Mục lục
Đại La Thiên Tôn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độ kiếp kỳ đệ nhị trọng lôi kiếp, tu vi của Tinh Hồn hiện giờ so với võ giả Huyền Thiên giới thì chính là Thiên thần cảnh trung kỳ, nhưng thực lực chân chính của hắn có thể chống lại cường giả Thiên thần cảnh hậu kỳ. Tiến cảnh thần tốc như vậy làm cho Tinh Hồn mừng trong lòng. Có lẽ cũng nên cảm ơn Trịnh Dương Không để lại vật tốt như vậy cho hắn. Kiếp vân đã tan nhưng Tinh Hồn vẫn tiếp tục lăng không, vận chuyển Hỗn nguyên thiên thần quyết hấp thụ Lôi nguyên chi lực để củng cố ổn định bình cảnh và cải tạo bản thể.

Một lúc sau, Tinh Hồn đứng thẳng dậy, đôi mắt lấp lánh tinh quang. Tâm tình hắn hiện giờ vô cùng tốt, tu vi càng tiến triển nhanh thì ngày hủy diệt Sở gia, Thiên Phong quốc càng ngắn lại. Bàn tay phải đưa lên, mục quang nhìn xuống. Đây chỉ là bước đầu tiên trong con đường vương giả thôi, tuy chưa phải là sức mạnh tuyệt đối, nhưng sớm thôi, cả thế giới này sẽ quỳ dưới chân hắn. Điều hòa một hơi, Tinh Hồn đứng lăng không trên bầu trời, hai tay chấp sau lưng, bỗng nhiên cất tiếng nói, như đang nói vào hư vô:

– Quan sát cũng lâu rồi, các ngươi vẫn chưa chịu ra mặt sao?

Câu nói tưởng chừng là vô nghĩa, nhưng bỗng đằng xa cách chỗ Tinh Hồn gần năm ngàn mét xuất hiện sáu bóng người. Nhóm võ giả này có bốn nam và hai nữ, đều là những người trẻ tuổi cả. Tuổi tác khoảng chừng hai sáu hai bảy tuổi, khí chất toát ra vẻ bất phàm, nam thì anh tuấn tiêu sái, nữ thì diễm lệ ôn nhu. Tu vi cao nhất là Thiên thần cảnh trung kỳ, còn lại đều có tu vi Thiên thần cảnh sơ kỳ.

Một gã nam tử đứng giữa mặc bộ y phục màu trắng, dáng người cao khoảng một thước tám, phong độ hơn người. Đây chính là kẻ có tu vi cao nhất trong sáu người, cơ hồ là người nắm quyền cao nhất trong số đó. Nhìn gương mặt y bộc lộ vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ người thiếu niên kia nhìn thoạt chừng mười sáu mười bảy tuổi, không ngờ tu vi ngang tầm với mình, ở một khoảng cách xa năm ngàn mét mà vẫn có thể phát hiện ra sáu người.

Bọn họ có mặt ở đây, cũng chỉ là tình cờ đi ngang qua. Thấy có người đang độ kiếp nên mới nán lại xem tình hình, hoàn toàn không có tà niệm. Thiết nghĩ người ta đã nhận ra mình, cũng nên xuất hiện thôi. Đi qua chào hỏi người ta một tiếng cũng không có gì phiền phức cả. Hắn liền xoay ra nói chuyện với năm người đứng sau, chỉ thấy năm người kia gật đầu, rồi cả năm người vỗ đôi cánh được tạo ra bằng chân nguyên bay đến chỗ của Tinh Hồn.

Đến nói, người nam tử có tu vi cao nhất trong số đó tiến lên, thanh âm ôn hòa, nói:

– Xin chào, tại hạ là Chu Tuấn Lương. Chúng ta chỉ là vô tình đi ngang qua đây, thấy có người đang độ kiếp nên nán lại, hoàn toàn không có ý gì khác.

Tinh Hồn liếc nhìn sáu người Chu Tuấn Lương, cảm nhận được bọn họ đúng là không có địch ý với mình. Nhìn bộ dạng của họ, có lẽ là tinh anh đệ tử của đại tông phái nào đó xuất môn lịch lãm, gia tăng kinh nghiệm. Đã vậy thì cũng lười quan tâm đến họ, Tinh Hồn quay lưng rời đi. Thấy vậy, Chu Tuấn Lương cất giọng gọi lại:

– Vị công tử này, không biết có thể để lại tên được không? Ngày sau nếu có duyên gặp mặt thì cùng uống rượu đàm thoại.

Tinh Hồn khựng người lại, có điều không có xoay người nhìn bọn chúng, chỉ lãnh đạm nói:

– Các ngươi không nên biết thì hơn.

Nói rồi liền bay thẳng một mạch rời đi. Thấy Tinh Hồn có thái độ như vậy, một gã nam tử mặc thanh y khuôn mặt lộ ra vẻ tức giận, định tiến lên ngăn cản Tinh Hồn thì bị Chu Tuấn Lương cản lại:

– Tiết Chân sư đệ, chớ nóng nảy.

Gã nam tử tên Tiết Chân khuôn mặt khó coi, lông mày rậm cau lại, ý tức tức giận nói:

– Chu Tuấn Lương sư huynh, tên kia thật kiêu ngạo.

Chu Tuấn Lương cười hòa hoãn:

– Để ý làm gì, người ta tuổi còn nhỏ mà một thân tu vi cao cường, kiêu ngạo một chút cũng là thường tình. Trước kia cả ta lẫn đệ, không phải vì thiên phú hơn người mà coi thường người khác sao?

– Muội thấy so Tiết Chân sư huynh nói đúng đấy. Tu vi cao cường thì sao chứ, nếu ở trong tông môn tác quai tác quái thì được, lịch lãm bên ngoài mà có thái độ như vậy sớm muộn gì cũng chuốc rắc rối vào thân.

Thiếu nữ đứng cạnh Chu Tuấn Lương hừ lạnh một cái, giọng điệu chanh chua nói. Cô nàng này mặc y phục màu hồng phấn, mi mục như vẽ, rất là xinh đẹp. Nhưng trên dung mạo lại lộ một cỗ tinh quái, hiển nhiên không phải là một cô gái yên phận, đại để là rất nghịch ngợm. Chu Tuấn Lương cười khổ, nói:

– Phi Phi, nếu muội nghĩ người thiếu niên đó đơn giản thì xem thường hắn quá đó.

Nữ tử tên Phi Phi này tròn mắt kinh ngạc hỏi:

– Sư huynh nói vậy là ý gì?

Không chỉ nữ tử tên Phi Phi này lộ vẻ ngạc nhiên, mà bốn người kia đồng thời cũng có biểu cảm giống như vậy. Chu Tuấn Lương ngữ điệu chậm rãi giải thích:

– Các ngươi không thấy sau khi hắn độ kiếp mà trên người không có lấy một chút sứt mẻ nào sao? Lúc nãy nói chuyện, hắn đứng lăng không mà sau lưng không có chân nguyên vũ, hoàn toàn khác biệt vớt sáu người chúng ta. Theo như những gì mà ta biết, ngoại trừ cường giả cấp Đấu thần trong truyền thuyết mới có thủ đoạn như vậy.

Tiết Chân khuôn mặt động dung:

– Nói vậy, không lẽ tên tiểu tử đó là cường giả cấp Đấu thần trong truyền thuyết sao?

Chu Tuấn Lương lắc đầu nói:

– Có lẽ không phải, nhưng ta đoán hắn có sư phụ là cường giả cấp Đấu thần. Chỉ có như vậy mới đào tạo ra một thiên tài trẻ tuổi như vậy.

Chỉ thấy Tiết Chân trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Thầm nghĩ nếu không phải vừa này Chu Tuấn Lương ngăn cản hắn kiếm chuyện với Tinh Hồn, nếu chẳng may lỡ làm bị thương Tinh Hồn chọc giận vị cường giả cấp Đấu thần kia, hậu quả đúng là không lường trước được. Nghĩ đến mà trong lòng vẫn khiếp sợ.

Tên Tiết Chân này cũng là đề cao thực lực của hắn quá. Đừng nói là động chạm Tinh Hồn, nếu chân chính giao chiến, hắn còn chưa động được vạt áo của Tinh Hồn thì đầu đã rời khỏi cổ rồi. Lúc Tinh Hồn mới bước vào Độ kiếp kỳ đệ nhất trọng đã có thể vượt cấp khiêu chiến, đánh Trịnh Trường Không đến mức không thể cử động nổi. Mà Trịnh Trường Không là ai, chính là đương kim Ngũ hoàng tử Thiên Phong quốc, thiên tài danh chấn một phương, chỉ thua kém Thái tử Trịnh Thần Không thôi, còn mấy người Hoàng huynh của hắn thì không kém hơn bao nhiêu. Cho dù là Chu Tuấn Lương, người mạnh nhất ở đây chỉ sợ cũng không thể đỡ nổi một chưởng của Trịnh Trường Không, Tiết Chân tính ra chỉ là một tên phế vật trong mắt Tinh Hồn mà thôi, làm sao có thể làm đối thủ được.

Một thiếu nữ mặc y phục màu ngọc bích, dung mạo không thua kém so với cô gái tên Phi Phi, dáng người còn nở nang hơn cô nàng kia một bậc, tuyệt đối là mỹ nữa. Khí độ nàng cũng cao quý hơn một chút, giọng điệu ôn nhu hỏi:

– Chu Tuấn Lương sư huynh, theo huynh suy đoán, vị công tử đó mạnh đến mức nào?. Ngôn Tình Sắc

Nghe câu hỏi của nàng, Chu Tuấn Lương lại đưa mắt nhìn về hướng mà Tinh Hồn đi mất, tâm trạng rơi vào suy tư. Sau một lúc, hắn liền nói:

– Huynh đoán, có lẽ sáu người chúng ta hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của hắn.

– Cái gì? Huynh không nói đùa chứ?

Năm người đồng thời kinh ngạc, so với lúc Chu Tuấn Lương suy đoán Tinh Hồn là đệ tử của một siêu cấp cường giả cấp Đấu thần cơ hồ không hề kém bao nhiêu. Tuy nói rằng năm người này thực lực chân chính không bằng Chu Tuấn Lương, nhưng cũng không có thua kém nhiều lắm. Mà Tinh Hồn chỉ vừa mới đột phá Thiên thần cảnh trung kỳ, lại có thể đánh bại hoàn toàn được sáu người. Đây thực sự là yêu nghiệt, không phải từ ngữ bình thường mà hình dung được. Ai cũng cho rằng Chu Tuấn Lương đánh giá quá cao Tinh Hồn.

Thấy biểu cảm của họ như vậy, Chu Tuấn Lương cũng phần nào hiểu được, nhưng hắn vẫn khẳng định nói:

– Có lẽ không sai đâu, trước giờ huynh chưa đánh giá nhầm người nào cả. Với lại, không hiểu sao, huynh lại cảm giác vị công tử này rất giống với người đó.

Bỗng trong đôi mắt của Chu Tuấn Lương lộ ra vẻ kính. Mà không chỉ Chu Tuấn Lương, cả năm người còn lại, đặc biệt là hai vị nữ tử khi nghe nhắc đến người đó, lại cực kỳ xao xuyến và ngưỡng mộ. Mục quang Chu Tuấn Lương thu hồi lại, giọng ôn hòa nói:

– Cũng nên đi thôi. Từ đây đến Nam Thất phong, đi mười ngày đường nữa là tới. Mật thư nói là đệ tử Thiên Long thần điện chúng ta tập trung ở đó.

Thật chẳng ngờ được, sáu người lại chính là đệ tử Thiên Long thần điện, một trong mười đại thế lực đứng đầu Huyền Thiên giới. Chu Tuấn Lương nói đệ tử Thiên Long thần điện đang tập hợp lại tại Nam Thất phong, không biết đang có biến cố gì xảy ra. Có thể là liên quan đến sự kiện toàn bộ tinh anh đệ tử cùng các trưởng lão hộ vệ đều biến mất khi Di vong chi địa kết thúc. Hoặc… cũng có thể là một chuyện trọng đại nào đó.

Sáu người Chu Tuấn Lương xoay người, vỗ cánh theo hướng bắc mà bay đi. Duy có Chu Tuấn Lương, trước khi bay đi còn ngoái đầu nhìn lại hướng mà Tinh Hồn bỏ đi, nội tâm suy nghĩ gì đó, vài giây sau thì cùng bay theo năm người còn lại.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Tinh Hồn sau khi đột phá Độ kiếp kỳ đệ nhị trọng thì thực lực mạnh mẽ tăng lên, tốc độ phi hành so với lúc ở Độ kiếp kỳ đệ nhất trọng cơ hồ bay nhanh hơn không chỉ hơn hai lần. Có lẽ thời gian phi hành trở lại Lăng Vân tông sẽ nhanh hơn dự tính của hắn.

Phi hành bên cạnh Tinh Hồn là Ngô Tinh. Thấy thực lực của Tinh Hồn không ngờ lại đột phá, làm cho Ngô Tinh hết sức kinh ngạc. Tốc độ tu luyện đúng là quá biến thái, làm cho cả kẻ vốn trước đây là đại cường giả Thần Hoàng cảnh cũng hết sức hâm mộ.

Ngô Tinh khi ở trong Huyền Tiên các tham ngộ Cửu chuyển huyền băng công, nhờ có Tinh Hồn chỉ điểm nên hắn tham ngộ được một chút trong đó. Tuy rằng chỉ là một chút, nhưng nó khiến cho Ngô Tinh cực kỳ vui vẻ. Hắn có thể cảm nhận được, tốc độ xói mòn nguyên lực mình đã giảm đi một chút. Tinh Hồn đã nói, nếu tu luyện đến tầng thứ ba, yêu hạch của hắn sẽ được phục hồi, thọ nguyên cũng không còn giảm nữa. Về sau sẽ từ từ khôi phục lại công lực, không lâu sau sẽ trở lại thời kỳ đỉnh phong. Nghĩ đến đó, nội tâm của hắn như muốn nổ tung ra vì mừng.

Hai người hướng về phương nam mà bay, Tinh Hồn đang muốn trở lại Lăng Vân tông bố trí lại tình hình. Nếu không có gì biến động thì hắn sẽ trở lại Không Di sơn để giải Huyết hồn luyện ngục trận cho Phượng Cửu, sau đó dựa vào chiến lực của nàng thâu tóm toàn bộ Lang gia thành. Và Lang gia thành, chính là bước đệm đầu tiên, làm bàn đạp để bắt đầu bá nghiệp tại Huyền Thiên giới.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Cùng thời gian này, tại Thiên Phong thành, đương kim Thái tử Trịnh Thần Không đang tiến đến Trường Sinh điện. Vừa nãy Đan thần Tư Mã Thương cho người đến báo, Sở Hóa Long đã tỉnh lại. Ngay lập tức, Trịnh Thần Không phi hành đến Trường Sinh điện ngay.

Đi qua cánh cổng đại điện Trường Sinh, lên đến lầu bốn, Trịnh Thần Không nhìn thấy Tư Mã Thương đang đứng đợi hắn. Sau đó, Tư Mã Thương đi trước dẫn đưỡng cho hắn. Lại tiếp tục đi qua sáu căn phòng, cước bộ Tư Mã Thương dừng lại, chậm rãi nói:

– Điện hạ, Sở Hóa Long đang nghỉ ngơi bên trong.

Trịnh Thần Không gật đầu, rồi đưa tay lên đẩy nhẹ cánh cổng. Thân hình cao lớn bước vào trong, rồi sau đó nhẹ đóng cửa lại. Chỉ có một mình hắn vào, còn Tư Mã Thương thì đứng đợi ở ngoài. Trước đó, căn phòng này đã được bảo vệ nghiêm mật, còn đặt cả một trận pháp để bảo vệ Sở Hóa Long nữa. Có thể biết được tầm quan trọng của Sở Hóa Long là như thế nào. Chỉ thấy Sở Hóa Long ngồi ở trên giường, trên người mặc mộ bộ xiêm y màu trắng, mái tóc để xõa, dài đến tận lưng. Diện mạo anh tuấn, đôi mắt có chút âm lệ. Tuy được Tư Mã Thương đưa cho đan dược trị thương rất cao cấp, thế nhưng trên gương mặt vẫn còn hơi tái. Xem ra hậu quả sau cuộc chiến với Tinh Hồn vẫn chưa được trị hết hoàn toàn. Nội thương còn sót, hay là ý niệm uất hận, có lẽ chỉ có một mình hắn biết.

Mắt thấy có người đi vào, ngẩn đầu lên nhìn thì thấy, người đến chính là đương kim thái tử Trịnh Thần Không. Sở Hóa Long định bước xuống giường hành lễ thì Trịnh Thần Không phất tay nói:

– Khỏi cần phải làm nghi lễ, ngươi cứ ngồi đó.

– Đa tạ thái tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK