chạp bắt đầu theo sát hai đại tướng, xếp hàng xông pha chiến đấu, không giống binh sĩ đã mệt mỏi chém giết gần nửa canh giờ.
- Giết!!!
Hai trăm người phát ra tiếng giết như dời núi lấp biển chấn động lòng người.
Tôn Sách, Hoàng Cái, Hàn Đương, chiến trận tam giác hình chùy lao nhanh như gió, nhờ vào năng lực chiến đấu siêu mạnh cứng rắn lao ra con đường máu trong Lưu quân. Sau lưng họ chính là hai trăm binh sĩ dũng mãnh không sợ chết lao lên, theo sát ba người, không để mình tụt lại phía sau.
Cùng lúc đó, Sơn Việt binh lần nữa tập hợp tất cả sức mạnh, bắt đầu điên cuồng trùng kích vào phòng tuyến Lưu quân.
Sắc mặt Văn Sính ngày càng bình tĩnh, mỗi người bên cạnh gã đều không thấy ra trong lòng gã nghĩ cái gì, chỉ có đội nhân mã trước mặt không ngờ cứng rắn xông lên lỗ hổng, giết hướng Văn Sính mới khiến chúng thấy căng thẳng.
Tôn Sách gầm rống:
- Giết!!!
Thiên Lang thương lần nữa ở trên không trung vạch đường cong hoa lệ, đem vài binh khí trước mặt đánh bật ra, đằng sau binh sĩ theo sát cùng rút đao ra chém. Nếu giết được thì giết, nếu không thể thì lùi, theo sát Tôn Sách mới là việc quan trọng. Quân Lưu quân dường như không thể chắn nổi chùy tam giác Tôn Sách đột kích, tất cả binh sĩ phòng thủ ở trước mặt gã gần như không chút tác dụng. Tôn Sách như chiến thần từ trên trời giáng xuống, toàn thân tỏa ra chiến khí không ai so nổi, khiến Lưu quân trong lòng run sợ.
- Không hay rồi!
Có phó tướng nhìn ra tình hình không đúng, hét lên:
- Mau bảo vệ tướng quân!
Bên cạnh Văn Sính mấy trăm thị vệ cùng vây quanh gã vào giữa.
Văn Sính hoàn toàn không lộ biểu tình kinh hoảng, chỉ là trong mắt có chút kinh ngạc.
Gã nhỏ giọng lầm bầm:
- Tôn Sách à Tôn Sách, nhớ ngày đó ngươi cùng Trương Lãng như nước với lửa, hiện nay lại giúp hắn xông pha chiến đấu, ngươi hành động giết địch một ngàn tổn hao tám trăm thế này có đáng không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng những man binh này trước khi ta giết ngươi thì sẽ phá được phòng tuyến của ta sao?
Tôn Sách lớn tiếng rống to:
- Ai cản ta thì chết!
Cái xác một binh sĩ xoay vòng trên không trung, mưa máu bắn tung tóe.
Văn Sính kinh ngạc ngẩng đầu lên. Tôn Sách trên lưng ngựa như chiến thần đã cách mười thước.
Không binh sĩ nào có thể ngăn Tôn Sách xung phong, phòng tuyến trong phút chốc bị nhóm hai trăm người họ đột phá.
Quân Giang Đông bên ngoài mắt thấy chủ tướng dũng mãnh như vậy thì không thể kiềm máu nóng sôi sục trong người nữa, lần nữa mãnh liệt tấn công.
Trong lòng Văn Sính dâng trào nhiệt huyết, tay cầm thương, chuẩn bị ngựa, trận chiến này đã không thể tránh né. Bởi vì một khi gã lùi, binh sĩ sẽ tan vỡ, có khả năng lập tức toàn tuyến rút lui. Trước đây chỉ biết quân Giang Đông dũng, không ngờ lợi hại đến mức này.
Trong lòng Văn Sính dâng trào sóng cồn, vốn giọng nói hơi trầm bỗng biến vô cùng sắc bén.
Gã lớn tiếng khích lệ:
- Các huynh đệ, tới lúc chứng minh nhiệt huyết nam nhi của các ngươi rồi! Chỉ có dũng sĩ ngã xuống, không có người yếu hèn rút lui! Hãy cầm lấy đao kiếm trong tay các ngươi, cùng Văn Sính chiến đấu tới giây phút cuối cùng! Vương Uy tướng quân đã phái viện quân nhanh chóng chi viện lại đây, chiến thắng thuộc về chúng ta!
Quân Lưu Biểu một lần nữa thể hiện ra sự kiên cường dẻo dai của chúng. Mỗi tên hò reo đáp lại, sĩ khí tăng cao. Chúng cắn răng cố gắng, không ai lộ biểu tình rút lui.
Tôn Sách mặt mày trắng bệch, môi mím chặt. Gã biết rõ, chỉ có đánh bại Văn Sính, vị thần quân Kinh Châu này, thế thì đã không ai có thể tấn công Ba Khâu rồi.
Tôn Sách rống một tiếng, giục ngựa xông nhanh tới trước.
Mặt sau ngoài Hàn Đương, Hoàng Cái ra còn có hơn một trăm binh sĩ theo sát phía sau.
Văn Sính và thuộc hạ nghênh đón bao quanh Tôn Sách.
- Giết giết giết!!!
Tôn Sách đã sớm giết đỏ mắt, dù là tướng, binh chỉ cần đụng phải gã thì không chết cũng bị thương.
Văn Sính không thể kiềm chế lửa giận trong lòng được nữa, đó là huynh đệ thân như tay chân của gã! Gã cầm thương vọt hướng Tôn Sách.
Tôn Sách lại rống to, Thiên Lang thương xẹt qua không trung mang theo luồng khí mạnh mẽ đón đánh Văn Sính.
Văn Sính không tỏ ra yếu thế, trường thường ở trên không trung phát ra một chuỗi xé gió. Tiếng binh khí va nhau khiến người ù tai choáng váng.
Tôn Sách nhanh chóng thu lại trường thương bị bật ra, đôi tay siết chặt, như tia chớp đâm thẳng ra, không chút hoa hòe.
Văn Sính sớm bị lực cánh tay cường đại của Tôn Sách chấn đến đôi tay tê rần, suýt chút binh khí văng ra. Tuy bình thường hành động không bắt mắt nhưng Văn Sính rất tự tin võ nghệ của mình. Mắt thấy Tôn Sách mạnh như vậy thì gã thầm kinh sợ vô cùng. Lại thấy Thiên Lang thương như linh xà, trong lòng nổi lên cảm giác không thể đối kháng.
Nhưng Văn Sính kinh nghiệm trăm trận, thân thể cố sức né sang bên, lửa sém lông mày, Thiên Lang thương xé gió xẹt qua, khiến trán gã đổ mồ hôi lạnh, lòng thầm la nguy hiểm quá. Đang khi gã thở ra thì Thiên Lang thương bỗng mang theo tiếng xé gió vô cùng sắc bén, một lần nữa đâm xéo ra, rạch phá không trung, tốc độ càng nhanh hơn mới rồi.
Văn Sính mắt thấy không tránh được nữa, quát to một tiếng, mượn đó kích phát sức mạnh, thiết thương múa nhanh như gió cứng rắn quét bay thương này.
*Đinh!*
Chiến trường phát ra một tiếng chấn, rõ ràng trong tiếng kêu giết khàn giọng của mấy ngàn binh sĩ.
Tôn Sách chỉ thấy cánh tay tê rần, thầm chấn kinh, không ngờ Văn Sính mạnh đến vậy, rõ ràng mình đã xem nhẹ thực lực của gã.
Trong lòng Văn Sính có khổ nói không nên lời. Mới rồi hao sức chín trâu hai hổ mới chắn được một thương của Tôn Sách, cổ tay bị chấn chảy máu, cánh tay suýt mất cảm giác.
Tôn Sách ở trên không trung thu lại Thiên Lang thương bị bật ra, thuận thế chuyển vòng, lại ra chiêu nữa. Lúc này mặt gã trắng bệch, khắp người đầy vết thương, giống như từ trong đám người chết bò ra. Tôn Sách rung tay lên, lập tức huyễn hóa ra vô số đóa hoa mai hình tam giác bay nhanh tới trước.
Tôn Sách quát:
- Không ngờ Văn Sính cũng giỏi đấy, có bản lĩnh lại đón một thương của ta!
Văn Sính nhìn bóng sáng không ngừng phóng to trước mắt, hít ngụm khí lạnh, cực kỳ chật vật trốn tránh.
Binh sĩ sau lưng thấy chủ tướng uy mãnh như chiến thần không ai bì nổi, tăng lên niềm tin, tiếng giết liên tục vang.
Hai người đến đi chưa tới mười hiệp thì Văn Sính đã không còn thương pháp, hoàn toàn bị động.
- Oa a a a!!!
Văn Sính ngửa đầu hú dài vài tiếng, mượn đó trút ra tâm tình buồn bực. Từ khi ra đời đến nay, đây là lần đầu gã bị người hoàn toàn áp chế, làm sao gã chấp nhận được? Lửa giận đốt cháy trong lồng ngực, quyết tâm liều mạng chiến đấu. Văn Sính bắt đầu bỏ qua Tôn Sách truy đuổi công kích, điên cuồng tấn công.
Tuy Tôn Sách dũng mãnh nhưng gặp Văn Sính liều mạng đánh thì thoáng chốc luống cuống.
Lại đấu mười hiệp, chiến cuộc lặng lẽ xảy ra biến đổi. Quân Lưu Biểu mất đi Văn Sính chỉ huy, trước đòn tấn công khát máu của Sơn Việt binh, tổ chức không nghiêm ngặt như lúc mới bắt đầu, phòng tuyến xuất hiện buông lỏng. Càng lúc càng nhiều binh sĩ ngã trong vũng máu.
Kèn của quân Giang Đông vẫn cao vút sắc nhọn như vậy, binh sĩ càng đấu càng điên cuồng, đạp lên vô số cái xác.
Dũng cảm tiến lên.
Ngược lại trong mắt đa số binh sĩ quân Văn Sính bắt đầu lộ ra khiếp sợ. Về mặt khí thế, quân Trương Lãng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Văn Sính ướt đẫm mồ hôi, cánh tay khẽ run. Bây giờ gã đã tỉnh táo lại, muốn lùi mà thoát không được. Thuộc hạ của gã sớm phát hiện tình hình không đúng, liều mạng tuôn ra, muốn tập kích Tôn Sách, bảo vệ chủ tướng của mình. Nhưng có Hàn Đương, Hoàng Cái hai mãnh tướng bảo vệ, không bao nhiêu kẻ tới gần Tôn Sách được. Cho dù có gần sát cũng bị Thiên Lang thương một thương đâm xuyên lồng ngực mà chết.
Mấy ngàn người gần như không xuyên qua được hai vị tướng lĩnh một trăm người hình thành vòng bảo vệ.
Văn Sính dốc hết sức liều mạng đấu với Tôn Sách thêm năm mươi hiệp.
Tôn Sách rốt cuộc không thể nhịn nữa, thời gian không cho phép tiếp tục kéo dài. Đôi chân gã mạnh đạp ngựa, mắt thấy lần nữa cùng trường thương của Văn Sính giao nhau thì bỗng nhanh chóng rơi xuống, dùng góc độ cực kỳ quái lạ, tốc độ không thể tưởng tượng, từ bên dưới xuyên qua. Cùng lúc đó, thân thể gã phối hợp chuyển động theo thân thương, gần như nhân thương hợp nhất, khiến người khó nắm bắt.
Văn Sính sợ đến vỡ mật, thấy không thể tránh né chiêu này, dứt khoát dốc hết sức lực cuối cùng ngưng tụ ở cây thương, hết sức đâm ra, định cá chết lưới rách, đồng quy vu tận.
Nhưng Tôn Sách không cho gã như ý, cổ tay nhẹ run, Thiên Lang thương không chút báo trước bắn lên, từ mé bên hết sức đâm ra.
*Đinh!* một tiếng, trường thương của Văn Sính bị đánh bật, mở rộng trước mặt.
Văn Sính thấy muốn kế chết chung thất bại, sắp hồn phi phách tán thì nương khả năng quan sát siêu nhạy của mình, tay bắt chặt thân thương.
Tôn Sách đâu dễ buông tha, gầm một tiếng, cánh tay lại dùng sức. Thiên Lang thương xuyên qua lòng bàn tay Văn Sính.
Văn Sính chỉ thấy bàn tay đau nhức tận tim, tiếp theo trơ mắt nhìn Thiên Lang thương xuyên qua lồng ngực mình, có thể nghe rõ đầu thương đâm xuyên qua da thịt, sau đó sức mạnh nhanh chóng mất đi.
Tôn Sách rút trường thương ra, tay kia lau mặt đầy mồ hôi.
Gã hưng phấn vung tay hét to:
- Văn Sính đã chết, đầu hàng thì không giết!
Văn Sính ngơ ngác cúi đầu nhìn vết thương to cỡ nắm tay trước ngực, máu vô tình tuôn trào.
Gã bỗng ngửa đầu, thê lương hét to:
- Chúa công, Văn Sính bất tài, phụ kỳ vọng của người!
Dứt lời, thân hình to lớn ngã xuống ngựa. Danh tướng một đời cứ thế mất mạng trên sa trường.
Thuộc hạ Văn Sính là người thứ nhất phát hiện chúa công té ngựa, lại nghe Tôn Sách rống to, hoảng loạn vô cùng.
Lại có người bi thương quát:
- Ác tặc, trả lại mạng tướng quân cho ta! Các huynh đệ, hãy báo thù cho tướng quân!
Thanh âm này rất nhanh bị tiếng hoan hô ầm ĩ của quân Giang Đông át đi. Mắt thấy chủ tướng quân địch rơi xuống ngựa, khi thế quân đội càng hùng hổ.
Bộ hạ của Văn Sính tử chiến không lùi, liều mạng giành lại xác gã.
- Đầu hàng không giết, đầu hàng không giết!
Thanh âm này có Tôn Sách kéo theo, ngày càng vang, cuối cùng vọng cả chiến trường.
Văn Sính bỏ mình, linh hồn đại quân sụp đổ, mới bắt đầu Lưu quân có mấy tâm phúc dẫn dắt phản công, khi bị giết thì bắt đầu toàn tuyến sụp đổ.
Sơn Việt binh như hổ vào bầy dê, Lưu quân rối loạn không thể ngăn cản quân Giang Đông mãnh liệt xung phong giết hại, bắt đầu bỏ chạy.
Ai phản ứng nhanh thì bắt đầu chạy trốn. Ai phản ứng chậm, bị quân Giang Đông phân thây thành hai. Thông minh thì sớm bỏ vũ khí chuẩn bị đầu hàng.
Quân Giang Đông không thừa thắng đuổi theo, Tôn Sách mang theo xác Văn Sính giết binh sĩ chạy tán loạn, áp giải tù binh rút về trạm gác.
Đợi viện quân của Vương Uy chạy tới nơi thì trời đã sáng tỏ, đại trại của Văn Sính sớm biến thành một đống khét đen, để lại đầy đất chân tay cụt, gần như là địa ngục trần gian, khiến người nhìn là buồn nôn.
Trận chiến này có gần ngàn quân Giang Đông bỏ mạng, binh sĩ xuất chiến mang thương quay về. Lưu quân càng thảm, trừ ba ngàn binh sĩ bí mật di chuyển đi rồi, để lại bảy ngàn binh sĩ thì chủ tướng bị chém, hơn một nửa binh sĩ mất mạng, thương tàn vô số. Do đó có thể thấy trình độ kịch chiến.
Ba Khâu bị cướp, Văn Sính bị giết, thoáng chốc Kinh Châu như gặp động đất mãnh liệt cấp mười hai, khiến người kinh hoảng, triều đình dân chúng chấn động. Phải biết rằng dù Thái Mạo tay nắm quân quyền, nhưng ở trong quân ai không hiểu Văn Sính mới là linh hồn quân Kinh Châu, đệ nhất tướng soái. Nhưng nay quân đoàn Giang Đông của Trương Lãng cường đại đến nước này, thật sự nhổ răng cọp. Trong bao vây trùng trùng, quân Giang Đông một trận chiến giết chết danh tướng Kinh Châu Văn Sính. Thoáng chốc lòng người hoảng sợ, ai cũng bất an.
Yên tĩnh hai năm sau, tiểu bá vương Tôn Sách một lần nữa danh chấn Giang Nam, trở thành nhân vật nổi tiếng.
Văn Sính bị chém, ba đường bao vây bị phá, có ý nghĩa chiến thắng cực kỳ quan trọng. Dù Vương Uy không cam lòng và Kim Toàn run sợ mấy lần phát động thế công, nhưng không cách nào tổn thương Ba Khâu một chút gì. Trong đó không thể không nhắc một việc, quật tử quân của Vương Uy dùng gần một tuần đào thông địa đạo gần ngàn mét, ai ngờ đã sớm bị Trương Lãng phát hiện, sau đó khi phát động tập kích thì năm trăm binh sĩ từ địa đạo đi ra bị bắt hết. Một ngàn binh sĩ bị chôn sống trong địa đạo, khiến Vương Uy tức hộc máu. Đường nhỏ đối phó quân địch thì ở chỗ núi cao xây yên hỏa đài, trạm liên lạc. Quân địch vừa ra khỏi rừng núi liền bị lính gác phát hiện. Hai bên ở vài dặm ngoài thành nam Ba Khâu xảy ra kịch chiến, kết quả Lưu quân địch không lại.
Không phải đấu đến chết thì là bị bắt.
Đảo mắt Ba Khâu đã phòng thủ vững gần hai tháng, Trương Lãng sớm đem chiến cuộc từ ban đầu giằng co chuyển thành nắm quyền chủ động. Lúc này tâm tình Thái Mạo khó chịu đến cực điểm, tấn công Hạ Khẩu thì Ba Khâu làm sao đây? Nếu gã chuyển dời khỏi Hạ Khẩu, lỡ đâu Hạ Khẩu chĩa mũi giáo lại thì Hán Dương thất thủ, lúc đó lại nên làm sao? Đầu đuôi khó thể lo.
Đang lúc Thái Mạo chần chờ thì bên Giang Đông truyền đến tin tức khiến gã vô cùng kinh sợ.
Chu Du dẫn khoảng một vạn thủy quân từ Tam Giang dọc theo đường thủy Trường Giang chi viện, không qua một ngày là tới Ba Khâu. Cứ thế thì Thái Mạo không thể không làm ra lựa chọn. Lúc này gã có ba vạn binh sĩ đóng tại Hán Dương đến Ô Lâm, tại Miện Dương có hai vạn binh sĩ, còn có hai vạn đại quân Vương Uy và Kim Toàn bao vây Ba Khâu không có kết quả, lúc này bởi vì quân lương không đủ mà không thể không rút lui đến La Huyện. Tổng cộng bảy vạn nhân mã, rốt cuộc là nên cướp Ba Khâu hay tấn công Hạ Khẩu đây, phải làm ra quyết định. Một vạn thủy quân Giang Đông chi viện Ba Khâu, mục đích đã quá rõ ràng rồi, đó là phải giữ vững yếu địa chiến lược này, cắt đứt tất cả hành động chi viện đường thủy của Kinh Châu, hơn nữa chuẩn bị nội thiết tấn công Nam quận.
Thái Mạo rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây?
Ba Khâu.
- Ha ha ha, chờ tới chờ lui rốt cuộc chờ tới ngày Công Cẩn tới rồi. Ngươi biết không, hai tháng này ta và đám Phụng Hiếu đúng là đau đầu vắt óc phập phồng lo sợ.
Tiếng cười sang sảng của Trương Lãng vang trong bến cảng thủy trại. Lúc này hắn dẫn theo đám văn quan võ tướng nghênh đón thủy quân Chu Du, hưng phấn cười bảo.
Chu Du vừa bước ra chiến thuyền Mông Xung lên bờ vừa hành lễ với Trương Lãng.
Cuối cùng y cười nói:
- Chúa công cần gì khiêm tốn như vậy. Nam hạ Trường Sa, đánh vào Tác Đường, vu hồi Công An, mấy phen mưu kế cuối cùng là điệu hổ ly sơn, sau đó nắm lấy Ba Khâu, có lần nào không phải sự nghiệp vĩ đại kinh người? Ngược lại khiến thuộc hạ vô cùng hâm mộ, chỉ có chúa công đại trí đại dũng mới hoàn thành việc lớn như vậy!
Trương Lãng túm lấy cánh tay Chu Du, lôi kéo y cười nói rằng:
- Cuộc chiến Kinh Sở hai phân đoạn mấu chốt nhất ta đã hoàn thành một cái, tiếp theo nên giao nhiệm vụ cho ngươi rồi. Bắt đầu hoàn thành mục tiêu phản công đi.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Chu Du lộ ra sự sợ hãi và vui mừng, đang định nói tạ ơn thì đã bị Trương Lãng đẩy lên ngựa nói.
- Chúng ta trở về rồi nói.
Đoàn người rất nhanh quay về căn cứ thủy trại.
Thủy quân của Chu Du đi lên, chẳng những khiến Trương Lãng yên tâm hơn, càng khiến binh sĩ tử thủ chiến tuyến Ba Khâu thở ra, tăng cao tinh thần.
Vào trong đại đường thủy trại, mọi người ngồi xuống.
Trương Lãng dẫn đầu mở miệng nói:
- Chúng ta đã hoàn thành trận chiến từ thủ sang công, tiếp theo là lúc tấn công rồi. Con bà nó, cứ bị Lưu Biểu đè đầu thế này thật là khó chịu muốn chết!
Các vị tướng đã lâu không nghe Trương Lãng chửi tục, tuy cảm thấy không ổn nhưng trong lòng có phần cảm giác thân thiết.
Quách Gia nham hiểm cười khiến người thấy sởn tóc gáy.
Gã tiếp lời nói:
- Chúng ta chẳng những chiếm Ba Khâu còn thành công phòng thủ, tin tưởng chẳng những Lưu Biểu kinh ngạc, ngay cả Trung Nguyên cũng phải liếc mắt nhìn. Tiếp theo không cần nghĩ cũng biết, Thái Mạo sẽ kéo về binh sĩ Miện Dương, nhưng muốn cùng lúc bảo vệ Sa Tiện và Công An, đổi công làm thủ thì, ha ha, thật là làm khó gã.
Trong đầu mọi người tưởng tượng bộ dáng Thái Mạo vò đầu bứt tai thì cùng bật cười.
Trương Lãng hưng phấn cười hì hì nói:
- Lúc này mấy vạn binh lực Tương Dương đã bị Từ Hoảng kiềm chế hoàn toàn, Lưu Bị tiến Xuyên ba vạn nhân mã muốn điều động lại cũng không được. Từ Võ Lăng tập hợp ba vạn nhân mã tối đa chỉ giúp Nam quận phòng thủ được mà thôi, ngược lại nhân mã Vương Uy tại La Huyện không thể không cẩn thận đề phòng.
Trên mặt Chu Du tuy có sự mệt mỏi do hành quân đường dài nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Y gật đầu nói:
- Tất nhiên sẽ bắt Vương Uy rồi, thường bị đâm sau lưng là cảm giác khó chịu nhất. Đúng rồi, lúc thuộc hạ đi qua Xích Bích có bàn bạc với Điền đại nhân. Điền đại nhân cho rằng có thuộc hạ chi viện thì Thái Mạo sẽ chuyển trọng tâm đến Ba Khâu, đại nhân muốn hỏi chúa công là bây giờ có bắt đầu từ Ô Lâm đột phá chưa, rồi đợi thời cơ chín muồi chúa công lại tấn công Công An?
Trương Lãng suy tư nửa ngày, lắc đầu nói:
- Không, vị trí Ba Khâu thật rất lý tưởng, phương hướng chủ công chắc sẽ vẫn tại đây, không biến đổi mới tốt. Điền Phong có thể từ bây giờ bắt đầu tăng áp lực lên vùng Ô Lâm và Hán Dương. Đúng rồi, trải qua hai tháng ác chiến, bên Hạ Khẩu còn bao nhiêu binh mã?
Vấn đề này chẳng những Trương Lãng quan tâm, tất cả văn võ quan cũng rất để ý. Bởi vì binh sĩ nhiều ít trực tiếp ảnh hưởng lựa chọn tấn công.
Chu Du cười, vẻ mặt rất là thoải mái nói:
- Chúa công yên tâm đi, bây giờ Hạ Khẩu còn đang trú đóng hai vạn năm ngàn binh sĩ.
Trương Lãng cau mày hỏi:
- Vậy vùng Xích Bích?
Chu Du đáp:
- Có một vạn binh sĩ.
Thế này chân mày Trương Lãng mới giãn ra, nhưng thanh âm vẫn là trầm trầm nói:
- Ba vạn năm trăm binh sĩ, xem ra tổn thất vẫn rất thảm.
Chu Du cười to nói:
- Chúa công lo quá rồi, còn có năm ngàn binh sĩ của Phan Chương tướng quân tại bờ nam Trường Giang rải rác canh gác nữa.
Trương Lãng vẫn là lắc đầu thở dài, nói:
- Dù là vậy thì chúng ta vẫn tổn thất bảy vạn huynh đệ!
Chu Du cảm giác ra Trương Lãng nặng nề, an ủi nói:
- Chúa công, chiến trường chính là thế, đừng quá buồn.
Trương Lãng bỗng ưỡn ngực, bỏ qua vừa rồi suy sụp, nghiêm túc nói:
- Được rồi, chúng ta bàn bạc bước tiếp theo rốt cuộc nên làm sao đi. Phải làm sao dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào hang ổ Nam quận của Lưu Biểu.
Trương Lãng đứng trên lầu các tây thành, tắm trong ánh chiều tà, gió thu mơn man.
Từ xa nhìn Ba Khâu hồ, Hàm Tương sơn, Trường Giang cuồn cuộn ra vào, sóng nước lăn tăn, muôn hình vạn vẻ, phong cảnh mê người.
- Nhìn xa Động Đình sơn nước biếc, ngân bàn nhất ốc xanh, đáng tiếc, thật là tiếc.
Trương Lãng xúc cảnh sinh tình, thấp giọng ngâm nga.
- Đáng tiếc cái gì?
Triệu Vũ đứng bên cạnh hắn, mắt to đen láy nhìn chằm chằm phía trước, hiển nhiên cũng bị Ba Khâu hồ dập dờn ngọn sóng, sắc màu rực rỡ, cảnh sắc đổi thay mê hoặc, vẻ mặt si mê hỏi.
Trương Lãng quay đầu lại nhìn Triệu Vũ. Ánh hoàng hôn đỏ nhạt rơi trên khuôn mặt như hoa như ngọc của Triệu Vũ, như mặc lên một tầng ráng chiều mỹ lệ. Cho dù hắn đã thấy qua vô số tuyệt sắc thế gian, vẫn là nhìn ngây ra, ánh mắt biến đổi.
Trương Lãng khẽ nói:
- Nhìn Ba Khâu hồ, ốc xanh trên Thường Tương, đây là một việc vui vẻ nhất trong đời người, đáng tiếc thật là tiếc.
- Hì hì.
Triệu Vũ lúc này mới thu lại tầm mắt nhìn núi xa, liếc Trương Lãng một cái, cười duyên nói:
- Triệu Vũ tưởng Lãng ca ca có cái gì thao thao bất tận, hóa ra chỉ là thèm thôi, hì hì.
Trương Lãng cười khẽ, hắn chẳng qua là nói mà thôi, chưa tới tình trạng thèm như Triệu Vũ đã bảo. Nhưng nếu sau này có cơ hội, hắn thật muốn đem vợ con tới đây, vừa ngắm cảnh đẹp Động Đình vừa nhấm nháp ốc xanh. Chỉ không biết tới khi nào hắn mới có thời gian rỗi rành đi ngao du sơn thủy? Nghĩ tới đây, lòng Trương Lãng vương nỗi sầu. Đến thời đại này chớp mắt thời gian như thoi đưa, ngoảnh đầu lại đã mười năm. Không thể không nói hắn đã cố gắng phấn đấu lắm rồi, nhưng bây giờ chỉ mới là xưng vương xưng bá Giang Nam, không đánh chiếm được khối ván cầu Kinh Châu, càng đừng nói tới bắc phạt Trung Nguyên. Nếu cứ dựa theo tốc độ này, thật không biết tới khi nào mới hoàn thành sự nghiệp xưng bá tam quốc đây? Không lẽ thật phải chờ đến râu trắng rụng hết, già nua lập cập? Nghĩ tới đây, Trương Lãng thở dài một tiếng, vốn tâm tình sáng sủa biến u ám nhiều.
Triệu Vũ cũng phát hiện mặt mày Trương Lãng buồn bực, nhẹ tựa vào hắn, cái miệng nhỏ phun hương, dịu dàng hỏi:
- Lãng ca ca, làm sao vậy? Nhìn huynh mặt ủ mày chau, là nghĩ tới chuyện gì không vui ư?
Làm sao Trương Lãng có thể nói chuyện này trước mặt cô gái ngây thơ như Triệu Vũ chứ?
Hắn mỉm cười nói:
- Đâu có.
Triệu Vũ mở to đôi mắt đen láy, bĩu môi, vẻ mặt không vui nói:
- Lãng ca ca, huynh có việc mà không muốn Triệu Vũ chia sẻ với huynh sao?
Nói đến đây thì hốc mắt Triệu Vũ đỏ hồng, có khả năng tùy thời đổ mưa.
Trương Lãng nhìn Triệu Vũ biểu tình muốn khóc, luống cuống tay chân, sao có thể để giai nhân đau lòng chứ?
Hắn xoay tròn con mắt, nghĩ ra mưu kế, cười tà nói:
- Thật ra không có gì ghê gớm lắm, muội thật sự muốn biết?
Triệu Vũ chu môi thật cao, hiển nhiên rất bất mãn cách nói của Trương Lãng, giận bảo:
- Là việc gì chứ, ca ca mau nói nha. Chỉ cần Triệu Vũ có thể làm được thì nhất định sẽ làm cho ca ca!
Trương Lãng gật đầu, bụng cười thầm mà mặt ngoài giả bộ nghiêm túc.
Hắn nghiêm trang nói:
- Vậy được rồi, ta nói muội biết.
Hắn vẫy tay ý bảo Triệu Vũ thò đầu qua, rồi nhẹ cắn vành tai trắng trong suốt của nàng, thì thầm vài câu.
Khuôn mặt Triệu Vũ thoáng chốc đỏ bừng, còn hơn cả ánh hoàng hôn, phút chốc trời đất nhạt nhòa.
Triệu Vũ chỉ thấy mặt nóng ran, tay chân chẳng biết để làm sao, giọng nhỏ như muỗi kêu bảo:
- Lãng ca ca, huynh thật xấu!
Trương Lãng nhìn nàng thiếu nữ e thẹn thì vui vẻ cười dài, buồn phiền không còn nữa.
Sắc mặt Triệu Vũ càng đỏ hơn, liên tục giẫm gót sen, xấu hổ vô cùng.
Lúc này có một binh sĩ chạy tới báo tin:
- Chúa công, mới nhận được tin tức của Chu Du đại nhân! Chu tướng quân tại La Huyện dụ quân Vương Uy đến Ba Khâu hồ đại chiến. Giết địch ba ngàn, thu được vô số quân tư. Vương Uy thua rút về La Huyện, đã chuẩn bị chạy về Trường Sa.
- Ha ha, tốt tốt!
Trương Lãng tâm tình cực tốt đuổi vệ binh xuống, cười nói với Triệu Vũ rằng:
- Vương Uy vừa lui thì quân ta có thể nhân lúc Thái Mạo còn chưa ổn định, bắt đầu tấn công Nam quận. Bây giờ chúng ta có rất nhiều lựa chọn. Nóng lòng thì có thể trước đánh Tác Đường, tập kích Công An, rồi uy bức Giang Lăng, nếu thong thả thì trước thủ Giam Hoa huyện, sau cắt Hoa Dung đạo, cũng sẽ đạt tới mục đích uy hiếp Giang Lăng. Nếu cảm thấy hai kế trước quá nóng vội thì chúng ta có thể trước tiên áp hướng Bồ Tích huyện, rồi tiến Sa Tiện, từ bên cạnh phối hợp quân Hạ Khẩu, Xích Bích đánh vào phòng tuyến Ô Lâm, Hán Dương, đạt mục đích đột phá Hán Dương.
Triệu Vũ nghe mơ mơ màng màng không hiểu gì cả, nàng ngượng ngùng cười nói:
- Triệu Vũ không hiểu mấy chuyện này, nhưng ca ca nói được thì nhất định có thể!
Trương Lãng cười mắng:
- Nha đầu này nếu nói đánh giết thì chắc chắn muội là người xông trước nhất. Nếu nói bày mưu lập kế thì muội không bằng cả con nít ba tuổi. Thật không biết trong đầu muội chứa cái gì nữa!
Triệu Vũ cười duyên hai tiếng, nhăn mặt với Trương Lãng, rất là đắc ý, không hề cảm thấy có gì không đúng.
Lúc này, bên dưới lầu các truyền đến tiếng *thùng thùng* vội vã, sau đó là một người vội vàng nhảy lên.
Người chưa tới mà tiếng đã vang:
- Chúc mừng chúa công! Chúc mừng chúa công! Có tin tức cực kỳ tốt!
Trương Lãng ngoái đầu lại, hóa ra là Lỗ Túc. Bình thường gã chất phát, lúc này biểu tình kích động như là bị kích thích rất lớn, không còn chút gì trầm ổn thường ngày.
Trương Lãng vội vàng tiến lên hai bước, bị gã lây nhiễm, hỏi ngay:
- Tin tốt từ đâu?
Chắc là Lỗ Túc một đường chạy tới, ngực không ngừng phập phồng, miệng thở hổn hển.
Gã hoa chân múa tay, mặt đầy hưng phấn nói:
- Tin tốt từ Giao Châu đến! Mới nhận được tin của Trương Chiêu đại nhân, Triệu Vân tướng quân tại Nam Cương vài tuần trước đại phá Sĩ Tiếp Nguyệt Ô thành, giết gần vạn, tù binh vô số, còn bắt sống Sĩ Hoàng. Sĩ Tiếp dẫn tàn binh bại tướng rút về Thương Ngô. Triệu tướng quân lệnh cho Cao Thuận mang binh truy ngay, truy cùng đuổi tận. Mấy chư hầu Giao Châu thấy vậy xin hàng, tiểu tướng Lăng Thao càng là kéo dài trăm dặm, uy chấn Nam Cương. Cho khoảng thời gian thì sẽ bình định được Sĩ Tiếp, điều quân về Kinh Châu.
- Ha ha, tốt tốt!
Trương Lãng hưng phấn đến không nói nên lời, ngửa đầu cười dài.
Mắt Lỗ Túc sáng ngời, nói:
- Chỉ cần định được Giao Châu, chính là lúc Lưu Biểu giao ra bát quận Kinh Châu!
Trương Lãng hưng phấn xoa tay, không ngừng đi tới đi lui. Tin chiến thắng của Triệu Vân đến rất đúng lúc. Tuy hắn đã tính kế cả chiến cuộc Kinh Sở, chiếm ưu thế, nhưng không đại biểu có thể một hơi nuốt hết bát châu bát quận. Nếu Triệu Vân bình định được Giao Châu, mười vạn đại quân điều về Giang Hạ, vậy thì kết quả sẽ khác đi.
Trương Lãng càng nghĩ càng hưng phấn, mắt lóe ánh sáng, dường như đã nắm Kinh Châu trong tay vậy.
Hắn nói với Lỗ Túc:
- Tử Kính, ngươi lập tức đem tin tức này truyền vào tai mỗi một binh sĩ, để họ biết rằng không bao lâu sau, đại quân chúng ta có thể trở lại. Tới lúc đó sẽ cho Lưu Biểu biết tay!
Lỗ Túc gật đầu liên tục, cười nói:
- Vui một mình không bằng mọi người cùng vui. Hơn nữa tin này có thể ủng hộ sĩ khí rất lớn.
Trương Lãng cười gật đầu, vung tay lên, hưng phấn nói:
- Let go!
- Lai tử cẩu!
Lỗ Túc cũng vung tay hào hứng theo sau mông Trương Lãng. A, la tử cẩu? Lỗ Túc mê mang dừng bước, cái này có ý gì? Trong đầu Lỗ Túc mơ hồ. Mặc kệ, học theo chúa công sẽ không sai lầm!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK