• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong môi trường tối tăm mờ ảo, lụp xụp bê bết, uế khí trùng thiên, có hai kẻ ngồi đối diện lẫn nhau, phân rõ trên dưới, lớn nhỏ.Hai kẻ này thân phận, ngoại hình hay tính cách đều rõ rệt khác biệt, nhưng nhìn vào tổng thể cuộc đời hai kẻ ấy, người ta thấy một sự khởi đầu tương đồng trùng hợp đến khó có thể giải thích nổi.Không, có thể, bởi hai kẻ này, cũng giống như bao kẻ khác, đều sống một cuộc sống với tuổi thơ vô cùng bình thường, cũng gặp người xấu, kẻ tốt này nọ rồi thay đổi, diễn biến cơ bản thực sự quá kinh điển, chẳng đáng nhắc đến.Nhưng mà điểm khó giải thích ở đây, là bọn chúng đều cố tâm vì một người con gái của riêng mình, đều cố tâm phấn đấu vì một điều gì đấy, nhưng rồi mọi chuyện đều bị đùn đẩy đến rơi vào ngõ cụt, phải hướng lái sang một ngã rẽ khác.Rồi hai kẻ này trên dòng đời tấp nập lại mắc duyên nợ gặp gỡ lẫn nhau mà sinh chuyện.

Khương Sắc vuốt ngón cái trên cằm, vân vê bứt mấy cọng râu mọc không đúng chỗ, tỏ vẻ rất là tiêu diêu, thoải mái.

- “Ồ, hắc hắc, chuyện thế này lại còn có thể giải quyết bằng lời được nữa hay sao?Chẳng hay ngươi có thể phun ra một hai từ vàng ngọc, giảng đạo cho ta được thấu nghĩa, mở mang đầu óc hay không?”.

- “Ta, ta….Ưm, ta nghĩ con người ai ai cũng có điểm tốt.Ta cũng không hiểu lắm, đã từng có lúc ta nghĩ rằng, bọn tiểu hài tử ở độ tuổi như ta, vì tầm vóc, kinh nghiệm, đầu óc chưa được phát triển đầy đủ, nên mới hành xử, làm những việc không đúng, rồi bọn chúng lớn lên ít nhiều sẽ tự thay đổi chính bản thân mình thôi.Nhưng lạ thay, khi ta thấy rõ được mọi chuyện, thì nhìn đâu ta cũng thấy người xấu.Người ta trưởng thành rồi, suy nghĩ cũng chín chắn hơn, người ta vẫn còn chủ ý làm việc xấu?Chuyện này ta nghĩ là do phận trời đưa đẩy, ai ai cũng có lí do chính đáng của mình.Ngươi, ta biết ngươi còn là người tốt, ta biết, ta biết mà.Nếu có thể có cơ hội lựa chọn, ngươi nhất quyết sẽ không làm việc xấu, đúng không?”.

Khương Sắc nghe được lời này thì cũng phải thầm khen Tiểu Minh có ý, tuy hắn không phải là loại thích nghe người khác giảng bài, nhưng mà nếu tiểu tử này biết cách nói năng như vừa nãy, thì lại rất dễ đi vào lòng người, không hiểu nó rốt cục là xảy ra chuyện gì, mà tâm tính lại câu nệ như bậc lão thành như thế.Khương Sắc thương tiểu tử này quá, hắn thấy Tiểu Minh cực kỳ đáng thương hại.

- “Haha, ngươi nói nghe cũng hay lắm, rất có tình, nhưng mà ngươi quên mất hai điều chưa nghĩ tới.Đời này có nhiều thứ không thể đưa ra lựa chọn, thậm chí nếu có thể lựa chọn, thì những kẻ như ta, hẳn là sẽ chọn làm việc xấu rồi.Haha, vì sao ư?Việc xấu rất dễ làm, việc xấu rất có nhiều lợi ích, thậm chí ở độ tuổi như ngươi, nữ nhi thường rất thích nam nhân có một chút…”xấu”.Muốn làm việc xấu, ngươi cũng cần phải có một số điều kiện nhất định mới có thể làm được, như ngươi, thực chỉ đáng vứt đi.Haha, người ta làm việc xấu đôi khi cũng là do người ta thích thôi, haha, cứ như ngươi tự nhiên buông thả, cho phép lòng mình mở cửa với gái ấy, haha.Ví dụ rất dễ hiểu phải không.Hahaha”.

Tiểu Minh nghe hắn nói thì chấn kinh, Khương Sắc rất là thích vẻ mặt như này, cái vẻ mặt bắt đầu thực tế thông sự đời của bọn tiểu tử mới chân ráo chân ướt đã học đòi hành hiệp trượng nghĩa chốn giang hồ, rất hả dạ.Hắn đã từng trải qua rất nhiều bể dâu, gian khổ trong cuộc đời rồi, đâu phải bọn não tàn lông bông ngoài đường đâu mà đi nghe những lời này.

- “Ngươi…..”.

- “Ngươi cái con mẹ nhà ngươi chứ ngươi.Haha, ngươi lại có điều gì đấy gợi ta thấy nhớ lại chính bản thân mình khi còn nhỏ, haha, cũng giống y hệt cái kiểu như thế này, haha”.

- “Ta?Giống ta?”.

- “Ta cái con mẹ nhà ngươi chứ ta”.

- “….”.

Khương Sắc trầm ngâm một lúc, hắn cởi áo ra tự băng bó vết thương cho chính mình.

- “Lúc nhỏ, mẫu thân ta mất, phụ thân một mình nuôi dạy ta, lão đối xử với ta rất tốt, chỉ là không giỏi lắm trong cách thể hiện tình cảm, lời thế này lão chẳng bao giờ nói được câu nào.Bọn cứt cùng thôn thì thấy bộ dạng ta thế này, không thương mà còn khinh, đối xử như trâu chó.Lúc ấy ta hận người không hết, không có việc gì làm cũng bận đi suy nghĩ dùm người ta là trong đầu có chứa cái gì, rốt cục buông ra ý nghĩ giống y ngươi thế đó.Haha.Nhưng mà có một ngày, ta gặp được một vị sư tỷ, haha, ngươi hiểu đó có nghĩa gì không?Là gái, là gái đấy, haha, nàng không nói gì, chỉ là có kẻ chê ta nghèo hèn, không xứng, thế là ta bỏ quê hương mà lăn lộn qua bao đau khổ mong ngày thành danh.Đến khi gặp mặt lại, thì ngươi biết không, nàng bỏ ta đi lấy người khác rồi.Haha, ngươi đã hiểu chưa?Như thế thì ngươi có được lựa chọn hay không?Ngươi nghĩ như thế thì lí do tỷ ấy làm việc ấy là để làm gì?Trêu ngươi ta chắc.Đạo lý như cứt cũng đem ra nói với ta.Thối lắm, thối không chịu được.Một kẻ đời đời sống an ổn như ngươi, thì biết cái chó gì”.

Khương Sắc thấy Tiểu Minh mặt mày đờ đẫn thì phì một tiếng khinh bỉ.Hắn chả biết là mình nên buồn hay vui vì kết quả cuối cùng hắn thắng trong cuộc nói chuyện này nữa.

- “Thật sự….Thật sự là xảy ra chuyện như thế?Không, ngươi nói láo”.

Khương Sắc phát cuồng, hắn hôm nay đã bị chơi mấy vố đau quá, ức chế không chịu được, về đây liền phát tiết, thế mà liên tục bị tiểu tử này đùa bỡn, không nhịn được nữa liền xách cổ áo hắn giương lên trời, tay tát mạnh mấy cái thật kêu rồi quát :

- “Láo?Láo cái con đĩ mẹ nhà ngươi.Lão tử nói láo ngươi thì có tác dụng gì, ngươi dâng con mẹ ngươi cho lão tử hưởng dụng chắc.Muốn chết thì nói lão tử thành toàn cho, ngứa miệng chọc lão tử phát điên, bộ ngươi muốn lão tử hành hạ ngươi đến chết à?Nói”.

Vừa nói hắn vừa giáng ra những cú mạnh mẽ như trời đánh, không thương tiếc đấm thẳng mấy cái vào thân thể tên tiểu tử kia.Tiểu Minh bị đánh đến hộc máu, tròng mắt hắn sưng vù, hai má bầm tím hết cả, vết thương chi chit khiến hắn trông không còn giống một con người nữa.

- “Hộc, ta, ta…Ta, hộc,….”.

- “Ta ta cái gì, nói nhanh, không lão tử giết ngươi ngay bây giờ”.

Khương Sắc kề ngọn đao lên cổ hắn, tỏ vẻ như sẽ nhất định quyết làm như thế nếu hắn không thật thà nói ra.Tiểu Minh nhứt nhối ré lên thật to :

-“Ta, hộc, ta cũng giống y như thế.Sư tỷ của ta…Hộc…Nàng tên là Đoàn Diệp Thanh, ngươi nghe rõ chưa?Cha ta, người tên là Dương Khắc Thiên, ngươi nghe rõ chưa?Đời này ta cũng chỉ vì hai người ấy mà lưu lạc đến đây, ngươi nghĩ là ta vui lắm à?Ngươi nghĩ là ta đã thấy được những chuyện gì.Giết ta?Ngươi dám không?Giết đi, rồi cha ta, sư tỷ của ta, sư phụ của ta, bọn họ sẽ đến đây tìm ngươi tính sổ.Không tin sao?Ngươi cứ thử một lần xem thế nào…Hộc”.

Khương Sắc nghe nói tới đây thì buông tay bật ngửa, nhìn vào giọt nước mắt uất hận ấy, hắn có thể thấy được lời này không có vẻ gì là giả, nếu cả một tiểu tử còn đủ sức gạt được hắn, thì đâu cần lăn lộn trên giang hồ nữa, chết đi cho rộng đất.Đồng bệnh tương liên, nếu là bình thường, hắn những lúc quẫn trí mất đi phương hướng, đã có thể kiếm lấy một kẻ như này mà thủ thỉ tâm sự, kết thành huynh đệ thân quen, bởi xúc cảm giữa bọn hắn đều quá sức giống nhau…Nhưng mà Khương Sắc đã đi qua đoạn thời gian đó rồi, hắn cũng không còn muốn dây dưa sinh biến với đám sư phụ, phụ thân, sư tỷ theo như trong miệng của tên tiểu tử này.Giết quách đi là khỏe nhất.

- “Tiểu tử, hừ, xem như ngươi nói thật, thế thì thế nào?Xin lỗi, ngươi cần phải chết đi, đấy là ta hóa kiếp sớm cho ngươi.Ngươi có cơ hội xuống âm ty mà giữ lấy cho mình tâm tư lương thiện đúng như nguyện vọng nhé, sau này lớn lên, không phải làm một kẻ xấu xa, độc ác như ta.Hahahaha”.

- “Ngươi, ngươi không phải là cần ta trong cuộc hẹn với Lý Tịnh sao?Nếu ngươi giết ta bây giờ, Lý Tịnh sẽ không tha cho ngươi đâu.Đời là bể khổ, quay đầu là bờ, ngươi đừng nên làm gì khiến sau này ngươi phải hối hận.Đừng…Hộc…”.

- “Hối hận?Tin ta đi.Ngươi thậm chí còn không biết mình đã làm những gì đến khi hối hận đâu.Giờ, ta nghĩ là ta…không hối hận.Lý Tịnh?Ta chỉ cần né mặt đi một đoạn thời gian thôi, ta còn có cách khác nữa để giải quyết hắn.Địt, ngươi đi chết đi.”.

Khương Sắc giơ thanh đại đao trong tay mình lên, vừa định chém xuống một đường, kết thúc mối duyên nợ oái ăm này, thì một bóng ảnh từ bên ngoài phá tan vách tường xông vào, nếu nhìn kỹ có thể nhận ra, Lý Tịnh.

- “Dừng tay”.

- “Lý Tịnh, sao ngươi lại đến được nơi này?Đứng yên, đừng có qua đây, không ta lấy mạng tên tiểu tử này”.

Lý Tịnh lấy tay phủi đống rơm rạ trên người, hắn tức giận với đám người chẳng bao giờ coi trọng lời hứa này.

- “Còn hỏi để làm gì?Ta khuyên ngươi một lần cuối, mau thả Tiểu Minh ra, không thì ngươi sẽ chết rất là thê thảm đấy”.

Lý Tịnh định bụng là giờ ngọ hôm nay hắn thực sẽ đến điểm hẹn như lời đã ngỏ, chỉ là Lý Tịnh không tin được lời lẽ của tên tiểu nhân này, hắn bắt tên tiều phu gần đấy gặn hỏi, mới lòi ra được hang ổ bí mật này, một đường chạy đến đây đúng lúc xảy ra chuyện lớn.

- “Hừ, vấn đề chính là ngươi, ngươi sợ ta tiềm quân mai phục đánh lén nên cử đám tạp nham đến thám thính trước quân tình.Chỉ là bọn này diễn không được giống lắm, lén lén lút lút, còn hôm nào cũng mang rìu ra chặt củi, ngươi thấy có vô lý hay không, để ta thấy ra được thì xem như các ngươi xui xẻo.Chuyện thế nào ngươi xuống “đấy” mà hỏi hắn chi tiết nhé”.

- “Không thể, không thể như thế được, bọn chúng vốn là do ta đích thân dạy dỗ truyền đạt kỹ năng, kinh nghiệm thực hành đầy mình, nào có phải bọn tầm thường buôn hàng ngoài chợ, ngươi thế nào lại biết được thân phận bọn chúng?Đừng có lại đây, ta giết tên tiểu tử này đấy, mẹ kiếp, ngươi biết là ta sẽ giết nó thật mà.Chuyện này hôm nay có thể dừng ở đây, ta trả tên tiểu tử này cho ngươi, ngươi thả ta đi nhé, được chứ?Sau này ta quyết hoàn lương, chỉ làm việc tốt, không dám làm bậy nữa đâu.Ngươi tha cho ta một mạng này đi”.

- “Giết hắn, haha, ngươi cứ thử xem, rốt cục là ta nhanh hay là ngươi nhanh, hơn nữa ta nói, nếu ngươi giết hắn mà bị ta bắt được, rồi ta sẽ….”.

Lý Tịnh mặt mày tươi như hoa, hắn không có chút gì sợ bị người ta uy hiếp cả, tay còn nắm lại xếp thành cái kéo, dường như ý là muốn cắt đôi vật gì đấy.Khương Sắc thấy thế thì mặt mày tái nhợt, hắn thà chết chứ không chịu trở thành dở người như thái giám đâu.Đang lúc gắng gượng kiếm chút dũng khí đến với tử thần thì Tiểu Minh chen lời vào giữa hai người bọn hắn :

- “Thôi đi, hai người thôi đi..Hộc..Ta nghĩ là chuyện này còn có cách giải quyết, ta đích là người bị hại, Khương Sắc, giờ ta tha thứ cho những gì ngươi đã làm với ta, sau này ngươi hứa phải nhất định phải hoàn lương, tạo phúc cho bá tánh thiên hạ, ngươi có hứa hay không?”.

Khương Sắc như bắt được vàng, mừng rỡ đật đầu lia lịa như sợ Tiểu Minh hắn bỗng dưng sẽ đổi ý.

- “Lý Tịnh, huynh đã thấy rồi, hắn đã hứa thế rồi, huynh tha cho hắn một mạng đi.Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, coi như huynh làm phúc, tích đức cho con cháu một lần đi được không?”.

Lý Tịnh trầm mặc.

- “Hắn muốn giết đệ, đệ còn cố giúp hắn để làm cái gì?Đệ nói thử ta xem.Hơn nữa, những kẻ tiểu nhân như hắn không bao giờ biết giữ lời hứa đâu, đệ tự mình nhìn đi, hắn có đem đệ ra như đã hứa với ta hay không?”.

- “Chuyện này, chuyện này….Lý Tịnh, chỉ là đệ với hắn giống nhau đến kỳ lạ, đệ còn bao điều muốn lĩnh ngộ từ hắn, đệ tin hắn không phải là một kẻ xấu hoàn toàn, hắn chắc chắn còn có điểm tốt, huynh tin đệ một lần đi.Nếu huynh giết hắn, sau này đệ chắc sẽ vì thế mà trở thành một tên Khương Sắc thứ hai.Huynh không muốn thấy chuyện ấy, phải không?”.

- “Lý Tịnh, ta sẽ thay đổi, ngươi tin ta thêm lần này nữa đi, van cầu ngươi đấy”.

Lý Tịnh không trả lời, hắn suy nghĩ một hồi rồi đáp :

- “Được, nếu muốn ta tha cho ngươi mạng này cũng được, tự thiến đi.Đó xem như là hậu quả đầu tiên ngươi phải trả giá, thêm nữa ngươi cũng chứng minh cho lòng thành của mình, tiệt đi đời dâm tặc mới yên ổn được”.

- “Ngươi, ngươi…Địt con mẹ nhà ngươi, ta có làm ma cũng ám con mẹ nhà ngươi, ta ám theo con mẹ ngươi cả ngày, rồi đến khi bà ta chết, ta sẽ ngày đêm cùng mẹ ngươi ân ân ái ái, cho ngươi biết hậu quả của việc chọc giận ta là gì.Hahahahahahahaha”.

Khương Sắc cười dài, hắn chỉ tiếc…Hắn không còn thêm cơ hội thực hiện được những điều ấy, quả là đánh tiếc.Nhưng mà sau chuyện này rồi, hắn sẽ thành toàn được một điều…Tiểu Minh thấy kẻ nào khi chết cũng cười, hắn không hiểu là sao người ta trong lòng thì đau đớn mà lại thích phô nét cười của mình ra như thế, chết, đáng cười lắm sao?Chết, vui lắm hay sao?”.

Khương Sắc khảm đại đao chém xuống cổ Tiểu Minh, dù kẻ nào có luyện tập võ công dính chiêu gần kề thế này cũng bó tay chịu chết, đừng nói đến Tiểu Minh có bất kỳ cơ hội nào.Nhưng mà cơ hội lại đến từ Lý Tịnh, hắn dùng kiếm đâm tới, hoàn toàn có thể đánh rớt được thanh đại đao đó mà không làm hại đến tính mạng của Khương Sắc, hắn cười khổ, nhủ rằng mình chỉ nói một câu mà làm kẻ điên này phát tác đến như thế, quả là xảo quá hóa vụng rồi.Lưỡi kiếm vừa đến gần mục tiêu thì không ngờ tốc độ lại đột nhiên nhanh hơn chút đỉnh, Lý Tịnh thu chiêu không kịp, bảo kiếm quá đà cắt phăng cả thanh đại đao lẫn đầu Khương Sắc ra làm hai.Keng, vết cắt đánh trúng động mạch chủ trên cổ Khương Sắc, làm máu tươi chảy thành vòi, vung vẩy bắn ra khắp nơi.Tiểu Minh đứng bên cạnh, thấy đầu người nằm lăn lóc dưới đất, lại bị máu bắn ướt cả người, cảm giác giống như hắn mới chính là kẻ chết, như hắn đang đứng hai chân dưới âm tào địa ngục mà ngắm cảnh hành xác ghê rợn vậy, trợn mắt đứng tim ngất xỉu tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK