Mấy ngày sau quả thật có biến lớn, muông thú chạy loạn tan tác khắp nơi, tiếng kinh ré hỗn tạp của các loài thú khác nhau hòa lẫn lại tạo thành một thứ âm thanh khó chịu, đâm thọc vào tai Tiểu Minh.Trời vừa tờ mờ hửng sáng, giấc ngủ không tròn khiến tròng mắt thâm quầng, hắn tỉnh táo vơ nhanh lấy ngọn thương bằng đá do chính mình tự chế, leo trèo lên ngọn cây cao nhất phóng tầm mắt mà quan sát.Lượng ánh sáng ít ỏi giới hạn tầm nhìn của Tiểu Minh, nhưng hắn chỉ cần xác định được phương hướng tấn công chính xác của yêu quái mà tùy thời ứng biến.Hắn sợ đến phát run đấy, nhưng mà sống mãi trong rừng đâu phải là một hai ngày, đâu phải lần đầu hắn gặp nguy hiểm, thích ứng cho phù hợp là điều đương nhiên, hơn nữa bẫy rập yêu quái ở khắp nơi, không đánh thắng thì hắn có thể chạy cơ mà.Ẩn sâu trong tư tưởng bao ngày qua, hắn xác định một lý thuyết đã được minh chứng thực tiễn: ai cũng có cơ hội để chết, chỉ có hắn là không, đó là một loại may mắn tuyệt đối, không lẫn đi đâu được; cái cơ duyên này không hẳn là rõ ràng như chim trời cá nước, đơn giản hắn chỉ biết rồi nhếch miệng mà hưởng thụ thế thôi.Hắn biết tâm tư này có ngày sẽ hại hắn đến chết, có điều là không phải ngay bây giờ.Xà tinh một thân một mình sống độc lập, thân thể to lớn di chuyển khó có thể che giấu được, thông tin hay địa hình vì thế đều phải tự mình đi tìm hiểu lấy, đi đến đâu thì tàn sát đến đó, không có chủ kiến; mục đích của nó chỉ là giết chóc tàn sát càng nhiều càng tốt, hả cơn giận mà bá vương nó nhẫn nhịn bao năm qua.Xui xẻo trong may mắn của hắn là đây, phương hướng của nó vô tình lại chính là địa phương này.Bọn khỉ hoảng loạn quá mức khiến kế hoạch đã bàn có nguy cơ tan tành theo mây khói.Nhờ Tiểu Hầu mở tiếng hô hoán động viên, trật tự mới được xác lập, năm sáu con một tổ trinh sát tự phân ra nghe ngóng tình hình, số còn lại tàng trên cây chờ đợi phục kích, vị trí hoàn toàn chuẩn xác.Xà tinh quấn thân một lượt, lao mình cắn giết đuổi theo một con đại hùng, hai kẻ to lớn dần dẫn nhau đến gần khu bẫy rập, Tiểu Minh căng mắt nhìn đến phát sốt, mồ hôi chảy ròng, cứ như chính hắn mới là kẻ bị truy đuổi vậy.Yêu quái vươn đầu lên cao rồi phóng đầu xuống bắt con mồi, nó há to cái miệng kì dị, một táp đáng sợ phế đi đôi chân của con đại hùng, mạnh bạo đánh xuống làm vỡ nền đất, hiện ra vô số cọc gỗ sắc nhọn.Con đại hùng rơi xuống đầu tiên, da thịt bị xuyên thủng thành lỗ chỗ hố máu lớn, từng mảng máu thịt đỏ ngầu vung vẩy bắn ra bốn phía, chết không kịp kêu một tiếng.Tiểu Minh hai mắt tối sầm, chán nản nhận ra sai lầm của mình quá lớn, hắn không lường trước đến những tình huống thế này.May mà bẫy rập không bị phá hủy trước đó, một cọc nhọn trồi lên khỏi lớp lông dày của con đại hùng, sắc bén đâm sượt qua má trái của xà tinh, làm văng ra một đống lớp lân giáp giày cộp, máu tươi đáng ra chỉ tính là nhỏ giọt, cũng vương lại thành một vũng đỏ tươi tanh nhầy, có thể thấy được con xà tinh này to lớn khủng bố đến nhường nào.Yêu quái điên cuồng nhưng cũng thập phần bình tĩnh, nó giương to đôi mắt sắc lẻm ra quan sát.Đừng nói là một đại vương thành danh như nó lại không hiểu đang xảy ra chuyện gì với mình, kẻ càng nhiều năm tuổi thì càng dày dạn kinh nghiệm, ấy không thì bao năm qua làm gì sống sót được qua móng vuốt kẻ thù mà hóa yêu.Xà tinh ném những tảnh đá xuống phía trước mặt, công dụng như một quả đạn đại pháo, đánh những đấm thật mạnh xuống đất đến nứt toát ra, không phải, vốn là từ đầu đã chẳng có thứ gì gọi là mặt đất ở những khu vực ấy.Nó như đã thấy vô số cọc nhọn xiên xẹo cắm lên khắp toàn thân mình, bò qua bò lại rít lên, trong lòng vừa mừng vừa sợ.Nó vui sướng như điên, đây là cơ hội thứ hai giúp nó trả cái mối thù dầm dề bao ngày, quyết ăn tươi nuốt sống cái kẻ khiến nó đau khổ chuốc nhục, không còn nghi ngờ gì nữa, từng phần từng phần, cắn nát tay chân của kẻ đó mà gậm nhắm, cảm nhận cái vị máu thịt còn tươi, mềm mại tan ra trong miệng, nhiêu đó thực cũng chưa đủ để nó thỏa lòng.Nhưng nó cũng có mấy phần kiêng kỵ, e dè; kẻ này bao phen thoát khỏi tay nó, những tưởng chỉ là kẻ nhắm mắt chờ thời, há miệng vớ được ngay quả sung, nào ngờ bây giờ nó vì khinh địch mà lại ăn quả đắng.Dòng máu chảy trên má chính mà cái giá nó đáng phải trả.Xà yêu không vội xông lên, từ từ di chuyển, bất ngờ bị một khối các cọc nhọn nối lại với nhau từ trên cây lao xuống đánh đến ngã ngửa cả nửa thân, may mà nó da dày thịt béo, không có bị thương tổn gì nặng.Cứ thế hai ba khối liên tiếp thay phiên nhau bay đến, mánh lới đã lộ rõ trước mắt, xà yêu làm gì đứng yên chịu đánh nữa, nó uốn người mấy cái liền không những né được, còn há mồm ngoạm nguyên cả thân thể to lớn của một con hắc hầu, ép miệng khép chặt lại khiến con hắc hầu nhanh chóng bị banh thây, tiếng xương cốt vụn vỡ giòn tan ai ai cũng nghe thấy.Xà tinh không nuốt mà phun ra hết sạch, gắng giữ trọng lượng cân đối để hoàn thành cuộc sát phạt này.Bầy khỉ lẫn Tiểu Minh hồn vía đã lên mây, nhuệ khí mất hết, mạnh ai nấy chọn đường tốt mà chạy, cố lắm vẫn còn những kẻ hiếu chiến nhất đàn, chúng nắm những viên đá to dùng hết sức ném xuống.Yêu quái tung hoành giữa chiến trường, lấy ít địch nhiều mà không rớt xuống thế hạ phong, nhanh thì chưa đến một khắc, lâu thì hai đến ba khắc, thoải mái xé xác một viên đại hầu làm mồi.Bầy khỉ đối chiến không nổi nữa, lại không có thống lĩnh đứng ra chỉ đạo làm gương, hết thảy toàn bộ tự tản ra mà thoát thân.Xà tinh ngay từ đầu đã ngắm đến Tiểu Minh, nhưng bị bọn khỉ quấn chân làm rối đến không có thời gian, nay đường lối thông thoáng rộng mở thì hăm hở đuổi theo.Tiểu Minh vã mồ hôi như tắm, lần nữa chiếm tiên cơ chạy trước.Yêu quái không muốn thêm lần nữa phải tiếc hận, kẻ này càng để lâu thì càng nguy hiểm, ngày sau ẩn họa khó lường.Những thứ kì quái như thế này, đây là lần đầu tiên nó thấy xuất hiện trên đời, mức độ hiểm độc không sao tính hết được.May mắn qua được kiếp nạn này, nó đã đi đến quyết định : hôm nay, nó và kẻ kia, một trong hai bắt buộc phải chết.Quyết tâm sắt đá từ đầu đã hiển lộ, xà tinh phóng hết tốc lực đến ngáng gãy cả những thân cây chắn trước mặt nó, há miệng ra mà táp lấy liên tục.Cứ mỗi lần táp trật như thế thì nó đều chậm lại một phân, nhưng nó không tin với nhịp điệu thế này thì tên tiểu tử kia có thể né mãi được.Ai sống ai chết không cần nhìn nữa cũng rõ.Khoảnh khắc nguy hiểm nhất thì Tiểu Hầu từ đâu xuất hiện, kéo một đoạn dây vác lên lưng chạy về phía ngược lại.Tiểu Minh gồng người nhảy một cái băng qua mỏm đá trước mặt, ngón chân va quẹt với bàn chông dưới đất bay lên, toét hết cả móng.Yêu quái đâu ngờ đến đây còn có bẫy, xoay người mấy góc cố tránh, phản ứng rất nhanh nhưng tiếc là đã chậm, thân mình nó đè lên bàn chông được chắn phía sau bởi thềm đá dốc thẳng, phá hủy hết cả một khối địa hình lớn.Tiếng đá vỡ nát lẫn thêm âm thanh xoẹt như vải rách vang lên, xà yêu bị xẻ đôi cả nửa người, lộ ra từng đốt xương trắng hếu, máu tươi chảy ra lênh láng có thể đóng thành từng thùng, len lỏi qua khe hở giữa các khối đá cuội rồi thấm dần xuống đất.Một màu đỏ phủ rộng khắp nơi, yêu xà giãy dụa lăn lộn trên chính vũng máu của mình, rít lên những tiếng rên đau đớn đầy đinh tai nhứt óc.Máu bết lên miệng khiến nó cảm thấy thân quen, là mùi vị thơm ngọt chính mình thường ngày vẫn nhấm nhá thưởng thức, bỗng sực tỉnh nhận ra chính là giọt máu của mình, yêu quái đờ đẫn ngẩng đầu về phía Tiểu Minh, biết trước sau gì cũng chết, ráng lôi kéo một mạng hắn theo mà tề tụ, giảm bớt phong sương hiu quạnh chốn u minh âm tào địa phủ.Tiểu Minh há miệng lè lưỡi ráng chạy một đoạn nữa, hắn mệt quá rồi, đành bám lấy một dây đằng nhắm mắt mà nhảy…Có cơn gió mát lạnh thổi tung mái tóc bồng bềnh của hắn, đung đưa dây đằng quay qua quay lại, biến hắn thành một mồi câu lí tưởng giữa vực thẳm.Xà tinh vết thương quá lớn không còn sức di chuyển nữa, rướn đầu lên há miệng mà cắn một phát cuối cùng.Tiểu Minh ngón chân rỉ ra một giọt máu tươi, nhỏ xuống kẽ nanh dài nhọn của yêu xà, lăn tăn chảy xuống họng nó, lấy đi hơi thở mỏng manh duy nhất còn sót lại.Yêu quái ngẹo đầu chết, mình mẩy bị trượt rơi xuống biển mây trắng xóa phía dưới, kết thúc một đời oanh liệt.Đến Tiểu Minh rơi xuống thì một bàn tay to lớn chụp được hắn kéo lên, cứ một rồi một con đại viên hầu xuất hiện, cả đám giờ chỉnh thể lại là một đàn, vui vẻ gào rú đập ngực thùm thụp ăn mừng.Tất cả đồng thời quay đầu về phía Tiểu Hầu, thật tâm bội phục tài năng và sức mạnh bèn cúi mình tôn nó làm vương.Tiểu Hầu bỏ qua ánh mắt khinh ghét bất bình của Tiểu Minh, học đòi trèo lên ngọn cây cao nhất, chân đứng thẳng hít hơi lấy thế mà ưỡn ngực lên đập.Tuy vậy, thân thể nó chẳng so sánh được với bọn đại hắc hầu, tiếng miệng thì the thé khó nghe, hét cao hét to liền không giữ được nguyên dạng, thành ra y hệt tiếng rít kêu gọi bạn tình của khỉ cái.Bọn hắc hầu sững người trong chốc lát, rồi cũng rống oa oa, âm thanh hùng hồn trầm bổng như vực dậy khu cổ lâm này, tất cả mọi thứ đều được trao thêm một lần cơ hội, thỏa sức sinh sôi nảy nở đến muôn đời.Tiểu Hầu xấu hổ giả lả lén đem Tiểu Minh chạy trước mấy bước, còn trình bày là, hai tụi hắn vốn là huynh đệ, để ca ca nó làm vương thì có khác chi hắn làm vương đâu, tiện lấy tay liền nhét lấy một quả táo vào miệng hắn không cho cãi.Tiểu Hầu mang hắn về hang cho hắc mẫu tiện công chăm sóc, thấy hắn ngất xỉu, nguyên khí hao tổn cũng rưng rưng thấy đáng thương, bò lên bắt chấy được một khắc thì lăn ra cuộn tròn trên đầu hắn mà ngủ.Hắc mẫu im lặng, thân thiết giang vòng tay ôm bọn hắn vào trong lòng, bảo vệ khỏi cái tiết đông se lạnh bên ngoài.Tiểu Minh thấy êm ái thì ngáy phè phè, rúc đầu thêm sâu vào trong lồng ngực của hắc mẫu, một hồi còn kêu gào gì đấy, lơ mơ vài câu không rõ nghĩa rồi hắn khóc, lẩm bẩm liên tục như kể lể.Hắc mẫu là khỉ, cũng không hiểu đoạn tình cảm, tâm tư này của Tiểu Minh là gì, tay chỉ biết xoa đầu rồi ôm, mặc cho hắn phát tiết.Người thật sự nhìn vào có thể hiểu, hắn thiếu hơi ấm của đàn bà, sự êm diệu ngọt ngào của mẫu thân.Hắn có lúc bị bắt nạt, đói ăn, nhưng không thể níu lấy một bàn tay đó mà mách, nay mê mang trong vòng tay ấy, mê sảng thoải mái kêu gọi cho thỏa tiếng khóc trong lòng , ít nhất một lần trong đời.Đến năm mười tuổi không thấy mẫu thân ở đâu, hắn hỏi phụ thân rất nhiều lần, đều nhận được câu trả lời là người đã chết.Cái điều này làm Tiểu Minh bức bối đến hành xử khó ưa, đêm nằm thì khóc, ngày im im quấy phá đủ trò trong thôn.Nhưng hắn không quá lố làm việc xấu, mặc dù điều ấy giúp hắn đem lại một cảm giác: hắn đang…sống.Đó là mục đích cơ bản tối cốt yếu nhất của con người.Rồi may mắn sư tỷ đến, mang cho hắn bao niềm tin và hi vọng, hắn tha thiết muốn ôm, tâm tư rất trong sáng, oan oan ức ức nói với nàng mấy lần đều mấy lần đều ăn cốc đến sưng mẻ cả trán.Cả đêm hắn khóc mãi không dứt, nước mắt lả chả ướt sủng cả nền đất.Tiểu Minh chắc chắn là kẻ ủy mị, nhưng cũng là điều tốt, hắn vì thế không có tố chất làm kẻ xấu, sống qua khổ đau hắn cũng học được cách tự lập cần thiết cho mình, minh chứng chẳng phải bây giờ rõ lắm hay sao?Sáng tinh mơ ướt át khó chịu nên hắn tỉnh dậy đầu tiên, sửng sốt thấy rõ vòng tay này, thật đầu hắn chẳng muốn nghĩ gì cả, chỉ nhẹ nhàng cởi bỏ lớp áo lá rồi mỉm cười chui vào ổ ấm ngủ tiếp, trong lòng đã âm thầm hạnh phúc, sướng rơn chấp nhận cái gia đình nho nhỏ của mình.Hai ba ngày ăn chơi vui vẻ như cũ, Tiểu Minh lại trông mong ngày được quay về, tất nhiên là vì những vướng mắc còn ở bên ngoài, còn phụ thân, còn sư tỷ, rồi quê hương của hắn nữa.Ấy rồi Tiểu Minh vẫy tay tạm biệt đám khỉ, ôm đi ôm lại đến mòn hai chữ “mẫu thân”.Hắn lân la khắp chốn với Tiểu Hầu, khăn gói di chuyển ngày này qua ngày khác, hùm beo chốn sơn lâm, cung cầu thức ăn đều không phải là trở ngại khiến hắn sờn lòng.Đi mãi đi mãi, Tiểu Minh cũng đã thử hỏi qua, rõ ràng được “tâm ý” của Tiểu Hầu.Nó chắc là ham chơi, lại còn mở miệng ba hoa là theo bảo vệ hắn ở thế giới bên ngoài.Nhắc thêm là hắn còn si mê lắm giấc mộng làm tiên của mình, nhưng mà tu luyện chỉ mơ hồ cảm giác là tiến bộ, nhưng nhìn chung lại giậm chân tại chỗ chả có kết quả, nếu lần này kiếm lại được sư phụ mà lãnh giáo đạo học, thì quả thực đúng là nhất cử lưỡng tiện.Rong ruổi hai ba ngày, hắn nảy ra một ý, chẳng phải là nơi sư phụ ở còn có một con suối hay sao, đầu nguồn suối ấy thế nào hắn từ đầu đã không biết, trùng hợp là khu cổ lâm này chỉ có một con suối lớn, ít nhất là con suối duy nhất hắn từng biết.Đây là đầu mối đầu tiên giúp hắn đi đúng hướng, thế là xoay đầu đi về chốn cũ, lại phải ôm hôn tạm biệt thắm thiết thêm một lần.Tiểu Minh xuôi theo dòng chảy, liền một đường đi thẳng về phía đông nam.Nhìn trước nhìn sau, hắn mơ hồ cảm thấy có điều bất thường: những chỗ hắn đi qua, cách khoảng một bộ, dường như là dòng nước có nhanh hơn một chút, chỉ là một chút thôi, nhưng dòng nước ở đây đặc biệt hiền hòa, chậm rãi, hắn không khó nhận ra điểm khác biệt.Lúc hắn tắm, quần áo tư trang cởi ra hết cả, thì tất cả lại trở nên bình thường.Tiểu Minh băn khoăn tưởng là có chuyện với mình, thử đi thử lại mấy lần, mắt dừng lại ở một thứ…
- “Tiểu Hầu, ta, ta….lượm được bảo bối rồi”.