Một tháng kể từ ngày Hồ Độc Lập xuyên việt đến Việt Nam thời kì cận đại, lấy lí do sức khỏe không lên chầu triều, thường ngày chỉ đi dạ quanh hoàng cung, tập thể dục, không lại trò chuyện cùng một số cấm vệ quân canh gác trong hoàng cung, Đương nhiên trò chuyện nhiều nhất vẫn là lão Phúc bên cạnh hắn.
Thì ra hắn là Nguyễn Quang Toản, ở đời sau nổi tiếng là phá gia chi tử, mới 9t thì lên làm hoàng đế, gần 3 năm ngồi trên ngai vàng hưởng thụ thành quả ông cha.
May mắn là đến bây giờ Quang Toản vẫn chưa làm ra việc gì xấu nha. Bất quá từ đây về sau những ngày lành của Quang Toản coi như chấm dứt, nối tiếp những sai lầm cuối cùng lâm vào cảnh nước mất nhà tan, thân mình bị chém nơi pháp trường, vợ cũng bị người ta đưa vào hậu cung.
Bây giờ là mùa đông Cảnh Thịnh năm thứ 2, tức khoảng vào tháng 11 năm 1794, Quang Toản năm nay chỉ vừa khoảng 12 tuổi mà thôi, uy tín trong triều dường như không có mấy, hắn vững vàng ngôi trên ghế rồng cũng vì uy danh do cha hắn Quang Trung để lại.
Trước khi mất Quang Trung kêu các quan lại mà dụ cho tướng Trần Quang Diệu và quan đại thần Trần Văn Kỷ làm phụ chính, nhưng sau vì Quang Toản chuyên dùng cậu mình, thái sư Bùi Đắc Tuyên nên mọi quyền hành dường như rơi vào tay Tuyên cả. Trần Quang Diệu lại bận rộn dẫn quân chống cự với nhà nguyễn ở Nha Trang, còn quan đại thần Trần Văn Kỷ bị vu khống mưu phản sau giáng xuống làm lính.
Hồ Độc Lập vừa nghĩ lại vừa thầm khinh bỉ tên Quang Toản này, làm gì trên đời có cái tên nào ngu xuẩn như vậy, sao mình lại đầu vào tên ngu như vậy nè.
May mà tên này dù sao cũng là vua một nước, nên tạm thời không cần phải lo lắng chuyện cơm nước ăn mặc, với lại ta bây giờ đâu phải thực là Quang Toản ngày xưa, ít ra cũng có khinh nghiệm sống hai kiếp, kiếm trước cũng thuộc tầng lớp trí thức có bằng tiến sĩ kĩ thuật về quân sự trong nước hẳn hoi.
Hoàng thành Phú Xuân bây giờ đâu được như sau này. Hoàng Thành ở kiếp trước đa số do các đời vua Nguyễn thay nhau xây dựng thêm một loạt các đền đài cung điện. Còn hiện tại vẫn rất đơn sơ, là thủ phủ của các đời chúa Nguyễn trước đó, rồi còn trải qua các đợt chiếm đóng của quân Trịnh nay mới đến Nhà Tây Sơn chọn làm nơi đóng đô. Từ lúc lập nước đến nay Nhà Tây Sơn phải đối mặt với thù trong giặc ngoài, chiến tranh liên miên, làm gì để ý đến việc trang hoàng xây dựng đền đài.
Khi hắn nói chuyện cởi mở với các vệ lâm quân. Quan sát dáng vẻ của họ, đa số đều rất tự tin vào bản lĩnh đánh giặc của mình Hồ Độc Lập lại có cái nhìn mới về đội quân nông dân này. Quang Trung tuy mất đi 3 năm rồi nhưng đội quân dũng mãnh thiện chiến của ông thì vẫn còn đó về cả số lượng lẫn chất lượng. Phải dùng từ trăm trận trăm thắng, vũ dũng, tinh nhuệ trong tinh nhuệ để hình dung đội quân này. Lấy một có thể địch 3-4, tính kỷ luật cao nên tướng Trần Quang Diệu chỉ cầm hai vạn quân đã có thể khiến cho quân chúa Nguyễn tại thành Nha Trang đóng cửa cố thủ không dám ra chiến, lại càng không dám đưa quân tiếp viện dù cho chúa Nguyễn có 12 vạn quân ở Gia Định.
Nhà Tây Sơn hiện tại có đội quân khá hùng hậu khoảng 80000 quân chính quy, một lượng lớn quân địa phương ở các nha môn huyện phủ, chưa kể gần 10 vạn người thuộc diện ngụ binh ư nông, chỉ cần khi chiến tranh liền có thể điều động.
Quân chính quy chia làm các loại như :bộ binh, thương binh, cung binh, kỵ binh, tượng binh, thủy binh, thần cơ binh…vv. Có 3 vạn đóng rải rác ở các đạo dinh phía Bắc Hà, phòng ngừa tàn dư Lê Trịnh và nhà Thanh, một số đóng ở Phú Xuân, khoảng 4 vạn còn lại chia ra trấn giữ và đối kháng với quân Nguyễn ở đằng trong.
Theo cách nhìn nhận của Hồ Độc Lập việc duy trì một lượng quân đội lớn mạnh như vậy về lâu về dài đối với triều Tây Sơn không phải là việc tốt lành gì. Đại Việt trải qua các năm chinh chiến liên miên, số người chết khá nhiều, ruộng đồng bỏ hoang không ai cày cấy, một lượng lớn đàn ông tham gia quân đội, việc đồng áng chắc chắn bị bỏ bê.
Nhà Tây Sơn vừa thành lập còn non trẻ, tất cả đều dựa vào nông nghiệp, bộ máy quản lý nhà nước chủ yếu theo lối quân sự. Chúa Nguyễn lại nhìn chằm chằm từ phía nam, như hổ nhìn mồi, chiếm lấy cùng đồng bằng sông cửu long màu mỡ, ngày đêm tích súc lực lượng. Chỉ cần một vài năm mất mùa, đất nước sinh ra bất ổn, lúc đó chẳng cần biết quân đội dũng mãnh ra sao, chỉ biết binh lính mang bụng đói chắc không đánh được giặc, nhà Tây Sơn tất vong không nghi ngờ.
‘Haiz… cứ cái đà này chờ vài năm nữa thế nào cũng bị lôi ra chém, còn vợ bị người ta lôi vào hậu cung thật mất thôi. Không muốn bị như vậy chỉ còn cách tận dụng hai kiếp làm người, thay đổi số phận vậy, tránh để mất mặt anh em xuyên việt.
Ban đầu hắn lo lắng nếu như thay đổi lịch sử, hắn liền biến mất khỏi thế giới này, nhưng không thay đổi cũng không sống được bao lâu, chỉ sợ còn chết thảm hơn là bị biến mất. Chỉ hi vọng đây là thế giới song song với trái đất, như vậy hắn dù làm thay đổi lịch sử cũng không ảnh hưởng gì đến tương lai nơi mà hắn đến, ở đó còn có gia đình hắn người thân của đấy
Xem ra chỉ còn cách đó. Ta thề nếu như đây thật chỉ là thế giới song song. Không liên quan gì đến thế giới thật thì bọn giặc cướp nước ta hãy coi chừng. Hắn kiếp trước chết bởi bọn giặc Trung Quạ, thù này không thể không báo đó. Còn có Pháp MỸ, Bọn này không có tư thù với ta nhưng lại có thù với ông cha ta a. Thù này lại không thể không tính cùng bọn chúng rồi.
Với lại xuyên việt rồi ta còn phải đi tán gái nữa mà.’ Không tự chủ được hắn đưa tay xuống đũng quần mà nhủ thầm ‘chú em nhanh lớn lên cái nào, anh còn phải thực thi sứ mệnh vĩ đại của đàn ông nữa đó’.
Hắn thật nghĩ thông suốt rồi, không nên sống uổng một kiếp người. kiếp trước đã không muốn kiếp này lại càng không.
------
“Hoàng thượng! hoàng thượng nên vào triều sớm” mới sáng ra đang ngủ ngon đã nghe tiếng léo éo của lão phúc, cả tháng nay ăn ngủ thoải mái không lo giờ giấc, bây giờ lại phỉa dậy sớm thật không quen.
Nhưng cũng không trách lão phúc được, đây là hôm qua Hồ Độc Lập suy nghĩ thông suốt hoàn cảnh hiện tại của mình nên dặn lão làm thế. Nhưng Hồ Độc Lập không nghĩ phải dậy sớm vậy, bây giờ đang là tháng 11 ah. Ở phú xuân vào thời gian này khá lạnh, muốn rời khỏi giường thật là việc không dễ dàng đâu.
- bây giờ là mấy giờ. Trời đã sáng đâu nào, sao phải dậy sớm vậy!
Hắn lấy bộ dáng làm biếng như mèo hỏi lão phúc.
-Hoàng thượng! giờ mẹo rồi, nhanh rời giường không lại lên trễ ah.
lão phúc nói lời này như nhắc khéo hắn trước đây đã lên triều trễ không ít. Làm cho hắn có tiếng lười nhác bỏ bê việc nước, ít ra trong mắt các quan thì là như vậy, chỉ không trực tiếp nói ra thôi.
Một hồi nhốn nháo hưởng thụ người đẹp cung nữ giúp thay đồ, ăn điểm tâm bữa sáng. Mặt trời bắt đầu mọc đưa ánh sáng chiếu rõ xuyên thấu qua cửa sổ, Quang Toản cũng cất bước về điện Thái Hòa.
Đây là lần đầu tiên vào triều, cũng là lần đầu tiên gặp mặt các triều thần. Quang Toản ngồi cao cao tại thượng trên ghế rồng, theo tưởng tưởng của hắn thì cũng không phải tốt lắm. kém xa so với gế rồng trong phim tàu mà hắn thường xem ở kiếp trước.Quang Toản trên ghế rồng xem lũ triều thần ở dưới hành lễ, một đám quỳ trên mặt đất hô to vạn tuế. Một cảm giác quân lâm thiên hạ tràn vào trong nội tâm, kích động, thấy mình như bao quát chúng sinh, thấy lưng lưng.
Quang Toản căn bản không biết những người này, có quá nhiều khuôn mặt khác nhau hiện diện ở bên dưới, dễ dàng phân biệt hai bên văn võ chia ra khoảng tằm 80 người, xếp thành 4 hàng đứng trong một đại sảnh lớn. Quang Toản nghe ra có rất nhiều khẩu âm từ các vùng miền khác nhau, bắc trung nam đủ cả. Bất quá hắn cũng không lấy gì làm khó, hắn nghe đều hiểu được cả.
Năm đó vua quang trung coi trọng chữ nôm, nên cả nước cũng theo lối đó mà nói viết phần lớn bằng chữ nôm. Chữ hán vẫn dùng nhưng cũng không còn chiếm đa số, bởi vậy ngôn ngữ mà các triều thần nhà Tây Sơn dùng thông dụng với thực tế câu chữ dân tộc, không còn quá nhiều phụ thuộc vào từ hán.
- có việc báo lên, không việc tan triều. - Một vị thái giám xướng lên
Quang Toản nhìn xuống đám quan viên bên dưới, hắn để ý thấy một quan viên ở cuối hàng sau một hồi dường như cân nhắc việc gì đó rồi lấy bộ dáng hiên ngang không sợ chết đứng ra nói với giọng đặc bắc hà.- Thần có việc xin tấu” Quang Toản ra hiệu đồng ý: -chuẩn tấu”.
-Thần kính xin hoàng thượng xem xét quan phụ chính Trần Văn Kỷ là bậc tôi trung, được tiên hoàng tin dùng, nay vì can dán chuyện Tướng Lê Văn Hưng mà bị giáng chức, thần thấy đây là hình phạt quá ư khắt khe, mong bệ hạ khai ân, thần vì lòng trung thành đưa lời can dán nguyện quỳ chết nơi này’-.
Vị quan này nói xong liền quỳ xuống dập đầu nhìn hắn mà nước mắt lưng tròng.
- Lê Văn Hưng phạm tội mưu phản, Trần Văn kỷ còn đứng ra nhất quyết bao che cho hắn, còn nói lời đại nghịch, thánh thượng nể tình hắn đi theo tiên hoàng có công nên đã khai ân không giết, chỉ bị giáng chức. Ngươi còn dám đứng ra xin tội cho hắn.
Ở đâu một kẻ nhảy ra nói. Nhìn lại vị trí hắn đứng đúng là đứng đầu quan văn. Vị này chắc chắn là quan thái sư đầu triều nổi danh quyền thần trong truyền thuyết, cũng là cậu ruột của Quang Toản chính là Bùi Đắc Tuyên.
Thấy hắn ở đâu nhảy ra chen ngang không xin phép như vậy mà lại không có ai đứng ra ý kiến liền biết thường ngày Bùi Đắc Tuyên hoành hành ngang ngược như thế nào trong triều đình.
Hắn đang hưởng thụ cảm giác quân lâm thiên hạ, hay đâu bị tên cậu thái sư này nhảy ra làm mất hứng đang định phát tác nhưng ý thức của một người sống qua hai kiếp làm hắn kiềm chế lại. Bùi Đắc Tuyên người này tuy không có bản lãnh gì nhưng đường đường là cậu vua, em gái là nữ tướng Bùi Thị Xuân, em rể là một trong thập đại hổ tướng Trần quang Diệu tay cầm binh quyền phụ chính. con rể là Ngô văn Sở đại tướng trấn thủ thăng long.
Phải nói rằng Bùi Đắc tuyên đã không còn tiếng phản đối trong triều. ngang nhiên gạt bỏ các thành viên trái chiều mà nạn nhân là các quan đại thần khai quốc, và các hệ phái đối lập với hắn trong triều. Những người này đều có ngạo khí sao chịu luồn cúi lấy lòng Bùi Đắc Tuyên được.
-E hem”.
Đắng hắng một tiếng hắn nhìn các quan mà nói,
-Trẫm cũng thấy việc này còn có uẩn khúc, sau khi tan triều cho gọi Trần Văn Kỷ vào thư phòng gặp trẫm.
-Hoàng thượng, thần nghĩ Trần Văn kỷ bị tội đã rành rành không cẩn phải xem lại
Hắn nghe đến đây trong người đã bốc đầy lửa nóng rồi. không nhịn được hắn liền quát lên.
- Ngươi có cần nghĩ lên đây thay ta ngồi luôn không”.
Cả triều thần đứng người há hốc mồm ‘ hoàng thượng xưa nay chẳng phải thái sư nói gì nghe đấy hay sao, lần nào cũng vậy khiến các đại thần dường như quen với việc Quang Toản đều mọc trên mồm câu “rất phải, cứ theo cậu mà làm”. Sao lần này lại như vậy, có phải thái sư làm điều gì mất lòng vua chăng,’.
Một số quan lại thuộc phe thái sư lại nghĩ.
‘liệu đây có phải là thái sư và hoàng thượng đang giúp nhau đóng kịch không, để thái sư khỏi bị mang tiếng là lộng quyền hay không. Nếu bên ngoài nhìn vào, đây có thể bịt miệng thiên hạ nha’.
Số nhạy bén hơn lại nghĩ thầm ‘ thái sư đi quá đà làm hoàng thượng thấy khó chịu rồi, nay mai bị thất sủng là điều khó tránh khỏi ta không thể ngồi đây chờ chết chung, phải tìm cách giữ mình mới được’.
Bùi Đắc Tuyên bị hù chết rồi, thực tế tên này thuộc tốp người thích quyền lực nhưng không có gan làm kiêu hùng, Quang Toản quát to mấy tiếng làm hắn mềm nhũn cả chân. Người cháu này thường ngày đều nghe lời hắn mà, hôm nay không biêt ăn nhằm thuốc gì lại đột nhiên thay đổi tính khí, liệu có phải bị bệnh dậy rồi sinh ra đầu óc có vấn đề hay không.
Thường ngày Bùi Đắc Tuyên chuyên vào cung bày trò này kia giúp vui cho quang toản, qt tuổi còn nhỏ ham chơi, nên rất thich người cậu như hắn, nhờ sự tin cậy đó mà Bùi Đắc Tuyên leo lên đến chức thái sư, rồi dần thu gom phe phái tập trung quyền lực vào tay mình. Bùi Đắc Tuyên nhanh chóng điểm lại thời gian gần đây đã làm gì mất lòng người vua cháu này .
‘Hai tháng nay Quang Toản bệnh không lên triều nhưng hắn lại phải bận rộn chuyện thay đổi binh quyền ở Bắc Hà cho Ngô Văn Sở ra thay thế Võ Văn Dũng và Võ Đình Tú. Vậy nên ít không vào hoàng cung bày trò với Quang Toản, với lại hắn cứ cho rằng đã chiếm được niềm tin của người cháu này, nên chỉ lo gom góp phe cánh chờ lúc thời cơ chín muồi là có thể làm việc lớn, đổi khách thành chủ’
Đến đây Tuyên đã tự tìm cho mình một lý do, thầm nghĩ ‘tạm thời cứ như vậy, đợi mấy hôm ta kiếm ít trò chơi dụ dỗ hắn là lại đâu vào đấy ấy mà, chờ thêm vài năm nữa, việc lớn của ta ắt thành công’. Hắn đâu nghĩ rằng Quang Toản bây giờ đâu phải là Quang Toản cháu của hắn nữa , mà do Hồ Độc Lập xuyên việt vào vai Quang Toản
Tự cho mình liều thuốc an thần Bùi Đắc Tuyên quỳ xuống mở miệng.
-thần không giám, thần có tội, thần bị thất thố, xin hoàng thượng tha tội”.
Tên này còn biết xin tha tội vậy chứng tỏ quyền uy của vua vẫn còn, Quang Toản nói xong liền cảm thấy mình bộp chộp rồi, đang lo lắng tên này có vì vậy mà trở mặt liền hay không, khi nghe Bùi Đắc Tuyên nói như vậy liền thở phào nhẹ nhõm. May mắn là nước chưa quá sâu nha, vẫn còn trị được.
Tạm thời còn chưa biết xử lý ra sao tên Bùi Đắc Tuyên này nhưng Quang Toản cũng không có ý định buông tha, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội bắt lỗi đâu. Nghĩ đến cái tên Lê Văn Hưng lúc nãy vị quan kia và Bùi Đắc Tuyên đều đề cập qua làm hắn nghe thấy quen, cố nhớ lại.
Kiếp trước vì thích sử nên thường xuyên lên google tìm kiếm đọc các bài viết ở đây nên bây giờ cũng coi như có nhớ mang máng tây sơn thất hổ tướng. Võ Văn Dũng, Vũ Đình Tú, Trần Quang Diệu, Nguyễn Văn Tuyết, Nguyễn Văn Lộc, Đặng Văn Long, lý Văn Mưu, Lê Văn Hưng. Nhà Tây Sơn võ tướng đầy dẫy, không it được phong đô đốc, phong hầu , nhưng để đứng trong thất hổ tướng đều phải là người tài trí vẹn toàn, soái cầm quân trải qua trăm trận cả.