Diệp Hoan mơ màng đi ra khỏi Kim Ngọc Đường, chiếc Mercedes đang mở cửa chờ hắn nhưng hắn lại không bước lên xe. Hắn vô lực phất phất tay ý bảo tài xế đi về trước, hắn muốn yên tĩnh một mình.
Hắn không biết mình làm sao nữa! Phải chăng hắn say rồi hay là quá mệt mỏi? Hắn cảm thấy lòng mình bây giờ rất muộn phiền.
Khi hắn càng đi sâu vào vòng tròn quyền quý này thì càng cảm nhận được cái lạnh lẽo đến thấu xương, bản thân mình như muốn rơi vào vực sâu không thấy đáy.
Diệp Hoan khẽ cười châm biếm. Không phải nói quyền lực chính là thiên đường ư? Tại sao hắn thấy mình như đang tiến vào địa ngục vậy?
Địa vị càng cao quý bao nhiêu thì máu tanh càng thấm đẫm bấy nhiêu. Quyền lực cùng tiền tài đều nhuốm màu máu tươi, lẽ nào hào quang đó là dùng máu tươi và xương trắng tạo ra?
Nếu đúng là như vậy, Diệp Hoan tình nguyện lựa chọn nghèo khó.
Chí ít thì nghèo khó cũng cho hắn vui vẻ và thong dong. Hắn có thể mặc quần áo cũ thả người trên mặt cỏ cảm thụ ánh mặt trời ấm áp, có thể vui vẻ ngâm nga vài câu hát vu vơ, có thể phì phèo một điếu Cát Trắng năm đồng một bao rồi tự tại phun từng vòng khói thuốc lên không trung, còn có thể kéo mấy anh em vào xì xụp trong quán ăn lề đường, có thể không kiêng dè mà lớn tiếng cười hoặc thoải mái mắng chửi người khác.
Những thứ hắn yêu thích, những người hắn quý trọng, nhóm quyền quý đó có thể tìm được sao? Ngoại trừ tính toán cùng giết chóc thì còn lại cái gì?
Tâm Diệp Hoan càng ngày càng lạnh.
Ninh Hải về đêm vẫn ồn ào tấp nập, người người qua lại, ngựa xe như nước. Mọi người ăn diện đẹp đẽ, vui vẻ đi đến những bữa tiệc trong cuộc đời họ
Nhưng Diệp Hoan lại tìm không thấy niềm vui sướng ấy, vui vẻ dường như đã vụt biến mất khỏi cuộc đời hắn
Châm một điếu thuốc, Diệp Hoan hít một hơi thật sâu. Hắn lững thững đạp bước trên lối dành cho người đi bộ trong thành phố. Hắn thò tay vào trong áo lấy ra chiếc điện thoại di động, theo bản năng mà bấm số gọi cho Nam Kiều Mộc.
"Diệp Hoan, làm sao mà anh vẫn chưa trở về?" Giọng nói của Kiều Mộc lúc nào cũng êm ái như vậy
"Kiều Mộc, anh...anh không biết mình làm sao nữa." Diệp Hoan buồn bực nắm tóc.
Nam Kiều Mộc trầm mặc một chút, lẳng lặng nói: "Diệp Hoan, anh đang không vui!."
Cô dùng câu khẳng định. Nhiều năm ở chung, cô rất hiểu hắn, hiểu đến mức chỉ cần nghe giọng nói cũng có thể đoán được tâm tình của hắn.
Diệp Hoan thở thật dài: "Đúng, anh đang không vui. Kiều Mộc, anh đang suy nghĩ nếu có thể quay trở về mấy tháng trước đây, khi đó dù không có tiền nhưng mỗi ngày chúng ta đều sống bên nhau thật vui vẻ, không cần nói gì, chỉ lẳng lặng cùng ngồi trong phòng khách xem ti vi, đó cũng là một loại hạnh phúc. Nhưng từ khi anh có cha mẹ, anh cảm giác cuộc sống của anh rối loạn hoàn toàn, anh thật sự không thích cuộc sống như thế này. ... Kiều Mộc, chúng ta đi đi, đi đến một nơi không ai biết chúng ta, lại cùng trải qua những tháng ngày bình thản an nhàn như trước đây."
"Diệp Hoan, nếu như anh muốn đi em sẽ đi cùng anh! Anh đi đến đâu, em theo đến đó... Nhưng mà Diệp Hoan, anh có thể trốn đi đâu? Cuộc sống đã không còn như trước, anh không có cách nào thay đổi nó nữa. Anh có thể giãy dụa phản kháng nhưng anh không thể trốn tránh nó bởi vì anh vốn trốn không thoát!"
Diệp Hoan thất vọng mất mát, lẩm bẩm thở dài: "Đúng vậy, anh có thể bỏ chạy đến nơi nào đây..."
Diệp Hoan ngốc nghếch nở nụ cười, lẳng lặng nói "Kiều Mộc, vừa rồi là anh bị điên, kỳ thực anh gọi điện thoại chỉ là muốn nghe giọng em một chút, chỉ như vậy thôi."
Nam Kiều Mộc đau lòng, cô làm sao không biết người đàn ông của cô đang khổ sở. Cô biết rất rõ hiện giờ Diệp Hoan đau khổ và bế tắc nhưng cô lại không có cách nào giúp hắn .
"Diệp Hoan, nhanh về nhà đi, em ở nhà chờ anh."
Việc duy nhất cô có thể làm cho hắn là bật đèn lên, rọi sáng con đường về nhà, cho hắn một tổ ấm an bình
"Ừm, anh về nhà đây."
Trái tim lạnh lẽo của Diệp Hoan bởi vì một chữ “Nhà” trở nên ấm áp.
... ...
Đêm khuya, một bóng dáng lẻ loi đang vội vã trở về nhà
Diệp Hoan đi tới đầu ngõ liền mỉm cười, hắn nhìn thấy trong ô cửa sổ sáng đèn có một bóng dáng xinh đẹp đang đợi chờ hắn.
Nhà là bến đậu của người đàn ông
Khi họ mệt mỏi và tổn thương, điều đầu tiên nghĩ đến là muốn trở về nhà
Diệp Hoan bước nhanh hơn, hắn rất muốn thả người trên ghế sô pha cũ trong phòng khách, gối lên chân Nam Kiều Mộc, cùng lẳng lặng xem TV hoặc là ngủ một giấc thật ngon để ngày mai tỉnh lại không còn nhớ đến những thứ tồi tệ nữa.
Đầu ngõ mỗi lúc một gần hơn, một luồng ánh sáng đột nhiên chiếu rọi.
Biến cố đột ngột xuất hiện!
Một chiếc xe tải màu trắng lao thẳng đến Diệp Hoan.
Đầu xe đã gần trong gang tấc, Diệp Hoan thất thần, hoàn toàn phản ứng không kịp nữa.
Tốc độ của chiếc xe tải rất nhanh, dường như đã tính sẵn đường đi và tốc độ của Diệp Hoan, chỉ đợi Diệp Hoan từ đường cái đi vào đến đầu ngõ là lập tức phóng ra.
Ánh sáng đèn pha chói lóa khiến phản ứng trì trệ.
Diệp Hoan ngây dại trong một khoảnh khắc
Chiếc xe tải cách hắn càng ngày càng gần tựa như lưỡi hái của tử thần đang chậm rãi chém xuống thân thể hắn.
Đầu óc Diệp Hoan trống rỗng.
Đầu óc Diệp Hoan trống rỗng.
Phút giây sinh tử, một bóng người to béo xông đến, động tác nhanh như chớp giật, chộp lấy cánh tay Diệp Hoan, vận sức quăng hắn vào trong ngõ
ẦM!
Xe tải gào thét lao đi, loạng choạng như say, trong chớp mắt liền không thấy tăm hơi.
Trong chớp mắt, lưỡi hãi tử thần đã sượt qua da Diệp Hoan
Diệp Hoan nằm ở bên trong ngõ với tư thế quái dị, tận đến giờ phút này hắn mới bắt đầu có phản ứng.
"ĐCM! Có người muốn hại tôi!!!" Diệp Hoan vừa giận vừa sợ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh trong người ào ào thấm ướt bên ngoài.
Một giọng già nua giễu cợt vang lên: "Đúng vậy, cậu đã nhận ra rồi cơ à, xem ra không ngốc."
Diệp Hoan vừa quay đầu nhìn đã thấy chủ nhà trọ của hắn, người đã âm thầm chiếu cố bảo vệ hắn nhiều năm. Lão Vương đứng ở ngoài ngõ, thở phào quan sát hắn
"Lão Vương... khụ.. chú Vương, vừa rồi là chú đã cứu tôi sao?"
Mặt mũi lão Vương tái nhợt, lúc này mới khôi phục lại chút máu, hừ hừ, nói: "Không phải ta thì còn ai? Tiểu tử thúi, vừa rồi suýt chút nữa là cậu mất mạng đấy biết không? Mẹ cậu không phái người theo bảo vệ cậu sao?"
"Đêm nay tôi muốn đi một mình, bọn họ vướng tay vướng chân nên tôi đã bảo họ về trước."
Vương lão đầu tức giận đến mức lắc đầu liên tục: "Đúng là đồ không hiểu chuyện! Đồ không hiểu chuyện! Kẻ địch ở bốn phía mà cậu lại bất cẩn như vậy, đúng là làm ba mẹ cậu tức chết? Cậu có biết không hiện tại có rất nhiều người sợ cậu xảy ra chuyện, cũng có rất nhiều người hận không thể băm cậu thành nhiều mảnh đó?”
Diệp Hoan giật mình nói: "Có người hận tôi như vậy ư?"
"Hừ! Người ta mong cậu chết không phải vì hận cậu mà là hận thân phận hiện giờ của cậu, có hiểu hay không?"
Dừng một chút, Vương lão đầu nói tiếp: "Gần đây cậu đã đắc tội với người nào? Chuyện vừa rồi, cậu có hoài nghi người nào không?"
Diệp Hoan gật đầu, vệc đêm nay nếu như không phải người của Thẩm gia làm, thì kẻ chủ mưu phía sau chỉ có một... Dương Tố.
Tiền tài cùng lợi ích đã mê hoặc hắn, làm hắn thật sự điên cuồng rồi.
Mắt Diệp Hoan toát ra lửa giận, lấy điện thoại di động gọi vào số của Dương Tố.
Giọng nói Dương Tố vang lên, mang theo mấy phần kinh hoảng: "Alo?"
Diệp Hoan lạnh lùng nói: "Dương thiếu gia, tao gọi điện thoại cho mày là muốn nói cho mày biết tao vẫn còn sống"
"..."
Dương Tố không lên tiếng, hô hấp bỗng dồn dập lên.
"Còn nữa, mảnh đất đó tao nhất định phải lấy lại!" Ngữ khí Diệp Hoan càng nói càng trở nên kịch liệt. Diệp Hoan dữ tợn nghiến răng nói: "Họ Dương kia, tốt nhất là mày nên giết chết tao đi, nếu mày không giết được tao thì tao sẽ giết chết mày đấy!"
Cúp điện thoại, Diệp Hoan thở dài một hơi, nhìn về phía Vương lão đầu với ánh mắt tràn đầy cảm kích.
"Chú Vương, cảm ơn chú! Đêm nay cảm ơn chú lại cứu tôi một mạng..." Diệp Hoan thành khẩn vạn phần lôi kéo tay Vương lão đầu nói.
Vương lão đầu phẩy tay nói: "Được rồi, cũng là thằng nhóc cậu mạng lớn. Hơn nửa đêm, ta vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài dạo một vòng rồi trở lại ngủ, vừa vặn thấy cậu gặp nguy hiểm, bằng không thì đêm nay mạng cậu liền giao luôn tại đây rồi”
Diệp Hoan càng cảm kích thật sâu nói: "Chú Vương, sau này tôi sẽ báo đáp chú thật tốt. Nói thật là trước đây tôi đặc biệt hận chú nhưng chú đừng trách tôi. Khi đó tôi không hiểu chuyện, người lại nghèo, mỗi tháng lúc chú tới thu tiền thuê trọ, tôi thật hy vọng chú không cẩn thận té từ trên cầu thang xuống phải nhập viện mấy năm..."
Vương lão đầu: "..."
Vương lão đầu đang do dự có nên khen hắn đã hiểu chuyện hay là nên cho hắn một cái tát.
"Chú Vương à, tôi sai rồi..." Diệp Hoan tự mình sám hối:
"Tôi không có việc làm, không có nguồn thu nhập , nhưng chú lại mặc kệ gió mưa, tháng nào cũng đều đặn đến thu tiền nhà, khi đó tôi thật sự rất hận chú. Chú còn nhớ trận mưa đá to năm đó không, vẫn nhớ chứ? Hạt mưa to bằng ngón cái, đập vào trên đầu chắc chắn sẽ ngất luôn ấy! Trong gió bão như thế mà chú vẫn gõ cửa thu tiền của tôi, chú có thiếu tiền đâu, sao tính ham tiền vẫn cứ theo mãi như thế!”
Vương lão đầu tức run rẩy cả người: "Đó là bởi vì nhà ta ở ngay bên dưới nhà cậu, đi vài bậc cầu thang là đến, làm gì phải bước ra ngoài trời!”
"Ở lâu mới rõ lòng người....! Chú Vương, tôi trước đây nhìn sai chú rồi, còn làm rất nhiều chuyện có lỗi với chú, chú chớ để ở trong lòng, khi đó tôi trẻ tuổi, không hiểu chuyện..." Diệp Hoan chân thành bày tỏ với lão Vương
Lão Vương trầm mặc một hồi, mặc dù biết thể nào ông cũng sẽ bị tăng xông nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Cậu đã làm chuyện gì có lỗi với ta?"
Diệp Hoan nhìn ông một cái, ánh nhìn rất chột dạ, cười khan nói: "Tốt nhất là chú đừng hỏi nữa, chú lớn tuổi rồi, tâm tình bình thản mới có thể sống lâu được..."
"Không được, hôm nay thằng nhóc thối nhà cậu cần phải nói cho rõ ràng ra!" Vương lão đầu mạnh giọng nói.
"Tôi nói rồi chú không được tức giận nhé..."
"Bảo đảm không tức giận."
Diệp Hoan thấy không lay chuyển được ông, đành thận trọng nói từng từ một: "Chú biết đầu chú làm sao mà trọc không?"
"Không biết."
Lão Vương cắn răng, có một loại linh cảm không lành.
"Trước đây chú có một thói quen xấu là đem xà phòng thơm nước gội đầu gì gì đó đặt bên ngoài cầu thang, bởi vì mấy món đó rẻ tiền, kẻ trộm cũng không thèm nhặt..."
"Rồi sao?"
"Sau đó... Có một lần chú đi thu tiền nhà khiến lòng tôi đau đến run rẩy, thế là tôi lấy một chút thuốc rụng tóc đổ vào dầu gội..." Diệp Hoan thận trọng khoa tay một cái, giơ một bàn tay và một ngón trỏ: "tỉ lệ 5-1, tuyệt đối không dám đổ nhiều hơn."
Sắc mặt lão Vương đen lại, vô thức sờ soạng da đầu, ảm đạm thở dài nói: "Chẳng trách tóc của ta càng gội càng ít đi... Còn gì nữa không?"
"Còn có...năm ngoái, không phải chú có nuôi một con chó trong vườn sao? Có một lần tôi nộp tiền thuê nhà xong chẳng còn tiền ăn cơm liền lặng lẽ đập chết con chó tên Ngạo Ngạo kia rồi bảo Hầu Tử, Trương Tam nấu một nồi lẩu. Thằng nhócTrương Tam kia rất thiếu đạo đức, lại đặt tên nồi lẩu là Nồi lẩu Ngạo Ngạo. Tôi nói không thích hợp, vạn nhất ngày nào đó chú lại nuôi một con chó tên là Nước Tiểu thì làm sao đặt tên cho nồi lẩu được? Hầu Tử nói đến lúc đó còn quản nó tên là cái gì ngạo chứ…”
Sắc mặt Vương lão đầu từ đen thay đổi sang đỏ, bắt đầu thở dồn dập: "Còn gì nữa không?"
"Còn mấy việc nhỏ nữa là trộm của chú hai con cá ướp muối thịt khô, dạy con quạ Bát Ca nói mấy câu chửi tục, lén đem dưa chuột đắp mặt của Hàn quả phụ ở lầu bốn cắt thành mảnh xào cho chú nhắm rượu, còn làm bậy trong vò rượu thuốc..."
Thấy sắc mặt lão Vương bắt đầu nổi gân xanh, Diệp Hoan vội vàng bổ sung: "Nước tiểu đồng tử*! là nước tiểu đồng tử chính hiệu, chính thằng Hầu Tử tiểu ra, uống đại bổ." (* ý của Diệp Hoan là xử nam =.=!)
Vương lão đầu: "..."
Diệp Hoan tựa như chiếc máy hát được nhấn nút, cứ thao thao bất tuyệt nói: "Tôi cảm thấy có lỗi với chú lắm. Có một lần tâm tình tôi thực sự buồn bực liền kêu Trương Tam cạy cửa nhà chú, sau đó dùng bàn chải đánh răng giúp chú cọ bồn cầu, xong lại thả lại bỏ vào chỗ cũ."
Sắc mặt Vương lão đầu đã biến trở thành màu xanh đậm, thân thể mập mạp không ngừng run run.
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa..."
Diệp Hoan im miệng, nhìn Vương lão đầu với ánh mắt hổ thẹn vừa mang theo một điểm đồng tình: "Chân tướng lúc nào cũng luôn tàn khốc đến máu chảy đầm đìa... Tóm lại, chú Vương, tôi sai rồi, sau này tôi không bao giờ hại chú nữa..."
Diệp Hoan chuyển đề tài, lập tức nói sang chuyện khác: "Bất quá nói thật, những năm gần đây, lão gia ngài chẳng bao giờ thấy bệnh tật hay đau nhức gì, vẫn bình yên vô sự sống đến bây giờ, khiến chúng tôi bội phục sát đất thân thể cường hãn đầy tố chất của chú đấy. Chú còn mạnh mẽ hơn cả vua bọ cạp, thậm chí chúng tôi còn quyết định lập một cái tiểu đội bàn bạc xem đến cùng là làm thế nào mới có thể đùa chết chú”
Vương lão đầu thở thật dài, vẻ mặt đầy hối hận: "Vừa rồi đáng lẽ nên để xe đụng chết thằng nhóc khốn kiếp này, tôi lại cứu cậu làm gì chứ, khốn nạn thật....!"
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Diệp Hoan về đến nhà nhưng Nam Kiều Mộc còn chưa ngủ, cô khoác một cái áo mỏng, ngồi ở trong phòng khách chờ hắn.
Diệp Hoan đau lòng ôm lấy cô, ôn nhu nói: "Đi ngủ đi, anh về nhà rồi."
Nam Kiều Mộc gật gật đầu, đầu nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực hắn, nghe nhịp tim hắn đập ổn định mạnh mẽ, Kiều Mộc thích ý khép mắt lại.
"Diệp Hoan, lúc vào cửa sắc mặt anh không tốt, làm sao vậy?"
Diệp Hoan do dự một chút, vẫn quyết định không nói chuyện Dương Tố phái người ám hại hắn cho cô biết.
Thế giới của Nam Kiều Mộc rất tươi sáng, thế giới của cô chỉ có thể có hoa tươi cùng ánh mặt trời, không nên để cô nhìn thấy một thế giới có quá nhiều máu tanh cùng dơ bẩn như vậy.
"Không có gì, chắc do buổi tối cùng Lưu Tử Thành uống nhiều rượu quá thôi."
Thân thể mềm mại của Nam Kiều Mộc uốn một cái, nhỏm dậy muốn xoay người đi vào bếp: "Em đi làm chén canh giải rượu cho anh, uống xong rồi ngủ, không ngày mai lại đau đầu.
"Kiều Mộc..." Diệp Hoan kéo cô lại, ôm lấy, hai tay vòng qua eo thon nhỏ, nhẹ đặt cằm lên đôi vai mỏng của cô. Hắn hít ngửi mùi hương thơm ngát quen thuộc trên người Kiều Mộc, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Kiều Mộc, đừng nhúc nhích, cứ ngồi như vậy cho anh ôm một lúc..." Diệp Hoan nỉ non nói.
Kiều Mộc ngẩn người, sau đó cười nhẹ. Bàn tay nhỏ nhắn vòng eo Diệp Hoan, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, động tác vô cùng dịu dàng khiến Diệp Hoan cảm giác như một đứa bé đang nằm trong lòng mẹ, bình yên, dịu dàng.
Đời người chỉ cần như vậy đã rất đầy đủ rồi, tại sao có người còn vì cướp đoạt mấy thứ quyền lực cùng lợi ích mà không chừa thủ đoạn, thậm chí không tiếc giết chết cả nhà người khác, bọn họ đến cùng là vì cái gì?
Vấn đề này khiến Diệp Hoan rất khó hiểu.
Hắn ngày càng lạ lẫm với thế giới phồn hoa này, lại luôn vô thức dùng lập trường của mình mà đánh giá thiện ác trong đời
Trong lòng rối loạn, Diệp Hoan nhắm mắt lại. Hắn dường như lại thấy chiếc xe tải nhỏ với ánh đèn pha chói mắt ầm ầm lao về phía hắn
Khuôn mặt thâm trầm độc ác của Dương Tố chợt lóe lên trong đầu Diệp Hoan.
Vẻ mặt Diệp Hoan đầy sợ hãi, áo ướt đẫm mồ hôi lạnh
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Diệp Hoan ngủ một giấc đến trưa hôm sau mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Kiều Mộc đã đi lo liệu ngân sách cho Quỹ Hoan Nhạc nhưng cô đã để sẵn cho hắn sữa đậu nành cùng bánh quẩy đang còn nóng hổi đặt ở trên bàn phòng khách.
Diệp Hoan mới vừa ăn vài miếng, Chu Mị liền tới.
Mỗi ngày thứ tư, mẹ Chu Dung đều định ra kế hoạch học tập cho hắn.
Ngày hôm nay vẫn học binh pháp, Diệp Hoan đối với những ngành học khác không hề hứng thú, riêng đối với binh pháp cổ đại là cực kỳ ưa thích. Hắn thường thường không biết xấu hổ mà khoe khoang mình là Chiến Thần cổ đại chuyển thế, nhưng hắn không bao giờ nhận mình là binh pháp gia Tôn Tử, danh tự quá khó nghe, lấy mắng người còn thấy ngại.
Diệp Hoan vừa căn bánh quẩy vừa ngậm một điếu thuốc lá, lười biếng nói: "Ngày hôm nay cháu trai kia lại nói lời gì hại người?"
Chu Mị bất đắc dĩ thở dài: "Tôn tử là một nhà binh pháp, một nhà quân sự vĩ đại nhất Trung Quốc, sống cách đây mấy nghìn năm. 'Tôn" là họ người ta, vì người cổ đại muốn tỏ lòng tôn kính đối với Thánh Hiền nên ở trong họ thêm một chữ "Tử", chẳng hạn như Khổng Tử, Mạnh tử. Những lúc thế này, anh phải nói đúng là 'Tôn tử" chứ không phải 'Cháu trai kia", nghe thật kỳ cục..."
"Thêm chữ 'Tử' là vì biểu đạt tôn kính? Không phải chứ?"
"Có cái gì không đúng?"
“Quỷ Tử Nhật Bản và Bổng Tử Cao Ly cũng là cách gọi tôn kính sao? Cái đám chó Nhật đấy có mỹ danh hay quá…”
Chu Mị: “…....."
(– Người Trung Quốc gọi người Hàn là Cao Ly bổng tử (高麗棒子 ; Bổng tử vốn có nguồn gốc tiếng Hàn là Bangja [방자], chỉ đám người nô bộc, phục dịch, hoặc con của kỹ nữ với nhà quan)…
– Người Trung Quốc gọi người Nhật là Quỷ Nhật (日本鬼子 / Nhật Bản quỷ tử)
Cô rất muốn dùng binh pháp mạnh mẽ gõ đầu của hắn, nhìn xem đến cùng bên trong mớ lộn xộn có nảy ra được ý tưởng gì
"Tập trung nghe giảng! Thái độ nghiêm chỉnh một chút! Hiện tại tôi là giáo viên, anh là học trò, có học sinh nào lên lớp vừa cắn bánh quẩy vừa uống sữa đậu nành như anh không?" Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Mị hiện lên sự cứng rắn.
Diệp Hoan hai mắt sáng ngời, tình cảnh này thật quen thuộc. Trong phim, trong mấy phim con heo của Nhật Bản, các nữ giáo viên đều tỏ ra lạnh lùng nói mấy câu như vậy sau đó vừa giảng bài cho học sinh nam vừa bắt đầu cởi quần áo...
Bất quá lời này hắn tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng, hắn sợ Chu Mị giận dữ và xấu hổ quá sẽ nhảy từ lầu hai xuống mất
"Hôm nay tôi muốn dạy anh một trong ba mươi kế sách tên là 'Rút củi dưới đáy nồi". Cái gọi là rút củi dưới đáy nồi nghĩa đen là chỉ nếu không muốn cho nước trong nồi sôi mạnh thì ta chỉ cần rút bớt củi dưới đáy nồi đi, đã không còn nhiệt lượng, nước trong nồi tự nhiên dừng sôi. Khi dùng cho binh pháp chính là nói ở trong tình thế nguy cấp bất lợi, sử dụng mưu lược xác định chỗ dựa lớn nhất của kẻ địch sau đó tìm cách tiêu diệt nó làm cho kẻ địch mất đi phương hướng, không còn gì để dựa vào. Khi địch mất đi ưu thế thì ta sẽ dễ dàng xoay chuyển cục diện."
Diệp Hoan nghe Chu Mị thao thao bất tuyệt giải thích, trong đầu lại không ngừng suy tư so sánh.
Chỗ dựa của kẻ địch, chỗ dựa của Dương Tố là ở đâu? Hắn dựa vào đâu mà chiếm ưu thế?
Không biết qua bao lâu, khóe miệng Diệp Hoan khóe miệng bỗng nhiên cong lên, độ cong càng lúc càng lớn.
Rút củi dưới đáy nồi... Thú vị!