Hỏa nhiệt bức người, rơi vào chỉ có con đường chết. Ai cũng có cùng một suy nghĩ rằng Bạch sẽ chết, và con đường duy nhất để đi vào Hỏa Thiên bảo khố là hợp sức lại với nhau.
Hắn rơi tự do vào biển lửa, tựa như một con thiêu thân. Xích diệm hỏa như có linh tính, nuốt trọn lấy thân hình nhỏ bé của gã nam tử xấu số. Trông thấy tình huống đó, có kẻ vui mừng, có kẻ tức giận, và có người đau khổ.
Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân đều có chung một tâm trạng là không biết nên vui hay nên buồn. Có lẽ, chỉ hai người mới biết được. Và người đau khổ nhất, không ai khác ngoài Nhậm Phi Yến cả. Nước mắt lăn dài trên đôi gò má trắng hồng, đôi môi mềm mại run run, muốn gào thét nhưng không thành lời. Nàng như ngất lịm đi, tựa như một mảnh long vũ bất cứ lúc nào cũng rơi xuống. Nếu như không phải Liễu Bách Sinh kịp thời đỡ lấy thân thể mềm yếu của Nhậm Phi Yến, thì có lẽ nàng cũng đã trở thành con mồi của ngọn lửa hung dữ.
Liễu Bách Sinh vừa truyền cho khí để điều tức lại cho nàng, vừa lo lắng nói:
– Phi Yến, nàng làm sao vậy?
Mộc Lâm Nhi cũng đồng thời đến cạnh nàng, không ngừng truyền chân khí để giúp cho Nhậm Phi Yến hồi tỉnh. Tâm trạng của nàng không khác Liễu Bách Sinh là bao, thanh âm trong trẻo pha lẫn hoảng hốt không ngừng gọi tên sư muội của nàng:
– Phi Yến, Phi Yến…
Ngoài những đồng môn huynh muội Thiên Lam thần điện ra, thì chẳng ai quan tâm đến tình trạng của bọn họ cả. Ai cũng đang suy nghĩ tìm cách vượt qua Xích Diệm hỏa.
Đột nhiên, một dị tượng xảy ra ngay lúc đó. Xích Diệm hỏa như bị một lực lượng thần bí nào đó kích thích, như một hung thú thượng cổ đang ngủ yên bất ngờ thức tỉnh. Những kẻ kém may mắn đứng gần đó, lập tức bị hỏa diễm thiêu đốt thành tro bụi.
– Á á, cứu mạng…
– Công tử, giúp tiểu nhân với…
Âm thanh gào thét vang lên từng đợt. Nhưng chẳng ai giúp được cả. Chúng nhân biến sắc trước dị tượng thần bí. Trước con mắt kinh ngạc của nhân loại, Xích Diệm hỏa như có linh tính, từ từ thu nhỏ lại bản thể. Có điều, uy áp dường như còn mạnh mẽ hơn trước nữa.
Xích Hóa Thành mục quang biến đổi, run run nói:
– Thứ đó, không lẽ là Xích diễm hỏa linh xà trong truyền thuyết?
Trong Thần ma chí dị mục Dị hỏa bảng, chỉ có hỏa diễm từ Thiên phẩm trở lên mới có linh tính. Trải qua thiên địa pháp tắc, càng lúc càng mạnh hơn. Cho dù là cường giả Thiên Thần cảnh cũng không có khả năng thu phục được. Nếu như Luyện dược sư có thể sử dụng được Xích diễm hỏa linh xà, khôi động Xích Diệm hỏa sẽ giúp phẩm cấp đan dược tăng phẩm cấp một cách rõ rệt.
Dị hỏa bảng có ghi chép rõ, Xích diễm hỏa linh xà này đứng thứ mười chín, phẩm cấp chỉ sợ đã đạt đến Thánh phẩm cao giai, ngay cả cường giả Chân Thần cảnh cũng né tránh trước uy lực của nó. Nếu như Xích diễm hỏa linh xà này có thể lọt ra bên ngoài, chỉ sợ đến cường giả Thần Hoàng cảnh, thậm chí là Chủ Thần cảnh cũng phải động tâm.
Xích Diễm hỏa thu lại, để lộ ra bản tôn Xích diệm hỏa linh xà nhìn chằm chằm vào nhân loại trước mắt nó, phát ra tiếng kêu inh ỏi làm người ta đinh tai nhức óc. Một số kẻ tu vi kém cỏi, lập tức hộc máu, lộn cổ xuống đất, chết không toàn thây.
Già Diệp tuy đã tránh xa ngàn trượng, mà cũng không tránh khỏi bị nội thương. Y kinh hãi khẽ nói:
– Uy lực thật nghịch thiên.
Xích diễm hỏa linh xà thét một tiếng thị uy, sau đó một giây nó nhìn nhân loại nằm dài trước mặt mình. Trên tay hắn nắm chặt tấm ngọc bài đang tỏa ra quang mang nhè nhẹ.
Sở Hóa Long là kẻ đầu tiên phát hiện ra, không cầm được gầm lên:
– Tinh Hồn, hắn vẫn còn sống.
Ngay lập tức, Lý Tinh Vân, Xích Hóa Thành, Kim Dư Chân, Già Diệp, Mang hoang dị tộc, và cả nhóm của Hồng Vu Đan đồng thời nhìn xuống. Phía dưới đó, gã nam tử khi nãy bị trăm người tập kích, rơi vào biển lửa, tưởng chừng như không thể sống được, hóa thành tro bụi. Thật không ngờ, hắn vẫn còn nguyên vẹn, đến cả một sợi tóc cũng không bị tổn hại.
– Thật… thật sự là hắn. Rơi vào Xích diễm hỏa mà vẫn sống?
– Chẳng lẽ là nhờ tấm ngọc bài thần bí kia?
– Chắc chắn là vậy. Tấm ngọc đó có quan hệ với nơi này, nó đã cứu hắn ta một mạng.
– ………
Chúng nhân xôn xao bàn tán. Có bất ngờ, có độ kỵ. Hàng ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hận không thể lập tức lao xuống cướp lấy Bích ngọc huyết phượng bài. Có điều, chung quy vẫn chỉ là suy nghĩ thôi.
Bạch vốn nằm mơ màng, âm thanh bên ngoài chỉ nghe ù ù một cách không rõ ràng. Thậm chí hắn còn không biết rằng mình đang sống hay đã chết nữa. Một luồn khí ấm áp từ từ truyền vào thân thể hắn, chạy khắp kinh mạch rồi đổ vào đan điền, giúp cho hắn dần dần thanh tỉnh trở lại.
Và cũng như những kẻ khác, mới mở mắt ra thì thấy một con đại xà uy nghiêm trước mặt mình. Sắc mặt vốn nhợt nhạt mà bây giờ còn thê thảm hơn. Xích diệm hỏa linh xà mục quang sáng rực nhìn chằm chằm hắn, như lộ ra vẻ ngạc nhiên và hiếu kỳ. Bất ngờ nó thét lên một tiếng nữa, rồi như một mũi tên lao thẳng vào hắn.
Thân thể bị trọng thương, không kịp phản ứng. Hắn cảm thấy Quỷ môn quan đang hiện hữu rõ ràng trước mặt hắn. Chẳng lẽ cứ như thế mà chết sao? Quả thật hắn không chấp nhận được. Không biết sức mạnh từ đâu ra, song thủ kết ấn tạo ra một trận pháp phòng ngự, nhưng đáng tiếc không thể cản phá uy lực như búa bổ của Xích diệm hỏa linh xà.
Vậy là xong rồi! Kết thúc rồi!
Câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu của hắn ta. Hỏa diễm rực cháy bao bọc lấy hắn. Nhưng tự nhiên hắn có cảm giác kỳ lạ, thân thể bị trong thương khi nãy bây giờ đã khôi phục trở lại, nội lực cũng tràn ngập trong cơ thể. Nó hoàn mỹ đến mức khó chịu. Không kìm được, hắn liền rống lên một tiếng. Âm thanh tựa như tiếng phượng ngâm.
Đồng thời lúc đó, một ảo ảnh phượng hoàng với đôi cánh đỏ rực tuyệt đẹp hiện ra, vỗ cánh một cái bay đến trước cánh cổng Hỏa Thiên bảo khố. Âm thanh ầm ầm cứ vang lên không ngớt.
Ai ai cũng nuốt ực nước bọt, con mắt không chớp một cái nào nhìn cánh cổng nặng vạn cân từ từ mở ra. Lúc đó chẳng ai chú ý gì đến Bạch nữa cả. Bởi bọn hắn chỉ nghĩ đến một việc duy nhất, ngay khi cổng vừa mở ra, lập tức chạy vào tranh đoạt thần khí.
Bạch choáng váng đầu óc, từ từ đứng gượng dậy. Hắn tự nói:
– Chuyện gì vừa xảy ra vậy.
Chưa kịp nhận ra tình hình, thì ầm một tiếng đinh tai làm cho hắn không kịp trở tay. Rồi sau đó những âm thanh:
– Kho báu là của lão tử.
– Ha ha ha, trời giúp chúng ta rồi. Rốt cuộc cũng có thể tranh đoạt kho báu.
– Đợi gì nữa, nhanh chân lên cho bổn công tử.
– ………
Ngơ ngác ngước nhìn lên, thì thấy mấy trăm bóng người như điên loạn nhao nhao bay về phía trước. Bạch bây giờ mới nhận ra, cánh cổng Hỏa Thiên bảo khố đã mở ra. Còn Xích Diệm hỏa và Xích diệm hỏa linh xà không biết đã biến mất đi đâu.
Cường giả các môn phái, bức tốc vào trong tòa tháp, có lẽ chính là vì thần khí và kho báu. Hắn không có hứng thú với cái gì thần khí kia cả, định bỏ đi thì một âm thanh kỳ lạ xuất hiện trong đầu. Hắn tròn mắt kinh ngạc, rồi quay nhìn vào cánh cổng to lớn kia.
– Ma ảnh độn.
Hắn không ngần ngại thi triển chiến kỹ tiêu hao một lượng nguyên lực không nhỏ, chạy vào cánh cổng thật nhanh. So với mấy tên đi trước còn muốn nhanh hơn. Già Diệp đứng đằng xa định tiến vào thì thấy Bạch hành động kỳ lạ thì khựng lại, đôi mày kiếm nhíu lại:
– Không lẽ hắn cũng muốn tranh đoạt thần khí?
Ở một góc khác, Liễu Bách Sinh cùng với đám sư huynh đệ đỡ Nhậm Phi Yến ngồi xuống một góc, lấy ra một viên Thuần Nguyên đan cho nàng phục dụng. Rồi sau đó, Hồng Vu Đan đứng dậy quay lưng định rời đi. Mộc Lâm Nhi biến sắc hỏi:
– Hồng Vu Đan, huynh định đi đâu thế?
Hồng Vu Đan khựng người lại, thanh âm nhàn nhạt đáp:
– Đương nhiên là vào trong Hỏa Thiên bảo khố. Các ngươi đợi ở đây, tuyệt đối không được đi theo.
– Không được, nguy hiểm lắm.
– Ý ta đã quyết, các ngươi không được cãi lời.
Hồng Vu Đan quát lớn một tiếng hăm dọa. Cũng là vì hắn biết trong đó cực kỳ nguy hiểm, lo lắng đến sự an nguy của mọi người nên mới hành động như vậy. Chỉ là, hắn định ngự không bay đi thì một cánh tay chặn hắn lại. Người đó, chính là Liễu Bách Sinh. Hắn ta khẽ cười:
– Hồng Vu Đan, ngươi định một mình chiếm kho báu sao?
– Ngươi nói cái gì? – Hồng Vu Đan trừng mắt tức giận.
– Hồng Vu Đan, đừng xem thường Liễu Bách Sinh ta. Muốn đi, thì ta và ngươi cùng đi.
Liễu Bách Sinh ánh mắt kiên định nói.
– Ngươi… – Hồng Vu Đan kinh ngạc.
– Phải đấy Hồng Vu Đan, Phạm Tiêu ta cũng không phải loại sợ chết.
– Long Vũ ta cũng vậy.
– ……..
Hồng Vu Đan mục quang vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Hắn không ngờ đám này lại không nghe lời hắn. Liễu Bách Sinh hiểu rõ tâm trạng của hắn, vỗ vai nói:
– Chúng ta giống nhau cả thôi. Mà chắc ngươi cũng thấy, Tinh Hồn tiến vào đó rồi. Làm sao chúng ta chịu thua hắn được.
Hồng Vu Đan ngẩn người một cái. Rồi khuôn mặt giãn ra, trên môi nở một nụ cười nhẹ:
– Ngươi nói phải lắm.
– Vậy hành động thôi. Phạm Tiêu, làm đi!
Phạm Tiêu hiểu ý, lập tức nói:
– Được!
Dứt lời, Phạm Tiêu song thủ kết ấn, tạo ra một tiểu trận bao vây lấy Nhậm Phi Yến và Mộc Lâm Nhi. Thường ngày khi còn ở Thiên Lam thần điện, Phạm Tiêu này là một thiên tài trận pháp. Thế nên hắn làm việc cực kỳ thuận tay.
Mộc Lâm Nhi lập tức hiểu ra, bọn nam nhân này không muốn cho nàng đi theo. Hai tay đập rầm rầm vào kết giới, miệng quát lớn:
– Các ngươi làm gì vậy, thả ta ra!
Liễu Bách Sinh đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng khuyên bảo:
– Xin lỗi nhưng ta không thể để hai nàng gặp nguy hiểm. Mộc Lâm Nhi, thay ta chăm sóc Phi Yến. Bảo trọng.
Rồi hắn quay sang nói với bốn người kia:
– Đi thôi.
Hồng Vu Đan, Phạm Tiêu và Long Vũ gật đầu đồng ý. Thế là bốn người phi hành đi. Trước đó, Hồng Vu Đan truyền âm cho Mộc Lâm Nhi. Lời nói nhẹ nhàng, như để nàng an tâm:
– Muội yên tâm, ta nhất định sẽ trở ra! Phải bảo trọng đấy!
Mộc Lâm Nhi ứa nước mắt nhìn bốn người rời đi. Hận không thể phá nát cái kết giới này mà ngăn cản bọn họ. Tiếng khóc nức nở thê lương làm cho người ta cảm thấy bi ai. Già Diệp đằng xa đã trông thấy, trong lòng lại thêm nể phục với đám trẻ này. “Mình cũng nên đi thôi” – Y lắc người một cái, bay với tốc độ nhanh nhất tiến vào Hỏa Thiên bảo khố. Trận chiến đoạt bảo chính thức mở màn.