• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngủ thẳng giấc đến giờ Dậu chính khắc, Lý Tiểu Noãn mới mở mắt lười biếng duỗi thân mình, giơ tay vén rèm lên, ló đầu nhìn ánh nến chập chờn bên ngoài.

Đông Mạt nghe được động tĩnh vội giơ giá nến tiến vào, đem nến đặt xuống, cười nói:

"Cô nương đã dậy, có thoải mái chút nào không? Đã tỉnh rượu hay chưa?"

Lý Tiểu Noãn lấy tay ấn huyệt thái dương nói:

"Tỉnh thì có tỉnh, chỉ là vẫn còn đau đầu."

"Cô nương còn đang say rượu, đau phải đến nửa ngày mới hết đấy!"

Đông Mạt cười mỉm nói:

"Vừa hay để cô nương nhớ lần sau không thể tùy tiện uống nhiều như vậy được."

Lý Tiểu Noãn cười gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi:

"Đã giờ nào rồi ?"

"Đang là giờ Dậu một khắc, cô nương không cần gấp gáp, lão tổ tông đã hai lần phái người đến căn dặn, nếu cô nương tỉnh lại thì không được ra ngoài, cứ ở trong phòng nghỉ ngơi cho tỉnh rượu, phân phó phòng bếp làm cơm chiều thanh đạm một chút. Cô nương vừa tỉnh giấc, tôi đã phái Tú Văn đi phòng bếp chuẩn bị làm cơm chiều cho cô nương ."

Lý Tiểu Noãn nghe xong, thả người nằm xuống:

"Nếu đã vậy ta muốn ngủ thêm một lát nữa."

Đông Mạt kéo Lý Tiểu Noãn ngồi dậy, cười nói:

"Mới vừa nãy Ngụy ma ma trước khi đi đã giao phó, cô nương vừa tỉnh, lập tức kéo cô nương ra ngoài chạy một vòng, sau đó rồi ngủ tiếp, bằng không buổi tối sẽ khó ngủ, có hại cho thân thể."

"Ma ma đi nơi nào ?"

"Là Tôn ma ma phái người thỉnh bà qua, nghe nói là tìm bà có việc."

Lý Tiểu Noãn nghiêng đầu nghĩ ngợi không hỏi thêm nữa. Đông Mạt và Lan Sơ hầu hạ Lý Tiểu Noãn mặc y phục, rửa mặt sạch sẽ. Hai cái bà tử phòng bếp cầm hai hộp đựng thức ăn, đưa cơm chiều đến đây.

Lý Tiểu Noãn bụng đói réo rắt nhìn trên bàn một chén cháo hoa, một đĩa bánh bao nhỏ, một đĩa măng chua dầu vừng, một đĩa tai heo dầu ớt cắt sợi, một đĩa rau xanh cà tím và một chén thịt sốt ô mai và rau khô.

Lý Tiểu Noãn thèm nhỏ dãi, trong một lúc ăn liền hai ba cái bánh bao, rồi húp một chén cháo hoa, hương vị cực kì ngọt ngào.

Đông Mạt cười dịu dàng nhìn Lý Tiểu Noãn ăn cơm xong, thu thập bát đĩa đem xuống giao cho bà tử đang chờ ở mái hiên hành lang.

Lý Tiểu Noãn thoải mái duỗi người, ra khỏi phòng chính, chậm rãi dọc theo hành lang khoanh tay đi bốn năm vòng rồi trở lại đông sương, ngồi trên tháp chú tâm đọc sách.

Đông Mạt pha trà mang vào đặt xuống, tiếp đến dùng cây kéo nhỏ tỉ mỉ cắt hoa đăng. Lý Tiểu Noãn nâng ly trà uống một ngụm rồi quay sang nhìn Đông Mạt, dường như nhớ ra việc gì đó.

"Đông Mạt, cha mẹ tỷ hầu hạ ở chỗ nào? Trong nhà còn người thân nào nữa không?"

Đông Mạt giật mình, lập tức cười đáp:

"Cha tôi là nô tài gác cổng trong phủ, mẫu thân là người hầu ở cục điểm tâm, có một ca ca, mấy năm trước nhờ Tôn ma ma đưa đến Cổ gia học nghề buôn gạo. Còn một muội muội gọi là tiểu Phúc, năm nay chín tuổi, vẫn chưa được đưa đến sai sử, cô nương sao lại hỏi đến chuyện này?"

"Ồ."

Lý Tiểu Noãn đóng sách lại, nhíu mày cân nhắc nhìn Đông Mạt ngẫm nghĩ hồi lâu, mới thấp giọng hỏi:

"Hiện tại nô tài gác cửa có bao nhiêu người?"

"Tổng cộng tám người, hai người một ban, phân thành bốn ban chia nhau trực."

Lý Tiểu Noãn ngạc nhiên, cười nói:

" Cũng không nhiều lắm."

Đông Mạt nở nụ cười, cẩn thận giải thích:

" Hiện tại người trong phủ chúng ta ở kinh thành và nhà cũ hợp lại một chỗ, chỉ riêng mấy người gác cửa ở trạch viện kinh thành là phải lưu lại trông coi. Còn phía nhà cũ xưa giờ không có ai ở, có đến tám người cũng đã nhiều, bây giờ chúng ta trở lại, tất nhiên sẽ thấy thiếu người rồi."

"Cũng không tính là thiếu."

Lý Tiểu Noãn cười nói:

"Tuy rằng bây giờ chúng ta quay về nhưng là để thủ tang, không có ai xuất môn và cũng không ai đến thăm hỏi, so với trước kia mấy người gác cửa có thể bận rộn hơn một chút nhưng cũng không tính là quá bận rộn."

Đông Mạt mỉm cười gật đầu:

"Thật sự là không thể gạt được cô nương mà."

Lý Tiểu Noãn cười nhìn nàng:

" Chịu tang hai ba năm, trong phủ chắc chắn sẽ thanh tĩnh, đợi qua vài năm cho dù đã ra hiếu kỳ thì Cổ Tiêu vẫn còn nhỏ, Cổ gia lại không có nam nhân chống đỡ cho nên chắc hẳn cũng sẽ thanh tĩnh thêm một thời gian nữa."

Lý Tiểu Noãn dừng một chút, nói tiếp:

"Phủ chúng ta bây giờ có bốn ty sáu cục, thế nhưng lại không có nhiều việc để làm... hơn nữa cũng không muốn phô trương lãng phí, e rằng... Lão tổ tông và phu nhân sẽ xem xét đến việc xác nhập, cắt giảm nhân thủ, tiết kiệm chi phí, nhà tỷ cũng coi là tạm ổn, cha và ca ca tỷ đều không đáng lo, chỉ sợ mẫu thân tỷ sẽ bị điều đi..."

Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn sắc mặt Đông Mạt trở nên ngưng đọng liền an ủi:

"Cái này ta chẳng qua suy nghĩ vớ vẩn mà thôi, mấy lời vớ vẩn này tỷ đừng để ý."

Đông Mạt cẩn thận ngẫm nghĩ, nghiêng người ngồi vào mép tháp nhìn Lý Tiểu Noãn, nghiêm túc nói:

"Đông Mạt cám ơn cô nương! Vốn là..."

Đông Mạt dừng một chút, giọng nhỏ hẳn đi:

"Nương tôi thân thể vốn không khỏe, lẽ ra đã sớm lui về nghỉ ngơi, nhưng bởi vì ở cục hoa quả cứ một năm chỉ làm chút mứt trái cây, phơi hoa quả khô để đưa vào kinh thành, công việc cực kỳ nhẹ nhàng, hiện tại sinh hoạt mỗi tháng tốt vô cùng, thân thể nương như vậy làm việc cũng coi như thoải mái, trước mắt cũng chỉ có thể làm mỗi công việc này.

Nhà tôi... Aizz, cha tôi tuy là nô tài nhưng là con độc đinh, ông bà nội lại mất sớm, cũng không có thân thích nào đỡ đần. Nương thì lúc mới bảy tám tuổi đã bị bán vào trong phủ rồi, trước khi sinh tiểu Phúc, trời mưa đường trơn thì bị trượt chân ngã lộn nhào, tiểu Phúc mới bảy tháng liền đã sinh ra. Khi đó bà ấy xuất huyết nhiều, cha vì muốn cứu nương mà vay mượn khắp nơi mới nhặt được hai cái mạng trở về, nhưng thân thể cả hai vẫn luôn không được tốt..."

Đông Mạt nói xong liền thất thần, Lý Tiểu Noãn vỗ nhẹ lên tay nàng, thấp giọng nói:

"Ta đều hiểu được, nhà tỷ vay bạc đã trả xong chưa? Còn thiếu bao nhiêu?"

Đông Mạt lắc đầu lấy khăn lau nước mắt:

"Không, mấy năm nay nhà cũ bên này không có người ở, ngoại trừ bạc tiêu hằng tháng ra thì không có thêm thu nhập nào khác. Ca ca vẫn còn là học đồ, ngay cả bạc tiêu còn không có. Tôi tuy là người hầu bên cạnh lão tổ tông, nhưng cũng chỉ là tam đẳng nha hoàn, nha hoàn thì đông, bạc thưởng cũng không hơn bao nhiêu đồng, đến bây giờ, còn thiếu hơn ba mươi lượng bạc!"

Lý Tiểu Noãn nhíu mày, khe khẽ thở dài thấp giọng an ủi:

"Đừng nóng vội, mọi việc rồi sẽ ổn thôi."

Đông Mạt gật đầu, Lý Tiểu Noãn cân nhắc một hồi, nhìn Đông Mạt cười nói:

"Mặc dù nương tỷ thân thể kém, nhưng muội muội tỷ vẫn chưa được đưa đi hầu hạ, chi bằng tìm cho muội muội tỷ một việc nào đấy, về sau nếu có xác nhập ty cục, công việc của mẫu thân tỷ có bị cách đi thì ở nhà điều dưỡng thân thể cũng không sao."

Ánh mắt Đông Mạt sáng rực lên, nhìn chăm chú chờ Lý Tiểu Noãn nói tiếp, Lý Tiểu Noãn mỉm cười nhìn nàng:

"Thường ngày tỷ cần phải nghe ngóng nhiều hơn mới được. Không phải hôm trước phu nhân và lão tổ tông đã nói, nha hoàn trong viện của đại tỷ tỷ và nhị tỷ tỷ đều đã lớn tuổi liền muốn kết hôn rời đi, cho nên cần nha hoàn bổ sung vào. Muội muội tỷ tuổi tác vừa hay lại thích hợp, hiện tại chuyện trong phủ hơn phân nửa đều do đại tỷ tỷ quản, tỷ và Trân Châu tâm đầu ý hợp thế kia, chuyện nhỏ như vậy chỉ cần cầu Trân Châu là thành công ."

Đôi mắt Đông Mạt lấp lánh, vẻ mặt tươi cười liên tục gật đầu:

"Bạc tiêu hằng tháng của tôi cũng đã tăng gấp đôi, nếu tiểu Phúc có thể làm việc, nương có thể an tâm ở nhà nghỉ ngơi rồi, so với trước kia còn có thể để dành thêm một khoản kha khá."

Lý Tiểu Noãn cười gật đầu, nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng thấp giọng giao phó:

"Tỷ đừng quên nói với Trân Châu, tốt nhất cho muội ấy đến Hàm Đan viện hoặc Sắc Vi viện... bạc thưởng có khi còn nhiều hơn!"

Đông Mạt bật cười:

"Thật ra với Đại tiểu thư... Bạc đã đến tay nàng không đời nào lại nàng ấy lại để thoát đâu! Từ lúc tôi vào phủ hầu hạ đã thế rồi! Nghe nói lúc nhỏ, bất kể tiểu thư khóc lợi hại ra sao, chỉ cần nhìn thấy bạc, nắm lấy bạc trong tay là có thể lập tức nín khóc mà cười!"

Hai mắt Lý Tiểu Noãn ngạc nhiên tròn xoe, đứng hình một hồi liền bật cười to ngã vào tháp.

Giữa trưa hôm sau, sau khi Lý Tiểu Noãn và Cổ Tiêu cùng nhau học xong, liền ngồi trên tháp ở đông sương. Lý Tiểu Noãn cầm khung thêu, kiên nhẫn dùng phương pháp thêu mới học được phác họa đường viền thân cây, còn Cổ Tiêu thì tựa vào đệm gật gù đắc ý đọc cuốn văn biền ngẫu, Lý Tiểu Noãn thỉnh thoảng ngắt quảng giải thích câu chữ.

Nha hoàn canh cửa cất giọng:

"Nhị tiểu thư đến!"

Lý Tiểu Noãn hơi ngạc nhiên, lập tức nhớ tới tối hôm qua Cổ Vân Hoan hành động kì lạ, vội vã nhìn về phía Cổ Tiêu, Cổ Tiêu buông sách, nhoài người ra cửa sổ, nhìn thấy Cổ Vân Hoan khoanh tay dọc theo hành lang đang đi tới, liền quay người khó hiểu nhìn Lý Tiểu Noãn:

"Nghe nói nhị tỷ tỷ đang gây sự với đại tỷ tỷ, tới nơi này làm gì?"

Lý Tiểu Noãn buông khung thêu vội vàng đi xuống ra ngoài nghênh đón, Cổ Tiêu cũng đi theo sau Lý Tiểu Noãn ra ngoài.

Ba người hành lễ tiến vào đông sương, Cổ Vân Hoan chọn cái đệm lớn ngồi xuống, Cổ Tiêu lần lượt ngồi kế Lý Tiểu Noãn, Cổ Vân Hoan cau mày nhìn Cổ Tiêu nói:

"Đệ sao còn ở đây? Mau quay về nhanh, tỷ muốn nói chuyện với Tiểu Noãn!"

"Tỷ và Noãn Noãn nói chuyện gì? Đệ cũng muốn nghe!"

Cổ Tiêu hất cằm xê người đến bên cạnh Lý Tiểu Noãn, có chút mất hứng nói. Cổ Vân Hoan khó chịu, mày mặt nhăn nhó, quay đầu nhìn Lý Tiểu Noãn:

"Tiểu Noãn, muội đuổi nó ra ngoài, chúng ta thanh tĩnh nói chuyện!"

Lý Tiểu Noãn tinh ý, quay sang nói nhỏ bên tai Cổ Tiêu:

"Ngươi về trước đi, chuyện nữ nhi ngươi nghe không ổn lắm ! Ngày mai chúng ta học xong sớm một chút, sau đó ta sẽ có biện pháp hay giúp ngươi đọc sách, thế nào?"(chém)

Cổ Tiêu do dự, miễn cưỡng gật đầu đáp ứng:

"Được rồi, vậy lát nữa huynh đến gọi muội, chúng ta cùng đi Thụy huyên đường dùng bữa."

"Không cần đâu, ngươi cứ từ Ngô đồng viện đi qua, đợi lát nữa ta và nhị tỷ tỷ sẽ qua sau."

Cổ Tiêu mất hứng gật đầu, miễn cưỡng đáp ứng. Lý Tiểu Noãn nhanh chóng phân phó Đông Mạt thu thập túi sách cho Cổ Tiêu và phái Xuân Tiếu đưa hắn về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK