Mục lục
Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Hoan và Hầu Tử đều bị bẻ ngược hai tay. Cảnh sát dĩ nhiên sẽ không khách sáo gì với bọn họ, hai người giữ hai tay Diệp Hoan, người còn lại dùng sức đè đầu hắn xuống, đây là động tác cảnh sát thường dùng khi bắt tội phạm.

Động tác thường dùng của cảnh sát Diệp Hoan cũng không quen gì. Hắn ra sức giãy dụa, cố ngẩng đầu mình lên, bướng bỉnh không chịu để đầu cúi thấp. Giãy vài cái, hai tay bị còng nhanh chóng bị ứa ra máu tươi.

Chu Mị rất lo lắng, đẩy nữ cảnh sát bảo vệ nàng ra, chạy đến trước xe cảnh sát lớn tiếng: "Cảnh sát các anh có thể để ý nhân quyền được hay không? Dựa vào gì mà đối xử với anh ấy như thế?"

Một gã cảnh sát lạnh lùng nhưng không thất lễ nói: "Tiểu thư, cảnh sát bắt nghi phạm về quy án đều như thế."

Chu Mị liền vứt đi dáng vẻ hiền thục gia giáo, tức tối nói: "Ai nói hắn là nghi phạm? Anh thấy anh ấy phạm tội hả?"

Viên cảnh sát ngẩn ngơ: "Chẳng lẽ không phải hắn muốn bắt cóc các cô ư?"

Liễu Mi đứng bên nãy giờ không lên tiếng lúc này mới chợt cười lạnh nói: "Cảnh sát các anh làm việc thực sự lộn xộn. Chưa thu thập chứng cứ, chưa thẩm vấn đã dễ dàng nhận định một người phạm tội như thế à? Ai nói anh ta bắt cóc chúng tôi? Bọn tôi nhàn rỗi nên tới nhà xưởng hoang này nhóm đống lửa, thử dã ngoại một chuyến có phạm pháp sao?"

"Thế nhưng bọn hắn kề dao găm lên cổ các cô..."

"Bạn bè với nhau trêu đùa chút không được sao? Chúng tôi tố cáo gì sao? Chúng tôi mất tích quá hai tư tiếng à? Cảnh sát các anh hỏi cũng không hỏi đã bao vây, không nói một câu đã bắt người, đây là cách mà các anh phá án sao?"

Tất cả cảnh sát ở hiện trường đều trợn mắt há mồm, đồng thời nhìn vào chỉ huy Triệu Đại Phong phụ trách hành động lần này.

Triệu Đại Phong đứng cách đó không xa, cắn chặt môi dưới, bực tức đến độ cả người run lên.

Diệp Hoan kìm lòng không được ngẩng đầu nhìn Liễu Mi. Liễu Mi cảm nhận được ánh mắt của hắn, đôi mắt đẹp vẫn còn ửng đỏ ngấn lệ trừng lên liếc hắn một cái, sau đó tức giận nghiêng đầu sang một bên.

Chu Mị thấy không ngờ Liễu Mi lại đứng ra nói mấy câu đã cho chuyện này trôi đi nên rất cảm kích. Nàng lo nhất chính là Liễu Mi sẽ không chịu buông tha, truy cứu tiếp. Tuy nói với năng lực của Chu Mị thì vẫn có thể giải quyết được nhưng không thể nghi ngờ là sẽ phát sinh thêm nhiều vụn vặt.

Vì thế Chu Mị vội vàng nói: "Đúng vậy, chúng tôi chỉ là bạn bè cùng nhau đi dã ngoại một chuyến thôi, chẳng lẽ cái này cũng phạm pháp à?"

Đứng ở sau lưng Diệp Hoan, Cao Thắng Nam trong lòng sáng như gương, thấy Triệu Đại Phong giận đến tái mặt, liền đứng ra dàn xếp: "Nếu cả hai vị tiểu thư đều cho rằng Diệp Hoan không phải nghi can phạm tội thì có lẽ cảnh sát chúng ta đã hiểu lầm. Thế này đi, vụ án này là do vệ sĩ của tiểu thư Chu báo nên theo như thủ tục luật định, chúng tôi vẫn phải mời các vị trở lại Cục để lấy lời khai, điều tra chân tướng chuyện này, các vị thấy thế nào?"

Chu Mị cẩn thận đánh giá Cao Thắng Nam. Nữ cảnh sát xinh đẹp này mới rồi ở trong nhà xưởng khóc thương tâm đau lòng đến thế, xem ra quan hệ với Diệp Hoan không phải bình thường đâu.

Khuôn mặt lạnh giá của Chu Mị từ từ trở nên hòa hoãn, nhè nhẹ vỗ đầu nói: "Giúp đỡ cảnh sát điều tra là nghĩa vụ của công dân. Có điều nếu anh Diệp đây không phải là nghi phạm thì các anh không thể đối xử với anh ấy như thế. Tôi mong là các anh tháo còng tay và không được sử dụng vũ lực với anh ấy nữa. Đây là một công dân vô tội xứng đáng được tôn trọng nhân quyền."

Tất cả cảnh sát đều nhìn vào Triệu Đại Phong.

Triệu Đại Phong rất bực bội. Đêm nay hao hết tâm lực, gần như điều động toàn bộ cảnh sát trong thành phố giải cứu con tin hết sức quan trọng này. Nào ngờ tới nàng lại đi nói dối, biến một đại án gây chấn động thành vô hình.

Án cảnh sát nhận định là uy hiếp bắt cóc mà miệng nàng vừa mở đã trở thành liên hoan của bạn bè. Việc này nếu như truyền ra ngoài đúng là tát vào mặt cảnh sát Ninh Hải.

Cơn tức trong bụng Triệu Đại Phong không có nơi thoát, ông ta hung hăng trừng mắt liếc Diệp Hoan một cái, lớn tiếng ra lệnh: "Toàn bộ thu quân, trở lại cục thành phố."

Chu Mị quả nhiên là hạng trí tuệ sáng suốt hoạt bát. Nàng tiến đến chủ động cầm tay Triệu Đại phong, cười nói: "Mặc dù chỉ là sự hiểu lầm nhưng tinh thần trách nhiệm chuyên nghiệp nghiêm túc, không vặn không vẹo của cảnh sát thành phố Ninh Hải cũng khiến tôi rất nể phục. Xin cảm ơn Cục trưởng Triệu đã đích thân chỉ huy quân, thái độ trách nhiệm của Cục trưởng Triệu làm cho tôi càng thêm tin tưởng vào an ninh và môi trường đầu tư của Ninh Hải."

Chỉ vài câu nói nhẹ nhàng uyển chuyển, lửa giận đầy mình Triệu Đại Phong lập tức nhạt nhào hầu như không còn. Vì thế ông ta cười ha hả: "Tiểu thư Chu khách sáo rồi. Cô là khách quý của Ninh Hải chúng tôi, chúng tôi đâu dám thờ ơ với quý khách được. Cánh cảnh sát bọn tôi chỉ lo là tiểu thư Chu xảy ra điều gì không hay ở đây thôi... Nếu đã không có việc gì thì tốt rồi, tất cả đều vui vẻ... Thu quân, thu quân! Ai ra tháo còng tay cho hai người kia đi, thái độ lễ độ chút, mời họ về cục điều tra rồi thả người."

Còng tay của Diệp Hoan và Hầu Tử được tháo ra. Hai người liếc sâu vào mắt nhau một cái, phát hiện ra cả hai đều mang thần sắc hoảng hốt, tựa như vừa trải qua một cơn ác mộng, tỉnh mộng rồi lại như ban đầu.

Trước khi lên xe, Liễu Mi gọi Diệp Hoan lại.

Gương mặt nàng lạng băng, không nói không rằng nhặt một khúc gỗ to dưới đất lên, ngay trước mặt mọi người, ngưng thần tĩnh khí rồi thét lớn một tiếng, tay phải chặt ra. Khúc gỗ theo đó mà gãy.

Diệp Hoan và Hầu Tử hai mắt dại ra ra như hai con cá chết...

Ném khúc gỗ gãy đi, Liễu Mi hung hăng ném chặt lấy áo Diệp Hoan, hạ giọng xuống nói một cách hung ác: "Quên nói cho mi biết, bà đây là đai đen TaeKwonDo. Dạng gầy còm như mi, có mỗi hai con dao nho nhỏ mà muốn bắt cóc tống tiền hử? Bà mà không vui thì ở trong bãi đỗ xe đã có thể đánh mi răng rơi đầy đất rồi."

Diệp Hoan và Hầu Tử cùng gian nan nuốt nước bọt "Ực", rồi đồng thời lộ ra khuôn mặt tươi cười đầy kính sợ và nịnh nọt.

"Hú" "Hú" Xe cảnh sát cuồn cuộn chạy nhanh về hướng Cục.

Giờ đã là bốn giờ rạng sáng nhưng đêm nay rất nhiều người không sao ngủ được. Tin tức Chu Mị được cảnh sát tìm thấy rốt cục truyền ra ngoài. Lúc này các quan chức hội đồng thành phố Ninh Hải đang đi lại bất an mới thu hồi tư tưởng lại.

Gặp chuyện nhưng không nguy, rất tốt!

Nhóm bốn người Diệp Hoan được mời vào cục. Cao Thắng Nam lấy lời khai của hắn. Có Chu Mị và Liễu Mi ủng hộ, Diệp Hoan tất nhiên sẽ không ngu đến mức tự thừa nhận mình bắt cóc tống tiền, thế nên một mực khẳng định là bạn bè tụ tập đi dã ngoại. Cao Thắng Nam thấy Diệp Hoan khôi phục lại bộ dạng lấc ca lấc cấc vốn có, không khỏi tức đến nghiến răng.

Sau khi Chu Mị gọi mấy cuộc điện, chẳng bao lâu sau,

Sở cảnh sát tỉnh Giang Nam liền ban hành chỉ thị khen ngợi đội ngũ cảnh sát và đặc công tham dụ lần hành động này, đồng thời cũng chỉ rõ án lần này là do hiểu nhầm của vệ sĩ, không phải là án bắt cóc, tất cả các cá nhân có liên quan đều được xem xét phóng thích.

Đây là sức mạnh của quyền thế, nó có thể lật lọng, biến đen thành trắng.

Hỏi cung không ra được gì, cảnh sát đành phải thả người.

Lúc Diệp Hoan và Hầu Tử đi ra thì trời đã gần sáng hẳn.

Nhìn lên vầng mặt trời đỏ mới mọc lên trên đỉnh đầu, Diệp Hoan vỗ mạnh lên vai Hầu Tử, cười nói: "Một ngày mới rồi, chúng ta còn có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không dễ dàng gì đâu!"

Hốc mắt Hầu Tử hơi ướt: "Anh Hoan! Trải qua chuyện tối hôm qua, em đột nhiên cảm thấy thì ra cuộc sống lăn lộn rồi chờ chết vẫn là rất hạnh phúc."

Diệp Hoan tràn đầy đồng cảm: "Đúng vậy, 'lăn lộn rồi chờ chết' đủ nói lên rằng chúng ta sống cũng không tệ, rất hay."

Hai anh chàng nhìn nhau mà cười, trong nụ cười có mấy phần thổn thức, mấy phần mờ mịt. Chỉ một ngày ngắn ngủi mà như đã có mấy đời.

Bọn họ đều dường như lĩnh ngộ được điều gì với cuộc sống, lại phảng phất càng thêm mờ mịt.

Bọn họ đang sống, bọn họ còn trưởng thành.

Khoanh tay đi đến trước cổng Cục Công an, Diệp Hoan quay đầu lại nhìn vào tòa nhà sau lưng, thở dài mà nói: "Hy vọng các anh đây sau này không phải vào đây nữa..."

Hầu Tử mặt ủ mày chau nói: "Anh Hoan, thằng lõi Trương Tam kia còn đang bị đồn công an giam đấy nghe đâu phải giam nửa tháng."

Diệp Hoan suy nghĩ, nói: "Chúng ta đến cửa tiểu thư Chu. Ta cảm thấy cô nàng này rất ôn hòa, hơn nữa bối cảnh cực sâu. Chúng ta cứ đem chuyện này nói với cô ấy, xem cô ấy có đồng ý giúp đưa Trương TAm ra không."

Hầu Tử vốn nghe Diệp Hoan như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nên bèn gật đầu.

Hai anh chàng ngồi xổm xuống trước tòa nhà Cục Công an, vừa hút thuốc vừa chờ Chu Mị đi ra.

"Anh Hoan, tối qua em cũng nhìn ra có điểm gì đó là lạ rồi. Cô tiểu thư Chu kia có phải biết anh từ trước rồi không? Em thấy cô ấy đối với anh có phần giống như là bảo sao làm thế. Anh nói gì cổ cũng đáp ứng đó, như thể sợ anh phật ý ấy. Mấy em trong phim JAV chúng ta xem cũng không nghe lời như thế đâu. Anh rốt cục có biết cổ không?"

Diệp Hoan nheo lông mày lại, cẩn thận suy nghĩ. Suy nghĩ đã rất lâu, hắn mới nói: "Không nhớ rõ nữa rồi. Trở về tao phải lục tìm trong Sách Tầm Hoa đã, nhưng mà cũng không nhất định tìm ra được. Tao nhớ có một tối, tao uống ở bar nhiều quá, có hai cô gái dìu ta lên nhà trọ, quáy rối càn rỡ suốt đêm. Ta cũng không nhận ra hình dạng của các ẻm. Đến khi... tỉnh lại, các em đã đi rồi, nhưng ở dưới gối ta có đút một bao tiền, bên trong có hai nghìn đồng. Đây là ghi chép không rõ ràng duy nhất trong Sách Tầm Hoa..."

Hầu Tử muốn dựng cả mắt: "Vãi! Anh Hoan quá là trâu bò á, chơi tờ ry xăm còn kiếm được tiền. Tại sao lại có thể như vậy?"

Hầu Tử thèm thuồng ghen ghét vô cùng.

Diệp Hoan có vẻ hơi xấu hổ, da mặt dày cũng phải đỏ lên: "Cái đó... Ở trong bar tao vẫn luôn mồm bảo mình còn là xử nam. Hai cô nàng kia phỏng chừng là muốn nếm vị gà tơ thế nào, nếm xong rồi thì đương nhiên phải cho ít tiền chứ. Mày đi tiệm ăn cơm gà không phải trả tiền sao?"

Hầu Tử: "..."

Ngồi xổm ở cửa ra vào Cục Công an hơn nửa giờ, hai người thực sự cảm thấy rất nhàm chán, không hiểu Chu Mị và Liễu Mi vì sao vẫn chưa đi ra.

Đang lúc nhàm chán ngồi vẽ linh tinh, Hầu Tử nhìn thấy một loạt xe cảnh sát dừng trước tòa nhà không khỏi hai mắt sáng ngời, tươi cười rất gian.

"Hề, Anh Hoan, lúc ở bên ngoài nhà xưởng, mấy tên chết bầm kia thô lỗ với chúng ta như thế, ấn chặt đầu mình xuống, anh có thấy tức không?"

"Có chút không dễ chịu, nhưng cũng có thể chấp nhận. Khi đó chúng ta là đối tượng của 'Công bộc nhân dân' mà."

"Em còn chưa hết tức đâu. Bọn nó chơi được thì mình cũng chơi, được không?"

"Mày muốn làm gì?"

Lúc Chu Mị và Liễu Mi bước ra khỏi tòa nhà Cục Công an đã là chín giờ sáng rồi.

Cục trưởng Trương Quốc Minh mời các nàng đến văn phòng của mình. Nhận được chỉ thị của lãnh đạo thành phố, Trương Quốc Minh không dám thờ ơ với Chu Mị, ở trong phòng làm việc bốc phét trắng trợn về hoàn cảnh đầu tư, tình hình trị an của Ninh Hải, đem Ninh Hải khoa trương thành cục vàng luôn.

Chu Mị và Liễu Mi đều là hạng đã từng trải nên treo lên vẻ mỉm cười, nhẫn nại ngồi nghe Trương Quốc Minh lải nhải không ngớt.

Lão này nói khoác liền nói một mạch mấy tiếng, cho đến khi hai cô gái sắp ngủ thiếp đi, Trương Quốc Vinh mới tiếc nuối tiễn các nàng đi ra.

Vừa ra khỏi tòa nhà, Chu Mị và Liễu Mi liền trông thấy một màn làm cho các nàng tức giận không thôi.

Chỉ thấy hai tay Diệp Hoan và Hầu Tử bị trói ngược ra sau, hai cảnh sát dẫn bọn họ đi vào trong nhà, Diệp Hoan cùng Hầu Tử không ngừng giãy dụa tru lên: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"

Khi đi ngang Chu Mị, Diệp Hoan như thấy cứu tinh, hét lớn lên: "Tiểu thư Chu, mau cứu tôi với! Mau cứu tôi với!"

Chu Mị tức giận vô cùng, ngăn hai người cảnh sát lại, lớn tiếng: "Không phải đã nói là không truy cứu sao? Các anh sao lại lật lọng?"

Một gã cảnh sát lạnh lùng nói:"Chuyện ở nhà xưởng chúng tôi không truy cứu thực, nhưng bọn họ lại mới gây án."

Chu Mị hoảng hốt: "Cũng mới thả ra không được bao lâu, bọn họ lại gây án gì chứ?"

"Bọn hắn vừa gây ra một vụ án có thể nói tội ác tày trời, thủ đoạn cực kỳ tàn độc, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, xấu xa..."

Chu Mị sợ hãi. Tổ sư tên này, sao lại không an phận thế chứ?

"Rốt cục bọn họ đã làm gì?"

"Hai người bọn họ không ngờ lại dám đâm thủng lốp xe cảnh sát của chúng tôi."

Chu Mị: "..."

Liễu Mi ngửa mặt lên trời thở dài, bất lực nói: "Các anh sao lại vừa vặn bắt được bọn họ vậy?"

Gương mặt người cảnh sát thoáng co quắp lại: "Có thể không vừa vặn sao? Lúc đó bọn tôi đang ngồi trên xe, nhìn thấy tận mắt bọn hắn đâm lốp xe, đâm được cái nào kêu là khoái trá sung sướng, chả khác mẹ gì nổ pháo năm mới cả..."

Diệp Hoan và Hầu Tử cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, thừ ra như cá chết...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK