Một, hai, ba,...Ba mươi.Tiểu Minh đếm mấy vạch trắng nghuệch ngoạc trên đá, hắn đến ngọn núi này cũng được ba mươi ngày rồi, bóng dáng sư phụ từ đó đến giờ chẳng bao giờ thấy đâu, tu luyện chẳng được tích sự gì, không có tý kết quả.Hắn nghi ngờ chuyện này có khi nào là hắn đang nằm mộng hay không?Một giấc mộng lạ lùng: hắn gặp được một lão tiên, người dẫn hắn đến tiên cảnh rồi ban cho hắn mấy phép thuật huyền diệu, hắn cưỡi mây đạp gió như chim…Tiểu Minh mặt mày đù đẫn vô đinh đi mãi về phía trước.Đến khi trượt chân vấp té, đầu đập vào thân cây đại thụ trước mặt, hắn mới bừng tỉnh.Đấy nào phải là mơ, thế nhưng tại sao lại cực khổ thế này; ngồi thiền một tháng qua hắn đã thử một trăm lần, “hít thở cả hàng trăm không khí”, nào đâu có cái gì giống thứ tiên khí kia.Hắn lắc đầu ủ rủ như sắp chết:
- “Sư tỷ, Tiểu Minh chẳng có tiên căn rồi”.
Chán thì đừng nhắc sư tỷ vào, lỡ miệng rồi khiến hắn như phát điên.Tiểu Minh ráng chạy nhanh hết sức về phía trước, miệng bô bô rống lên inh ỏi như phát tiết tiếng khóc trong lòng, hắn không để ý rằng chính mình đã chạy ra khỏi địa phận an toàn mà sư phụ đã định sẵn.Phải biết vùng núi này rất là nguy hiểm, hùm beo yêu quái thứ gì cũng có.Không phải là Bồ Đề Lão Tổ không lường trước đến chuyện này.Với thực lực của lão, chỉ cần trong một chiêu liền có thể dễ dàng giết chết tất cả các sinh vật nào còn dộng đậy trong khu vực, nhưng lão không làm, chính xác là không muốn.Liên kết toàn bộ câu chuyện, dường như lão còn muốn hại chết tên tiểu đệ tử của mình.Nhưng với một tên phàm nhân thì đâu cần lão phải nhọc công như thế, một chưởng thành toàn là xong, còn truyền cho hắn công pháp tu tiên để làm cái gì?Phải chăng là đầu óc bất bình thường, muốn bông đùa với hắn, hay là một nguyên do sâu xa nào đấy?Nhắc đến Dương Tiểu Minh, làm trò mệt rồi hắn mới chịu đứng yên một chỗ thở dốc, hoảng hốt quay sang nhìn mọi vật.Không rõ cách “nhà” bao xa, khu rừng nguyên sinh trước mắt hắn ấn tượng đầu tiên là cây cối thực vô cùng khổng lồ, thân cây to thẳng bằng sáu bảy người ôm, khắp người đều có một mảng rêu phong và địa tích lớn bao phủ.Đến các loại thực vật ưa bóng bình thường, độ cao tối đa chỉ hơn đầu người một chút, nơi đây khoa trương còn hơn gốc đại thụ lớn nhất ở Song Diệp Thôn.Dưới đất vì thế có một tầng lá cây mục nát thật dày, cao đến hơn nửa gối .Nếu hắn có phép đằng vân thần kì, hay là thuật khinh công tuyệt đỉnh có thể bay lên nhìn kỹ thì còn nhiều kinh ngạc hơn thế nữa, tầng tầng lớp lớp đều được xen kẽ, che phủ bởi một màu xanh tươi mát, không chừa bất kỳ lỗ trống nào.Hắn phán đoán khu rừng này niên đại nếu không đạt hơn ngàn năm thì đừng hòng có được ngoại hình như thế(cũng có thể hơn, vì ta chưa từng thấy khu rừng ngàn năm nó ntn, đành mượn Tiểu Minh làm bàn đỡ vậy).Ở nơi này xem chừng hít thở có một mùi vị khác, dễ chịu và thư thái hơn bên ngoài rất nhiều.Ấy là tinh hoa trong đám cây cỏ này, tiên khí trao đổi lâu năm cũng đã đạt đến trạng thái bão hòa tốt nhất có thể.Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, nhưng mà Tiểu Minh đâu cầm biết điều ấy, hắn hoảng loạn đến sắp phát khóc kia kìa.
- “Aaa.Đây là đâu?Sư phụ mau cứu Tiểu Minh.Sư phụ, người đang ở đâu?Phụ thân, sư tỷ, cứu con….”
Hắn bặm môi, nước mắt nước mũi chảy ra bèm nhèm, trộn với nhau đã thành vũng trên mặt, nhưng hắn không dám cất to tiếng mà khóc, sợ dẫn dụ phải đám yêu thú hung bạo đến xé xác mình.Liền đó, từ một tiếng rồi nhiều tiếng xột xoạt vang lên khắp nơi, hàng loạt và liên tục.Tiểu Minh còn mơ hồ thấy được dăm ba tàn ảnh đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, mất hết dũng khí, chúi người xuống nhắm tịt hai mắt lại, tiếng ứ ứ trong miệng không còn giấu kín được nữa.Rầm.Một trận chấn động lớn do thứ gì đó rớt xuống hất văng hắn xuống đất.Tiểu Minh run bắn, cả người co ro ôm chặt lấy chân, nằm xổng xoài trên mặt đất vừa khóc vừa thở.Hắn nghe tiếng phì phò không dứt ngay sát bên tai, còn hít lấy hít để khắp thân thể mình.
- “A.Đừng hại Tiểu Minh.Ta còn nhỏ lắm, thịt ít ăn không ngon đâu, mau đi đi, không ta mách sư phụ bây giờ.Huhu…”.
Tru tréo bậy bạ thế mà có tác dụng, yêu quái kia mãi không thèm chạm đến hắn.Chặp, Tiểu Minh cảm nhận được có thứ gì đó vô cùng mát lạnh cứ dúi dúi vào má, hắn giật bắn người che mặt lại, thế mà con yêu quái kia vẫn dứt khoát lì lợm không tha.Nhột quá không chịu được, Tiểu Minh mở hai mắt ra quát.Một con khỉ?Không đúng, con khỉ này toàn thân đen tuyền một màu, to lớn gấp hai, gấp ba lần những con ngưu(trâu) thôn hắn, có lẽ là do tiên lực bồi dưỡng.Tiểu Minh choáng váng bò lui năm bước mới bình tĩnh, cái thứ mát lạnh kia trông lạ, nhưng không giống gì khác ngoài một quả cây dại.Xác định được con khỉ kia không có làm hại mình, hắn rụt rè lắm cũng từ từ đứng lên.Con khỉ kia mặc dầu to lớn nhưng quả thật không khác gì loại khỉ bình thường, còn chưa đến độ thành tinh như lũ khỉ Hoa Quả Sơn.Nhìn quanh, hắn lại lần nữa phát run: có đến hàng chục con như thế, định ngất đi thì có chuyện náo nhiệt hấp dẫn.Có con khỉ lông xám, dường như còn chưa trưởng thành, bỗng nhiên nằm lăn ra đất, giật giật giãy dụa y hệt Tiểu Minh hắn lúc trước, có lẽ là mắc bệnh kinh phong hay trúng gió gì đó.Con khỉ trước mặt hắn thấy thế chuyền nhanh thứ củ trái không rõ tên kia qua, định cho nó ăn.Đến khi cầm được trên tay rồi, con khỉ xám kia há to mồm ra định cạp một miếng, đắc ý không nhịn được nữa, khóe miệng co lên.Cái này Tiểu Minh biết, hắn từng trông thấy ở người, gọi là cười nham nhở.Bầy khỉ kia thấy thế biết mình đã trúng kế, xông cả đàn lên đánh đập, giựt lại vứt cho hắn.Tiểu Minh vừa ăn vừa phì cười, sáng tác ra một câu châm ngôn hắn nghĩ hoàn toàn xứng đáng trở thành huyền thoại: “Không nên giả bệnh đòi ăn để bị đánh(?!?)”.Bắt đầu từ ngày đó, hắn kết bạn, rong ruổi khắp khu rừng này cùng với đám khỉ.Không phải hắn không muốn quay về chỗ lão sư phụ, mà là hắn không tìm được con đường cũ, “bất đắc dĩ” phải ở lại chỗ này thôi.Ở đây một thời gian, hắn mới phát hiện nơi này ngoài việc mọi vật to lớn không rõ lí do thì tất cả đều không có gì khác, hắn cũng ít nhiều suy đoán về tác dụng của tiên khí.Bầy khỉ nầy bản tánh nhanh nhẹn hiếu động, do được lợi thế về thiên thời địa lợi nên mặc sức mà tung hoành, không có thiên địch.Tiểu Minh lại kết thân với con khỉ xám kia, một phần là cảm thấy nó thân thể “bình thường”, không gây được áp lực, lỡ có đùa giỡn quá trớn thì hắn cũng không văng xa hơn mấy mét; hai là nó quậy phá xứng là đầu đàng, đùa cợt những trò mà Tiểu Minh rất muốn nhưng chưa không dám thử, tất nhiên là chỉ những việc trong mức độ cho phép.Con khỉ ấy chưa từng thấy người, nên đâm hứng thú, thấy hắn cứ lẽo đẽo theo sau tưởng là muốn tôn nó làm ca, mừng thầm trong bụng mà ưng thuận.Một người một khỉ cứ thế tạo thành một cặp đôi kì quặc, như âm dương hút lẫn nhau, cặp kè cả ngày không dứt như hình với bóng.Cuộc sống trong rừng dù có tiêu dao đến mức nào cũng có lúc gặp khó khăn, mãnh thú ở đây dũng mãnh và hiếu chiến hơn nhiều, may mà bầy khỉ này đủ sức lực để che chở cho Tiểu Minh, không để hắn gặp nguy hiểm.Khỉ xám suốt ngày che chở cho “tiểu đệ”, dần dà đâm chán nản, quyết xắn lông tay lên bắt đầu dạy dỗ cho hắn.Cấu tạo cơ thể của người tất nhiên không giống khỉ, việc leo trèo đu dây không chục năm sao thành thục, nhưng cường độ thân thể, sự nhanh nhẹn lẫn cảm giác của Tiểu Minh dần được cải thiện đáng kể.Khỉ bản năng rất thích phô diễn, đời này qua đời khác dần tạo thành một tập tính rất có ích, chúng thi tài với nhau bằng cách thay phiên nâng những tảng đá lớn, kẻ thắng thì được tung hô với hoa ngon quả ngọt, kẻ thua không những bị cả lũ la hú ỏm tỏi khẹc khẹc chế giễu, còn phải bỏ cả ngày bắt chấy cho cả đàn.Tiểu Minh đã là người trong nhà, tất nhiên cũng buộc phải tham gia, mười lần thi thì mười lần thất bại ô nhục, ê chề nhận bao lời châm chọc, tức đến hộc máu.Ở đây hắn không những không bị ghét bỏ, mà còn được đối xử rất tốt, vui lắm.Ba năm xa cố hương, hắn có nhiều cảm xúc để nói, không biết tâm sự cùng ai bèn đổ hết lên đầu khỉ xám.Khỉ xám vốn thiên bẩm thông minh, nhiều lần nghe tiểu tử này ca cẩm, dần cũng hiểu được ngôn ngữ của người.Một lần nọ:
- “Này, hay là ta đặt tên cho ngươi nhé, có thích hay không?”.Tiểu Minh hỏi.
Khỉ xám bình thường đã không nghe được lời gì lọt tai từ tiểu tử này, sao có thể hồ đồ mà đồng ý, lắc đầu nguầy nguậy.Tiểu Minh không để ý đến thái độ của nó, nghĩ ngợi nghiêm túc nhất từ trước đến nay, cuối cùng hai mắt hắn như phát sáng, còn híp mắt mỉm cười, hành động đó khiến khỉ xám cũng có chút hồi hộp, chờ mong:
- “Ta tên Tiểu Minh, ngươi hay cũng đặt là...Tiểu Hầu đi”.
Tiểu Hầu hai mắt long lên sòng sọc, đứng bạnh chân ra, một tay ôm ngực, một tay chỉ thẳng mặt hắn khẹc khẹc chửi rủa: “ta biết ngay mà, ngươi đặt như thế người ta vẫn gọi ta là con khỉ, còn là khỉ nhỏ nữa, khốn kiếp nhà ngươi, có gì khác biệt đâu”.Tiểu Minh cũng không vừa:
- “Thế ngươi đặt ta xem nào.Đặt đi, ngươi ngon thì đặt đi..”Tiểu Hầu “miệng lưỡi” không bằng, mù chữ thậm chí còn hơn cả hắn làm sao nghĩ ra điều gì được, thẹn quá hóa giận lao lên bứt tóc, cào cấu hắn xước hết cả mặt mày.
- “ Này, đừng kéo tóc ta.Này…”.
Cả hai đuổi nhau chạy một mạch đến tận thác nước trong rừng, tốc độ rất nhanh.Tiểu Minh cởi áo nhảy xuống dưới, uống no nê mấy ngụm nước lớn, gột rửa kỹ bụi bẩn ra khỏi thân thể cho sạch sẽ, để ý ngắm kỹ bóng ảnh của mình phản chiếu dưới nước.
- “Đã lâu quá rồi, không được, ta phải tìm cách nào để quay lại chỗ sư phụ, không biết người có còn chờ ta không”.
Hắn kiếm một chỗ khô ráo trần truồng như nhộng mà xếp bằng vận khí.Hai năm qua hắn ở chỗ này luyện tập, nhờ thường xuyên hoạt động với cường độ lớn, ngày ngày liên tục hít thở tiên khí nồng đậm, lại đến thời kỳ phát triển, nở da nở thịt, cơ bắp dần cũng vồng lên những đường nét nam tính hấp dẫn, có điều trực tiếp về tổng thể, hắn chỉ cao hơn trước chứ chẳng thấy mập mạp béo ú hơn tý nào.Nhịp thở của hắn không rõ từ lúc nào đã sâu hơn ba năm trước mấy lần, vẫn không có chút phản ứng.Không nản, mười ngày sau hắn mới kinh hỉ nhận thấy kết quả: những dòng khí lưu chuyển trong không khí tích tắc dường như đôi lúc có sự nóng, lạnh thất thường, sự biến đổi này diễn ra không theo một quy tắc nào cả, có lúc trong một dòng khí lưu đã có mấy đợt, có lúc chục dòng khí lưu cũng không thấy biến chuyển gì.Điều này chắc chắn là mới đầu còn bỡ ngỡ, nhưng cũng đủ khiến cho Tiểu Minh thỏa mãn, bởi hắn bắt đầu có cơ sở để tu tiên rồi.Hắn không ngờ thân thể mình trong hai năm lại bộc phát được tố chất đến như thế, hẳn nhất định phải là kì tài luyện võ.Tiểu Minh có điều chưa rõ nên hóa hoang tưởng, không phải hắn có tố chất tốt, trong mỗi dòng khí hắn trao đổi với tự nhiên đều ẩn chứa tiên khí nồng đậm, chỉ là những dòng khí nóng, lạnh thì nhận biết dễ dàng hơn cả; thứ cây trái kia thực chất cũng là một loại linh thảo cực kỳ quý hiếm ở đây, ăn được bốn năm trái là hưởng lợi hết cỡ rồi, thân thể hắn miễn cưỡng đủ tính là phù hợp(còn lí do nữa, ta không để phi logic đâu, từ từ).Tiểu Hầu không hiểu gì, thấy mặt hắn nghiêm túc thì nhớ thù cũ, nổi ý liền cười ngặt ngẽo.Tiểu Minh tâm chưa tĩnh, mắt nhắm mắt mở thấy Tiểu Hầu tay tự móc xuống hạ thân của mình tuốt ra một đám lông, đưa lên phe phẩy như khoe thì mê muội chả hiểu mô tê gì.Bất giác nhìn xuống chỗ ấy của mình, hắn ngạc nhiên líu lưỡi còn hơn lúc phát hiện ra tiên khí, sau đó đỏ mặt tía tai biến mất hút vào đám bụi, chạy đâu cũng nghe tiếng khỉ, vang vọng mãi bên tai…