Thiên hạ rộng lớn, phân ra tứ phương làm chính:Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Nam Thiện Bộ Châu, Bắc Cư Lư Châu.Xa hơn những địa phương này, thì nhân loại xem như lạc vào biển mê, nào là nơi thâm sơn cùng cốc, nào là núi cao bể rộng, là những cấm địa nguy hiểm nhất mà không riêng nhân loại mà cả các loài ác thú cũng không mảy may dám bén mảng.Ở Nam Thiện Bộ Châu có một nước tên là Thanh Thủy Quốc, phồn hoa tú lệ hết mực, dân chúng yên ấm làm ăn qua ngày.Triệu gia ở nơi này cũng xem như là một phú hộ có tiếng tăm không nhỏ, không những phát triển mạnh mẽ trong ngành thương nghiệp, mà đặc biệt hơn là sự xuất hiện của một thiên tài tuyệt thế ngàn năm khó gặp: Triệu Chinh.Chuyện kể rằng, hắn thai nghén trong bụng mẫu thân cũng tròn bảy năm, đến khi cất tiếng khóc chào đời thì cũng là tiếng khóc tang cho mẫu thân hắn, bà ra đi trong suy kiệt.Nhưng chuyện lạ đâu đâu cũng có, hắn không phụ lòng người, từ nhỏ đã biểu hiện ra tư chất kiệt xuất làm điên đảo lòng người, năm…..tuổi đã biết đọc,…..tuổi biết viết,…..tuổi đã thông thuộc cả tứ thư ngũ kinh.Mỗi tội chính là thân thể hắn lại mang theo nhiều bệnh tật, da dẻ quanh năm luôn trắng nhợt không khác nào người chết.Cha hắn cũng vì điều này mà dốc một lượng lớn tài sản mời chào các quan đại phu khắp nơi ra sức cứu chữa, nhưng không một nhận thức được căn bệnh kì lạ này.Tuy vậy đến tuổi cập kê, hắn cũng được vô số thiếu nữ vây quanh ái mộ, ấy cũng là bởi diện mạo, lẫn tài trí xuất thần khó ai bì được của hắn.Việc này nhanh chóng được chìm xuống khi một ngày nọ, viên tri huyện địa phương đem đứa con gái rượu độc nhất hứa hôn cho Triệu Chinh.Hôn lễ sẽ được diễn ra ngay sau cái ngày hắn tấn chức Trạng Nguyên vào một năm nữa, cái năm hắn cũng tròn mười sáu, việc này xác định là không thể nghi ngờ.Ấy vậy mà ác nghiệp lại đến, trong kì thi bảng, hắn vướng vào chuyện tranh chấp khoa cử, kết thù không nhỏ với công tử nhà thừa tướng đương thời.Hắn tuy tài trí nhưng tâm tư lại quá lương thiện, trung nghĩa không biết luồn lách, bèn bị gian thần ghen ghét hãm hại, sau đó gán cho cái tội khi quân phạm thượng rồi bị cách chức trạng nguyên, xử chết cả gia quyến.Phúc trong họa chính là, hắn may mắn được kẻ tâm phúc thông báo nên thoát chết.Đến lúc lén lút quay về được cố hương thì cả nhà đã đầu lìa khỏi cổ, con gái viên quan tri huyện năm xưa nay cũng đã yên bề gia thất.Hắn đau đớn trốn chui trốn nhủi, đến một tháng sau thì kiệt quệ mà chết trong rừng, thân thể bị mãnh thú xâu xé không chừa lại xương.Linh hồn hắn lay lắt mãi không chịu rời nhân gian, tận ba ngày sau mới không cam tâm mà tan biến.Thoắt cái cũng hơn mấy trăm năm, câu chuyện người thiếu niên thiên tài chết oan cũng bị chôn vùi trong cái dòng chảy lịch sử vô tận đầy tang thương, chẳng ai đủ tinh lực, thời gian và trí nhớ để nhắc đến hắn nữa.
Cách Thanh Thủy Quốc xa hơn mấy ngàn dặm, bên cạnh Mã La Quốc, có một dãy núi non trùng điệp, mang danh là Hoàng Thiên Sơn.Núi này được bao phủ bởi một rừng nguyên sinh xanh thẫm dài hơn cả tầm mắt, kì trân dị thú xuất hiện khắp nơi, hoàn cảnh nơi đây lại vô cùng khốc liệt, đâu đâu cũng là mãnh thú chiếm cứ một phương, việc cắn giết ăn thịt diễn ra không dứt, xem như là chuyện thường ngày.Có người kỹ nữ nọ đem chính đứa hài tử mới sinh của mình vứt vào rìa núi, tính mạng xem như giao hẳn cho thập điện diêm vương.Ấy vậy mà chuyện lạ lại đến, có bầy Hoàng Thiên Lang nọ ngẫu nhiên đi ngang qua, vô duyên vô cớ lại không màng đến sự khác biệt giữa hai tộc mà đem tiểu nam hài kia cực khổ nuôi nấng thành người.Dãy Hoàng Thiên Sơn chính xác là được đặt theo tên bầy lang này, hung danh lan xa đến nỗichúng còn được người dân Mã La Quốc xem như là yêu thú.Không những thân thể mạnh mẽ, to lớn khác xa so với lang thường,lang nầy cũng là loài yêu thú có trí khôn rất cao, khứu giác, thị giác lẫn thính giác đều hết sức nhanh nhạy.Nhưng cũng là bởi tỉ lệ sinh sản thấp đến đáng thương nên bầy lang này không thể chiếm cứ lấy toàn bộ dãy Hoàng Thiên Sơn, đối với các thành phần yêu thú còn lại phân thành hai thế lực cục diện, cân bằng kiềm hãm lẫn nhau.Bầy Hoàng Thiên Lang bản tính hoang dã, hầu hết thời gian đều bỏ đi “dạo mát” khắp nơi, nhưng may mắn là tuyệt đối không ra khỏi lãnh địa dãy Hoàng Thiên Sơn, nếu không thì nguy hại không đâu kể xiết đối với nhân loại.Lại nói về tiểu nam hài kia, năm mười tám tuổi bằng vào chiến lực vô song, lẫn cái đầu thông minh và lạnh đến tàn nhẫn của mình, lãnh đạo bầy lang nầy chinh chiến khắp nơi, một mạch thống nhất cả dãy Hoàng Thiên Sơn hùng vĩ.Sau này hắn dã tâm ngày càng lớn, dần dần lấn ra khỏi lãnh địa dãy Hoàng Thiên Sơn, mở lời khiêu chiến với triều đình Mã La Quốc, lấy hiệu là Thiên Lang.Đến khi thành công đạt được phân nửa đại nghiệp, cái đầu sắt đá của hắn như dính bùa mê, ngày đêm không thoát ra được khỏi mỹ sắc hoàn hảo của công chúa Mã La.Sau bao hồi đắm đuối, hắn trúng mỹ nhân kế của vợ, uống phải rượu pha độc, kinh dữ nhận một hồi gươm đao lạnh lẽo xuyên tâm.Bầy lang mất đi thủ lĩnh, trí tuệ lại chưa thể sánh được với người, nhanh chóng tan rã, bị quan quân triều đình lẫn dân quân hợp sức đuổi đánh một mạch ra khỏi Mã La Quốc, tử thương chết gần hết.Thiên Lang bị phanh thây, bêu đầu ra trước dân chúng thị uy.Tuy vậy, một thân ma đầu lừng lẫy với vô số ác tích luôn khắc mãi trong tâm trí của nhân dân Mã La Quốc lẫn các quốc gia xung quanh, đến tận mấy trăm năm sau.Nhân hồn kia thêm lần nữa, tan biến vào hư vô chờ ngày trùng sinh lần nữa…
Tận cùng về phía đông Đông Thắng Thần Châu, Nam Việt Quốc, thôn dân Song Diệp thôn quanh năm lấy việc cày bừa làm chính, vừa hay đủ ăn, bình dị như thế mà sống qua ngày.Không rõ thôn hình thành từ bao giờ, truyền đời qua bao thế hệ con cháu, đến nay đã có hơn trăm hộ sinh sống.Phía bắc của thôn, áp ranh với núi, có một mảnh đất trống thật lớn, nơi này muốn núi có núi, muốn nước có suối, đẹp như một bức tranh thủy mặc được tỉ mỉ dựa theo tiên cảnh mà phác họa.Ấy là thơ mộng lắm!Bấy giờ là lúc xế tà, là thời khắc cực thịnh của bọn tiểu tử trong thôn thõa sức mà đùa giỡn.Nóng hổi hơn cả là mấy hôm nay bỗng đâu xuất hiện một thiếu nữ đến đây du ngoạn, danh xưng là Đoàn Diệp Thanh. Nàng thì đang ở cái tuổi mười ba mười bốn nên “xảy ra nhiều chuyện lắm”, khai thời của một nữ hài tử đang trưởng thành.Niên kỷ của nàng tuy không lớn nhưng lại hoạt bát phổng phao, bình dị dễ gần, vô tình lại lớn hơn đám tiểu tử này không ít, áo quần mang đậm quần cái vẻ cao sang phú quý, là đề tài bàn luận cả ngày không chán, không ngừng nghỉ của mọi người.Thế là nàng được xưng tụng thành “thần tiên tỷ tỷ”, tiếng lành lan xa khắp thôn.Hôm nay cũng không ngoài dự liệu, xa xa xuất hiện một nhân ảnh thân mang lục y xanh biếc, tóc nàng mượt mà suôn thẳng quá vai, môi đỏ răng trắng, mềm mại và đáng yêu hết mực.
- “Tiểu Minhhhhh!!”.Nàng lên tiếng, âm thanh cao vút, trong trẻo mang theo nét mị hoặc vô hạn có sức hút khiến người ta khó mà chống đỡ.
Đáng ghét, cực kỳ đáng ghét!Đáng giận, cực kỳ đáng giận!Lần nào cũng vậy.Bọn trẻ nghiến răng ken két, mắt to mắt nhỏ oán hận trừng thẳng về một phương tràn đầy vẻ ghen ghét và khinh thị.Thằng bé mang tên Tiểu Minh kia, tự bao giờ ngang nhiên nằm ngang trên bãi cỏ, mặt mũi vẫn cắm thẳng xuống đất không ngẩng.
- “Thanh tỷ, mau, đến đây xem!!”
Diệp Thanh nghe vậy thì nét tò mò hiện rõ không kìm nén được, hồ hồ hởi hởi, lòng đầy mong chờ mà chạy ngay đến. Xuất hiện trước mắt nàng không gì khác là một bông hoa nhỏ màu vàng tươi, năm cánh hoa xinh xắn tỏa ra hương thơm ngào ngạt, vô tư khoe sắc không chút giấu diếm.
- ”Một bông hoa?Ừ, rất đẹp, nhưng ta thấy có gì lạ đâu cơ chứ, làm tỷ chạy bở hết cả hơi tai.Đệ nói ta nghe xem, không hợp ý cẩn thận ta đánh đừng trách”.
Tiểu Minh hắn nghe nhiều thành quen, không chút lo sợ, nhàn nhã tiếp mấy lời coi như giải thích:
- “Hãy khoan! Tỷ mau xem, nó có gai, có rất nhiều gai đó”.
- “……”.
Đến đây Diệp Thanh kiềm lòng không nổi, tay nắm lại thành quyền, dụng lực phát một ấn thật đau trên đầu tiểu tử kia.Ai có thể nghĩ quyền tay nhỏ nhắn trắng nõn thế kia lại có thể gây thương tích cho người khác chứ, thật là khác thường a.Tiểu tử mặt mày bất phục; nhíu mày, bĩu môi gân cổ lên cãi:
- “Thế tỷ nói xem, vì sao nó lại có gai chứ?Không phải chúng rất đẹp hay sao, vậy thì cần gai để làm gì chứ?”
- “Tất nhiên là để tự bảo vệ nó đấy thôi, để đâm những kẻ muốn hái nó ấy”.Diệp Thanh hồi đáp.
Tiểu Minh hắn đôi mày khẽ nhíu, trăn trở hồi lâu, phong thái vừa đủ, chỉ chực vuốt lên bộ râu ảo tưởng của mình, hét lên khẳng định:
- “Không, những bông hoa chả bao giờ muốn làm tổn hại ai cả đâu, chúng tốt lắm.Đệ biết, đệ biết mà.Nhưng mà rốt cục là những cái gai là để làm gì chứ?”
- “……”
Những chuyện thế này này thực không phải diễn ra lần đầu tiên, Diệp Thanh lắc đầu lè lưỡi thầm nghĩ, một nam hài chín tuổi, thốt ra những lời lẽ bậc này, có phải là một đại ngốc tử ngốc nhất trên đời hay không?Nàng thở dài, xếp váy cho chỉn chu rồi thoải mái ngồi xuống, chống cằm từ từ ngắm nghía, trực tiếp thưởng thức hồi lâu hết mọi góc cạnh trên khuôn mặt hắn, gắng dụng tâm với những ngôn từ mỹ miều nhất nàng có thể nghĩ, thế nhưng ngoài chút cương trực, thì vị tiểu sư đệ này quả thực “quá sức bình thường” đi.Mắt hắn không to, lại chỉ có một mí, khi cười thì tít hết cả lại khiến nàng mấy lần thắc mắc: lúc đấy hắn có còn nhìn thấy gì nữa không.Mũi hắn cũng không cao, cứ như là con thằn lằn lười biếng nằm im chờ mồi được dán dính trên mặt, ngoài ra còn có cái miệng ăn nhiều cứ như giếng trời phía dưới nữa.Nàng cười khúc khích, vô duyên vô cớ véo hết những gì chướng tai gai mắt trước mặt.Có lẽ chính vì sự vô tư không có giới hạn với hắn, nàng sống những ngày tháng vui vẻ hết mực.Đời này của nàng có một tiểu đệ đệ như hắn, thực cũng là một niềm vui nho nhỏ đầy tính thi vị.Một tiểu nam một tiểu nữ, đôi co cãi cọ hồi lâu, đến lúc phát mệt thì nằm lăn ra cỏ mà thủ thỉ tâm tình.Trời xanh mây trắng, mây gió lãng đãng mà bay, không biết cuối cùng là đi, về phương nào chốn nào…
- “Tỷ xem, đám mây kia rất giống con thỏ, còn đám kia thì giống con ngưu nhà thím Lưu, đây là đệ đang nắm tay tỷ, nữa là…
Diệp Thanh không mở miệng ý kiến lời nào, lắng nghe hắn trình bày cho hết sức tưởng tượng của mình rồi nhỏ nhẹ hỏi một câu:
- “Tiểu Minh này, nếu đệ thích hoa như thế, ngày mai tỷ đệ chúng ta đi ngắm hoa nhé?Này, đệ có nghe ta nói không đấy?”
- “AAaaaaa!! Đệ phải nấu cơm, mải chơi quên mất.AAaaaa!!”.Hắn không một lời từ biệt, cuốn quít chạy mất dạng về phía thôn xóm phía xa.
- “…….”.