Các ngươi đoán đúng rồi.
Không phải bọn họ không ra được, mà là không ra.
Bởi vì bọn họ đang bận.
Bận giết người.
Bọn họ quyết định làm một chuyện. “Tường vi sa mạc” đã bị thợ mỏ phát hiện, nhất định sẽ kinh động hào kiệt các phương, hai đạo hắc bạch, quan thương bang phái đều sẽ sai người đến cướp đoạt.
Bọn họ muốn dọa mọi người đi.
Trước tiên làm bị thương vài người, giết vài người, dọa đi là được.
Nếu dọa không đi thì sao?
Vậy thì giết.
Vì để tránh người sống báo thù cho người chết, có nhân chứng chạy thoát sau đó nhiều chuyện, cho nên phải giết đến máu chảy thành sông.
Đây là chủ trương của Kim Chung Tráo, Thác Bạt Ngọc Phượng và Vi Cao Thanh.
Thiết Bố Sam không có ý kiến.
Hắn thật sự trung thành đến chết, chỉ cần giúp Ỷ Mộng giành lại một phần nên thuộc về nàng. Kim Chung Tráo thấy không thay đổi được ý định của Thiết Bố Sam, bèn yêu cầu hắn trước tiên che giấu Ỷ Mộng, sau khi thành công mới cho Ỷ Mộng một sự kinh ngạc vân vân.
Nếu nói đây đều là ý của đám người Kim Chung Tráo, vậy thì không công bình.
Ta cũng đồng ý làm như vậy.
Kỳ binh ngoài trời, lợi khí thần tiên, một khi chia sẻ với người khác, người người đều có một thanh, vậy cũng không còn là thần binh, không còn là binh khí đặc biệt gì nữa.
Ta cũng không muốn có người chia sẻ, thậm chí không muốn phân chia với người khác.
Ta tự biết với sức một người, không thể chống lại tiểu tổ “Sát Thủ Hào” của Kim Chung Tráo… bọn họ tự xưng như vậy… Cho nên ngươi nói là hư tình giả ý cũng tốt, nói là trước tiên trừ ngoại địch sau đó bình nội hoạn cũng được, dù sao ta cũng nguyện ý hợp tác với bọn họ quét sạch những kẻ xâm nhập.
Đáng tiếc là, con người thật sự quá tham lam.
Một khi bọn họ biết có bảo vật, hù thế nào cũng không đi, dọa thế nào cũng không rời.
Hoặc là nói, dọa đi một đám người, lại tới một đám lớn hơn; dọa đi một nhóm, lại đến đông hơn gấp mười lần.
Vậy thì chỉ có giết.
Vẫn là một câu kia, nếu giết, phải giết đến máu chảy thành sông.
Nếu không, giết không đủ triệt để, ngược lại sẽ rước lấy càng nhiều người đến tìm chết, dọa không được người, vậy thì tai họa càng bộc phát không thể cứu vãn.
Đây là ý kiến của Kim Chung Tráo.
Thác Bạt Ngọc Phượng và Vi Cao Thanh là do hắn tìm tới, đương nhiên đều nghe theo hắn.
Võ công mà Kim Chung Tráo tu luyện, trước tiên không cầu đả thương người, mà khiến cho bản thân hoàn toàn không có sơ hở, di dời chỗ hiểm, sau đó mới tận tình đi sát thương đối phương. Kế sách của hắn, đại khái cũng giống như võ công bí truyền của hắn.
Nhưng ta cảm thấy, tất cả những chuyện này đều là do “Hỏa Thượng Phiêu” Tôn Hoa gợi ý, thậm chí thao túng hắn làm như vậy.
Tôn Hoa không thường xuất hiện.
Một khi xuất hiện, hắn rất lễ nghĩa, hết sức lễ độ, thậm chí ân cần hỏi han, quan tâm thân thiết, giống như móc tim ra cho ngươi xem hắn thẳng thắn thật lòng. Nhưng không biết vì sao, ta lại sợ người như vậy.
Người như vậy khiến ngươi không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, khó mà ứng phó.
Ngươi đối phó hắn, lại sợ giết lầm người tốt.
Ngươi tín nhiệm hắn, chỉ sợ chết cũng không kịp kêu oan.
Ngươi không để ý tới hắn, e rằng cũng không phải do ngươi.
May mắn, như ta đã nói, hắn dường như cũng không thích ra mặt tham dự mọi chuyện.
Kim Chung Tráo lại trở thành sát thủ số một của hắn.
Người mà bọn họ giết cũng thật nhiều.
Vì muốn sinh ra tác dụng hù dọa, có lúc còn muốn ép cho người ta điên chứ không giết, có lúc lại muốn dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn để giết chóc.
Vì đạt được mục đích, quyết không thể chùn tay.
Thực ra, chúng ta đã đến hang động trước mọi người. Mãnh Quỷ động này nói ra cũng kỳ lạ, từng tầng từng tầng, có tầng do thợ mỏ, dân chúng tiền triều khai quật ra, có tầng căn bản không phải nhân công bình thường có thể đào bới xây dựng được.
Tại sao ta nói như vậy.
Lúc các ngươi tự mình đi vào, tất nhiên cũng đã nhìn thấy.
Địa động này một tầng lại một tầng, trình tự rõ ràng, giữa vách tường và cột chống kết cấu phân minh, nhìn không giống như nhân công xây dựng. Nhưng hang động thiên nhiên nào có giao thông tiện lợi, ranh giới rõ ràng, hơn nữa khoảng cách diệu tuyệt, liên hệ các phương như vậy? Thợ mỏ chỉ mở ra một cái hang trên tường, có thể nối thẳng đi ngang. Nhưng nhìn toàn bộ bố cục của hang động, có lẽ thợ thủ công lành nghề huy động vạn người cũng không xây nên được. Chỉ quỷ thần mới có thể dùng toàn bộ lòng núi, thẳng đến lòng đất, hỗn hợp tạo nên một địa phương quỷ quái tinh xảo, vòng quanh các hang, khai thông các hố như vậy. Muốn tạo nên hang động to lớn, phức tạp này, ít nhất phải vận dụng hơn vạn nhân công, tốn đến vài đời mới có thể hoàn thành.
Lúc ta mới tới thám hiểm, cũng gần như cho rằng mình đã đến diêm la địa phủ. Bấm tay tính toán, ít nhất nơi con người có thể bò đến, cũng chính chính xác xác vừa vặn đủ mười tám tầng, trong lòng thật sự vừa kinh vừa nghi một trận.
Nhưng ngoại trừ bản thân chúng ta là ma quái giết người, lại không gặp quỷ quái nào khác, chỉ gặp một đống lớn quái trùng.
Quái trùng là gì? Đó chính là sâu bọ kỳ quái, bọn chúng thật sự rất quái dị, đáng sợ.
Người ta nói nơi có tiên vật tụ họp, nhất định sẽ có quái vật mãnh thú canh giữ, lời này giống như rất có đạo lý ở đây.
Ban đầu chúng ta cũng không biết, nhưng sau đó luôn nghe được tiếng vượn gào cú kêu, từ hang động truyền đến truyền đi, trong lòng đã có cảnh giác, nhờ vậy mới không đến nỗi bị quái trùng tập kích.
Quái trùng ở đây chia làm hai loại.
Một loại là bay, một loại là bò.
Bay ở bên ngoài, ngoài miếu.
Bọn chúng bay lượn vào buổi tối, chớp nhoáng khó lường, hình dáng như con dơi trong suốt trắng sữa.
Nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi, bọn chúng biết hút máu, hơn nữa giỏi về tấn công mắt người, hành động vô cùng nhanh chóng.
Có lúc ta thậm chí cảm thấy, bọn chúng là bị người điều khiển, có thể hành động tập thể, tiến lui nhất trí.
Nghe nói ngay cả “Hỏa Thượng Phiêu” Tôn Hoa cũng chịu thiệt bởi chúng, hắn bị cắn một nhát vào cổ, may mắn hắn ứng biến nhanh, nếu không đã thành vật trong bụng quái trùng rồi.
Nhưng dù nói thế nào, quái trùng bay ở bên ngoài còn tương đối dễ ứng phó.
Quái vật trong động mới thật sự đáng sợ.
Hình dáng của chúng lớn thì như hổ, nhỏ thì như chó, nhưng may mắn là không biết nhảy, chỉ có thể ngọ nguậy. Nói cách khác, động tác của chúng không nhanh, đa số chỉ có thể bò trườn, lật tới lăn lui.
Bọn chúng thường ẩn nấp ở các lỗ hổng trong hang, trong động, thậm chí chui vào trong đất, vùi thân trong bùn, đột nhiên chui ra, nhào lên tập kích.
Ta đã nói, hành động của bọn chúng thật sự rất chậm chạp, nhưng bọn chúng đều nấp trong bóng tối. Chỗ này khắp nơi đều ẩm ướt nhão nhoẹt, hang hốc lỗ hổng không chỗ nào không có, quả thật khó mà đề phòng.
Nước miếng của chúng giống như mạng nhện, có thể dính chặt ngươi, dù bản lĩnh có lớn đến đâu cũng không giãy ra được, thậm chí ngay cả binh khí cũng khó cắt đứt. Bị chúng nó bọc lại, dính chặt thì chỉ có đường chờ chết.
Như ta đã nói, động tác của bọn chúng rất chậm chạp, thông thường đều nằm rạp lăn đi. Nhưng một khi bọn chúng ngửi được mùi vị con người… nhất là mùi máu tanh… động tác của bọn chúng sẽ trở nên đặc biệt nhanh, hơn nữa còn ra cả bầy đàn, bao vây tấn công. Trong bóng tối, nhất là nơi không quen thuộc hoàn cảnh, dù có công phu tuyệt thế cũng không dùng được, chỉ có thể chờ chết.
Làm sao cám ơn ta? Bây giờ chúng ta đang đi cùng một đường, đồng đảng của ta… mặc dù chúng ta chí không đồng đạo cũng không hợp, nhưng dù sao cũng cùng một mục tiêu, cùng nhau đối địch… mọi người đều bị nhốt ở đây, ta đương nhiên không muốn các ngươi chết… ít nhất đừng chết nhanh như vậy. Ở chỗ này một mình chiến đấu, tư vị cũng không dễ chịu.
Ta vì lợi ích của mình nên mới nói cho các ngươi biết những chuyện này, không cần cám ơn ta.
Vương Phi đã lĩnh giáo tư vị của độc trùng này đúng không? À, thiếu chút nữa ta cũng chịu thiệt bởi “Sa Sa Cổn” này. Tại sao gọi là “Sa Sa Cổn”? Cũng không có ý gì khác, bởi vì lúc bọn chúng di động thường lăn lộn ngọ ngoậy, phát ra tiếng “sa sa” (sàn sạt) trên đất mà thôi.
Những con bay trên trời biết hút máu, chúng ta đều gọi là “Đột Đột Thú”. Cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ là nó ở trên còn chúng ta ở dưới, nếu không lưu ý, bị nó hút cạn máu cũng không có cách nào. Đành phải tự mình cẩn thận. Lúc bọn chúng bay có tiếng “đột đột” (xình xịch), chúng ta bèn đặt tên như vậy.
Đại bổ đầu hỏi đề phòng như thế nào là tốt nhất? Bọn chúng đều sợ ánh lửa. Không sai, đoán đúng rồi.
Một khi bọn chúng vồ lấy người, trước tiên dùng nước miếng dính chặt, trói lại khiến người ta không thể động đậy, bị bọn chúng gặm nhấm thịt xương, cuối cùng không khách khí hút máu, mút tủy, ngay cả lục phủ ngũ tạng, óc não máu tủy đều bị hút sạch sẽ. Cho nên chúng ta lợi dụng điểm này, chế ngự tất cả thợ mỏ, hương binh, thậm chí chó săn do quan cao phái tới, cùng với đám người võ lâm tham lam, hoặc là giết chết. Những “Đột Đột Thú” biết bay và “Sa Sa Cổn” ẩn nấp kia tự nhiên sẽ tới “xử trí” những “thi thể” hoặc “người sống” này, tiết kiệm rất nhiều công sức của chúng ta, hơn nữa có thể tạo nên tác dụng kinh sợ.
Sau khi bọn chúng ăn thịt hút máu người, thường ngửa mặt lên trời kêu lớn, phát ra tiếng rít như ma núi, vượn đêm. Người dưới núi nghe được, giống như trên núi đầy rẫy ma quỷ, trong động toàn là ma quái, càng có hiệu quả kinh sợ. Các ngươi ở dưới núi nghe được tiếng quỷ kêu, đại khái đều là tiếng kêu do bọn chúng phát ra sau khi ăn no chán chê.
Đại bổ đầu cho rằng chúng ta tàn nhẫn? Thẳng thắn mà nói, ta cũng cho là như vậy.
Ban đầu ta cũng phản đối.
Nhưng ta có ba điểm muốn giải thích.
Thứ nhất, những kẻ mà chúng ta giết, phần lớn đều là hạng người tham lam. Bọn chúng đến nơi này, mục đích chính là đoạt bảo, nếu có ai tranh giành với bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không tiếc giết sạch sau đó nghênh ngang rời đi. Nếu chúng ta không giết bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ giết chúng ta. Cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, chúng ta chỉ dùng ác đấu ác mà thôi.
Thứ hai, chúng ta chỉ dự định giết một hai người, dọa những người khác đi. Nhưng người chết lại dẫn tới những kẻ tìm bảo đáng ghét giống như ruồi nhặng. Chúng ta đành phải giết nhiều thêm một chút, dọa bọn chúng đi. Không ngờ càng có nhiều người tới hơn, có kẻ cho rằng người chết càng nhiều bảo vật mới càng quý trọng, có kẻ lại vì báo thù cho người chết. Chúng ta cũng không có cách nào, chỉ đành giết sạch rồi tính sau.
Thứ ba, thẳng thắn mà nói, trong sáu người chúng ta là Tôn Hoa, Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, Thác Bạt Ngọc Phượng, Vi Cao Thanh, còn có ta, ta và Tôn Hoa xem như ra tay ít nhất. “Hỏa Thượng Phiêu” Tôn Hoa là người sắp đặt cả sự kiện, hắn không thường tự mình ra tay, ngược lại khống chế cục diện. Ta là người phụ trách dò xét tình hình trên dưới núi, thời gian vào trong miếu, trong động khá ít. Không phải ta bào chữa cho mình. Ngươi là thủ lĩnh Tứ Đại Danh Bổ, nếu ngươi cho rằng ta phạm tội giết người, vậy thì ta thật sự đã giết, giết một người cũng là giết, giết một trăm người cũng là giết. Ta không đùn đẩy trách nhiệm. Có điều “Sát Thủ Hào” do chúng ta hợp thành, không ai có thể có thể thoát thân được. Nếu ta không giết người, chỉ sợ bọn chúng sẽ giết ta trước. Nói cách khác, ta không muốn bị người khác giết thì phải giết người.
Ta cũng không phải là một kẻ hi sinh vì nghĩa.
Chuyện này cuối cùng đã kinh động đến Tứ Đại Danh Bổ. Ngươi đã đến đây, chúng ta đã đối mặt, nhưng sự tình còn có biến hóa, ta sẽ lần lượt nói rõ. Ta cũng không hi vọng ngươi bỏ qua cho ta, ngươi cũng chưa chắc đã bắt được ta, lỡ may thế cuộc nghịch chuyển, cũng có khả năng là ta giết ngươi trước. Có điều ta hi vọng chúng ta trước tiên hợp tác, làm xong một chuyện, cũng kết thúc nỗi băn khoăn của ta, sau đó chúng ta mới ngươi giết ta, ta giết ngươi, hoặc cùng nhau giết cô ta, được chứ?
(Được chứ? Ta là “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh, không có thời gian hỏi cao kiến của ngươi “được hay không”? Hừ! Ta mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, cao hứng hay không, cũng mặc kệ chuyện này có phạm pháp hay không, có tội hay không. Đi đường đen vốn phải có tay đen, mặt đen, tim đen mới được. Tứ Đại Danh Bổ các ngươi có người nâng đỡ, có bối cảnh, có chỗ dựa. Các ngươi giết người là thay trời hành đạo, xử quyết tại chỗ, còn chúng ta giết người là tội không thể tránh, pháp lý không tha… Phì! Thiên hạ nào có đạo lý như vậy!)
(Quỷ Vương ta không phục!)
(Hiện giờ ta không đắc tội ngươi, cũng không muốn đối đầu với ngươi. Quan trọng nhất là đại địch của ta chưa trừ, tâm sự của ta chưa xong, chí lớn cũng ta cũng chưa thành. Huống hồ kẻ địch chính của ta không phải là ngươi. Có một câu ngươi nói đúng, “liên minh còn có tác dụng hơn quyết chiến”. Ta hiểu được lúc cần liên minh thì liên minh, lúc phải quyết chiến thì nhất định sẽ quyết chiến.)
(Nhưng bây giờ còn chưa tới lúc đó.)
(Huống hồ ta giống như, dường như, có phần... thật sự không muốn giết kẻ tàn mà không phế này.)
(Nếu chúng ta là bằng hữu thì tốt biết bao!)
(Không, ta là “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh. Có khi nào nghe nói quỷ cũng có người làm bằng hữu? Huống hồ ta là Quỷ Vương!)
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK