Chuyện đầu tiên mà Cảnh Chí Quân làm sau khi phá vòng vây là lập tức kết nối điện thoại vệ tinh, bắt liên lạc với hai tiểu đội còn lại, cũng nói với họ về toàn bộ quá trình thất bại của hành động lần này.
Việc hành quân của hai tiểu đội còn lại cũng không được thuận lợi, có lẽ là do không được may mắn, họ gặp phải nhiều nguy hiểm hơn bọn Diệp Hoan, chẳng những bị rắn độc thú dữ tấn công, mà vài ngày trước trong lúc đội Hà Bình cắm trại thì còn gặp phải khí độc, một đội viên trúng độc mất mạng, những người khác cũng bị ảnh hưởng nên hành trình bị chậm lại, Cảnh Chí Quân hỏi thì biết được hai đội khác còn cách họ khoảng hai ngày đi đường.
Tình hình hiện giờ rất nghiêm trọng, hai tiểu đội khác không thể tới như kế hoạch định sẵn, nghĩa là đội của Cảnh Chí Quân phải đơn độc chống lại mấy trăm tên tội phạm ma túy được trang bị vũ khí cực kì tàn bạo.
Cảnh Chí Quân có lẽ nên cảm thấy may mắn vì lần hành động này họ có đưa Diệp Hoan theo, nếu như không phải là chút trực giác của Diệp Hoan trước khi chiến đấu thì bây giờ toàn bộ tiểu đội đặc chiến chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Đây là một cái bẫy đã được sắp xếp tỉ mỉ, mục tiêu của nó đương nhiên là cả tiểu đội đặc chiến, dựa theo tiếng súng vang lên từ bốn phương tám hướng hiện tại để phán đoán thì lần này bọn buôn bán ma túy ít nhất đã dùng ba bốn trăm tên phần tử vũ trang, tiến hành bao vây hoàn toàn tiểu đội, mục đích là tiêu diệt toàn bộ tiểu đội trong rừng, nhẫn tâm ác độc.
May mà trong chiến đội tuy có mấy người đã bị súng bắn bị thương, nhưng vết thương không nặng, cũng không có người hy sinh, đã trúng mai phục mà vẫn có thể toàn thân trở ra, không thể không nói đây là kỳ tích.
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về người tạo ra kỳ tích, khác với ánh mắt thất vọng mà mọi người đã từng dùng để nhìn hắn, bây giờ trong mắt họ là sự biết ơn, cố gắng kéo mọi người từ bên trong vực sâu chết chóc ra, phần ân tình này không thể nói là không nặng.
Là chiến hữu cùng ăn cơm trong một nồi, họ đương nhiên sẽ không treo mấy câu cảm ơn sáo rỗng ngoài miệng, những chiến sĩ thoát khỏi khốn cảnh cứ coi như không có việc gì mà giúp nhau băng bó vết thương, người không bị thương thì cười toe toét ôm lấy cổ Diệp Hoan, người thì đập, người thì vỗ, làm cho khuôn mặt Diệp Hoan thêm vài vết xanh đen, như kẻ mới chui từ trong hầm cầu ra.
Diệp Hoan để họ tùy ý làm mọi việc, gương mặt bình tĩnh, tuy nhiên lại nghiêng đầu qua nói với Sài Lang: "Anh coi thử cái đi, nói trước rồi là đừng có cứu mấy thằng cháu trai này, nhìn thử thái độ của tụi này đối với ân nhân cứu mạng đi..."
Một đội viên đứng lên hung hăng đánh Diệp Hoan một cái, cười mắng :"Đồ chó hoang nhà cậu mà tới đây chậm mấy phút đồng hồ, làm cánh tay ông đây bị cắn một cái, ông đây chưa tính sổ với cậu, cậu lại còn không biết xấu hổ nói cái gì mà ân nhân cứu mạng hả?"
Lúc này mọi người đã cách nơi họ bị trúng mai phục khoảng mấy cây số nên mọi người ẩn mình trong một bụi cỏ tương đối an toàn để nghỉ ngơi, Cảnh Chí Quân thống kê về thương thế đội viên và số lượng đạn dược bị tiêu hao một chút, sau đó triệu tập mọi người, nghiêm nghị nói: "Các anh em, trận chiến vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm chắc mọi người cũng đã biết, ở đây tôi làm kiểm điểm với mọi người, là tôi đã sai khi phán đoán độ chân thật của tin tức, tôi không ngờ tới tin tức đó là chiếc áo khoác mà chúng phủ lên chúng ta, chút nữa thì đã khiến cho mọi người toàn quân bị diệt, một tướng vô dụng hại chết ba quân, tôi thành thật nói lời xin lỗi với mọi người, sau khi trở về tôi sẽ viết văn bản kiểm điểm về việc này, báo cáo cho thủ trưởng quân khu và đảng ủy đề nhận xử phạt."
Mọi người ngây ra, sau đó thì cười tươi xua tay.
"Chính ủy, tin tức không chính xác cũng không liên quan tới anh, nó là do cấp trên đưa cho anh, dù truy cứu trách nhiệm cũng không phải tới lượt anh chịu trách nhiệm."
"Đúng đấy, chính ủy anh khi không sao phải đem bồn cầu đội trên đầu mình làm chi? Trách nhiệm của ai thì để người đó gánh, chuyện này trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà."
". . ."
Mọi người mồm năm miệng mười giải vây cho Cảnh Chí Quân, sự thật là vậy, trách nhiệm đáng lẽ không phải để cho chính ủy chịu, khu Tam Giác Vàng vốn rất phức tạp, từ những năm năm mươi của thế kỷ trước thì thành viên của Tam Giác Vàng trở nên phức tạp, người Trung Quốc, Myanmar, Thái Lan, tất cả đều tạo địa bàn, rồi xưng là Tướng quân, buôn bán thuốc phiện, tàng trữ súng ống đạn dược, nơi đây đã trở thành thiên đường của tội phạm, trong tình hình phức tạp như thế, việc phán đoán sai lầm về tin tức nào đó thật ra cũng là chuyện bình thường.
Ai ngờ Cảnh Chí Quân lại là người nghiêm túc rõ ràng nên bướng bỉnh lắc đầu nghiêm nghị nói: "Người chỉ huy là tôi, khi Diệp Hoan đưa ra nghi vấn tôi lại chẳng coi trọng ý kiến của cậu ấy, ngược lại dùng danh nghĩa cấp trên để trách cứ, chèn ép, sau đó thiếu chút nữa là đã đưa mọi người xuống suối vàng, trách nhiệm này vốn là của tôi, không thể trốn tránh được, chuyện nhận trách nhiệm này cứ quyết định thế này đi!"
Cảnh Chí Quân nghiêng đầu nhìn Diệp Hoan, trong mắt là áy náy và cảm kích.
"Ở đây tôi cũng muốn nói lời cảm ơn với Diệp Hoan trước mặt mọi người, là cậu ấy đưa ra lời nghi vấn đối với tình báo giả, hơn nữa không sợ bị cấp trên trách mắng mà dũng cảm đuổi theo chân lý, tự mình kiên trì, trong lúc chiến hữu ở trong hiểm cảnh, cũng là nhờ cậu ấy, Hồng Lang và Xạ Lang ba người liều chết giải vây, giúp mọi người thoát ra khỏi vòng vây, giúp cho chúng ta tránh khỏi kết cục toàn quân bị diệt, ở đây tôi thay mặt toàn bộ đội viên của chiến đội cúi chào Diệp Hoan!"
Cảnh Chí Quân vừa dứt lời liền đứng nghiêm chào Diệp Hoan theo nghi thức tiêu chuẩn của quân đội.
Tất cả những đội viên được cứu ra sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị, lần lượt đứng lên, đồng thời chào Diệp Hoan theo nghi thức quân đội.
Khóe mắt Diệp Hoan ướt át, trong lòng cảm thấy thương xót ngàn vạn.
Diệp Hoan lớn lên trong viện phúc lợi, đã từng bị người khác xem thường, cũng từng bị họ ức hiếp, cũng đã bị đánh mắng rồi, giữa những bấp bênh cuộc sống của Diệp Hoan, chỉ có chuyện được người khác kính trọng như thế này là không có.
Cái cúi chào này của mọi người, khiến cho hắn lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cảm giác được người kính trọng, thì ra cảm giác này khiến người khác ấm lòng như thế, nhìn thấy ánh mắt trong suốt đó, hình như trong lòng cũng có thứ gì đã được thăng hoa.
Diệp Hoan đầy mặt chìm túc, đứng thẳng người, đáp lại mọi người bằng một cái chào, tất cả nhìn nhau cười, sự ăn ý trong tâm hồn như đã được khắc vào xương.
"Khách khí, khách khí. . ." Diệp Hoan buông tay xuống lại trở về dáng vẻ không đứng đắn, cười hì hì nói: "Miễn lễ, đừng chào nữa..., tôi nghĩ rằng mọi người nợ tôi nhiều nhân tình quá rồi, muốn mọi người khi trở về thì phải mời tôi uống rượu, bây giờ thì mọi người cúi chào tôi một cái, ân tình gì cũng không còn, sa này ông đây mà muốn uống rượu ấy, thì phải tự lấy tiền túi ra, mấy người nói coi tôi bán mạng cứu mấy người có phải uổng quá không. . ."
Mọi người ngẩn người ra, sau đó đều sôi nổi nở nụ cười: "Miệng thằng chó này đúng là khó mọc ngà voi mà."
Vẻ mặt nghiêm túc của Cảnh Chí Quân lúc này cũng xuất hiện nụ cười hiếm hoi, anh vỗ vai Diệp Hoan nói: "Tôi có hai bình Mao Đài cũng đã được mười lăm năm rồi, sau khi về đều đưa cho cậu."
Diệp Hoan mừng tới nỗi mi mắt khó mà phân biệt, không ngừng nói lời cảm ơn Cảnh Chí Quân, sau một lúc cười đùa, Diệp Hoan nhìn màu trời, nói: "Chính ủy, công việc thật bại, trực thăng cũng nên đón chúng ta về rồi chứ?"
Vẻ tươi cười của Cảnh Chí Quân dần dần mất đi, liếc mắt nhìn Diệp Hoan chậm rãi nói: "Ai nói là chúng ta sẽ về?"
Diệp Hoan ngây người, mong mỏi hỏi: "Không quay về? Còn ở đây làm gì chứ?"
Cảnh Chí Quân thản nhiên nói: "Trước khi xuất phát đại đội trưởng và tôi đã lập giấy cam kết hoàn thành mệnh lệnh với Tư lệnh Thẩm, nhiệm vụ không thành, mang đầu trở về. Bây giờ nhiệm vụ chẳng những chưa thành công mà còn bị thất bại nặng nề trong rừng, thiếu chút nữa là bị người ta làm thành sủi cảo, cậu nói coi chúng ta có mặt mũi nào mà trở về?"
Diệp Hoan suy sụp, thiếu chút nữa khóc lên: "Tôi không biết các anh nghĩ thế nào nhưng tôi cảm thấy,... cảm thấy mạng sống quan trọng, không thể không có, nhưng mặt mũi là thứ rất hư vô mờ ảo, có thể cần nhưng cũng có thể không mà. . ."
Cảnh Chí Quân chán nản: "Vừa nãy còn mới khen ngợi cậu, bây giờ cậu lại chứng nào tật nấy, nhìn dáng vẻ chết nhát này của cậu đi, có chỗ nào giống với chiến sĩ cách mạng? Kẻ địch nếu như bắt được anh chắc chẳng cần tra tấn cậu thì chuyện gì cậu cũng khai ra hết quá. . ."
"Nói bậy, tôi không cho phép anh vũ nhục nhân cách của tôi!" Diệp Hoan tức giận đến nỗi đỏ từ mặt tới tận mang tai: "... Ít nhất cũng phải dùng mỹ nhân kế với tôi chứ?"
. . .
. . .
"Sứ mạng thần thánh của quân nhân là hoàn thành nhiệm vụ mà quốc gia giao cho chúng ta, không xử lý được bọn tội phạm buôn ma túy này, chúng ta chết cũng không quay về!" Cảnh Chí Quân chém đinh chặt sắt nói.
Mọi người dường như đều xúc động, sôi nổi nói lớn hai chữ "Đồng ý", trong chốc lát mọi người đều phấn khởi, chiến ý dâng trào.
Diệp Hoan rụt cổ nhìn xung quanh, dùng vẻ mặt buồn bực lẩm bẩm: "Cái này là quân nhân cái mẹ gì, rõ ràng là một đám liều mạng, chỉ còn có mình tôi là người bình thường. . ."
"Báo cáo chính ủy! . . . Tôi có thể xin phép nghỉ bệnh được không?" Diệp Hoan liều mạng một lần thôi là hắn đã sợ hú vía rồi, vậy nên hắn đành mặt dày làm đào bình.
Ai ngờ Cảnh Chí Quân vậy mà rất hào phóng, không chút do dự gật đầu: "Có thể chứ, cậu cứ một mình quay về đi, chẳng qua với tư cách là chính ủy tôi tốt bụng nói cho cậu biết, khu rừng nhiệt đới này rất lớn, hơn nữa bốn phía tràn đầy hiểm họa, một mình cậu nếu như có thể còn sống để ra khỏi đây, tôi sau này sẽ theo họ cậu!"
Diệp Hoan khóc không ra nước mắt, bây giờ hắn có cảm giác như hắn đang bị bắt làm con tin, hơn nữa bọn bắt cóc không muốn tiền, chỉ muốn giết con tin mà thôi. . .
. . .
"Chính ủy, nói thì nói vậy, nhưng anh định xử lý bọn chúng thế nào đây? Cái xác hơn 100 cân (~60kg) này của tôi hôm nay nhất định sẽ ngã xuống ở đây rồi." Diệp Hoan hữu khí vô lực thở dài.
Mười một người dùng cây tiểu liên để đối phó với mấy trăm phần tử tội phạm đã được vũ trang tốt... Diệp Hoan thật sự rất hoài nghi không biết có phải trước khi xuất phát Cảnh Chí Quân đã bị thất tình hay không, nên mới có loại tâm trạng một lòng đi chết này, còn thuận tiện kéo mọi người theo chết chung. . .
Cảnh Chí Quân lấy ra một tấm bản đồ quân sự từ trong balo tùy thân ra, sau khi quan sát cẩn thận nửa ngày, chỉ vào địa đồ thấp giọng nói: "Mọi người xem đi, chung ta hiện đang ở phía Tây Bắc của rừng nhiệt đới, trước khi xuất phát tôi đã từng nghiên cứu địa đồ rồi. Nơi này, là một thôn xóm nhỏ ở trong khu rừng phía Tây Nam, bộ tham mưu của quân khu đã phân tích ảnh chụp vệ tinh, chúng ta hoàn toàn có lý do để tin tưởng rằng bên trong thôn này chính là thủ lĩnh của bọn tội phạm, người dân bản xứ gọi họ là Mãnh Cổ Tướng quân, là nơi đóng quân của một trùm ma túy lớn là Hồng Ba. Mà tên Hồng Ba này, chính là thủ lĩnh mà chúng ta phải tiêu diệt trong nhiệm vụ lần này, chính hắn cũng là người đã thiết kế mai phục khiến chúng ta thất bại."
"Mãnh Cổ. . . Hồng Ba. . . Chính ủy, thằng chó này rốt cục là họ Mãnh hay họ Hồng?"
"Mãnh Cổ là một cái tên của Myanmar, Hồng Ba cũng là tên của hắn, hơn nữa là tên đã được phiên âm, tên của người nước ngoài không giống với tên người châu Á chúng ta. . . Tóm lại tên này tên Hồng Ba, nhưng không mang họ Hồng."
"Hồng Ba là trùm ma túy mới nổi lên gần đây ở Myanmar, tên hắn có lẽ mọi người còn chưa quen, nhưng nếu nhắc tới Độc Vương Myanmar Vương Khôn Sa tin chắc rằng mọi người ít nhiều gì cũng có ấn tượng, tên Hồng Ba này từng là thủ hạ đắc lực nhất của Vương Khôn Sa, người này tính cách ác độc, hơn nữa vì người cha cũng buôn ma túy của hắn ta cảnh sát biên phòng của chúng ta giết chết nên hắn ta rất hận người châu Á, nhiều sự kiện đánh lén cảnh sát biên phòng của chúng ta đều do hắn bày mưu đặt kế, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho quân khu muốn tiêu diệt hắn."
Cảnh Chí Quân chỉ vào địa đồ nói: "Tin tức được cung cấp cho lần hành động này đã được xác minh là giả, cho nên kế hoạch ban đầu của chúng ta phải hủy bỏ, theo ý kiến của tôi, bây giờ chúng ta nên từ đây đi một vòng lớn, cắt đuôi những tên đang truy đuổi theo chúng ta phía sau, sau đó. . ."
Ngón tay thô ráp như thanh kiếm sắt bén ra khỏi vỏ, chọc mạnh vào trên tấm địa đồ, Cảnh Chí Quân lộ ra khí thế hung ác, dữ dằn nói: "... Chúng ta trực tiếp tiêu diệt cái ổ chó của tên Hồng Ba kia!"
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người ngơ ngác nhìn gương mặt hung ác của Cảnh Chí Quân, trong chốc lát không biết nên phản ứng thế nào.
Cảnh Chí Quân rất nhanh che giấu nó, sau đó mỉm cười một cái, vẻ mặt vui mừng: "Mọi người cảm thấy thế nào? Cứ nói ra biện pháp của mình, trăm hoa đua nở mới là xuân..."
Bốn phía vẫn là cứ yên tĩnh như cũ...
Gương mặt Diệp Hoan run rẩy vài cái, nước mắt nhanh chóng trào ra khỏi khóe mắt, hắn ngửa đầu nhìn trời vừa khóc nức nở vừa nói: "Cha ruột ơi, chú Năm ơi, ông trời ơi, gương mặt hung hăng run rẩy vài cái, hốc mắt rất nhanh vọt lên nước mắt mà, ngửa đầu nhìn lên trời mang theo khóc nức nở lẩm bẩm nói: "Cha ruột a..., Ngũ thúc a..., ông trời a. . . Ông đây có bát tự xui xẻo, người dẫn binh của ông chính là tên thần kinh. . ."
Trên đầu Cảnh Chí Quân bay lên vài cột khói đen: ". . ."
. . .
Cứ nấp trong bụi cỏ chờ hai tiểu đội khác đến đây tập hợp là chuyện không thực tế, dù sao thì những tên tội phạm ma túy kia vẫn đang truy tìm mọi người ở gần đó, mọi người lúc nào cũng có khả năng bị trở thành bia ngắm.
Vì vậy Cảnh Chí Quân suy nghĩ mãi, cuối cùng cắn răng quyết định, đi vòng trong rừng nhiệt đới, dọn sạch ổ Hồng Ba!
. . . .
Người là động vật mang tính quần thể. Cái gọi là "Tính quần thể" này, nghĩa là khi rất nhiều người đột nhiên bị điên, rồi quyết định làm một việc gì đó rất ngu ngốc, thì người tỉnh táo duy nhất còn lại trong nhóm người đó cũng không thể chỉ tự lo cho bản thân, không quan tâm người này có nguyện ý hay không thì cũng phải cùng mọi người làm chuyện ngu ngốc kia.
Hành quân được tám ngày trong rừng nhiệt đới, một cái suy nghĩ vẫn cứ quanh quẩn mãi trong đầu Diệp Hoan, đó chính là "Mọi người đều điên mình ta tỉnh", nhưng mà hắn lại không thể không giả điên để làm chuyện ngu ngốc đó với tất cả mọi người. Không phải hắn không muốn làm đào binh, chẳng qua nếu trở thành đào binh thì chỉ có con đường chết, vì khu rừng nhiệt đới này không thể chỉ dựa vào bản thân hắn mà có thể thoát ra.
Tiến cũng chết, lùi cũng chết, Diệp Hoan đành phải tiến tới chết chung với mọi người.
Mười một người dùng mấy cây tiểu liên đột kích hang ổ lâu năm được phòng thủ kiên cố của trùm ma túy lớn. . .
Mấy ngày nay Diệp Hoan cảm thấy mình sắp điên rồi.
Ông trời quả thật nể mặt mũi của họ, sau khi hành quân tám ngày trong rừng nhiệt đới, tiểu đội đặc chiến mười một người vậy mà có thể khỏe mạnh không bị thương xuất hiện ở bên ngoài khu vực thôn xóm của Hồng Ba, mà còn thần không biết quỷ không hay. . .
Bên trong kính viễn vọng, là hình ảnh đề phòng nghiêm ngặt, vô số phần tử vũ trang đi tới đi lui canh gác, bên ngoài thôn xóm là cánh đồng được trồng rất nhiều những bông hoa màu tím, màu sắc đẹp đẽ, kết hợp với hình ảnh đầy hấp dẫn bên trong, cứ như một căn nhà ở đồng quê của người nước ngoài, bức tranh đồng quê yên tĩnh mà đẹp đẽ này đã có thể trở thành hình nền máy tính của những thanh niên yêu cái đẹp.
Nhưng mà tất cả mọi người đều biết rõ, những bông hoa màu tím xinh đẹp đó, là khởi nguồn của mọi điều xấu xa, nguyên liệu tạo nên mọi loại thuốc phiện—— cây thuốc phiện.
Mà những căn nhà nông thôn nhìn như yên tĩnh, không màng thế sự kia, bên trong là những phần tử vũ trang giết người không chớp mắt, lòng dạ rắn rết, hung hãn như sói, những tên này ác độc bao nhiêu thì Diệp Hoan không rõ lắm, hắn chỉ biết chúng ăn mặn không ăn chay, chỉ sợ nếu như rơi vào tay của chúng sẽ bị bọn chúng nấu hết cả da lẫn xương.
Thôn xóm xây dọc theo sườn núi, bên ngoài có đặt mấy tháp quan sát được dựng cao, hai mặt Tây Nam được trang bị bốn cây súng máy tầm xa, những xạ thủ phía sau thì đang ngồi vắt chéo chân, vẻ mặt nhàn nhã hút thuốc, như "Hái cúc dưới rào đông."*
(*:Trích trong bài thơ "Ẩm tửu" của Đào Tiềm)
Điều khiến cho Diệp Hoan càng hoảng sợ hơn đó là. . . trên một mảnh đất trống ở giữa thôn, CMN thế mà lại có hai chiếc xe tăng bọc thép!
Diệp Hoan run rẩy đặt kính viễn vọng xuống, trả lại cho Cảnh Chí Quân, gương mặt tràn đầy bi thương cứ như là cha ruột chết rồi. . .
Trận chiến này. . . đánh thế nào đây? Dùng câu "Bọ ngựa đá xe" để hình dung bọn họ bây giờ, cũng coi như là quá coi trọng họ rồi.
"Chính ủy, tôi hỏi anh một vấn đề cuối cùng. . ." Khóe mắt Diệp Hoan tràn ra nước mắt lấp lánh.
"Hỏi đi."
". . . Trước khi xuất phát có phải anh bị thất tình hay không? Nếu không sao anh lại có cái ý nghĩ tự đi tìm chết như thế này. . ."
"Con của tôi cũng được ba tuổi rồi, hơn nữa tình cảm của tôi và vợ tôi rất tốt." Cảnh Chí Quân ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Diệp Hoan, thản nhiên trả lời.
"Vậy thì do anh bị vợ bé đá đúng không? Hoặc là anh đột nhiên phát hiện con anh giống chú Vương hàng xóm. . . " Diệp Hoan cố chấp tìm lý do cho hành vi tìm chết của Cảnh Chí Quân.
Mấy tên đội viên khác nghe lời Diệp Hoan nói liền nở nụ cười.
"Diệp Hoan, mồm chó của anh cũng quá cay độc rồi, sau này coi chừng bị chị dâu cầm chày cán bột xông vào quân doanh đánh chết cậu. . ."
Cảnh Chí Quân tức giận đến tái mặt, hung dữ chỉ vào mặt Diệp Hoan, bực tức nói: "Cậu đợi đó, khi trở về tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu thật tốt!"
Cảnh Chí Quân quay đầu nhìn mọi người đang đứng xung quanh, thấp giọng nói: "Các đồng chí, trải qua tám ngày hành quân quanh co chúng ta đã thuận lợi tới được bên ngoài thôn xóm của Hồng Ba, nếu như chúng ta có thể tiêu diệt được nơi này, hạ gục được tên Hồng Ba, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành, bây giờ mọi người hãy thử nghĩ xem, có cách nào có thể xử lý nơi này?"
Mọi người nhìn nhau, vò đầu mãi nhưng chẳng có ai lên tiếng trả lời.
Từ xó xỉnh nào đó, thanh âm gợi đòn của Diệp Hoan nhẹ nhàng vang lên.
"Tôi đề nghị đồng chí chính ủy hãy buộc dây đỏ lên đầu, sau đó ôm thuốc nổ chạy tới chỗ của tên Hồng Ba kia, hô lớn mấy câu khẩu hiệu rồi ôm tên Hồng Ba kia chết chung, một tiếng sau chúng tôi sẽ tuyên bố với cả thế giới rằng, Đại đội đặc chủng Lam Kiếm sẽ nhận trách nhiệm cho lần tập kích này. . ."