Năm 193 công nguyên, năm Sơ Bình thứ 4 Viên Thiệu cùng với Công Tôn toản đánh nhau liên tục hai năm, Công Tôn Toản bại lui giữ U Châu, Viên Thiệu uy chấn Hà Bắc. Tào Tháo tở Duyện Châu đấu với Lữ Bố có thắng có bại.
Một hôm Trương Lãng triệu tập chúng tướng nghị sự.
Trương Lãng mở miệng đầu tiên nói:
- Ta ở Từ Châu đã một thời gian bách tính lúc này đã an cư lạc nghiệp, lương thực sung túc, mà Từ Châu bốn phía là chiến địa chúng ta cần phải chọn một căn cơ phía sau như vậy tiến có thể công lui có thể thủ.
Điền Phong đồng ý, trên mặt của hắn tràn ngập vui vẻ:
- Tướng quân nói như vậy chúng ta phải sớm đánh Dương Châu hạ xuống nam Trường Giang.
Hóa ra Trương Lãng đã sớm cùng bọn họ nói qua chiến lược và mục tiêu vì vậy bọn họ cũng đã biết hơn nữa cũng vô cùng đồng ý.
Trương Liêu cũng cao giọng nói:
- Quân ta muốn hạ Đông trường giang dĩ nhiên phải đánh Dương Châu trước mà ở đó lại là quân của Viên Thuật Viên Thuật tinh binh hơn mười vạn người thiện chiến không ít, chuyện này có phần khó khăn.
Trình Dục cười nhạo hai tiếng, không cho là đúng mà ngẩng đầu nói:
- Tài của Viên Thuật chỉ là mổ heo mua thịt người không đáng lo Từ Châu chúng ta binh hùng tướng mạnh, mặc dù binh không kịp thuật nhưng mỗi người đều tinh nhuệ một có thể đánh mười.
Trương Liêu nghe xong có phần không vui nhưng vì hắn và Trình Dục cùng dưới trướng một người cho nên cũng không để trong lòng.
Từ Thứ liền mở miệng:
- Quân ta có thể lấy chiến tuyến khác, xuất binh tới Hoài An Hoài Âm Hồng Trạch chỉ có thể lấy nơi này là có thể thuận tiện hạ Giang Nam.
Điền Phong nghe xong lắc đầu nói:
- Không thể trận chiến này chiên tuyến quá dài quân ta sẽ bất lợi trong việc tiếp tế, Viên Thuật làm sao có thể bỏ qua nếu như hậu nhân của Đào Công kiếm chuyện xuất binh đánh ta thì lúc đóng tiến thoái lưỡng nan.
Tàng Bá cẩn thận định lại rồi chân thành nói:
- Tại hạ cho rằng mưu kế của Từ tiên sinh vẫn có thể thực hiện tướng quân nên phái một đại tướng lãnh tinh binh mấy vạn trấn thủ Hồng Trạch, nếu như Viên quân từ phía Bắc đánh Từ Châu thì chúng ta có thể hai đường giáp công nếu như Viên Thuật chia nhau mà tới thì một sớm một chiều cũng không phá được, những tinh binh ở Hồng Trạch chỉ thủ chứ không chiến, sau khi chúng ta nắm được Khúc A Mạt Lăng trở lại tấn công cũng không muộn.
Trình Dục lóe lên một tia rồi trầm giọng nói;
- Ý của Tuyên Cao có điều kiện tiên quyết là binh mã của chúng ta phải đông đủ, mới có thể mở nhiều chiến tuyến, nhưng hiện tại với năng lực của Từ Châu mở ba chiến tuyến thì thật sự không phải là điều khôn ngoan, huống chi Lưu Diêu ở Mạt Lăng binh có mười vạn chiến tướng có mấy chục tên quân ta chia làm ba đường chỉ sợ khó có thể nắm lấy Mạt Lăng, nếu như Lưu Diêu tử thủ một khi lâ vào tình thế kìm chế, quân ta đường xa mà tới lâu ngày sẽ bại.
Quách Gia mỉm cười gật đầu nói:
- Không sai Trọng Đức nói rất đúng quân ta không thể mở nhiều chiến tuyến với ý của tại hạ Viên Thuật người này không thể đánh đầu tiên, không bằng chúng ta đánh Hu Dị trước, cùng với Viên Thuật phân cao thấp, nếu như thắng tiếp tục tấn công Hoài Nam nếu như không thắng thì lui về thủ Hoài Âm chờ thời cơ.
Điển Vi chỉ cần có trận chiến đánh là được liền phát ra thanh âm:
- Rốt cuộc là đánh ai?
- Viên Thuật.
Quách Gia Trình Dục Điền Phong đều cùng lúc đáp.
Trương Lãng biết nghe lời phải, tất cả các mưu sĩ đều muốn đánh Viên Thuật liền bàn luận cách phá Thuật.
Điền Phong nói:
- Sau khi tướng quân đánh Viên Thuật từ phía Nam Dương Uyển Thành Kinh Châu Lưu Biểu gây áp lực với Viên Thuật đoạn tuyệt quân nhu của hắn, Viên Thuật sẽ rơi vào tình trạng khó khăn, hắn sẽ chuyển hướng phát triển về phía Duyện Châu xâm nhập địa bàn của Tào Tháo, thu nạp dư hàng, mở rộng thực lực về phía Bắc, lúc đó tướng quân nhập binh Dương Châu chính là cơ hội trời ban.
Điền Phong đối với tình thế thiên hạ hiểu biết sâu biết chắc rằng Viên Thuật miệng cọp gan thỏ, bề ngoài là lão hổ thực tế là một con mèo bệnh, chỉ cần khởi sự phát động là có thể thắng lợi.
Đúng là như thế, từ khi thứ sử Kinh Châu Vương Duệ bị Trường Sa Thái thú Tôn Kiên giết chết, Lưu Biểu được triều đình Đông Hán làm thứ sử Kinh Châu, hắn đem trụ sở dời từ Hán Thọ tới Tương Dương, hắn mang binh tới tương Dương bắt đầu đánh trận với Viên Thuật bố trí mai phục đánh bại đồng minh của Viên Thuật là Tôn Kiên mà Viên Thuật thì không ngừng phát triển về phía Duyện Châu kết quả bị Tào Tháo sắp kế đánh bại lui về hơn sáu trăm dặm hoảng sợ như chó nhà có tang, ở phía nam Quan Đông hắn lại tiếp tục bị Tào Tháo đánh bại thanh danh cảu Viên Thuật rớt xuống ngàn trượng.
Trình Dục gật đầu khen ngợi nói:
- Không sai Nguyên Hạo nói hết sức chính xác, Viên Thuật sớm muộn gì cũng mưu đồ Từ Châu, chờ hắn xuất binh không bằng chúng ta đánh đòn phủ đầu, thừa dịp hắn không chuẩn bị tiến công Hu Dị.
Quách gia cũng lên tiếng nói:
- Quân ta nếu muốn bá cứ Giang Nam dùng Mặt Lăng làm trụ sở Trường Giang làm nơi hiểm yếu xuôi nam, Hoài Nam là tình thế bắt buộc có bình chướng là Mạt Lăng theo ánh mắt lâu dài Thọ Xuân chính là căn cứ yếu địa của chúng ta, tây tiến Tương Dương Kinh Châu bắc có thể mưu đồ Trung Nguyên.
Bỗng nhiên Trương Lãng nhớ tới một người mà ngưng trọng nói:
- Viên Thuật thủ hạ không có nhiều tuy nhiên con của Tôn Kiên là Tôn Sách có dũng của vạn phu hơn nữa là người có ánh mắt không thể coi thường.
Lúc này Tôn Sách mới gần mười tám tuổi còn chưa chinh chiến Giang Đông mọi người nghe Trương Lãng nói vậy thì ngây ngẩn tuy có người biết Tôn Sách nhưng cũng không biết hắn là người thế nào chỉ có ánh mắt Điền Phong ngưng tụ trong mọi người hắn là người hiểu rõ ánh mắt của Trương Lãng nhất Trương Lãng bình thường không câu nệ tiểu tiết tỏ ra không hiêu biết chuyện hành quân lắm nhưng mỗi khi thốt ra lời thì đều chính xác đến kinh người, hắn coi trọng Tôn Sách như vậy người này ắt có chỗ hơn người.
Trương Lãng nhất thời không nói chuyện hắn thầm nghĩ các ngươi rồi sẽ biết, sau đó hắn thấy thời gian còn cũng không nhiều lắm liền đứng lên nói:
- Đã như vậy mọi người cùng nhau chỉnh đốn quân mã, sau khi trang bị hoàn tất thì tiến về Hoài Nam.
Mọi người đều nghe theo lúc này Trương Lãng mới giản tán mà đi.
Sau khi hắn trở lại phủ của mình thì màn đêm đã tới.
Hiện tại phủ của Trương Lãng là chỗ ở trước kia của Đào Khiêm từ khi Đào Khiêm qua đời Đào Thương rời khỏi gia quyến Đào Khiêm thì được an bài bên ngài.
Buổi tối Dương Dung kỳ quái hỏi Trương Lãng:
- Lão công hôm nay chàng có vẻ rất vui vẻ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK