Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quách Gia suy nghĩ một lúc, không dám khẳng định ngay mà phỏng đoán rằng:

- Phòng tuyến Ba Khâu dễ thủ khó công, theo cách bình thường đánh chiếm thì gần như là không khả năng. Theo thuộc hạ thấy thì họ chắc chắn muốn ra kỳ binh, mà kỳ binh này không ngoài dự đoán là có hai con đường, một là đường thủy. Nhưng vấn đề là bây giờ chúng không tiện kiếm thuyền, cho dù kiếm được chỉ sợ khó tránh khỏi quân ta giám thị trên nước. Nếu chúng muốn giống như chúa công lúc trước lấy Hạ Khẩu dùng cách bơi lội thì thuộc hạ tin rằng ngoài Hắc Ưng Vệ của chúa công, không đại quân nào có bản lĩnh như vậy. Cho dù là trứ danh thủy chiến quân Kinh Châu cũng không ngoại lệ. Nếu đã vậy thì chỉ có một con đường, đó là đường núi. Hễ là đường núi thì có lớn nhỏ đường mòn, Ba Khâu tam sơn nhất thủy trừ Ngũ Tiêm sơn lưng dựa bờ nam Trường Giang có thể bỏ qua ra, Thiên Nhạc sơn và Bạch Vân sơn dù núi cao hiểm trở nhưng bị chúng ta chặn trạm gác, nhưng khó bảo đảm chỗ đó có đường nhỏ có thể xuyên qua sơn mạch, tới phòng tuyến của chúng ta, tiếp theo nội ngoại giáp công là có thể phá quan tạp. Về điều này thì hơi nguy hiểm chút, nên thuộc hạ cho rằng, đám Văn Sính rất có khả năng xuyên qua sơn mạch ý đồ đánh bất ngờ quân ta.

Tuy Trương Lãng không dám khẳng định ý nghĩ của Quách Gia nhưng cảm thấy rất có lý, nói:

- Rất có lý. Vương Uy ở Ba Khâu nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, muốn phát hiện một con đường nhỏ không phải không thể. Nhưng cho dù chúng ta biết ý đồ của đám Văn Sính thì làm sao đề phòng đây?

Lỗ Túc từ từ nói:

- Chúa công, cứ ngồi suy đoán hành động của đối thủ thì chẳng bằng tấn công dò xét thực hư của chúng. Nếu chúng thật có ý đồ thì tất nhiên là điều động không ít binh lực. Nếu phát hiện thực lực quân đội của chúng giảm thấp nhiều, ta trước tiên chặn đại quân bên ngoài của chúng, rồi mới đóng cửa đánh chó, thuộc hạ không tin chúng còn có thể làm gì.

Trương Lãng vỗ tay kêu to:

- Đúng thế, tiểu Vũ, nàng lập tức đi gọi đám Ngụy Diên tới đây ngay!

Ai biết Lỗ Túc không chút nghĩ ngợi ra tiếng phản đối:

- Chúa công, không được! Lúc này ra khỏi thành, nói không chừng quân địch đã đặt bẫy sẵn chờ chúng ta thì sao? Bị chúng diệt trừ một phần là chúng ta sẽ thiếu một phần sức chiến đấu. Nếu không hoàn toàn nắm chắc thì chúng ta không nên tùy tiện tấn công mới tốt.

Trương Lãng không nghĩ tới Lỗ Túc bỗng dưng phản đối, kinh ngạc nói:

- Ý kiến là ngươi nêu, phản đối cũng là ngươi, rốt cuộc ngươi muốn ta làm sao đây? Không lẽ muốn ta thật sự ngồi chờ chết tại đây chăng?

Lỗ Túc cười khẽ, khuôn mặt thật thà nhưng lại lóe tia gian xảo, điều này khiến lòng Trương Lãng thít chặt, đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài.

Gã nói rằng:

- Chúa công đừng vội, chúng ta nhất định phải xuất binh dò xét nhưng không phải lúc này.

Trương Lãng mê mang, hỏi:

- Vậy lúc nào?

Lỗ Túc nói khẽ:

- Đêm qua đi, trước bình minh.

Trương Lãng lập tức hiểu ra, vỗ đầu mình, cười nói:

- Ta thật là, tại sao trở nên nôn nóng thế nhỉ?

Quách Gia đã lâu không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng:

- Chúa công, các người có phát hiện một chuyện kỳ lạ không? Quân Vương Uy hai ngày nay không tấn công trạm gác, lại khinh thường quân ta không dám xuất chiến trực tiếp đem đại trại đóng dưới Bạch Vân sơn, cách trạm gác của chúng ta chỉ vài dặm. Hơn nữa chúng còn ở giữa sườn núi dựng không ít tiêu lâu, tiễn tháp, chứng tỏ rõ là muốn quan sát từng động tĩnh Bạch Vân sơn. Cho dù quân ta muốn đêm tập kích thì chúng cũng có thể trước một bước phát hiện.

Trương Lãng tức giận vỗ bàn mắng:

- Hay cho Vương Uy, kiêu ngạo không coi ai ra gì như thế, tới thời cơ rồi coi ta làm sao xử lý hắn!

Quách Gia không thèm để ý Trương Lãng mắng, suy tư nói:

- Hành động này rất khác thường, trong phút chốc thuộc hạ không nghĩ ra ý định của chúng. Tất nhiên chúng sẽ không ngốc đến mức thật vì giám sát từng hành động Bạch Vân sơn, hiển nhiên sau lưng còn có chiêu gì, về điểm này chúng tuyệt đối không thể không đề phòng.

Mọi người không nói chuyện rơi vào suy tư, ai cũng tâm sự nặng nề, đã nghe ra ám chỉ của Quách Gia.

Nửa ngày sau Quách Gia ngẩng đầu lên, từ từ nói:

- Thuộc hạ cho rằng, rất có thể Vương Uy muốn tại đây che giấu chuyện gì, cái việc cần che giấu là không thể không đẩy phòng tuyến tới gần trạm gác quân ta. Chỉ cần chúng ta chịu nghĩ thì không phải khó đoán.

Lỗ Túc bỗng nhiên thốt ra câu kinh người:

- Rất có thể chúng đang đào đường núi.

Quách Gia vỗ mạnh tay, trầm giọng nói:

- Không sai, ta có phái ‘địa thính’ điều tra, họ bao lại rằng đúng là có tiếng chấn động nhẹ. Tính theo vị trí thì chắc là mé bắc Bạch Vân sơn.

Trương Lãng căng thẳng thất thanh nói:

- Không phải chứ! Tạc một con đường núi cần bao lâu? Không mất nửa năm, một năm thì sao có thể dễ dàng hoàn thành? Vương Uy chắc không ngu đến mức đó chứ?

Quách Gia lắc đầu nói:

- Mé tây Bạch Vân sơn kèm theo nước Ba Khâu, địa chất khá xốp mềm. Hơn nữa có một ngọn núi ngăn cách, nếu không phải ngọn núi này có vách đá như đao cắt rất khó leo, chỉ sợ sớm là nhược điểm lớn rồi. Thuộc hạ cho rằng Vương Uy đã sớm nghĩ tới điều này, cũng phát hiện nhược điểm đó, nếu không thì tại sao ngừng bao vây mà bắt đầu đào núi?

Trương Lãng nghe thế cực kỳ nhức đầu, rất là buồn rầu nói:

- Hay lắm, kêu các ngươi phân tích giờ sơ hở chồng chất, làm sao đánh đây?

Mắt Quách Gia sáng lóng lánh nói:

- Tất cả chỉ là suy đoán, nhưng nếu sớm thành lập, chịu nội ngoại giáp công nhưng nếu chúng không thành công thì tất cả chỉ là nói suông thôi. Hơn nữa đây cũng là thời cơ tốt nhất cho chúa công phá địch.

Trương Lãng đã sớm lấy lại tinh thần, hắn nghe ca liền biết ẩn ý, âm hiểm cười nói:

- Nói vậy là Vương Uy tạm thời không thể động, Kim Toàn vừa bắt đầu liền bị ta cướp trại, nhuệ khí giảm thấp nhiều, ta đoán chúng không dám xuất binh đi đường nhỏ. Vậy chỉ còn lại đội Văn Sính. Thế thì tối nay để ta giải quyết cho, xem coi hắn còn lại bao nhiêu cân lượng.

Lỗ Túc và Quách Gia nhìn nhau cười.

Lỗ Túc nhắc nhở nói:

- Chúa công giỏi nhất là giương đông kích tây. Trước tiên phái một đội binh sĩ đánh vào đại trại của Kim Toàn, khiến chỗ Văn Sính thả lỏng tinh thần chút, sau đó bỗng nhiên tập trung tất cả binh lực đánh đại trại Văn Sính. Không đấu thì thôi, vừa chiến liền đánh chúng đại thương nguyên khí, khiến chúng không thể cấu thành uy hiếp nữa. Cứ thế, ba đội đi mất một, cho dù Vương Uy có thần thông tới đâu thì sợ rằng kết phường với Kim Toàn vô dụng, đến cuối cùng đành bó tay.

Trương Lãng cười to, hiển nhiên tâm tình cực kỳ tốt, nhưng tiếp theo hắn ngẫm nghĩ, lại hỏi:

- Vậy nếu đám Văn Sính không đi đường nhỏ thì sao? Tới lúc đó tính sao bây giờ?

Quách Gia mỉm cười nói:

- Tại sao chúa công không chút tin tưởng sự phán đoán của mình vậy? Ai dám nắm chắc trăm phần trăm đâu, nhưng chiến cơ trôi qua trong chớp mắt, chỉ xem coi ai kiên quyết hơn ai.

Trương Lãng gật đầu, không nói tiếp.

Ai cũng không ngờ, vốn tưởng Trương Lãng muốn phòng thủ vững Ba Khâu đến cuối cùng, ngược lại hắn liên tục ra kỳ binh.

Đêm đã là canh bốn, trạm gác dưới Bạch Vân sơn lặng lẽ mở ra, tiếp theo rất nhanh cửa khép lại.

Trăng sáng sớm lặn, sao kim lấp lánh chợt lóe, bốn phía đám sao yếu ớt bao quanh nó như vây quanh vầng trăng. Rất nhanh, chân trời núi xa bắt đầu xuất hiện một chút ánh mặt trời.

Dưới Bạch Vân sơn.

Sương mù mơ hồ bay lượn lờ quanh doanh trại nơi chân núi, khiến đêm biến mông lung. Gió núi mát lạnh thổi qua lá cờ bay phần phật. Trong trại, đa số binh sĩ đã nghỉ ngơi, chỉ số ít mở mắt lờ mờ tuần tra bốn phía. Nếu không có mệnh lệnh của cấp trên thì ai không muốn ngủ trong lúc này?

Chỉ mình doanh trại Văn Sính là còn lóe ánh nến mờ nhạt.

Văn Sính là một vị tướng rất tài, dưới tay Lưu Biểu, trừ Thái Mạo, Hoàng Tổ, coi như tính cả Văn Sính là nhân vật nổi danh. Thái Mạo, Hoàng Tổ giỏi về thủy binh, nhưng Văn Sính chính là giỏi cả đường thủy lẫn đường bộ, lại còn võ nghệ siêu quần, mưu lược cũng tinh thông, xem như văn võ toàn tài. Lúc này nghe Kim Toàn cuối cùng khó khăn lắm mới chặn được quân Giang Đông tấn công thì mới nhẹ nhàng thở ra, cũng từ bỏ ý nghĩ chi viện Kim Toàn. Ai, nhớ tới Kim Toàn là Văn Sính thấy đau đầu. Cái tên không làm được việc gì chỉ toàn thất bại. Nhưng bây giờ xem ra an toàn chút, chắc là có thể ngủ ngon hơn chút rồi? Văn Sính nghĩ tới Trương Lãng ở Ba Khâu, lại nhìn bầu trời bên ngoài sắp sáng, may là hôm nay họ chỉ tấn công Kim Toàn, nếu tới chỗ mình thì làm sao đây? Văn Sính sợ run lắc đầu. Xem ra Kim Toàn không phải không hoàn toàn vô dụng, làm mồi nhử cũng không tệ. Nghĩ đến đây, Văn Sính thổi tắt nến, chuẩn bị cởi đồ đi ngủ.

Tiếng chân nặng nề, bụi bay mù mịt, rất nhanh đánh vỡ bầu trời tờ mờ sáng, không lâu sau quân địch đã ở phía xa.

Tôn Sách cầm thiết thương, người mặc chiến giáp xanh sậm, uy phong lẫm lẫm, một người đứng đầu không lùi bước. Hàn Đương, Hoàng Cái lùi nửa bước, một trái một phải, một đao một roi, cũng là khí thế bất phàm.

Sau lưng theo sát binh sĩ bên trong có hai ngàn Sơn Việt binh, ba ngàn khinh bộ binh. Ba Khâu thành bị điều động trống rỗng.

Tôn Sách dẫn năm ngàn binh sĩ nhanh chóng chạy như bay hướng đại trại Văn Sính.

Lúc này đêm đã tan, trời chưa sáng, là thời điểm mệt mỏi nhất trong ngày, binh sĩ tuần tra đa số đang ngủ gà ngủ gật. Tôn Sách và binh sĩ của gã đã nhanh chóng tới gần đại trại.

Tiếng bước chân và vó ngựa đều đặn đánh vỡ không khí yên tĩnh. Binh sĩ già kinh nghiệm lâu năm cuối cùng phát hiện đằng trước đại trại tình huống khác lạ, dường như bụi bay mù mịt, đang định quan sát thì binh sĩ trên tiêu lâu đã phát hiện có rất nhiều quân địch giết tới. Gã hoảng loạn thổi kèn cảnh giác. Đáng tiếc đã quá muộn. Ngay khi cung tiễn thủ vội vàng tỉnh dậy chuẩn bị ứng chiến thì Tôn Sách cùng binh sĩ sớm xông tới cách đại trại chỉ ba, bốn trăm bước.

Tôn Sách vừa giục ngựa vừa quát to khích lệ binh sĩ:

- Các huynh đệ! Ở trong thành buồn bực mấy ngày, hôm nay theo hãy ta thoải mái giết địch đi! Ai cắt xuống cái đầu chó của Văn Sính thì chúa công sẽ thưởng hậu hĩnh!

- Ô!!!!

Binh sĩ cùng hét to, sĩ khí phấn chấn, gần như chỉ chớp mắt đã xông tới đằng trước đại trại.

Đại trại trừ lác đác vài mũi tên bay ra thì không còn sức phản kích nữa.

Tôn Sách không đụng tới chướng ngại gì, vọt lên, một thương đánh bay khóa cửa, sau đó xua binh sĩ tuôn vào.

Trải qua ngắn ngủi xôn xao, trong trại bắt đầu có không ít binh sĩ quần áo lộn xộn cầm binh khí vọt ra, tham gia chiến đấu.

Đại trại nổi lên ánh lửa bốn phía.

Hai quân nhanh chóng xáp lá cà, thoáng chốc tiếng hét thảm nổi lên bốn phía, trong đại trại đao quang kiếm ảnh, khắp nơi chém giết.

Văn Sính mới vừa nằm xuống không lâu thì mơ hồ nghe tiếng xôn xao. Gã vừa ngồi dậy khỏi giường thì có một phó tướng biểu tình hoảng loạn xông tới.

Phó tướng há mồm nói:

- Tướng quân, quân Giang Đông giết đến rồi!

Văn Sính có chút tức giận trừng phó tướng, vừa rời giường thay đồ vừa lớn tiếng mắng:

- Hoảng cái gì?

Phó tướng thưa dạ đứng một bên, phút chốc không dám nói câu nào, có thể thấy bình thường Văn Sính chấp pháp rất nghiêm khắc.

Văn Sính lạnh giọng hỏi:

- Tới bao nhiêu người?

Phó tướng như được đại xá, vội vàng đáp:

- Phỏng đoán ít nhất bốn, năm ngàn người.

Văn Sính đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lòng trầm xuống.

Nhưng gã không nghĩ nhiều, vung tay quát:

- Theo ta đón địch!


Tiếng kêu gào xung phong, cùng với tiếng trống trận ầm ầm không ngừng, diễn tấu ra sa trường khiến người điên cuồng sục sôi máu nóng.

Khí thế hào hùng, khí thôn sơn hà.

Mao Anh, Mao Kiệt thong thả chỉ huy ba ngàn Sơn Việt binh lấy khí thế vượt non sông như thủy triều xông vào.

Sơn Việt binh giống như là người rừng từ mười vạn núi non đi ra, cùng với tiếng trống trận điên cuồng đánh, gầm rống giơ búa khai sơn, đạp bước chân đều đều lao nhanh như gió, như muốn chém tất cả chắn trước mặt thành hai nửa.

Quân Văn Sính vội vàng ứng chiến, về mặt khí thế đã kém một bậc.

- Giết giết giết!!!

Một khi Sơn Việt binh đấu trực diện thì bùng nổ sức chiến đấu khá là kinh khủng. Họ dã man, khát máu. Máu loãng màu đỏ, ruột xanh xanh đỏ đỏ, và nội tạng đủ màu sắc rải đầy đất, chất thành một đống núi thịt.

Mấy binh sĩ vừa xông lên thấy tình hình như thế thì choáng váng hoa cả mắt, mặt trắng bệch cố nén buồn nôn.

- Khặc khặc.

Sơn Việt binh người đầy vết máu hưng phấn nhìn dưới chân cái xác còn đang chảy máu lỏng, đôi mắt lóe ánh sáng đỏ sẫm kinh khủng, chỉ thấy máu không ngừng sôi trào. Họ thói quen thè lưỡi ra, tham lam liếm vết máu bên môi, nghe bên cạnh truyền đến từng tiếng hét thảm, đôi mắt biến càng rực cháy.

Một số binh sĩ Văn Sính dường như bị tình hình hù ngây ra, nhưng đa số chỉnh tề có trật tự nâng lên trường thương, trong tiếng kèn rít trống vỗ điên cuồng sau lưng, chúng lấy hết can đảm đâm tới. Bởi vì chúng biết rõ, chiến trường là tình hình ngươi chết ta sống, nếu muốn sống thì phải tàn nhẫn hơn người khác.


Xông tới trước nhất là Sơn Việt binh. Chúng vốn là loại khát máu, nâng lên đằng giáp thuẫn, chẳng những cuốn lấy binh khí trường thương binh đâm tới mà còn giơ lên búa khai sơn to lớn, kèm theo tiếng hú sắc nhọn, mạnh chặt xuống. Lại vang tiếng hét thảm và binh khí vỡ nát.

Sơn Việt binh vốn chính là khắc tinh số một của trường thường binh.

Năm ngàn binh sĩ của Tôn Sách đã nhanh chóng chiếm lấy quyền chủ động trên chiến trường, biến đại trại của Văn Sính thành chủ chiến trận. Chiến cuộc nhanh chóng lan tràn tới mỗi góc đại trại. Dù là xó góc nào đều có bóng dáng binh sĩ liều mạng chiến đấu.

Trống trận đánh càng dồn dập, kèn kêu càng vang, tiếng kêu giết vang vọng mỗi góc đại trại.

Đã có không ít doanh trướng bốc cháy, khói đặc cuồn cuộn. Các loại phòng ngự trong đại trại bắt đầu bị phá hủy diện tích lớn, binh sĩ Văn Sính xuất hiện dấu hiệu không địch lại, nhưng thấy doanh chủ soái còn an toàn thì chúng như điên cuồng không muốn sống chặn quân Giang Đông tấn công.

Máu chảy thành sông, xác chất thành núi.

Tôn Sách giục ngựa, bộ giáp trên người bôi một tầng máu đỏ sậm. Máu dọc theo Thiên Lang thương nhỏ giọt xuống. Không biết có bao nhiêu binh sĩ khiêu chiến trở thành oan hồn dưới tay gã. Vốn khuôn mặt tuấn tú bây giờ đẫm máu dữ tợn, mắt lóe tia sáng người người sợ hãi. Tôn Sách lao nhanh trong vạn mã đại trại quân địch, đến đi như gió, như vào chỗ không người, khí thế không ai so nổi. Trong tay không ngừng vung, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Hàn Đương, Hoàng Cái theo sát sau đó tựa như hai cỗ máy giết người không bao giờ ngừng nghỉ. Đao vung roi quất, liền nghe binh sĩ hét thảm đầu bay mất, hai người mặt không biểu tình tiếp tục tiến tới.

Máu nhuộm đỏ binh khí của họ, tiếng hét thảm thức tỉnh dã tính của họ.

- A a a!!!

Tôn Sách ngửa đầu cất tiếng hú dài, như muốn trút hết nỗi khó chịu trong ngực. Thiên Lang thương như linh xà xuất động, như gió táp mưa sa tia chớp đánh ra. Mấy binh sĩ chắn trước mặt Tôn Sách sớm bị tiếng rống của gã hù đến mất ba hồn bảy vía, con ngươi không ngừng phóng lớn mang theo vô tận sợ hãi. Chúng trơ mắt nhìn thương của Tôn Sách tựa như dẫn hồn phiên đến từ địa phủ nhẹ nhàng đâm vào người mình, rồi mới cảm thấy trên người có thứ gì trôi đi, cuối cùng mất ý thức.

Thiên Lang thương, mỗi thương đâm ra thì sẽ câu hồn về.

Quân Lưu Biểu có dấu hiệu không thể chống chọi nổi nữa, nhưng chúng còn chưa nhận thua. Có Văn Sính vững vàng chỉ huy, chúng cố gắng chiến đấu. Cho dù ngã xuống thì binh sĩ sẽ đạp lên xác đồng bạn, liều mạng xông lên.

Tôn Sách sớm phát hiện ra Văn Sính, tướng lĩnh có mấy trăm thuộc hạ bảo vệ. Gã là hồn của đại quân này, nếu như không giết chết Văn Sính thì nhân mã nơi này vĩnh viễn không lùi. Nghĩ như vậy, Tôn Sách vung một tay, hoa tông mã dưới dưới thân gã tâm linh cảm ứng, vó ngựa chạy như điên.

- Là đàn ông thì cùng ta đi cắt đầu chó của Văn Sính!

Tôn Sách trời sinh có phong thái tướng quân, từ trên người gã lộ ra lực lượng lòng người hướng về cực mạnh. Tất cả binh sĩ nghe thấy lời nói đều chấn động, khí thế dời núi lấp biển, cùng hét to.

- Ta cùng tướng quân lấy đầu chó của Văn Sính!

Tất cả quân Giang Đông khí thế nhanh chóng tăng vọt, dốc sức xông lên, thoáng chốc không người dám cản.

Hoàng Cái tay giơ đôi roi, hắc tông mã theo sát phía sau, râu dài bay theo gió, quát to:

- Tướng quân, ta theo ngươi đi lấy đầu chó của gã!

Hàn Đương lật trường đao, râu tóc dựng đứng, trong ngàn vạn binh sĩ lộ rõ uy phong.

Gã rống nói:

- Công Phủ đừng giành với ta, đầu chó của Văn Sính để cho Hàn Đương!

Vừa dứt lời thì gã giục ngựa như tia chớp vượt qua Hoàng Cái, đuổi theo Tôn Sách.

- Ha ha ha, đừng tranh giành, xem ai nhanh tay hơn! Ai lấy đầu Văn Sính thì ta ở trước mặt chúa công sẽ nêu công đầu!

Ngựa Tôn Sách sớm đã chạy xa, nhưng trên không trung vẫn để lại câu nói rõ ràng, khích lệ mỗi một binh sĩ hưng phấn đuổi theo.

Hàn Đương vung trường đao, giục ngựa chạy nhanh, hét to:

- Các huynh đệ, theo ta xông lên!

- Giết!!!

Quân Giang Đông giết đỏ cả mắt, bị Sơn Việt binh ảnh hưởng khí thế hùng hổ, dũng không thể đỡ, bắt đầu đấu tranh.

Quân tâm Lưu Biểu nảy ra ý sợ hãi, tuy nhiên thà chết chứ không chịu nhục. Hai quân đối đầu, muốn chém chết chủ tướng quân địch nói dễ hơn làm. Chính là Tôn Sách và quân Giang Đông xem thường mọi thứ, chọc giận quân Lưu Biểu, mỗi người đột nhiên như làvứt bỏ sống chết và vướng bận trong lòng, bắt đầu dùng thân thể và máu của mình chống cự quân Giang Đông điên cuồng tấn công.

Sa trường rung động lòng người, binh sĩ mất đi vũ khí, ngã gục trong vũng máu đều khiến người không dám thả lỏng chút nào. Bởi vì bản thân không biết có phải là họ sẽ bỗng nhiên nhảy lên một đao đâm vào mình không.

Sơn Việt binh nổi máu tàn sát cũng bị thương, điên cuồng cắn xé, thậm chí là xé thịt người sống.

Tất cả đều ám thị quân Giang Đông rơi vào trận chiến gian khổ. Một khi trong thời gian ngắn không đánh vỡ được phòng tuyến kẻ địch, vậy phải lo ngại đội viện quân của Vương Uy, còn có phòng tuyến phe ta đã giảm một nửa binh lực.

Chiến trường đã tới tình hình gay cấn, hai bên thương vong vô số, con số liên tục tăng cao.

Tuy quân Giang Đông khí thế hùng hồn, nhưng áp sát cách chủ tướng đối phương ngàn bước thì tình hình bỗng khựng lại.

Trên khuôn mặt thâm trầm của Văn Sính rốt cuộc lộ ra nụ cười phải nhìn kỹ mới thấy. Bởi vì vừa rồi gã nhận được tin tức, Vương Uy biết chỗ gã bị quân Giang Đông mãnh liệt công kích đã phái ra năm ngàn viện quân. Chỉ cần gã chịu đựng một canh giờ nữa, vậy người chiến thắng chính là gã.

Tôn Sách biết đến lúc mình phải đứng ra rồi. Dựa vào sức mạnh của một, hai người có lẽ không cứu được chiến cuộc, nhưng ít nhất gã có thể đánh vỡ tình hình bế tắc, hơn nữa Tôn Sách rất tự tin vào năng lực của mình.
Tôn Sách quát:

- Mao Anh, Mao Kiệt tổ chức Sơn Việt binh đằng trước, khinh bộ binh phía sau, lần nữa phát động trùng kích mạnh nhất cho ta!

- Tuân lệnh!!!

Hai đường huynh đệ đã sớm giết người không gớm tay, bàn tay dính đầy máu của vô số người. Vòng tai vốn là màu ngân bạch bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, lóe tia sáng kỳ lạ. Họ nghe mệnh lệnh của Tôn Sách, không chút nghĩ ngợi hưng phấn nhận lệnh.

Trên mặt Tôn Sách tràn ngập chiến ý, đôi mắt lóe tia sáng cuồng ngạo, ngạo nghễ nhìn thiên hạ.

Gã nói:

- Hàn Đương, Hoàng Cái, các ngươi dẫn một trăm đội nhỏ theo sát sau lưng ta. Ai dám chặn đường thì chúng ta giết kẻ đó!

Hai người cùng lớn tiếng đáp:

- Mạt tướng tuân lệnh!

Trên mặt Tôn Sách chưa bao giờ có vẻ nghiêm trọng như vậy, bất giác đôi tay nắm chặt Thiên Lang thương, đôi chân kẹp chặt bàn đạp.

Gã trầm giọng hỏi:

- Chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Hai tướng sĩ hưng phấn gật đầu.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang