Tại một góc quảng trường, hàng trăm trưởng lão, đệ tử tụ tập lại, chen chúc nhau để xem một thứ gì đó đang được đặt ở chính giữa. Tuy rằng đám đông rất ồn ào, thế nhưng dị chủng đang bị nhốt kia mỗi lần gầm lên một tiếng, sóng âm ba mang theo một có hung uy khiến cho người ta chấn kinh, không nhịn được mà lùi phía sau vài bước. Võ giả Hoàng cấp trở xuống không ai dám đứng gần đó, nếu không sẽ bị lực lượng âm ba phản phệ, không chết thì cũng trở thành tàn phế.
Càng đến gần, Tinh Hồn càng nhìn thấy Huyễn sắc linh châu tỏa ra quang mang càng mạng, tình huống rất giống với của mấy tên Mặc Uyên, Phượng Cửu, Khổng Lân, Cơ Vô Dạ, Ngô Tinh và quả trứng kỳ lạ đang đặt bên trong Huyền Tiên các. Không nhầm lẫn được, dị chủng kia chính là một trong mười người sẽ giúp đỡ hắn xây dựng bá nghiệp.
Nhìn thấy mấy người Tinh Hồn đến, đám đông đệ tử lập tức tự động tách ra làm hai bên, tạo ra một con đường vừa đủ để bọn họ đi qua. Chỉ thấy đặt trên quảng trường là một cái lồng sắt rất lớn, cao đến mười mét, bên trong không ngừng vang ra những âm thanh vùng vẫy dữ dội. Cũng may chiếc lồng này được thiết kế chịu lực rất mạnh, thế nên dù dị chủng kia có gắng sức như thế nào đi nữa cũng không thể phá vỡ được.
Bởi vì chiếc lồng được phủ một tấm vải màu đen che đi dị chủng bên trong, tấm vải này cũng là một loại tài liệu đặc biệt, tên gọi là Bạch Minh, được dệt từ Bạch Ngân ti và U Minh ti, có tác dụng ngăn cản thần thức, nếu tu vi không đủ cao, từ Thần Vương cảnh trở lên thì không có cách nào nhìn thấu được. Ảnh Nguyệt sơn trang cũng đang xây dựng thương hội, thế nên có khá nhiều vải Bạch Minh này.
– Trong vòng mười tức, các đệ tử lập tức rời khỏi nơi này, ai chậm trễ sẽ bị phạt cắt giảm một nửa tài nguyên tu luyện trong ba tháng. Các trưởng lão cũng không ngoại lệ, án phạt so với các đệ tử tăng lên gấp đôi.
Tinh Hồn nói với Thu Trường Khiếu một tiếng, hắn lập tức dùng thân phận của mình khiến cho các đệ tử rời đi. Dù trong lòng hiếu kỳ, nhưng chẳng ai muốn vì sự hiếu kỳ của mình mà mất đi một lượng tài nguyên tu luyện cả, thế nên ai nấy đều lập tức rời đi, không dám kháng lệnh.
Sau vài tức, quảng trưởng mấy trăm người giờ chỉ lại vài người Tinh Hồn mà thôi.
– Các ngươi đứng đây đợi ta.
Đám Ngô Tinh nhận lệnh, liền đứng cách chiếc lồng tầm ba bốn mươi thước. Lo lắng Tinh Hồn đang bị thương mà tiếp cận dị chủng, Ngô Tinh định đi cùng với hắn để bảo vệ, thế nhưng liền bị Tinh Hồn cự tuyệt. Tuy rằng hắn hiện tại chỉ là một người bình thường, thế nhưng vẫn có những quân bài bảo mệnh, bằng vào một dị chủng kia tuyệt không thể khiến hắn nguy hiểm đến tính mạng.
Tinh Hồn tiến sát tới gần chiếc lồng sắt, mặc dù dị chủng liên tục gầm thét, tạo ra từng đợt âm ba khủng bố, thế nhưng lại không thể ngăn cản bước chân của hắn. Tay cầm Bạch Minh kéo xuống, lộ ra bên trong chiếc lồng sắt là một dị thú kỳ lạ. Dị thú này thân hình cá chép dài khoảng năm mét, lớp vảy trên người dưới ánh mặt trời phản chiếu kim quang, nhìn rất giống với vẩy rồng. Nhưng điều kỳ lạ nhất là, trên thân của cá chép này có bốn đôi đôi cánh, thật không hợp với thân hình của nó chút nào. Bởi vì bốn đôi cánh được dùng xích khóa chặt lại, thế nên không cách nào bay lên được, nằm trong chiếc lồng với một ít nước, không ngừng vùng vẫy rên la.
– Côn Bằng?
Tinh Hồn ánh mắt thập phần kinh ngạc nhìn dị thú kia. Côn Bằng chính là thượng cổ thần thú, tồn tại ngang hàng với Chân Long, Chân Phượng trong truyền thuyết. Nghe nói Côn Bằng sinh sống ở Bắc Hải tiên giới, chính là vị vua của Bắc Hải, thần tiên gặp phải nó cũng phải kiên dè mấy phần. So với gặp ba tên Mặc Uyên, Phượng Cửu và Khổng Lân còn muốn kinh ngạc hơn, bởi vì số lượng ba loài dị chủng này số lượng khá đáng kể tại Huyền Thiên giới, thế nhưng hắn chưa từng nhìn thấy sách vở nào ghi chép về sự tồn tại của Côn Bằng.
Côn Bằng dường như cảm nhận được Tinh Hồn nhận thức được nó, hung quang trong mắt tuy rằng chưa tan, thế nhưng đã vơi đi phần nào, trong đôi mắt màu hoàng kim tuyệt đẹp in khuôn mặt của Tinh Hồn, có vẻ như hiếu kỳ vì sao nhân loại này nhận thức được mình.
Mà không chỉ riêng Côn Bằng, mấy tên Ngô Tinh đứng nhìn cách đó cũng nhìn thấy biểu cảm của Tinh Hồn, không lẽ hắn biết loài thủy ngư dị thường này? Ai nấy trong lòng đều nghi vấn, thế nhưng không có người nào mở miệng hỏi cả.
Chỉ thấy Tinh Hồn dường như đang nói chuyện với Côn Bằng, thế nhưng nói bằng ngôn ngữ kỳ lạ mà bọn họ không thể nào hiểu được. Tinh Hồn dùng Tiên Thiên Cổ Ngữ để trao đổi với Côn Bằng, người khác không biết là đương nhiên.
– Nhân loại, ngươi có thể nghe hiểu được tiếng nói của ta.
Tinh Hồn gật đầu, ý tứ vô cùng rõ rằng. Côn Bằng lại nói tiếp:
– Ta và các ngươi không thù không oán, hãy thả ta ra đi. Chỉ cần thả ta, ta sẽ tặng ngươi vài món bảo vật của đại dương.
– Thả ngươi tất nhiên là được, thế nhưng trước hết ngươi phải đi với ta tới Ma Thú sơn mạch một chuyến?
– Ma Thú sơn mạch? Đó là nơi này? Tại sao ta phải đi cùng ngươi?
Côn Bằng tuy trong lòng lửa giận, thế nhưng có vẻ như nó khá thông minh, biết dùng rắn không được, đành phải nhẹ nhàng cầu xin nhân loại trước mặt thả nó đi.
– Đến khi đó ngươi tự khắc sẽ biết.
– Nếu ta không đồng ý thì sao?
– Vậy thì chờ chết đi. Ngươi là thượng cổ dị chủng, toàn thân đều là thiên tài địa bảo, dù ăn một khối thịt nhỏ cũng bằng võ giả tu hành mười năm. Nghe đâu mấy tên thuộc hạ của ta nói sẽ đem ngươi làm cá bảy món, đầu bếp Ảnh Nguyệt sơn trang đều là những người có tay nghề, có thể thưởng thức thịt của thượng cổ dị thú, chà chà… trải nghiệm này rất khó quên đây.
Nói xong, Tinh Hồn lạnh nhạt quay lưng định bỏ đi. Côn Bằng nhìn sắc mặt không chút biểu cảm của hắn, ý tứ lại minh bạch rõ ràng, giống như tất thảy đều rất tự nhiên vậy. Côn Bằng biến sắc, trong lòng tin tưởng nhân loại này không hề nói dối, thật sự muốn đem hắn làm cá bảy món đem lên bàn nhậu. Sống mới mấy trăm năm, phát triển được như thế này không hề đơn giản chút nào, chẳng lẽ cứ như vậy mà bị đem đi nhậu, trong lòng Côn Bằng dâng lên một trận đau khổ, muốn khóc cạn nước mắt.
Căn bản Côn Bằng chỉ có hai lựa chọn, một là đi theo Tinh Hồn đến Ma Thú sơn mạch, hai là đi vào bụng của đám võ giả bắt được mình. Và đương nhiên hắn phải lựa cách thứ nhất rồi, ít ra vẫn là một đường sinh cơ. Lập tức Côn Bằng khẩn cầu hét lớn:
– Ta đi, ta đi là được chứ gì?
– Như vậy mới tốt. Chỉ là thân thể ngươi khá lớn, đến Ma Thú sơn mạch rất dễ gây chú ý. Ngươi hóa hình thành nhân loại được chứ?
Có vẻ như đã biết trước lựa chọn của Côn Bằng, Tinh Hồn không lấy làm ngạc nhiên. Vẫn cái thái độ mặt vô biểu tình, khinh phong đạm bạc nhìn Côn Bằng nói tiếp:
– Ta không biết. Ngươi dạy ta được chứ?
– Tất nhiên là được. Ngươi cố gắng ghi nhớ cho kỹ. Với thiên phú của ngươi, có lẽ không mất nhiều thời gian đâu.
Quả nhiên như Tinh Hồn dự đoán, sau khi truyền thụ một phần Súc Sinh đạo cho Côn Bằng và để hắn phục dụng một khỏa Hóa Hình đan, chỉ nội trong hai canh giờ, Côn Bằng đã có thể hóa thành hình người. Trước đây Tinh Hồn cũng dùng cách này dạy cho Cơ Vô Dạ và đã thành công.
Côn Bằng hóa thành một thiếu niên chừng mười một mười hai tuổi, da trắng nõn nà, mái tóc màu hoàng kim lấp lánh, đôi mắt thập phần hiếu kỳ không ngừng nhìn thân thể vừa mới hóa thành nhân loại của mình. Có vẻ như hắn rất thích thân hình này, đứng trong lồng cứ nhảy nhót cả lên, gương mặt cười hớn hở, không khác gì hầu tử đang biểu diễn cả.
Còn mấy tên đang đứng nhìn thì đều mồm chữ o, đủ để nhét vừa cả một quả trứng vịt. Cả một đám người không thể tiếp cận được Côn Bằng, không ngờ Tinh Hồn chỉ mất vài giờ là thuần hóa được nó, thậm chí còn khiến cho đi theo mình nữa. Thủ đoạn của kẻ đứng đầu quả nhiên rất khác biệt. Ai nấy đều giơ ngón tay cái lên hướng Tinh Hồn, biểu thị sự khâm phục của mình.
Mở chiếc lồng ra, Côn Bằng lập tức nhảy ra ngoài, tận hưởng không khí tự do sau khoảng thời gian bị nhốt trong chiếc lồng chết tiệt kia. Thiếu điều khi nhìn lại hắn còn muốn đập nát nó, chỉ là có Tinh Hồn đứng ở đây nên hắn không dám có cái đảm lượng này. Hắn đã hứa đi theo Tinh Hồn đến Ma Thú sơn mạch để đổi lấy sự tự do, dù nhìn thấy Tinh Hồn không khác gì một người bình thường, thế nhưng đã hứa là làm, đây chính là nguyên tắc của hắn, thậm chí là cả giới Yêu tộc.
– Chuyện hôm nay, các ngươi không được truyền ra ngoài, rõ ý ta chứ?
Tinh Hồn nhìn mấy tên Hàn Chí Đông, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng, thế nhưng không hiểu sao lại khiến bọn họ một trận rùng mình. Trong lòng tưởng tượng nếu như dám kháng lệnh, có lẽ sẽ nhận hậu quả rất thảm thương. Lập tức bọn chúng gật đầu lia lịa, rất đồng đều. Tin tưởng bọn họ không dám kháng lệnh, dù sao thì mọi ý nghĩ trong đầu bọn chúng Tinh Hồn đều biết cả, phát sinh một tia dị tâm đồng nghĩa với cái chết.