Chuyện gây tranh cãi giữa những người phản đối đổi tiền cũ và Bộ Hộ từ đó tìm được lối đi mới, đám ông chủ trước đây đúc tiền lậu nay đánh hơi được việc buôn tiền qua nhà Thanh có lợi hơn nghề cũ liền nhanh chóng chuyển “thị trường kinh doanh”, việc tranh cãi trong triều cũng theo vậy mà lặng xuống, nhưng đó là chuyện của mấy tháng sau này, còn bây giờ kịch hay vẫn diễn ra, cuộc chiến miệng lưỡi trong chốn quan trường kéo dài từ buổi chầu triều này qua buổi chầu triều khác.
Quang Toản thấy đây cũng là cách hay để hướng dư luận quan tâm về vấn đề gì đó mà quên đi chuyện đi sứ vừa rồi nên chẳng ngăn cản, thậm chí còn cho thêm chút lửa, để mấy lão tranh cãi còn hắn làm khán giả. Châu Văn Trai từ bùn leo lên ngọn cây, sống những ngày đắc ý, lại càng ra sức chú tâm hơn vào công việc của mình. Các mẫu tấu chương mới được lão cho ra thử nghiệm. Đám đại thần đầu triều như Ngô Thì Nhậm, Lê Văn Hưng bận tối mặt lấy đâu thời gian quan tâm đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, cũng như hắn đứng một bên xem kịch rồi về.
“ Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều Quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh rợn chân trời
Cành lê tráng điểm một vài bông hoa
Thanh minh trong tiết tháng ba
Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh
Gần xa nô nức yến anh
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân”
(trích truyện kiều Nguyễn Du)
Mới đó mà đã đến tiết thanh minh. “Sau những ngày xuân phân rạo rực sức sống thanh tân, tiết thanh minh mang đến sắc thái đằm thắm hơn, dịu ngọt hơn. Đi qua những ngày nắng mới, tiết thanh minh trở lại giữa đất trời và lòng người trong sự sinh chuyển của cỏ cây.
Tiết thanh minh cũng là thời khắc để những loài hoa đồng nội có dịp khoe hương sắc. Những xoan, những gạo ấp ủ nụ hương từ những ngày xuân phân nay thi nhau bung nở. Khắp cánh đồng quê vương đầy hoa gạo đỏ và những bờ thửa, bờ ao lại phủ tím hoa xoan” (trích Phan Anh - báo dân trí)
“ Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân” trên đường phố thành Phú Xuân trong những ngày tiết thanh minh đông hơn người qua lại, một số nơi còn tổ chức lễ hội, sinh khí bừng lên không ít so với ngày thường. Trên một con phố buôn bán trong kinh thành nơi tập trung đông người qua lại xuất hiện nhóm người nổi bật trong đám đông nhất là hai nữ tử xinh đẹp, khiến người khác đi qua ai cũng ngoay sang nhìn, bên cạnh hai người đẹp là một thiếu niên ăn vận quần áo đắt tiền theo sau còn ba bốn người. Không ít ông chủ cửa hàng hai bên đường nhận ra cậu thiếu niên này chính là vị khách “sộp” lâu lâu xuất hiện chống ế cho họ
- Nói cho ông biết, đây là khách quen của tôi đấy! đừng có mà dành. Vị tiểu công tử này chỗ tôi có lô hàng mới khác hoàn toàn đợt trước, cậu xem bộ bát đĩa này đi, rất tinh xảo đấy, đây là gốm Chu Đậu chính cóng nhé, còn đây mấy cái bình này là bình Bát Tràng - một ông chủ quầy gốm đứng ra lên tiếng.
- Vị huynh đệ này đừng nghe lão giới thiệu lung tung, bên hàng của ta đây.. đây mới thật là bình gốm Bát Tràng, còn cái này mới là bát đĩa Chu Đậu.. cậu xem màu men sáng rõ như thế này mới là của Chu Đậu thật sự.- một ông chủ của cửa hàng khác đứng ra giới thiệu. (lão ta PR hàng của mình bằng cách chê bai hàng của người bên cạnh, một kiểu PR gây mâu thuẫn mong mọi người không nên học tập)
Thật ra đám người Quang Toản mù tịt về vấn đề này, việc phân biệt đâu là đồ giả đâu là đồ thiệt hắn hoàn toàn không biết, chỉ thấy cái nào vừa đẹp vừa mới lạ thì mua về cất sưu tầm mà thôi, giá cả những mặt hàng này so với túi tiền của hắn lại chẳng đáng bao nhiêu.
- Vị huynh đệ này chắc hẳn không phải là người biết phân biệt đâu là gốm Bát Tràng, đâu là gốm Chu Đậu- một người cất tiếng từ phía sau.
Quang Toản nghe tiếng quay lại liền trông thấy một người khá thư sinh, ánh mắt có hồn, áo quần chỉnh tề gọn gàng, đầu quấn khăn, tay cầm một chiếc quạt xếp, điển hình cho tầng lớp nho sĩ đương thời. Hắn nhìn người này không thể đoán chính xác tuổi nhưng khảng định chưa qua ba mươi. Quang Toản nghe người này nói vậy liền lên tiếng.
- Vị huynh đài này nói như vậy chắc phải rất biết nhìn vật, tiểu đệ có thú thích sưu tầm vật lạ song kiến thức có hạn, chi bằng nhờ huynh chỉ giáo cho không biết có sẵn lòng.- Quang Toản lên tiếng
- Nhìn vị tiểu huynh đệ này ăn vận liền biết xuất thân không phú thì cũng quý, lại có thói quen sưu tầm vật lạ điều này không có gì ngạc nhiên, ta chỉ chút ngạc nhiên tại sao huynh đệ không phân biệt được đâu là thật giả vậy mà cũng chịu bỏ tiền ra mua. Ta xem huynh đệ cũng không thuộc loại phá gia chi tử coi tiền như rác. – vị nho sinh kia lên tiếng.
Quang Toản nghe vậy liền nhủ thầm trong lòng “xem ra lần sau đi ra ngoài vi hành phải ăn mặc khiêm tốn thêm xíu mới được”
- Vật thật hay vật giả cũng đều là vật, huynh xem bộ ấm chén này không biết phải là ấm chén Chu Đậu hay không nhưng quả thật nó rất đẹp, vật thật hay giả đâu quan trọng, quan trọng vật ấy có ích là được, bộ ấm chén này dù thật hay giả nó vẫn dùng để pha trà tiếp đãi khách như thường đó thôi.- Quang Toản cất tiếng trả lời
- Vị tiểu huynh đệ này nói rất hay, ta thật đã quá cố chấp rồi, “vật không quan trọng thật hay giả chỉ cần nó có ích là được”. Thật thất kính nghe ra liền biết huynh đệ tại kinh thành chắc chắn không phải là vô danh, thứ cho ta cô lậu quả văn chưa biết đến tên tuổi của….
- Gặp nhau là đã có duyên, huynh đài không cần đa lễ như vậy, nếu có duyên tất còn có ngày gặp lại.- Quang Toản lên tiếng
Quang Toản mấy khi được ra khỏi cung, thật rất muốn ngồi cùng một vài nho sĩ đàm đạo đối ẩm thử xem hương vị ra sao, có giống với miêu tả trong thần thoại không, nhưng bên cạnh còn có hai cô nương a, nho sĩ đàm đạo không thể dẫn theo giai nhân được, như vậy sẽ bị chê trách không lịch sự, lại có chút phiền hà. Thời đại này phụ nữ không được quá coi trọng, Bùi Thị Xuân có lẽ chỉ là trường hợp đặc biệt.. Người nho sinh nhìn bên cạnh hắn rồi như hiểu ra chuyện gì liền vỗ vào đầu mình một cái, chắp tay thi lễ rồi cáo biệt, chắc hắn cũng nhìn ra sự khó xử của Quang Toản.
Buổi đi dạo phố phường vào tiết thanh minh tiếp tục diễn ra, đồ chất trên tay hai gã cấm vệ quân ngày một nhiều. Nhất là Phượng Hiền lại chẳng chút nể mặt, nói với Hải Yến cái gì mà đã vì hắn kiếm về nhiều tiền như vậy, nay chúng ta xài chút ít cũng là cho hắn mặt mũi. Nói là làm, nàng ta chẳng chừa bất cứ cửa hàng quán xá nào trên đường ngang qua, suýt nữa ôm luôn cả chợ về nhà.
- Chị nghe nói phía trước có mấy thầy giải xăm rất cao tay, mẹ chị nói rằng ở đó các thầy phán linh nghiệm lắm, chị em mình cùng qua xem đi. – Phượng Hiền lên tiếng rủ rê Hải Yến
Chuyến đi này rất tiếc hắn không phải là nhân vật chính, các nàng muốn đi đâu hắn phải theo đó thôi. Đến trước cửa một ngôi chùa thấy khá nhiều đạo sĩ ngồi bày bàn giải săm, người đến chen chúc khá đông, vì giải săm là chuyện riêng tư nên hai nàng cấm hắn theo cùng. Kiếp trước kiếp giờ hắn chẳng tin tưởng gì chuyện xin xăm hay giải xăm gì gì đó, đối với hắn vẫn nên tự mình tạo dựng tương lai của mình là hay nhất, mặc dù trong đó không thể thiếu cái gọi là may mắn nhưng dù sao đó cũng chỉ như chất xúc tác cho cuộc sống muôn màu hơn mà thôi, không nên quá ảo tưởng vào đó.
Thật ra chuyện về phong thủy bói toán chiêm tinh không phải hoàn toàn không có “Thái ất thần kinh” trong truyền thuyết chính là một minh chứng. Kể cả kiếp trước nơi khoa học kỹ thuật ngự trị thế giới nhưng vẫn còn quá nhiều điều người ta không thể giải thích được, vẫn còn quá nhiều bí ẩn chưa thể khám phá, mà trường hợp của hắn là minh chứng rõ ràng nhất, xuyên không, tại sao lại xuyên không? Hắn chính là người trong cuộc nhưng lại mù mờ hơn ai hết.
- Vị tiểu huynh đệ này trên người sắp có tai kiếp, kiếp số chẳng lành sợ không quá tuổi hai mươi.- bên cạnh từ bao giờ xuất hiện một người mang đạo bào không trang trí hoa văn, màu xanh da trời, nở nụ cười với hắn.
Câu nói của lão ta nếu người khác nghe liền cho đấy chỉ là trò cười, yêu ngôn ăn nói hàm hồ nhưng hắn lại biết Quang Toản chính xác chỉ sống được mười chín tuổi, không đến hai mươi, không lẽ lão ta đoán bừa liền trúng. Quang Toản liền cho là như vậy
- Lão biết ta là ai sao?- Quang Toản tỏ ý hỏi dò.
- Không biết bần đạo có nên hành lễ tại đây với đương kim thánh thượng hay không?- lão đạo mặc áo xanh da trời vừa vuốt vuốt chòm râu bạc của mình vừa nói với âm lượng đủ cho hắn nghe.
Quang Toản nghe vậy liền nhíu mày, lão này là người quen cũ sao? Sao mình chẳng có ấn tượng nào về người như vậy hết nhỉ?
- Không biết vị đạo trưởng này có gì chỉ dạy, trước đó đã từng gặp mặt.
- Ha ha.. bần đạo chưa từng gặp qua ngài, đây là lần đầu.
Quang Toản nghe đến đây lòng tràn đầy sương mù, muốn hỏi lão ta vài điều nhưng xung quanh không thiếu người qua lại, không phải là nơi lý tưởng để nói chuyện.
- Xin hỏi danh tính của đạo trưởng này là?
- Bận đạo tên gì đã không còn nhớ rõ, chỉ biết một vài người cũ gọi bần đạo với cái tên Trình Mạc Tử, hay Trình Tuyền hoặc Lão Đạo Sĩ, ngài muốn gọi bần đạo tên gì cũng được.
- Vậy xin gọi là Trình đạo trưởng đi, chỗ này không thích hợp nói chuyện lắm, có thể qua bên kia….- Quang Toản chắp tay thi lễ rồi đưa ra đề nghị đổi nơi nói chuyện.
Hai người đến một góc khuất ít người chú ý, được che nắng bởi tán cây cổ thụ nhâm mát, lão Phúc chẳng biết kiếm đâu ra được hai chiếc ghế tre mang đến.
- Bần đạo trông khí sắc trên khuôn mặt của ngài liền biết tương lai ngài gặp tai ương không ngừng, dù may nắm vượt qua cũng không sống thọ quá hai mươi.
Quang Toản nghe đến đó vẫn bình tĩnh, hắn biết là như vậy, nhưng tin rằng mình hoàn toàn có thể thay đổi được số phận của cái thân thể này, chẳng phải bây giờ mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp hay sao. Nhưng hắn vấn hỏi
- Không biết vị đạo trưởng này có cách gì hóa giải đi số kiếp này của ta.
- Trời đất đã định như vậy, không cách gì phá, bần đạo vô phép sửa đổi.
Hắn nghe vậy liền có chút ngỡ ngàng pha lẫn không tin.
- Đối thủ của ngài hiện tại có phải dù bị nạn như thế nào, ba lần bảy lượt vẫn không chết?- vị xưng là Trình đạo trưởng lên tiếng hỏi hắn.
Đối thủ của hắn! Ai là đối thủ của hắn, chẳng phải là Ánh sao? Đúng vậy tên này bị nạn ba lần bảy lượt nhưng vẫn không chết nhưng có liên quan gì đến chuyện… Nghĩ đến đây Quang Toản không khỏi tin tưởng lời phán của Trình đạo trưởng. Trong lòng sinh ra lo lắng.
- Xin đạo trưởng chỉ cho ta con đường sáng.- Quang Toản lên tiếng xin chỉ dạy, hắn tin tưởng lão đạo này nếu thật có thể như trong truyền thuyết thì ắt có thể có cách giải quyết nếu không chẳng gặp hắn rồi.
Trình đạo trưởng nghe vậy vuốt râu mà lắc đầu, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát rồi nói.
- Vô là khởi thủy của trời đất, Có là mẹ của vạn vật, Thái Cực sinh Lưỡng Lư, Lưỡng Lư sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái. Nắm bắt được cái cốt lõi sâu xa bên trong chính là hiểu được quy luật xoay chuyển của đất trời vạn vật. Quy luật đó nhìn chung không nằm ngoài hai chữ “Nhân Quả”, Nhân Quả là cái ai cũng biết nhưng để nắm được nó lại là chuyện không đơn giản, xưa nay thế gian chẳng được mấy người. Xưa kia Kinh Vương có công dựng nước ấy là cái nhân lành, được muôn đời thờ phụng ấy là quả lành, ông dựng nước ấy là nhân thiện con cháu được nối tiếp mười tám đời ấy là quả thiện. Người thừa hưởng thành quả ông cha mà không lo gắng sức lại chỉ biết hưởng dụng ấy là nhân dữ, con cháu người đó không có ngày yên lành ấy là quả dữ. Gieo nhân nào ắt gặp quả nấy ngài đã thấy việc trồng cây táo lại ra quả sung bao giờ chưa?
Quang Toản nghe đến đó liền biết suy nghĩ trong đầu của mình xem ra không đúng rồi, hắn có chút thất vọng, chỉ một chút thôi. Đơn giản vì hắn tin tưởng bằng sức mình cố gắng nhất định sẽ thành công.
- Ta nghĩ nhân gì quả gì không quan trọng, chỉ cần tạo phúc, đem lại cơm no áo ấm đó chính là nhân, đó chính là quả ta mong muốn, chuyện còn lại trong đó ta thật chẳng quan tâm.- Quang Toản tỏ vẻ không tin tưởng.
- Bần đạo không ngại nói thẳng, cuộc đời bần đạo truy đổi mộng tu tiên trải qua bao khó khăn nhưng cõi ấy ở đâu vẫn mịt mù, mấy năm nay khi xem tinh tượng vẫn không tìm được tiên duyên của mình, tuổi của bần đạo cũng sắp đến lúc tạo hóa.
Quang Toản nghe vậy liền thấy quá khôi hài rồi, nếu không cố gắng nhịn hắn đã cười thật lớn. Tu tiên sao? Nghe như mấy truyện tu tiên vậy nhỉ, hắn không kìm được mà hỏi chơi lão đạo sĩ một câu.
- Tu tiên sao, có thể tu hành thành tiên sao?
Trình đạo trưởng nghe vậy có chút dừng lại suy ngẫm, lão gật đầu rồi lại từ mình lắc đầu như trong con người lão đang không ngừng có sự đấu tranh giằng co giữa hai mặt có và không. kéo dài như vậy một hồi đến cuối cùng kết thúc bằng một tiếng thở dài của chính lão.