Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khiến cho mặt đất cũng nhè nhẹ rung chuyển. Chỉ thấy sau đó có hai bóng người bay ra khỏi làn khói bụi, đích thị là Bạch và Sở Hóa Long.
Trên gương mặt tuấn tú của Sở Hóa Long xuất hiện một vệt máu nơi khóe miệng, còn đối thủ của y là Bạch vẫn không có gì khác. Dường như hồi giao đáu vừa rồi, Sở Hóa Long là người chịu thiệt một chút. Sở Hóa Long trong lòng nổi giận, hơn nửa năm qua hắn không ngừng nỗ lực luyện tập, còn có sự giúp đỡ của gia tộc và hoàng gia, cộng với thiên phú hơn người mà hắn luôn tự hào, nhưng không ngờ vẫn dưới cơ Tinh Hồn. Điều làm chẳng khác gì dội vào mặt hắn một gáo nước lạnh cả.
Lý Tinh Vân phản ứng nhanh nhẹn, chớp mắt đã đứng bên cạnh Sở Hóa Long:
– Ngươi không sao chứ?
Sở Hóa Long lắc đầu, ánh mắt âm lệ dán chặt lên người Bạch. Lý Tinh Vân cất giọng lành lạnh nói tiếp:
– So với nửa năm trước hắn mạnh hơn gấp mấy lần. Xem ra chỉ còn cách ta với ngươi cùng ra tay thôi.
Sở Hóa Long nhíu mày. Lý Tinh Vân không nhìn hắn, khóe miệng nở một nụ cười tà dị:
– Đừng nghĩ rằng chỉ có một mình ngươi là có thù với hắn.
Dứt lời, Lý Tinh Vân liền gọi ra ma thú Băng linh huyễn điểu của mình. Tu vi của hắn cũng chỉ ngang với Sở Hóa Long, mà vừa nãy Sở Hóa Long lại chịu thiệt không ít. Hắn không thể không cẩn thận được. Đồng thời Sở Hóa Long cũng vậy, triệu hoán ra Tấn ảnh lôi báo. Chỉ nghe hai người quát lớn một tiếng, một luồng bạch quang tỏa sang rực rỡ.
Trong giây lát rồi biến mất, để lộ ra thân thể của hai người. Sau lưng Sở Hóa Long xuất hiện một cái đuôi báo, ngón tay trở thành vuốt sắc nhọn, những tia lôi điện kêu lách tách rợn người. Còn Lý Tinh Vân thì sau lưng mọc ra một đôi ánh màu lam, dưới sánh sáng mặt trời làm nó trở nên rực rỡ. Khí tức hai người đột ngột trở nên mạnh mẽ, từ Đế cấp hậu kỳ trở thành cường giả Thần cấp sơ kỳ. Tuy hai cảnh giới chỉ cách nhau một bậc, nhưng thực chất thì giống như khoảng cách giữa trời với đất vậy. Đây cũng chính là sự khác biệt giữ võ giả bình thường và Thú hồn sư.
Vừa hợp thể xong, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân lập tức xuất thủ. Bạch không dám khinh thường, trực giác cho hắn biết, trước mặt hai người này mà sơ suất một khác là mất mạng như chơi. Hơn nữa, hắn cũng rất chán ghét Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân, thế nên hắn dùng toàn lực để đối kháng. Một trận hạo chiến nữa lại tiếp tục.
Người dưới mặt đất chỉ thấy những tàn ảnh của ba người họ để lại, hoàn toàn không đuổi kịp tốc độ.
– Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân quả nhiên là thiên tài, đồng cấp không có mấy người địch lại hai tên này đâu.
– Tên áo đen kia cũng không vừa, lấy một địch hai mà vẫn không hề bị áp đảo.
– Hừ, ta đoán hắn không chịu nổi một khắc đâu.
Đám môn đệ của các phái vừa quan sát vừa xôn xao bàn tán. Không luận là Bạch thắng hay là Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân thắng, chỉ riêng thực lực đó thôi cũng đủ làm bọn họ nổi danh rồi. Có kẻ ghen ghét, có kẻ hâm mộ… đủ loại biểu cảm.
Đứng dồn lại một góc, đám Man hoang dị tộc định nhân lúc hỗn loạn, tìm cách rời đi để tìm bảo khố. Chỉ là, chúng vừa lóe lên ý định này thì gặp ngay mấy luồng sát khí từ mấy đại tông môn như Thiên Long thần điện, Lưu Sa thần điện… Chỉ có duy nhất trong đám bọn chúng, nhân loại duy nhất, Đường Ngọc là tỉ mỉ quan sát trận chiến. Nét mặt hắn lóe lên một tia sát khí.
Tên dị tộc Đà Linh thấy vậy liền hỏi:
– Đường Ngọc, có gì bất thường sao?
– Tiền bối, trước đây ta từng kể trong nhóm Lăng Vân tông chúng ta có một tên ngoại lai đến từ Đào Hoa đảo. Tên áo đen đang đối chiến với Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân chính là kẻ ta đề cập đến.
Đường Ngọc nheo mắt nói.
– Là tên đó sao? Nhìn hắn đúng là có chút bất phàm, có điều trong mắt lão phu cũng chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa. – Đà Lĩnh giọng điệu kiêu ngạo nói.
Đường Ngọc khẽ hừ một tiếng. Bọn Man hoang dị tộc này trời sinh hiếu chiến, sự kiêu ngạo đã trở thành bản năng. Tuy rằng Đường Ngọc thường ngày cũng là một kẻ mắt cao hơn tráng, xem thường người khác. Thế nhưng cũng không hoàn toàn là một kẻ không có não. Lúc còn ở Lăng Vân tông, tông chủ đã mấy lần nói rõ Bạch không phải là một kẻ bình thường. Bên trong cơ thể hắn dường như có thứ gì đó đang bị áp chế, chỉ cần có thời gian khai phá thì thành tựu sau này tuyệt không thua kém Thái tử Trịnh Thần Không của Thiên Phong quốc.
Không chỉ có một mình Đường Ngọc là nghĩ vậy. Vẫn còn một người khác, đó chính là Già Diệp. Hắn cũng có suy nghĩ này, là bởi vì lúc chứng kiến dị tượng ở Vạn Hồn trì, cây cối đột nhiên phát triển mạnh mẽ, đồng thời lúc đó Bạch cũng xuất hiện. Thiết nghĩ điều này có mối quan hệ nào đó, nhưng Già Diệp suy nghĩ mãi mà không ra. Đồng hành với Bạch vài ngày, Già Diệp nhận ra Bạch có điều gì đó rất không bình thường. Và bây giờ chứng kiến Bạch lấy một địch hai mà vẫn không ở thế hạ phong.
Nếu đặt bản thân hắn vị trí của Bạch, chỉ sợ rằng trong nửa khắc là đã chịu không nổi rồi. Già Diệp nheo mắt thầm nghĩ: “Thân phận người này rốt cuộc là thế nào?”
Trong lúc có người suy tư, có người bàn tán thì lại một âm vang rung trời nữa vang lên:
– Phong tuyết như đao.
– Vô cực lôi trì.
Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân liên tục xuất chiêu. Khí thế như sơn làm cho chúng nhân kinh hãi, lập tức tránh xa nơi quyết chiến của họ hơn trăm trượng. Lớ ngớ đứng gần là mất mạng như chơi. Mấy tên Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh… thầm lo lắng cho Bạch. Hận không thể lao lên giúp đỡ huynh đệ của mình.
Trước chiêu thức của Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân, tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng không hề hoảng loạng. Song thủ hắn đan lại, liên tục kết ấn. Đột nhiên xung quanh hắn xuất hiện chín thanh kiếm khí, bay lượn xung quanh thân thể hắn. Bạch quát lớn một tiếng:
– Cửu kiếm cuồng linh vũ. Đi!
Ngay lập tức, chín thanh kiếm bay thẳng nghên đón tuyết đao và lôi trì. Lại một tiếng thanh âm bạo kình nữa vang lên, bạo phong mạnh mẽ, dù chúng nhân đã đứng ngoài trăm trượng nhưng vẫn không chịu nổi áp bức này. Trận chiến của ba người Bạch, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân, sợ rằng đã vượt ra ngoài ngoài cảnh giới Thần cấp rồi.
Chỉ thấy sau đó, cả ba người đồng thời thoái lui. Màn giao tranh vừa rồi, một lần nữa lại rơi vào thế hòa. Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân tâm trạng không khỏi tức giận. Đã hợp thể với ma thú, lại còn liên hợp tác chiến nhưng vẫn không chiếm được một chút tiện nghi nào cả. Hai thiên tài thường của Thiên Phong quốc thường ngày cao cao tại thượng này làm sao mà không động nộ cho được.
Nơi này có không ít cao thủ, thế nhưng tuyệt không có một người nào phát hiện ra rằng, có một kẻ khác đang đứng từ xa quan sát. Hoặc đúng hơn, là do dù không tập trung vào trận chiến đi nữa, cũng tuyệt không thể nhận ra sự có mặt của người này.
Đó chính là thiếu nữ vận hồng y xuất hiện ở Vạn Hồn trì. Ánh mắt sáng như thu ba của nàng dắt chặt vào trận chiến. Hoặc đúng hơn, là nàng đang quan sát Bạch. Không thể đoán được nàng đang suy nghĩ gì cả.
Trở lại với trận chiến của Bạch và Sở Hóa Long; Lý Tinh Vân. Thấy đối phương có chút ngưng trệ. Không biết là đối phương đang kinh ngạc với thực lực của mình, hay là tranh thủ chút thời gian phục hồi nguyên khí do hợp thể với Ma thú. Bạch không quan tâm đến vấn đề đó, mà liền chớp lấy thời cơ này.
Song thủ đặt ở trước ngực, vận chuyển nguyên khí trong cơ thể. Đột nhiên, linh khí thiên địa như bị thứ gì đó kích thích. Chỗ này toàn là tinh anh đệ tử của các phái, làm sao không nhận ra điều này được. Đặc biệt là đối thủ của Bạch là Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân đang kinh ngạc không biết đang xảy ra điềm lạ gì.
– Linh khí thiên địa hình như đang hỗn loạn.
– Không phải, dường như đang tập trung vào chỗ nào đó.
– Nhìn kìa, dường như đang tập trung lên người tên áo đen.
– ………
Chúng nhân xôn xao bàn tán. Già Diệp sắc mắt biến đổi, nhận ra rằng cái cảm giác này rất giống với khi đó, lúc ở Vạn Hồn trì. Cả đám đệ tử Thiên Lam như Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Long Vũ, Phạm Tiêu… đồng thời cũng nhận ra được điều này.
Bạch tập trung linh khí thiên địa, dồn nén lại. Một khí cầu màu xanh lá hội tụ trên tay hắn, dường như trong đó ẩn chứa sinh cơ cực kỳ mạnh mẽ. Từ trên không trung, hắn lao nhanh xuống đất, bàn tay đặt áp vào mặt đất, giải nén thanh cầu mà mình hội tụ lại, đồng thời quát lớn:
– Mộc chi lực – Bình địa sinh thu lan! Khởi!
Ngay lập tức, mặt đất như bị kích thích. Mộc lực khai tỏa, sinh cơ bùng phát mạnh mẽ. Chỉ thấy phía dưới nơi mà Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân đang đứng. Đột nhiên một cự mộc phá vỡ mặt đất, đâm thẳng lên trên.
– Đây… đây là…
– Cẩn thận!
Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân biến sắc. Liền lập tức thi triển cước bộ chạy thoát, thế nhưng những sợi dây mây từ cự thụ như những con rắn ồ ạt cuốn lấy. Thấy biến nhưng không loạn, lập tức thi triển ra vô số vũ kỹ nhằm chặt đứt đám dây mây rắc rối kia. Thế nhưng điều đó không hề làm giảm đi sinh cơ của cự thụ.
– Chết tiệt, đây là cây gì mà khó phá đến thế? – Lý Tinh Vân quát gầm lên, còn đâu dáng vẻ phóng khoáng tiêu dao như trước.
Tình cảnh của Sở Hóa Long không khác gì Lý Tinh Vân là bao, liên tục chống trả sự tấn công của cự thụ.
Bên ngoài vòng chiến, phía đằng xa nơi hồng y thiếu nữ đang đứng. Ánh mắt nàng chợt lóe, thân thể khẽ run lên, giọng nói ngọt ngào có vài phần cảm than:
– Cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Hỏa thiên bảo khố.
Nàng vừa dứt lời, thì cả đại địa chuyển động một cách dữ dội. Tựa như từ phía sâu trong lòng đất, có một hung thú thượng cổ đang tỉnh dậy. Bạch đang điều khiển cự thụ tấn công Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân, thấy dị tượng thì lập tức dừng lại, phóng người lên cao quan sát sự tình. Nhờ vậy mà hai tên đó mới được giải vây.
– Chuyện gì vâỵ?
– Nhìn kìa, mặt đất bị nứt toát ra…
– Ối, nóng quá. Sao nhiệt độ lại đột ngột tăng lên như vậy?
*Đùng, đùng*
Những tiếng địa chấn liên tục kêu lên, làm cho chúng nhân kinh hãi, thậm chí đứng còn không vững. Chỉ sau một phút, một tiếng nổ lớn, như muốn phá nát đại địa Di vong vậy. Dung nham ồ ạt phun lên như vòi rồng, những kẻ thiếu may mắn chết ngay tức khắc.
Mà chỗ nguy hiểm nhất, chính là nơi mà Bạch cùng với Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân giao đấu. Chính xác nhất là vị trí mà cự thụ phá địa mọc lên. Bạch lập tức thi triển Ma ảnh bộ chạy ra xa ngàn thước, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân cũng hành động y như vậy.
Cây cối xung quanh bị đốt cháy, một mảnh rừng khi nãy còn xanh tươi mà bây giờ bị đốt thành tro bụi. Giữa hố đen, dung nham bùng lên, như cột lửa trời vậy. Tuy đã tránh xa ngàn thước nhưng khí nóng vẫn đập vào mặt, tóc cũng bị cháy xém nữa.
Khi hỏa trụ biến mất, một tòa tháp đá không biết từ lúc nào đã xuất hiện tại vị trí đó. Vây xung quanh là biển lửa nóng rực, tuyệt không một sinh vật nào có thể sống sót cả. Và đặc biệt nhất là, phía trên tòa tháp đá có khắc bốn chữ lớn: HỎA THIÊN BẢO KHỐ.
Chúng nhân kinh hãi.
– Đây… đây chính là Hỏa thiên bảo khố trong truyền thuyết sao?
– Vậy là thần khí thật sự tồn tại.
– Chỉ cần nắm được thần khí trong tay, bổn công tử sẽ trở thành vô địch thiên hạ rồi!
– Nói khoắc, ngươi thử vượt qua biển lửa này xem!
– ………
Hỏa Thiên bảo khố trước mặt, nhưng làm cách nào vào đó để chiếm đoạt thần khí đây. Không ai có ý tưởng nào cả. Liều mạng vào chính là chết, con người vốn là tham sống sợ chết, làm sao có dũng khí mà tiến vào.
Đám Man hoang dị tộc sắc mặt âm trầm. Tên Đà Lĩnh ra lệnh cho một tên thuộc hạ của mình:
– Lạp Lôi, ngươi triệu hoa Điêu linh chung thử tiến vào xem thế nào?
– Đà Linh đại nhân, cái này… – người tên Lạp Lôi biến sắc.
– Hừ, không nghe lệnh bổn tọa à. Thế thì đi chết đi!
Không chần chừ, Đà Lĩnh nắm cổ áo tên Lạp Lôi lạnh lung quăng hắn vào trong biển lửa rực cháy kia. Lạp Lôi hoảng hốt, lập tức tế ra pháp khi Điêu Linh chung bảo vệ toàn thân. Nhưng hoàn toàn không có tác dụng, và kết quả chính là hoàn toàn câu diệt. Ai nấy đều biến sắc trước cảnh tượng đó.