Lúc này, Diệp Hoan đang sợ mất mật nhìn hai người phụ nữ nói chuyện khe khẽ dưới lầu. Một lúc thì hai người nhìn nhau cười to, lúc sau khuôn mặt lại buồn rười rượi, một chốc nữa thì nước mắt thấm ướt hốc mắt. Diệp Hoan càng nhìn thì càng lo lắng, trái tim của hắn cũng sắp nhảy ra ngoài mất rồi.
"Rốt cuộc thì hai người phụ nữ này đang nói gì, thật là đoán không ra..."Diệp Hoan khổ não tóm lấy một nắm tóc.
Hầu Tử trầm ngâm nói: "Anh Hoan, tình huống không ổn, nhìn các cô ấy xem, lúc thì cười lúc thì khóc, em e rằng là họ đang quở phạt tội của anh đấy. Sự việc của anh và cảnh sát Cao chắc không dối gạt được rồi."
Diệp Hoan cũng không kềm được, trong lòng có mấy phần sợ hãi: "Làm sao bây giờ? Tao không muốn đi tự thú nhận tội bây giờ đâu!"
Trương Tam an ủi: "Phụ nữ khóc khóc cười cười là rất bình thường, chắc là bọn họ chỉ đang bàn luận nói chuyện về mấy bộ phim truyền hình thôi mà, nếu bây giờ anh đi vào tự thú chẳng khác nào chưa đánh đã khai sao? Anh Hoan, anh phải bình tĩnh, đàn ông và phụ nữ khác nhau mà."
Diệp Hoan cùng Hầu Tử lập tức kinh dị nhìn Trương Tam.
Trương Tam bị bọn họ nhìn chằm chằm chột dạ không ngớt, giọng điệu thấp thỏm nói: "Lời của em rất 'high' sao?
Suy nghĩ một phen, Trương Tam dần dần đã nắm chắc, đột nhiên mạnh mẽ phun ra một câu: "Em nói sai sao? Không sai mà!"
Hầu Tử ôm chầm vai cậu ta cười nói: "Hiếm thấy mày nói ra được một câu bình thường, không, không chỉ là bình thường, quả thực là cơ trí a. . ."
Diệp Hoan cười khen: "Thật nhìn không ra mày đấy, ẩn giấu dưới vẻ ngoài thô kệch là một tâm hồn thâm thúy ở bên trong. Có thể nói ra mấy lời triết lý như thế, hóa ra mày là đại trí giả ngu."
Hầu Tử cười nói: "Không trách được mọi người hay nói Nhị Hóa và khoa học gia chỉ cách nhau một đường chỉ mỏng. Quả là rất chí lý!"
Hai người luôn miệng nói vài câu không biết là khen hay chửi. Lúc bắt đầu Trương Tam còn cười ha hả, khí sắc trên mặt rất tốt nhưng sau đó càng nghe càng cảm thấy không thích hợp lắm, rốt cuộc phản ứng trì độn của cậu ta cũng nổi giận.
"Các người cút mau, cút ra ngoài! Lão tử là bệnh nhân, bệnh nhân thì phải có không gian tĩnh dưỡng thật tốt, đừng làm lão tử ngột ngạt."
Diệp Hoan cùng Hầu Tử bị đuổi ra phòng bệnh, sau đó điện thoại của Hầu Tử vang lên, thế là Hầu Tử bỏ Diệp Hoan qua một bên rồi đi tới hành lang nghe điện thoại "anh anh em em" với Liễu Phỉ.
Diệp Hoan rón rén đi đến cửa lớn ở lầu một khu nội trú như ăn trộm. Hắn nhìn băng ghế dài đặt trong hoa viên, ở đấy Kiều Mộc cùng Cao Thắng Nam vẫn còn đang nói chuyện, tâm trí Diệp Hoan càng ngày càng nặng nề.
Cho dù Cao Thắng Nam tố cáo hết chuyện của hắn vào cô ta thì cũng không lâu đến vậy chứ? Hay cô ta đang xây dựng thành cốt truyện Kim Bình Mai luôn rồi? Tên một bộ phim sex nổi tiếng của Trung Quốc
Hóp lưng lại như mèo rồi từng bước từng bước tới gần hoa viên, Diệp Hoan dự định lấy bản lĩnh của bộ đội đặc chủng ra để nghe lén thử hai người phụ nữ này đang nói chuyện gì. Khi cách hai người kia chừng mười mấy mét thì bọn họ bỗng nhiên đứng lên, cười cười đi tới.
Không có chỗ nào để trốn, Diệp Hoan không thể làm gì khác hơn là đứng thẳng eo, cười gượng.
Trên mặt Kiều Mộc vẫn mang một bộ dạng cười như mây gió nhưng viền mắt hơi hơi ửng hồng, còn Cao Thắng Nam thì mang bộ dáng lạnh lẽo sau cơn mưa.
Đi tới trước mặt Diệp Hoan, Kiều Mộc nhìn sâu vào mắt hắn, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cô không nói gì mà nở nụ cười ôn nhu với hắn, sau đó thẳng đi vào cửa lớn khu nội trú.
Trong lòng Diệp Hoan run lẩy bẩy, lúc hắn còn đang cân nhắc ý tứ sâu xa trong nụ cười của Kiều Mộc thì Cao Thắng Nam lại hừ lạnh một tiếng rồi đi lướt qua người hắn.
Đương nhiên cô ta cũng chẳng quan tâm đến sự tồn tại của hắn.
Không còn Kiều Mộc ở đây, Diệp Hoan tự nhiên không cần khách khí, hắn vội kéo lấy tay Cao Thắng Nam, lôi cô ta sang một bên, thấp giọng nói: "Này! Mụ kia, chơi đủ rồi chứ? Cô và Kiều Mộc đã nói những gì?"
"Buông tay! Hỗn đản!" Cao Thắng Nam quát, trên gương mặt xinh đẹp càng thêm lạnh lẽo.
"Không buông. Nói đi, rốt cuộc cô đã nói gì với Kiều Mộc hả?"
Cao Thắng Nam hít sâu một hơi, bỗng nhiên nở nụ cười: "Nếu như anh chịu để cho tôi đánh một trận, anh không được phép ra tay đánh trả thì tôi sẽ nói cho anh biết là tôi nói gì với cô ấy."
Đây là một kiến nghị mê người.
Bị đánh một trận đối với Diệp Hoan thật sự mà nói thì rất bình thường, lúc trước ở trong quân ngũ, hắn đã bị Hà Bình đánh không ít lần vì vậy mà da thịt hắn cũng được rèn luyện rất cứng cỏi. Nếu bị đánh bởi bàn tay bàn chân cảnh sát chắc cũng không có vấn đề gì? Lại nói nơi này là bệnh viện, cho dù bị một trận tơi tả thì đã có bác sĩ tận tình cứu giúp. Hắn mà nắm được cơ hội này để biết Nam Kiều Mộc và Cao Thắng Nam nói gì chắc sẽ không bị thiệt đâu nhỉ?
"Thành giao! Bất quá chúng ta nói rõ trước, không cho phép đánh Nhị đệ của tôi, nơi đó là chỗ yếu của nam nhân, tiếp nữa là không được đánh vào mặt của tôi, tôi toàn dựa vào nó để kiếm cơm ăn, cuối cùng là không đánh vào mũi của tôi."
Nói còn chưa dứt lời, bàn tay của Cao Thắng Nam bỗng nhiên đánh mạnh vào mặt hắn, Diệp Hoan hét một tiếng rồi ngã thảm xuống. Tiếp theo là gót giày như vũ bảo muốn bảo vệ hòa bình từ trên trời giáng xuống đầu hắn.
Hai người ầm ĩ một trận đã khiến không ít người ở xung quanh vây lại xem.
Một người phụ nữ ra tay đánh một người đàn ông, hơn nữa người phụ nữ xinh đẹp này lại là cảnh sát, như vậy người đàn ông này là cái loại người gì? Không cần nói cũng biết, nếu không phải phạm nhân thì chính là người phụ lòng phụ nữ, nên đánh.
Cao Thắng Nam đánh rất thẳng tay, dường như cô đang phát tiết hết tất cả oán hận, lo lắng, sợ hãi, bàng hoàng, cùng với tình yêu ẩn giấu trong lòng mình. Cô ta đánh hắn, nước mắt cũng không cầm được mà chảy ướt cả khuôn mặt, từng giọt nước mắt lấp lánh tràn ra khóe mi rơi xuống mặt đất.
Không biết đánh bao lâu, khi không thở nổi nữa thì Cao Thắng Nam mới dừng tay lại. Cô ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, bỏ hết tích tụ bấy lâu nay nên trong lòng nhẹ nhàng không ít, không biết vì sao cô bỗng nhiên cười khúc khích, đôi mắt xinh đẹp còn vương chút lệ trừng Diệp Hoan một cái, mũi ngọc tinh xảo nhẹ nhàng khẽ hừ, sau đó lấy lại khí thế ngạo nghễ mà đi vào.
"Này! mụ kia, đánh cũng đánh rồi, vì sao cô không nói cho tôi biết là cô và Kiều Mộc đã nói những gì?" Diệp Hoan không quản đến ánh mắt của người xung quanh, hắn vẫn giương giọng hét lớn.
Cao Thắng Nam quay đầu lại, nở nụ cười xinh đẹp nhìn hắn "Tôi và Kiều Mộc đang nói chuyện phim truyền hình, Hồng Lâu Mộng"
"Hồng. . . Hồng Lâu Mộng?" Diệp Hoan ngây dại, khó nhọc nói: "Các người. . . Thật sự là đang nói phim truyền hình sao? Nói đến mức khóc thành như vậy?"
Giờ khắc này Diệp Hoan chợt phát hiện. . . Không ngờ tính ra mình còn Nhị Hóa hơn cả Trương Tam.
Khóe môi Cao Thắng Nam nhếch lên cười nhưng lại giả vờ giả vịt thở dài, nói: "Phụ nữ tán gẫu phim truyền hình rồi khóc là chuyện rất bình thường."
Dừng một chút, Cao Thắng Nam lại chân thành nói bổ sung: ". . . Hơn nữa anh không cảm thấy để biết được tin tức về Hồng Lâu Mộng mà bị đánh thành như vậy thì còn đáng khóc hơn sao?"
Diệp Hoan suy ngẫm, đột nhiên cảm thấy lời của Cao Thắng Nam rất có đạo lý.
Đương nhiên, hắn cũng biết đây là chuyện ma quỷ, xem ra không moi được lời thật trong miệng cô ta, lần này bị đánh có chút oan ức rồi.
Một người có thể đem chuyện ma quỷ nói thành đạo lí như thế, quả nhiên không thể xem thường miệng lưỡi của người phụ nữ này.
Khóe miệng Cao Thắng Nam cười khẽ, ngửa đầu lên, cử chỉ cao ngạo bước đi.
Diệp Hoan lại bị đám người xung quanh vây xem, mỗi người mang một ánh mắt khác nhau nhìn hắn, bất quá có một điểm giống nhau đó là xem hắn không phải người tốt.
Diệp Hoan móm mém cái miệng, đưa khuôn mặt bị đánh bầm tím lên nhìn đám người, rồi ra vẻ đáng thương nói "Nếu như tôi nói cho các người biết, tôi chỉ mới nói với cô ta mấy câu mà cô ta đã cường bạo tôi, còn thi bạo tôi nữa, cô ta không phải là người, cô ta là cầm thú, vậy các người có tin không?"
Xoạt!
Một đám người đồng loạt xoay người bỏ đi.
Lúc Diệp Hoan còn đang lo lắng chuyện Cao Thắng Nam nói với Nam Kiều Mộc, lo lắng phải giải thích thế nào với Kiều Mộc thì bỗng nhiên Diệp Hoan nhận được điện thoại.
Người gọi tới là chỗ quen biết cũ, Tống Chương, thiếu gia bảo bối của Tống gia ở Bắc Kinh.
Thằng nhóc này tuy rằng cũng là một cậu ấm có tiếng ở Bắc Kinh nhưng bản tính chưa đến nỗi hư hỏng, vẫn còn nét đơn thuần, thẳng thắn. Trong cái chảo nhuộm thế giới thượng lưu này thì cậu ta cũng hiếm có như Phượng mao Lân giác. Đây cũng là lý do mà Diệp Hoan đánh bạn với thằng nhóc. Huống hồ Thẩm gia và Tống gia còn có quan hệ thông gia nên giữa hai người cũng gọi là thân thiết.
Tống Chương gọi tới, chuyện phiếm với Diệp Hoan vài câu rồi nhắc đến chuyện cậu ta từng nói với Diệp Hoan trước khi hắn ra nước ngoài. Chị gái Tống Giai của cậu ta muốn gặp mặt Diệp Hoan.
Tống Chương không nhắc thì Diệp Hoan đã quên hẳn chuyện này rồi. Hôm nay tự nhiên nhắc tới cũng làm hắn thấy hơi hiếu kỳ.
Xét về quan hệ thì Tống Giai là chị dâu của hắn, còn chồng chị ta chính là một cây gai trong lòng Diệp Hoan. Vì thế mà quan hệ giữa Tống Giai và Diệp Hoan đã trở nên vi diệu.
Tống Giai tìm hắn làm gì?
Diệp Hoan bảo Tống Chương lái xe tới bệnh viện đón hắn, lần chần mãi không bằng dứt điểm một lần, hôm nay hắn quyết định đi gặp mặt bà chị dâu này.
Tống Chương lái xe tới, thằng nhóc này lại đổi xe mới rồi, một con Hummer màu đỏ.
Tống Chương vẫn nghênh ngang ương ngạnh như trước, tháo kính râm ra nhìn mặt mũi bầm dập của Diệp Hoan một hồi rồi cười khúc khích, mắt híp thành một đường kẻ.
"Công lao của ai thế này? Thật mẹ nó hả hê lòng người mà, quần chúng nhân dân đã biết tin vui này chưa? Anh Hoan, anh cũng có ngày hôm nay sao hả? Kakaka!"
Diệp Hoan tím mặt, lạnh lùng nói: "Cậu em vợ, anh định ngày mai sẽ đi thăm hỏi cha của chú, nhân tiện phanh phui chuyện chú nửa đêm đi đua xe ăn tiền, để cho quần chúng nhân dân được một phen hóng hớt chuyện hay, chú cảm thấy thế nào?"
Tống Chương lập tức biến thành ngoan hiền, nhu thuận cúi đầu nhận sai: "Anh Hoan, em sai rồi! Anh là đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân nhá, đừng có so đo với em mà...."
Lúc này Diệp Hoan mới thoáng hòa hoãn, vỗ vai cậu ta: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Khi nhược điểm của mình bị người ta nắm thóp thì đừng nên nói mấy câu ngu xuẩn khiến người ta mất hứng. Cứ nói cho đã miệng rồi sau đó trả giá thì chẳng phải là ti tiện lắm sao?"
Tống Chương tức đầy một bụng nhưng chỉ có thể gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Một lát sau, Tống Chương đứng đắn hỏi: "Vết thương trên mặt anh là có chuyện gì thế?"
Đôi mắt Diệp Hoan liền lấp lánh nét thê lương: "....Mẹ kiếp, cũng chính vì ti tiện mà ra đấy"
......
Trong ánh chiều tà, một con Hummer đỏ chở hai kẻ ti tiện phóng như bay trên đường phố Bắc Kinh.
Tống Giai và Thẩm Duệ ngụ tại một căn nhà rất bình thường. Bọn họ vốn có biệt thự ở vùng ngoại ô nhưng để tiện cho việc đi làm của Thẩm Duệ, hơn nữa Thẩm Duệ là công chức nhà nước, ở trong biệt thự sẽ dễ bị người ta nói ra nói vào nên hai người quyết định chọn một căn nhà bình thường trong nội thành.
Hiện giờ Thẩm Duệ đang ở Bắc Phi trông coi mỏ Uranium, trong nhà chỉ có hai mẹ con Tống Giai và một bà bảo mẫu.
Tống Chương dẫn Diệp Hoan đi vào nhà, Tống Giai mặc một chiếc sườn xám màu xanh lục, đang ngồi trên salon đợi bọn hắn. Dung mạo Tống Giai đoan trang, đôi trên thon dài vắt chéo lấp ló dưới tà áo, cả người lộ ra khí chất ưu nhã của một mỹ phu nhân.
Đây là lần thứ hai Diệp Hoan nhìn thấy Tống Giai, trong lòng khẽ thở dài.
Cho dù là tướng mạo hay dáng người của Tống Giai đều là mỹ nhân ngàn người có một, lại thêm xuất thân phú quý, tính tình nhu thuận hiểu biết, là một tiểu thư khuê các chuẩn mực thời cổ đại.
Một cô gái tốt như vậy mà tên Thẩm Duệ kia vẫn ra ngoài đi tìm ong bướm. Hắn đang suy nghĩ gì? Chẳng lẽ đàn ông đều ti tiện như nhau hết cả sao?
Tống Giai có vẻ đã đợi Diệp Hoan thật lâu, vừa thấy hắn tiến vào liền đứng bật dậy.
Tống Chương dẫn được Diệp Hoan đến đây là hoàn thành nhiệm vụ. Hắn để hai người ngồi ở phòng khách, đi vào phòng cháu gái chơi đùa. Bảo mẫu dâng trà cho Diệp Hoan xong cũng thức thời thối lui, trong phòng khách liền rơi vào không khí trầm lắng.
Diệp Hoan rất có kiên nhẫn, hắn không chủ động mở miệng, chỉ nhàn nhã quan sát bài trí trong phòng khách. Trên một bức tường treo một tấm ảnh chụp cô dâu chú rể thật lớn, khảm viền vàng. Trong ảnh Thẩm Duệ mặc âu phục đen, cổ đeo nơ, Tống Giai mặc một chiếc váy cô dâu trắng tinh dài chấm đất. Hai người nhìn vào mắt nhau cười đầy tình cảm.
Nếu chỉ nhìn ảnh chụp thì ai cũng thấy đây là một cặp vợ chồng hạnh phúc dạt dào, môn đăng hộ đối, tương kính như tân, trai tài gái sắc, thật đúng là Ông trời tác hợp.
Vì sao tất cả những thứ đó đều chỉ là vẻ bề ngoài?
Tống Giai dường như chú ý tới ánh mắt của Diệp Hoan, khóe miệng lộ ra nụ cười cay đắng: "Thật hoàn mỹ, đúng không? Trong tấm ảnh kia, chúng tôi giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích, sống bên nhau vui vẻ hạnh phúc suốt đời, suốt kiếp..."
Diệp Hoan gật đầu, không nói gì thêm.
Tống Giai nói không sai, nhìn bề ngoài thì hai người giống như một đôi tình nhân trong truyện cổ, sẽ không có củi gạo dầu muối, không có tiền tài ràng buộc, càng không có ong bướm bên ngoài.
Tống Giai ngơ ngẩn nhìn bức ảnh treo trên tường, ánh mắt mê mang: "Thế nhưng thực tế khác với truyện cổ. Từ cái ngày gả cho hắn, tôi đã biết hắn không hề yêu thương tôi, hắn yêu quyền lực, yêu tiền tài, thậm chí yêu Lâm San...."
Tống Giai vẫn cười, nét cười thật đau đớn: "Hắn yêu nhiều thứ lắm, chỉ riêng không yêu người vợ hợp pháp này của hắn. Trong mắt hắn tôi chỉ là một món hàng. Hắn cần một người vợ, cần thỏa mãn tâm nguyện thông gia của hai nhà, vì vậy hắn cưới tôi. Hôn lễ của chúng tôi được ca tụng khắp thủ đô. Ai ai cũng nói đây là một sự kết hợp thật hoàn mỹ, là điển hình của đôi Kim Đồng - Ngọc Nữ...."
Diệp Hoan lẳng lặng tiếp lời: "Nhưng mà hết thảy đều chỉ là hư ảo, phải không? Chị cũng giống như Thẩm Duệ, đều là vật hy sinh cho lợi ích của gia tộc. Các người đều phẫn hận nhưng không thể không phục tùng"
Tống Giai gật đầu, nước mắt từ từ rớt xuống: "Ở trong những gia tộc thế này, có ai tự quyết định được hôn nhân của mình? Chúng tôi đều là thân bất do kỷ mà thôi...."
Diệp Hoan nở nụ cười kiên định: "Không, kẻ phục tùng vĩnh viễn chỉ là nô lệ của kẻ khác, nếu biết dũng cảm đứng lên phản kháng thì ắt sẽ có được hạnh phúc cho mình"
Tống Giai không phục, khẽ nhướn lông mày rồi lập tức nghĩ đến những truyền kỳ về người đàn ông trước mắt này. Vì bảo vệ hạnh phúc của bản thân mà hắn ta không tiếc chống lại gia tộc, hành hung trưởng bối. Chuyện động trời đó đã chấn kinh khắp giới quý tộc Bắc Kinh, hắn cũng đã trở thành thần tượng của đám con cháu quyền quý trong giới này.
Tống Giai chán nản thở dài, đúng vậy, Diệp Hoan nói không sai, hắn đã dùng chính bản thân hắn để nói cho cô biết kẻ có dũng khí chắc chắn sẽ tìm thấy hạnh phúc.
"Thế nhưng mà..không phải ai cũng có được cái dũng khí đó!" Tống Giai thở dài.
Diệp Hoan cười nhạt: "Cho nên, những kẻ nô lệ luôn chỉ biết phàn nàn, chỉ có thể đứng xa thèm muốn hạnh phúc của người khác nhưng không nghĩ rằng vận mệnh đã cho các người cơ hội lựa chọn, chỉ là các người đã chọn lầm đường mà thôi."
Sắc mặt Tống Giai khó coi, cay đắng thừa nhận: "Cậu nói không sai, nếu như lúc trước tôi có dũng khí như cậu thì dù kết cục sẽ là con thiêu thân lao vào biển lửa cũng là một cái chết sảng khoái, chứ không sống giàu sang mà tủi nhục như ngày hôm nay. Mà thôi, tôi không phải người lắm miệng càm ràm. Hôm nay mời cậu đến đây cũng không phải để nghe tôi nói mấy chuyện này. Diệp Hoan, chúng ta nói chính sự đi!"
Diệp Hoan vui vẻ: "Tôi đang rửa tai lắng nghe"
Tống Giai ngồi thẳng người, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn Diệp Hoan chăm chú, miệng gằn từng chữ: "Tôi muốn nhờ cậu tìm cách tách Thẩm Duệ và Lâm San ra!"
"Vì sao? Chị dâu à, đừng trách tôi nói thẳng. Tôi không thích xen vào chuyện nhà người khác, mấy chuyện này chị đừng hy vọng ở tôi"
Tống Giai lạnh lùng nói: "Nếu như cậu nhất định phải đòi một lý do thì tôi có thể cho cậu một lý do. Bởi vì Lâm San kia là một đứa hư hỏng, mấy năm nay ả ta luôn luôn mê hoặc Thẩm Duệ, kích phát mặt xấu xa trong người Thẩm Duệ. Anh ấy bây giờ ngày càng khác trước, nhất định là do người phụ nữ hư hỏng kia ảnh hưởng. Tôi không thể trơ mắt nhìn Thẩm Duệ ngày càng lún vào vực sâu không đáy, tôi muốn kéo anh ấy trở về..."
Diệp Hoan nhướn mày, đột nhiên cảm thấy bi ai. Người phụ nữ này đã bị tình yêu và thù hận che mờ lý trí rồi. Chị ta không nhìn rõ được là ai đang mê hoặc ai. Trong mắt chị ta, Thẩm Duệ vĩnh viễn là chính nhân quân tử nho nhã lễ độ sao?
"Chị dâu, tôi vẫn giữ câu nói kia. Thẩm Duệ tốt hay xấu đều là chuyện riêng nhà chị. Tôi thật sự không muốn xen vào...Thật xin lỗi, tôi không thể đáp ứng yêu cầu của chị được"
Diệp Hoan nói xong liền đứng lên, đi đến cửa ra vào.
Nhìn bóng lưng Diệp Hoan, Tống Giai đứng bật dậy, quát lên: "Chẳng lẽ chuyện hắn muốn hủy diệt Thẩm gia cũng không liên quan đến cậu sao?"
Diệp Hoan khựng người, nghiêng đầu nhìn lại, khuôn mặt đã hiện lên vẻ kinh sợ.