Trương Lãng cười ha hả, tâm tình vui vẻ không ít mà nói:
- Thật khó có được bình thường chiến tranh vô luận thắng phụ, người đầu tiên phải sầu khổ là Tử Bố ngươi rồi, lần này ngươi bỗng nhiên đổi tính đem Tào Tháo phân tích thấu triệt.
Quách Gia nghe xong thì không nhịn được ở bên cạnh trêu ghẹo:
- Tào Tháo xuôi nam không phải chuyện đùa một khi phía trước không chịu được Mạt Lăng sẽ rơi vào tay địch đoán chừng Trương đại nhân đầu cũng không giữ được nên mới chịu khó vẽ mưu sách như vậy.
Trương Chiêu bình thường vô cùng nghiêm túc nhưng không phải không biết đùa giỡn hắn cũng vui vẻ cười nói:
- Thần là trọng thần của chúa công, dĩ nhiên cần phải phân ưu cho chúa công rồi, nói thật từ khi Đan Dương phát hiện ra mỏ vàng phương diện tài chính cũng nâng cao, mỗi năm đều dư đủ, cộng thêm chúa công bình thường dạy bảo không có chiến tranh nào mà không có sự biến đổi cho nên Chiêu cũng không thể không cải biến mình.
Trương Lãng liền cười tươi mà nói:
- Đún g thế, đây rõ ràng là chân lý, nhìn chung theo sự phát triển của thời đại không phải sẽ có một cuộc chiến sao, không có chiến tranh thì làm gì có chuyện nhà Tần thống nhất lục quốc, không có chuyện nhà Tần thống nhất Lục quốc thì ngân lượng các loại làm sao lưu thông ở Hoa Hạ, chiến tranh tuy có mặt xấu nhưng cũng có ảnh hưởng tích cực.
Trương Chiêu gật đầu;
- Chúa công nói rất có đạo lý tuy nhiên tình hình trước mắt làm thế nào đánh lui Tào Tháo mới là chuyện quan trọng, chỉ sợ trận chiến này sẽ mang tới mặt trái cho chúa công và dân chúng Giang Đông.
Trương Lãng chấn động tinh thần mà lớn tiếng nói:
- Không sai, Tử Bố đã liệt kê nhiều tối kỵ của Tào Tháo như vậy mọi người có thượng sách gì không, nếu như có thì đừng ngại mà nói ra cho mọi người tham khảo.
Trương Chiêu mỉm cười nói:
- Chuyện đó do thuộc hạ dâng lên cái này cũng nên do thuộc hạ hiến kế.
Trương Lãng cao hứng nói:
- Tử Bố có cao kiến gì mau nói ra.
Trương Chiêu đáp:
- Hai cánh trái phải đại quân của Tào Tháo chẳng qua là dùng để kìm chế mục đích chính thức của Tào Tháo là Hợp Phì Thọ Xuân. Hợp Nguyên chính là tiền tuyến của Mạt Lăng nơi này mà thất thủ thì Tào Tháo có thể ngày đêm tạo áp lực với tứ phương, cho nên không thể có chút gì sơ suất, nếu Tào Tháo công hãm Thọ Xuân có thể mở chiến tuyến Hồng Trạch dùng để cô lập Từ Châu cho nên thuộc hạ cho rằng một mặt phái đại tướng đóng ở Hoài Tế, chế trụ quân địch tiến công tiếp theo phái binh mã cơ động không ngừng quấy rối Tào Tháo, khi bọn chúng lộ ra vẻ mỏi mệt ta sẽ một đòn đánh lui quân Tào.
Trương Lãng gật đầu khen ngợi mà nói:
- Tử Bố nói rất có đạo lý.
Điền Phong liến tiếp lời cười âm hiểm:
- Không chỉ như vậy, quân ta còn có thể dụ địch ở sông Hoài, mượn thủy quân phá địch trên sông chỉ cần thắng liên tục mấy trận quân Tào tất nhiên sẽ bị nhuệ khí áp chế, khí thế rơi xuống nghìn trượng, đến lúc đó quân Tào không bại mà lui, không chừng còn có thể bắt sống cả Tào Tháo.
Quách Gia vui vẻ chen vào một chân mà nói:
- Tốt nhất là làm ra vài biểu hiện giả dối, nói là Hà Bắc có Viên thị Dư mỗ tạo phản như vậy Tào Tháo tâm thần càng thêm bất an, tiến thối thất thố.
- Nếu như có thể để cho Mã Đằng cử binh tiến tới Quan Trung, vậy thì khó lường rồi.
Lão hồ ly Cố Ung âm hiểm cười rộ lên.
Điền Phong vẫn chưa thỏa mãn nó:
- Nếu như Lưu Bị có thể tiên ra Vũ Quan, thì hoàn thiện không sứt mẻ rồi.
Trương Lãng thấy mọi người hào hứng bừng bừng thì tiếp lời nói:
- Đại quân quân Tào xuất ra hết, sau lưng bỗng nhiên có thêm một đội quân đánh vào phía đằng sau thì ngươi nói tình cảnh sẽ thế nào đây?
Quách Gia sáng ngời hai mắt, truy vấn:
- Không biết chúa công định làm thế nào để quân ta lẻn vào phía sau địch để hoạt động?
Trương Lãng vốn chỉ tùy tiện nói nhưng thấy Quách Gia hỏi liền hiếu kỳ:
- Kế này hữu dụng sao hiệu quả lớn không?
Quách Gia nghiêm mặt nói:
- Đương nhiên là hữu dụng hơn nữa còn có tác dụng rất lớn, ngẫm lại hiện tại quân Tào xuất động, đằng sau hư không, nếu như điều khiển tốt có thể khiến cho quân Tào bắt đầu sụp đổ từ phía sau.
Trương Lãng nghe xong thì phấn chấn tinh thần mà nói:
- Ta có nang lực để cho một đội ngũ quỷ thần không biết xuất hiện đằng sau quân Tào nhưng mà phong hiểm cũng hơi lớn, nếu như không thu được hiệu quả sẽ loạn.
Quách Gia nghe khẩu khí của Trương Lãng thì liền cao hứng mà nói:
- Nếu quá thật như vậy thì phá địch ngay trước mắt.
Điền Phong cuối cùng nghĩ không ra Trương Lãng có quỷ kế gì liền buồn bực nói:
- Chúa công thuộc hạ nghĩ không ra người có phương pháp gì tốt để tiến tới sau lưng quân địch.
Hoàng Tự liền nói:
- Có phải là để cho Truyền Ưng dùng thi pháp thay đổi vị trí càn khôn nghịch chuyển.
Mọi người cười nói:
- Hoàng tướng quân nghĩ quá hay rồi.
Từ Tuyên ngứa ngáy nói:
- Chúa công đến cùng có phương pháp gì vậy?
Trương Lãng lại cười thần bí:
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Quách Gia hơi uể oải mà nói:
- Chúa công à sao lại úp mở vậy.
Trương Lãng thấy mọi người đều tò mò thì nói:
- Được rồi vậy bổn tướng quân nói, tuy nhiên chuyện này các ngươi phải giữ kín.
Sau đó Trương Lãng mới nhỏ giọng nói:
- Lúc nghiên cứu chế tạo mấy chiếc thuyền Mông Xông hạm đội, trải qua khảo thí, hạm đội viễn dương lên thuyền tiến về Thanh châu các ngươi nói sẽ có kết quả gì?
Mọi người kinh hãi, không tin hỏi lại:
- Đi theo đường thủy qua Đông Hải xuống Thanh châu sao/ Đường xá quá xa hơn nữa hành động này thực sự là hung hiểm, trên biển biến đổi thất thường làm sao có thể chống lại sóng to gió lớn, chúa công sao lại có chủ ý như vậy.
Trương Lãng gật đầu:
- Mặc dù có phần mạo hiểm nhưng mà nếu như tuyển những người tinh thông bơi lội kỹ thuật trên biển thì cũng không phải không có khả năng hoàn thành.
Quách Gia trầm tư:
- Nếu như vậy thì cứ làm thử xem tuy nhiên chúa công có thể đem hạm đội này làm quân cứu viện nếu như thành công thì quá tuyệt vời nếu như thất bại thì cũng không làm cho kế hoạch bị ngăn trở.
Trương Lãng cũng không phản bác mà cười nhạt nói:
- Cái này ta minh bạch.
Lời nói tới nước này mọi người cũng không có tâm tình thương lượng xem ai sẽ tử thù Hoài Nam Thọ Xuân.
Không để chúng quan đợi lâu Trương Lãng liền nói:
- Như vậy đi, ta để cho Tử Long lĩnh năm vạn đội ngũ tiến tới Hoài Nam trợ giúp Từ Thứ gác Thọ Xuân, tất cả trình tự đều chiếu theo kế hoạch làm việc, bắt địch nhân dừng ở bên ngoài.
Triệu Vân gánh trách nhiệm thản nhiên mà nói:
- Thuộc hạ minh bạch.
Trương Lãng lại nói:
- Thọ Xuân chính là đạo phòng tuyến đầu tiên của Giang Đông, nếu như các ngươi tử thủ không được chúng ta sẽ rơi vào cục diện bị động cho nên Tử Long ngươi cùng với Từ Thứ hai người cần phải tốn nhiều tâm cơ tranh thủ đem địch nhân dồn tại chỗ này không được rời nửa bước.
Triệu Vân thanh âm hữu lực đáp:
- Chúa công yên tâm thuộc hạ nhất định không phụ lòng tin.
Trương Lãng lúc này mới thỏa mãn nói:
- Có Tử Long, ta yên tâm rồi.
Trương Lãng lại nói:
- Bởi vì ba chiến tuyến đều khai chiến, áp lực của chúng ta tương đối to lớn, vô luận là đầu nào chúng ta cũng không thể thất thủ, cho nên ta suy nghĩ nên thành lập một đội ngũ đặc biệt vạn nhất phòng tuyến xảy ra vấn đề cũng thuận tiện trợ giúp.
Điền Phong gật đầu:
- Chúa công suy nghĩ chu toàn đúng là cần phải có một đội ngũ như vậy.
Trương Lãng nói:
- Nếu như tất cả không có ý kiến ta để Hoàng Tự lĩnh ba vạn đội ngũ cơ động tùy thời xem thế cục.
Hoàng Tự tiếp lời:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Trương Lãng thấy tình hình đã ổn thì hạ lệnh:
- Hôm nay tới đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi, về sau tin tưởng cũng không có thái bình nữa.
Trương Lãng giải tán hội nghị trở về phủ.
Kiến An năm thứ mười ba năm công nguyên thứ 208 quân tiên phong Nam chinh của Tào Tháo ở Nam Dương và quân Giang Đông phát sinh ngộ chiến mở ra cục diện nam bắc giằng co.
Cùng năm vào tháng mười Tào Tháo điều động đại tướng Nhạc Tiến lãnh binh năm vạn, xuất binh ra Hứa Xương, tiến tới Nhữ Nam, kiềm chế quân đội Dự Châu Từ Hoảng.
Tháng mười một, Tào Ngang lĩnh ba vạn công hãm Lỗ sơn, quân Giang Đông lui về phía tây dục thủy, tử thủ Nam Dương.
Quân Tào cách thủy lâu không công được bắt đầu có tư biến, tháng giêng năm Kiến An thứ mười bốn, Tào Tháo phái kỳ binh mong chặt đứt liên hệ giữa Cung thành và Nam Dương, trong lúc tức giận hi vọng công phá được Nam Dương.
Lúc này quân Giang Đông lần đầu tiên chủ động xuất kích chiếm lấy An Nhạc, chặn đường xuôi nam của quân Tào.
Trung tuần Chu Du để cho Tưởng Khâm mang một vạn binh mã xuất phát, tiến tới Tân Dã, giáp công quân Tào.
Tào Nhân biết được tin tức muốn cứu Tào Ngang liền tự minh đem binh tới An Nhạc cứu.
Cuối tháng An Nhạc bị phá, quân Giang Đông chết trận ba nghìn người.
Đầu tháng hai Chu Du thừa dịp đại quân Tào Nhân đóng ở gần An Nhạc lại một lần nữa tập kích Lỗ Sơn.
Tào Nhân thấy mình bị giáp công tình thế không ổn thì liền lui về Tương thành.
Hai quân bắt đầu tiến vào giai đoạn giằng co.
Đúng lúc này tháng giêng năm Kiến An thứ mười ba, Hạ Hầu Uyên lĩnh mười vạn đại quân đóng tại Cự Dã, Sơn Dương.
Trong tháng này Hạ Hầu Uyên lĩnh binh cường công Phong huyện, giao chiến mấy trận liền lui giữ trong Cửu Sơn.
Trung tuần tháng hai Tào Thuần được lệnh lĩnh hai vạn quân ra Thái An, muốn cùng giáp công Thái Sơn.
Hạ Hầu Uyên cũng lĩnh quân tập kích Phong huyện, quân canh giữ tuy anh dũng nhưng không duy trì được mà bại trận.
Đầu tháng ba Cao Thuận tăng binh tới Tiểu Bái, khống chế Vấn Tứ nhị thủy, nhất thời khiến cho Hạ Hầu Uyên khó tiến nửa bước.
Sau đó Tào Thuần chia binh làm hai đường một đường tới Dương Đô một đường đi Lang Gia.
Kết quả Thái Sử Từ phục kích hai đường, Tào Thuần chạy trối chết suýt nữa bị giết, tuy Hạ Hầu Uyên lĩnh binh phá vỡ cục diện cân đối này nhưng dưới sự phòng thủ nghiêm mật của Trương Liêu mấy lần không công mà lui.
Hai cánh trái phải bị đại quân ngăn trở, cuối cùng trung tuần tháng hai, Tào Tháo cũng đã lính đại quân tiến tới Hứa Xương.
Triệu Vân lĩnh năm vạn đội ngũ từ Dĩnh Xuyên, Hạ Thái, không cầu chiến với quân Tào chỉ cầu phòng thủ bền vững.
Tào Tháo một phương diện để cho Nhạc Tiến tiếp tục áp chế Từ Hoảng không để cho hắn xuất binh giáp công Tào Nhân đồng thời, một phương diện tích cực điều động, để cho Hàn Hạo Lý Thông mang hai vạn đội ngũ ra Dĩnh Xuyên, thẳng tới Bành Châu, lại để cho Trương Liêu phân tâm ở Tiểu Bái Lang Gia, còn minh mang đại quân tiếp cận toàn bộ phòng tuyến.
Tháng Tư Lý Điển đánh hạ Nhữ Âm, hỏa tốc đẩy mạnh tới Thọ Xuân.
Giang Đông đại tướng Tàng Bá kịch chiến mấy trận, bị Hí Chí Tài dùng kế đánh bại ở Dĩnh Thượng quân, rút về Hồng Trạch.
Lý Điển phái phó tướng Mao Giai lãnh một vạn binh mã mau chóng đuổi theo Tàng Bá.
Tàng Bá ở thế yếu tuy nhiên cũng mượn sức thủy quân đánh bại truy binh Mao Giai giết hắn trong loạn quân khiến cho quân Tào khiếp sợ tuy nhiên bọn họ cũng không lui ngay lập tức mà bí mật tiến lên phía bắc, phục kích đội ngũ của Hàn Hạo và Lý Thông, một mặt đem đội ngũ đóng ở Linh Bích.
Tào Tháo mặc dù thế lớn, nhưng không cùng với quân Giang Đông giao phong, chiến cuộc trở nên vô cùng giằng co.
Tháng năm Tào Tháo đứng ngồi không yên, tự mình áp trận nổi trống, Lý Điển làm hãn tướng công kích, muốn đánh bại An Phong.
Nhưng dưới sự chỉ huy trầm ổn của Triệu Vân, Tào Tháo mấy lần không công mà lui, còn hi sinh vô ích sinh mạng mấy nghìn binh sĩ.
Triệu Quân lại để cho đại quân Giang Đông ở trên nước kết doanh, kết nối vài dặm, luân phiên tập kích bất ngờ.
Trong nhất thời Tào Tháo không có biện pháp.
Mấy chục vạn đại quân, ở phía Bắc sông Hoài không cách nào tiến lên được.
Kìm giữ lẫn nhau hai tháng, mưu sĩ Tuân Du liền hiến kế cho Tào Tháo.
Tuân Du nói:
- Lần này địch bền dẻo, quân ta công liền nửa năm quân địch thì co đầu như rùa không chịu ra nếu tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt, lương thảo của chúng ta là một vấn đề lớn không bằng chúa công làm bộ lui binh, nếu như quân địch đuổi tới cùng thì làm một đòn hồi mã thương còn nếu chúng không đuổi thì để cho binh sĩ lui về nghỉ ngơi lấy lại sức, mùa xuân năm sau tiến tiếp cũng không muộn.
Tào Tháo oán hận nói:
- Cứ như vậy lui binh ta không cam tâm.
Tuân Du nói:
- Rắn ở trong động biện pháp tốt nhất không phải là bắt rắn mà làm thế nào dẫn rắn ra khỏi hang, chỉ cần để cho bọn chúng điều ra quân chủ lực quân ta sẽ có phần thắng.
Tào Tháo trầm tư nói:
- Triệu Vân hành động trầm ổn, hiểu biết tiến thối, vạn nhất bọn chúng biết được mưu kế chúng ta, đuổi theo lúc đó chúng ta vội vàng ứng chiến, rối loạn trận thế bọn chúng thừa dịp truy kích quân ta có thể bình an lùi về Hứa Đô, nhưng tiêu hao nhiều thời gian và lương thực như thế, cục diện như vậy ta thật không cam lòng.
Tuân Du nghiêm mặt nói:
- Triệu Vân Từ Thứ không phải giống như Viên Thiệu, chúa công chẳng lẽ muốn một cuộc chiến lâu dài sao?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK