• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ Vân San nở nụ cười, quay đầu phân phó Trân Châu:

"Gọi một tiểu nha hoàn đến phòng bếp dặn, số cua còn lại không cần đem lên vội, chờ lệnh chúng ta rồi hẳn đem."

Trân Châu cúi người đáp ứng, sai một tiểu nha hoàn qua phòng bếp truyền lời.

Thị Cầm lại châm rượu một vòng, Hạnh Hồng và Lan Sơ bưng nước ấm ngâm đậu xanh lại đây, bốn người cẩn thận rửa tay xong, nâng ly rượu di chuyển đến lan can đình, dựa vào lan can hướng ra ngoài ngắm hoa.

Cổ Tiêu chen lấn ngồi bên cạnh Lý Tiểu Noãn, chỉ vào khóm cúc, tỉ mỉ nói cho Lý Tiểu Noãn biết loại hoa nhất phẩm tên gọi là gì, có lợi ra sao, Lý Tiểu Noãn nghe đến tinh thần phấn khởi. Cổ Vân San nhàn nhã ngồi cạnh Cổ Tiêu, nghe Cổ Tiêu nói câu được câu không, cười nói:

"Cổ Tiêu, ta còn không biết đệ lại có nhiều kiến thức về cúc đấy, nếu mẫu thân biết được, chắc chắn sẽ khiển trách đệ không chuyên tâm đọc sách cho mà xem!"

"Hừ! Phu tử mới vừa khen đệ dạo gần đây tiếp thu rất nhanh, mỗi ngày đều khen lấy! Lão tổ tông và mẫu thân cũng khen đệ thông minh nhường nào! Sẽ không có chuyện khiển trách đâu! Hừ!"

Cổ Tiêu vẻ mặt kiêu ngạo, hếch cằm lên trời nói, Cổ Vân San mặt hây hây, cười khanh khách nhìn hắn:

"Có bao nhiêu đấy thì nói làm gì? Mẫu thân còn trông cậy vào đệ đậu tam nguyên, nhập Các bái tướng cơ!"

Lý Tiểu Noãn giật mình, quay sang nhìn Cổ Tiêu, âm thầm thở dài. Với tư chất của Cổ Tiêu, việc trông đợi đậu tam nguyên chỉ có thể là trong tưởng tượng mà thôi.

Lý Tiểu Noãn rũ tầm mắt, giơ tay khẽ chạm vào hoa cúc ngoài lan can, cười không nói gì. Cổ Tiêu chớp chớp mắt nhìn Cổ Vân San, không biết nói gì cho phải, Cổ Vân San cười nhẹ nhàng đưa tay điểm vào trán hắn:

"Đệ sau này vẫn nên dụng tâm đọc sách đi, đừng khiến mẫu thân phải thương tâm!"

Cổ Tiêu gật đầu, ghé đầu nằm trên lan can đình.

Lý Tiểu Noãn nhìn sang người ngồi bên cạnh mình, Cổ Vân Hoan thơ thẩn ngắm hoa đến xuất thần, nhẹ nhàng khẽ đẩy nàng:

"Nhị tỷ tỷ đang nhìn gì vậy?"

Cổ Vân Hoan cau mày không để ý đến Lý Tiểu Noãn, cũng không nói một lời đứng dậy băng xuyên qua đình, ngồi xuống lan can bên hồ, ngửa đầu uống xong ly rượu, ném sang một bên, sau đó cúi đầu nhìn mặt hồ, vươn tay ngắt một bông hoa ném vào mặt hồ.

Lý Tiểu Noãn ngơ ngác quay đầu nhìn Cổ Tiêu, Cổ Tiêu cũng vẻ mặt mờ mịt nhìn lại nàng, Lý Tiểu Noãn vội vàng nhìn về phía Cổ Vân San. Cổ Vân San đang đứng cạnh bàn, cầm bình rượu châm rượu, có lẽ không thấy được sự khác thường vừa rồi của Cổ Vân Hoan.

Lý Tiểu Noãn nhíu mày cân nhắc một lát, kéo ống tay áo của Cổ Tiêu lại, thấp giọng nói:

"Không biết nhị tỷ tỷ đang nghĩ gì, chúng ta đừng đi quấy rầy nàng."

Cổ Tiêu vội vã gật đầu. Cổ Vân San rót ly rượu bưng qua đây, ba người thưởng cúc, cười cười nói nói tán gẫu, bất tri bất giác Lý Tiểu Noãn đã uống được bốn năm ly, mặt mày choáng váng say sẩm. Cổ Tiêu vẻ mặt tươi cười liêu xiêu đứng dậy bước đến bàn lấy dĩa điểm tâm đưa tới trước mặt Lý Tiểu Noãn:

"Noãn Noãn, lần đầu tiên ta ăn cua ngon đến như vậy!"

Cổ Vân San dựa vào lan can cười "khúc khích", gõ trán Cổ Tiêu:

"Đệ cầm dĩa điểm tâm mà nhắc đến cua làm gì? Lúc còn bé cái tính thật thà chất phác này của đệ thật đúng là, chỉ cần chưa ăn qua món gì thì liền không chịu thử, phải kiên quyết bắt buộc đệ thử nhiều lần đệ mới chịu ăn, phải biết là những thứ đệ ăn đều là đồ thượng hạng!"

Cổ Tiêu nhìn dĩa điểm tâm trong tay, toét miệng ngây ngốc cười. Lý Tiểu Noãn vui vẻ cầm điểm tâm giao cho Lan Sơ, quay sang nhìn thấy Cổ Vân Hoan đang cúi đầu dựa vào lan can, cả người toát lên vẻ cô đơn ném hoa vào trong hồ, khiến cho đàn cá ngoi lên đớp lấy cánh hoa.

Lý Tiểu Noãn nghĩ ngợi một chút liền đứng dậy chạy đến bên cạnh Cổ Vân Hoan ngồi xuống, cười vui vẻ:

"Cá trong hồ này ngay cả hoa cúc cũng muốn ăn, chả trách sao lại béo tròn đáng yêu đến thế!"

Cổ Vân Hoan quay người nhìn Lý Tiểu Noãn, hai má nàng ửng đỏ cùng đôi hàng mi đẫm lệ âu sầu:

"Không đáng yêu! Ngay cả hoa dáng vẻ cũng khó coi! Không đẹp gì hết! Cả vườn cái gì cũng không đẹp!"

Lý Tiểu Noãn ngạc nhiên nhìn vẻ mặt hờn tủi của Cổ Vân Hoan, giật mình trong chốc lát, Cổ Vân San cau mày nhìn Cổ Vân Hoan:

"Muội xem muội đi, còn ra bộ dáng gì nữa! Kinh thành cho dù có tốt thế nào thì chúng ta cũng đã rời xa khỏi đó rồi, muội nhớ đến nó thì có ích lợi gì?!"

Cổ Vân Hoan nghiêng đầu sang hướng khác không thèm nhìn Cổ Vân San, nước mắt chảy dọc xuôi theo gò má, nhỏ giọt rơi vào mặt hồ.

Lý Tiểu Noãn đưa khăn tay cho Cổ Vân Hoan, cười nói nhìn Cổ Vân San:

"Không có ích thì là không có ích, nhưng không thể nào không nhớ a! Muội và ma ma ở giáo lý Phúc Âm tự mấy tháng, thi thoảng không khi nào không nhớ về nơi đó! Nhớ và không nhớ làm sao mà kiểm soát được?!"

Cổ Vân San mỉm cười:

"Muốn nhớ hay không nhớ đều không phải không được, đã vô ích thì nhớ nó có tác dụng gì?! Muội còn nhỏ không tính, aiz, thôi được rồi, tỷ cũng không quản mấy đứa nữa, hai đứa cứ ở chỗ này khóc lóc thương thương nhớ nhớ đi nhé..."

Cổ Tiêu tiến đến bên cạnh Lý Tiểu Noãn, nặng nề than thở:

"Đệ cũng nhớ a, nhớ Khác biểu ca, nhớ a di và còn nhớ rất rất nhiều người khác nữa!"

Tay Cổ Vân Hoan ngừng giữa không trung, khăn tay xuôi theo đó rớt xuống hồ. Lý Tiểu Noãn nhìn khăn rơi trên mặt nước từ từ chìm dần, vốn muốn gọi người vớt lên, nhưng lời ra tới miệng lại nuốt vào.

Cổ Vân San phân phó phòng bếp mang một vỉ hấp cua lên đây. Cổ Vân San, Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn lại ngồi vào bàn, chỉ riêng Cổ Vân Hoan vẫn còn cúi đầu ngồi ở lan can, mặc cho ai kêu cũng không để ý tới, chỉ bứt cánh hoa ném vào trong hồ. Ba người cũng đành để mặc nàng, ăn cua rồi uống thêm hai ly rượu nóng, Lý Tiểu Noãn vừa muốn ăn thêm đã bị Cổ Vân San ngăn lại:

"Tiểu Noãn không được ăn nữa! Tuổi muội còn nhỏ, ăn nhiều sẽ có hại đến than thể."

Lý Tiểu Noãn không thể làm gì khác ngoài việc dừng tay, lại uống thêm ly rượu, đầu óc trở nên choáng váng váng lợi hại, Đông Mạt tiến lên đỡ nàng, cười nói:

"Chỉ e là cô nương đã uống nhiều rồi, Ngụy ma ma có nói một lát nữa trời sẽ nổi gió, ngày hôm nay dừng lại thôi, tôi đỡ cô nương trở về nghỉ ngơi được không?"

Lý Tiểu Noãn không ngừng gật đầu, Đông Mạt đỡ nàng dậy, Cổ Tiêu ở phía sau kéo tay Lý Tiểu Noãn lại, loạng choạng mơ mơ hồ hồ nói:

"Noãn Noãn, chúng ta cùng nhau trở về đi, huynh muốn cùng muội trở về."

Đầu Lý Tiểu Noãn choáng váng vô cùng nhưng vẫn rất minh mẫn, vịn vào Đông Mạt cười tươi như hoa nhìn Cổ Tiêu nói:

"Bây giờ ta muốn trở về ngủ, để Cúc Ảnh tỷ tỷ dìu ngươi về Ngô Đồng viện nhé, ngươi nên sớm đi ngủ, ngày mai ta sẽ chờ ngươi đến gọi ta, đừng đến trễ."

Cổ Tiêu cười ngốc nghếch không ngừng gật đầu, giơ tay ra sức vẫy, cũng không biết cùng ai tạm biệt đã bị Cúc Ảnh và Hạnh Hồng nửa kéo nửa ôm rời đi.

Lý Tiểu Noãn vịn vào Đông Mạt bước ra khỏi đình, đột nhiên nghĩ tới Cổ Vân Hoan, liền dừng chân quay lại thì thấy Cổ Vân San đang lúy túy ngã vào ghế, vẻ mặt tươi cười vung tay loạng xoạng, Trân Châu và Ngọc Thúy mỗi người mỗi bên đỡ nàng, Trân Châu đang cẩn thận hầu hạ nàng uống ly trà đậm, Lý Tiểu Noãn cước bộ như có như không phân phó Trân Châu:

"Uống trà đậm cơ thể sẽ càng khó chịu, ngươi làm cho tỷ ấy chút nước lê để uống thì tốt hơn."

Lý Tiểu Noãn dừng một chút, vỗ vỗ cái đầu nặng trịch, qua quýt xoay người phân phó:

"Trước tiên gọi hai cái bà tử dìu đại tỷ tỷ quay về để nàng ngủ cho ngon giấc."

Trân Châu vội vàng đáp ứng, buông ly trà gọi hai bà tử tiến vào, nửa ôm nửa dìu Cổ Vân San đi ra ngoài.

Lý Tiểu Noãn vội vàng ngồi xuống dựa vào Cổ Vân Hoan, xoay mặt Cổ Vân Hoan lại, nhìn nàng khóc sưng đỏ hai mắt, càng hoảng sợ giật mình, nhất thời không biết nên nói thế nào cho tốt, đành quay người người dặn dò Thị Cầm đang hầu hạ bên cạnh:

"Mau mau dìu nhị tỷ tỷ quay về, ngươi xem xem..."

Lý Tiểu Noãn dừng một chút, trấn tĩnh lại, không biết nói gì ngoài mấy câu mơ hồ, ngây người một lát rồi lại lắc đầu. Cổ Vân Hoan giữ chặt tay áo Lý Tiểu Noãn, kéo nàng ngồi ngã xuống, nghẹn ngào nói:

"Tiểu Noãn, ta muốn nói chuyện với muội một chút, muội đừng đi!"

Lý Tiểu Noãn túm tay áo trở về, vịn lan can đứng lên, lui nửa bước dựa vào người Đông Mạt, ý cười trong suốt gật đầu:

"Nhị tỷ tỷ, ngày mai đi, ngày mai chúng ta lại nói nữa, muội say mất rồi, nghe không rõ tỷ đang nói gì lắm."

Cổ Vân Hoan ngơ ngẩn, nước mắt lại chảy xuống. Thị Cầm gọi Bổng Họa đến đây, hai người cùng nhau cưỡng chế nâng Cổ Vân Hoan dậy, dìu nàng ra khỏi đình.

Lý Tiểu Noãn tựa vào Đông Mạt lui về sau nửa bước, ợ hơi một cái, liền lảo đảo ra khỏi đình, quay về Tùng phong viện.

Đông Mạt và Ngụy ma ma đỡ Lý Tiểu Noãn trở lại Tùng phong viện. Lý Tiểu Noãn cứ nhất quyết đòi phải rửa mặt tắm rửa mới bằng lòng lên giường đi ngủ, Đông Mạt cùng Ngụy ma ma bất đắc dĩ than thở, ra lệnh cho Tiểu Ngọc và Tú Văn nhanh nhanh nấu một thùng nước nóng mang tới tịnh phòng. Đông Mạt hầu hạ Lý Tiểu Noãn cở bỏ y phục, Lý Tiểu Noãn ngâm mình trong nước ấm, thoải mái thở dài.

"Đông Mạt, nhân sinh có gì khoái lạc hơn thế này!"

Đông Mạt cười cúi người:

"Cô nương mới bao lớn cơ chứ, những gì đã ăn qua, dùng qua, nhìn qua có bao nhiêu đâu, mới ăn hai con cua, uống vài ly rượu, cuộc sống đã vui vẻ rồi?"

Lý Tiểu Noãn ngửa đầu ra phía sau, ý cười lan ra khắp mặt him híp mắt, những thứ nàng đã nhìn qua, dùng qua, ăn qua hay nghe qua chỉ e trên thế gian nàng là người duy nhất biết được!

Nhân sinh khoái lạc chẳng qua là thế này, có cảnh đẹp, có mỹ vị, có rượu ngon, có thân thể khỏe mạnh và một tâm hồn biết hưởng thụ!

Đông Mạt gội đầu cho Lý Tiểu Noãn, toàn thân Lý Tiểu Noãn ngâm trong nước đến ửng hồng, đầu óc choánh váng buồn ngủ, không thể nào mở mắt được. Đông Mạt cười đành đỡ nàng ra ngoài, cùng Lan Sơ giúp nàng lau khô cơ thể, mặc y phục, sau đó dìu nàng nằm đến trên giường, rồi ngồi trước giường dùng khăn cẩn thận lau khô tóc cho nàng.

Cả người Lý Tiểu Noãn mềm nhũn, hai mắt khép chặt, một lát sau liền rơi vào mộng đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK