• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Mạt tâm sự nặng nề gội đầu cho Lý Tiểu Noãn, giữ một nắm tóc mềm mại xoa tới xoa lui, Lý Tiểu Noãn nhìn Đông Mạt, cười hỏi:

"Đông Mạt tỷ tỷ, mớ tóc này tỷ đã xoa đến nửa khắc rồi, sắc mặt tỷ tỷ có vẻ không tốt, có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Đông Mạt cười gượng lắc đầu, ngơ ngẩn, lại gật đầu hai cái, chần chờ nói:

"Tốt cả, không có chỗ nào khong thoải mái, chỉ là..."

Đông Mạt cắn cắn môi, hạ quyết tâm thấp giọng:

"Cô nương, Đông Mạt đã làm việc ngốc rồi, hai ngày nay lòng giống như mèo cào rât khó chịu."

Lý Tiểu Noãn giật mình, sắc mặt trở nên ngưng trọng, rủ mắt, thấp giọng nói:

" Trước tiên tỷ tỉ mỉ kể hết cho ta nghe, rốt cuộc sao lại thế này?"

"Cô nương, hôm kia, phòng châm tuyến đưa quần áo mùa thu lại đây cho cô nương, đồ nhỏ đều không vừa người, tôi và Ngụy ma ma cùng bàn bạc, thay vì sửa lại, không bằng trực tiếp mang vải đến đây, chúng tôi tự mình may quần áo cho cô nương làm quần áo ngoài ra còn có thể may chăn, đệm, màn che trong viện. Tôi liền đi tìm Chu ma ma, vồn là đem chuyện này nói ra..."

Lý Tiểu Noãn nhướng mày, cười khổ. Đông Mạt nhìn vẻ mặt của Lý Tiểu Noãn, bả vai chùng xuống xuống, thanh âm cũng trầm theo:

"Tôi thật ngốc mà, quả nhiên, cô nương vừa nghe xong liền biết không ổn rồi."

"Chu ma ma nói như thế nào?"

"Chu ma ma tuy khách sáo nhưng rất lễ độ, nói rằng trong phủ có quy củ, y phục của thiếu gia và các tiểu thư đều có quy luật khuôn phép, nếu ai cũng muốn theo ý của mình, trong phủ chẳng phải là rối loạn cả lên!"

Lý Tiểu Noãn chậm rãi gật đầu, an ủi Đông Mạt:

"Chu ma ma khiển trách rất đúng, tỷ không nên để trong lòng, cũng không tính là chuyên to tát gì, bà là ma ma tổng quản, nói tỷ vài câu là phải."

"Aiz!"

Đông Mạt cúi đầu càng thấp, xoay xoay ngón tay, dừng một lúc, nói lí nhí:

"Cái này còn chưa tính, ngày hôm qua lúc Thu Thực đưa hộp điểm tâm đến, lôi kéo tôi nói chuyện nửa ngày, không phải muốn xem phòng châm tuyến đưa y phục cho cô nương hay sao, tôi liền để tâm, gặng hỏi Thu Thực, Thu thực nói..."

"Thu thực? Chính là cái người cùng tỷ lớn lên trong một viện, cùng nhau được tuyển đến bên người lão tổ tông làm nha hoàn hầu hạ? Nàng nói gì cái gì?"

Lý Tiểu Noãn nhíu mày, Đông Mạt gật đầu:

"Chính là nàng, nàng nói... Là Tôn ma ma phái nàng đến xem y phục phòng châm tuyến đưa tới cho cô nương có vừa vặn hay không, hơn nữa thăm dò ý tôi, xem thử có phải hay không bọn hạ nhân khinh thường, ủy khuất cô nương, tôi liền đem chuyện trước đó nói cho nàng nghe."

Lý Tiểu Noãn nhíu mày, cẩn thận nghe xong, trầm mặc một hồi, quay sang nhìn Đông Mạt, thấp giọng nói:

"Chuyện này không thể nói rõ là tốt hay xấu, cũng không tính là chuyện lớn, tỷ cũng đừng để ở trong lòng, nói nữa, chuyện cũng đã qua, cho dù sai, cũng đã bỏ lỡ, có thể sửa chữa thì liền sửa chữa, không thể sửa chữa thì quên nó đi! Khổ sở hối hận ngoại trừ tổn thương tâm trạng chính mình thì cũng không có gì khác!"

Đông Mạt nhẹ nhàng thở ra, gật đầu đáp ứng. Lý Tiểu Noãn rũ mắt cân nhắc một hồi, mới nhìn chằm chằm Đông Mạt, nói nhỏ:

"Thu Thực này, cùng tỷ nói những chuyện trước kia, còn có chuyện của ngày hôm qua, có thể nhìn ra được, đó là người không giữ kín miệng, là người không thể phó thác. Tỷ cùng nàng nói chuyện, nàng liền không giấu được, chắc một năm một mười cũng đều nói cho Tôn ma ma nghe, có khi còn nói cho người nào khác nữa cũng không chừng, sau này..."

Đông Mạt giật mình, vội vàng giải thích:

"Cô nương, Thu Thực tính tình tốt lắm, cũng là người thành thực!"

"Ta không phải nói nàng không tốt, nàng có thể kín miệng?"

Lý Tiểu Noãn bất đắc dĩ nhướng mày, thấp giọng hỏi, Đông Mạt kinh ngạc ngẩm nghĩ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu:

"Thu thực là người thành thực, có gì nói nấy, có chuyện gì cũng không giấu được."

"Vậy được rồi, có đôi khi không phải nàng muốn hại tỷ, chỉ là nàng quản không được miệng mình, giấu không được liền nói, biết cái gì nhất định sẽ nói, mở miệng liền có thể gây ra chuyện, e là có khi còn có thể chết người, nàng là người tốt, nhưng tuyệt đối không thể phó thác, như vậy tỷ lẽ nào không hiểu?"

Đông Mạt kinh ngạc suy nghĩ một lát, nhìn Lý Tiểu Noãn gật đầu:

"Cái này, trước kia tôi cũng đã nói qua nàng rất nhiều lần, nàng chính là không đổi được!"

"Giang sơn dễ đồi bản tính khó dời, biết tính tình của nàng, sau này, những chuyển không nên nói đừng cho nàng biết, nàng biết càng ít thì sẽ càng gặp ít phiền toái! Cái này mới chân chính là tốt cho nàng ấy!"

Lý Tiểu Noãn nhìn Đông Mạt, chậm rãi nói, Đông Mạt nặng nề gật đầu đáp ứng, ánh mắt mê hoặc nhìn Lý Tiểu Noãn, nhỏ giọng nói:

"Cô nương thật sự là sáu tuổi sao?"

Lý Tiểu Noãn hung dữ liếc nàng một cái, bất thình lình giơ hai tay lên, bắt chước một con quái vật bắt người:

"Ta là hồ yêu ngàn năm, chuyên môn đến ăn thịt của ngươi!"

Đông Mạt hoảng sợ, vỗ về ngực cười kêu lên:

"Cô nương đừng nói như vậy! Ta lại nghĩ thật đấy!"

Lý Tiểu Noãn buông hai tay, cười khanh khách:

"Tỷ có nghe Tôn ma ma nói Cần ca ca gì gì đó của Lý gia chi phong canh không? Tôn ma ma nói, ngay cả lão gia đã mất cũng không bằng một nửa của hắn! So với hắn, ta còn không phải được coi là thần kỳ!"

"Phi phi phi!"

Đông Mạt một bên phi, một bên gõ thùng gỗ:

"Cô nương so với người đoản mệnh làm gì? Cô ngốc lắm! Không nên so với hắn!"

Lý Tiểu Noãn nhìn Đông Mạt, cười vui vẻ nói:

"Sống chết có số, giàu sang do trời, cô nương nhà tỷ tuy nói từ nhỏ cha mẹ mất sớm, cực khổ một chút, tương lai về sau nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, phú quý thanh nhàn, mọi chuyện như ý, ngũ phúc lâm môn!"

Đông Mạt nở nụ cười, động tác nhanh nhẹn gội đầu Lý Tiểu Noãn xong, đỡ nàng dậy, cầm khăn bông lau tóc và thân thể nàng, mặc quần áo đi ra, Lý Tiểu Noãn ngồi vào trên giường, Đông Mạt giúp nàng bện tóc.

Lý Tiểu Noãn quay đầu nhìn Đông Mạt, thấp giọng giao phó:

"Đông Mạt tỷ tỷ, sau này, tỷ muốn làm chuyện gì, nhất định phải nói với ta trước, chúng ta cùng bàn bạc xong hẳn làm."

Đông Mạt đang bện tóc liền lại, gật đầu thật mạnh:

"Tôi đã biết."

Tóc rất nhanh bện xong, Lý Tiểu Noãn đang cầm sách, ngơ ngẩn xuất thần. Thu Thực do lão tổ tông sai đến đưa điểm tâm, kèm theo lời Tôn ma ma căn dặn, trong chuyện này, lão tổ tông và Tôn ma ma chắc chắn là một.

Chuyện Đông Mạt tìm Chu ma ma là ai nói cho lão tổ tông? Trung gian, rốt cuộc vòng qua bao nhiêu tay? Sẽ phát sinh bao nhiêu thị phi nữa? Lão tổ tông nghe được lý do giải thích dưới dạng gì đây, không biết sẽ nghĩ như thế nào? Có khi nào cảm thấy nàng quá không an phận rồi? Dư âm chuyện này không biết sẽ nảy sinh ra gợn sóng nào khác nữa?

Lý Tiểu Noãn khẽ nhức đầu, tháng ngày an tĩnh còn chưa đến một tháng liền đã nảy sinh thị phi!

Nơi có người thì có thị phi, trốn tránh tất không khỏi, đối với nàng mà nói, hiện tại biện pháp tốt nhất chỉ có thể là yên lặng theo dõi kỳ biến, lấy tĩnh chế động là phương pháp duy nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK