Mọi người nghe đến đây, đều không kìm được thất thanh kêu lên.
Phía dưới là vực sâu vạn trượng.
Ỷ Mộng đang ở trên cầu độc mộc.
Nàng rơi xuống như vậy, có thể nói là vạn kiếp bất phục.
- Ta đang rơi xuống phía dưới, đột nhiên dừng lại.
Lúc Ỷ Mộng giải thích giống như trong mộng.
Trong ác mộng.
- Bà cô à!
Trần Nhật Nguyệt kêu lớn:
- Cô đừng có dừng ở đây, mau kể tiếp cố sự được không?
Hắn nóng lòng muốn nghe kết quả, lại nhất thời nhanh miệng, xem trải nghiệm khủng bố của người khác là kể chuyện xưa.
- Ta còn may, không chết, còn sống để kể lại chuyện này.
Ỷ Mộng cười một tiếng:
- Ngươi đừng khẩn trương, lo lắng hão!
- Nếu cô ngã chết, cũng coi như xong, không còn gì nữa.
Nhiếp Thanh nói khô khan gay gắt, có vẻ râu của hắn dài ra, tinh thần cũng khôi phục không ít, giống như râu của hắn mọc càng nhanh thì thể lực càng dồi dào, tinh thần cũng càng tốt:
- Nhưng hiện giờ cô không chết, cũng không có chuyện gì, ngược lại không hợp lý.
Ỷ Mộng ngưng mắt nhìn hắn:
- Ngươi rất muốn ta chết?
Nhiếp Thanh nhún vai:
- Dù có muốn hay không, con người cuối cùng vẫn phải chết. Ta nghĩ về cô à? Mong muốn nhất vẫn là cô làm lão bà của ta.
Người bên phe Ỷ Mộng vừa nghe lập tức giận dữ, nhao nhao muốn trừng trị Nhiếp Thanh.
Ỷ Mộng giơ tay, khóe miệng lại nở nụ cười:
- Ngươi lại nói thật tình.
Nhiếp Thanh đang nhổ râu, giống như vết thương trên người đã không vấn đề gì nữa:
- Trước giờ lời thật rất khó lọt tai.
La Bạch Ái nhảy đến gần Nhiếp Thanh:
- Lời thật không khó nghe, là do ngươi không nói tiếng người.
Nhiếp Thanh hờ hững nói:
- Ngoại hiệu của ta là “Quỷ Vương”, vốn không nói tiếng người.
La Bạch Ái cười ha hả:
- Nếu ngươi thật sự là “Quỷ Vương”, sao lại bị quỷ cắn? Là quỷ con quỷ cháu không nghe hiệu lệnh, hay là quỷ đánh quỷ, ma quỷ đánh Diêm Vương?
Sắc mặt Nhiếp Thanh xanh xao hơn một chút. Vô Tình chợt hỏi:
- Trở lại chuyện chính, cô làm sao sống được?
Ỷ Mộng cười yêu kiều:
- Vẫn là đại bổ đầu quan tâm ta vì sao không chết. Nói đến cũng kỳ quái, ta vốn cho rằng chắc chắn phải chết, không ngờ rơi xuống khoảng hai ba trượng, đột nhiên lại rơi vào trong lòng một người...
Nhất Đao Tam Kiếm Đồng và La Bạch Ái đều líu lưỡi, “hả” một tiếng thật dài.
- Chờ đã!
Nhiếp Thanh hỏi:
- Không phải cô đã nói, phía dưới cầu độc mộc là vực sâu vạn trượng sao?
- Đúng vậy.
- Thế thì nửa đêm lại có ai ở giữa không trung đỡ cô?
- Có.
- Ai?
- Phi Thiên Lão Thử.
Đây là câu trả lời của Ỷ Mộng.
- Hóa ra vừa rồi lúc Lương Song Lộc qua cầu, đi được một nửa đột nhiên trượt chân, đạp vào khoảng không, cũng giống như ta rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Ỷ Mộng tiếp tục giải thích:
- Theo lý, hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng, cũng không có đường sống mới đúng.
La Bạch Ái và Tam Kiếm Nhất Đao Đồng đều gật đầu kêu phải.
- Có điều ngoại hiệu của Lương Song Lộc là “Phi Thiên Lão Thử”...
Diệp Cáo không kiên nhẫn cắt lời:
- Vậy thì thế nào?
Trần Nhật Nguyệt giễu cợt:
- Ngươi có não không? Không biết ý nghĩa biệt hiệu của hắn sao!
Diệp Cáo nói:
- Có gì hay chứ, hắn là chỉ con chuột... vậy thì thế nào? Hắn có thể ở giữa không trung trộm mây ăn sương sao!
Bạch Khả Nhi nhắc nhở hắn:
- Ngoại trừ “Lão Thử”, còn có hai chữ “Phi Thiên”...
La Bạch Ái không nhịn được nữa, ngắt lời:
- Đừng ồn, đừng ồn, đừng cắt ngang! Mau mau nghe tiếp!
Ỷ Mộng cũng không bực bội:
- Chính là hai chữ “Phi Thiên”, Lương Song Lộc thật sự có một đôi cánh thịt không lông, có thể đón gió bay lượn. Cho nên hắn vừa rơi xuống, liền thuận thế gió trước tiên lượn một vòng, triệt tiêu lực rơi, sau đó mới từ từ bay lên, đang định lướt trở lại sườn núi, lại vừa lúc nhìn thấy ta rơi xuống...
Nhất Đao Tam Kiếm Đồng và La Bạch Ái đều “ồ” một tiếng thật dài.
Vô Tình ở bên cạnh nhìn thấy, thầm nghĩ: “La Bạch Ái này và Tứ Đồng lại là trời sinh một nhóm.”
- Thế là Lương Phi Thiên ôm ta bay lên.
Ỷ Mộng dường như vẫn còn sợ hãi, không lạnh mà run:
- Ta giống như đã đi một vòng trước Diêm Vương điện, quay đầu nhìn lại cây cầu kia, trong sương mù đỏ giống như có một con mắt to màu xanh lá, đang âm độc nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Năm thiếu niên nghe đến đây, cũng không ai mở miệng, trong lòng lại đang tính toán.
Tốt nhất không nên theo công tử lên đỉnh Nghi Thần!
Lỡ đâu nhất định phải lên, phải làm sao vượt qua cây “cầu mắt độc” này!
Vô Tình lại hỏi:
- Như vậy, cô và Tập cô nương làm thế nào hội họp?
Ỷ Mộng nói:
- Ta vừa lên sườn dốc, không lâu sau thì Tiểu Hồng cũng đến, cô ấy vác Độc Cô chạy nhanh tới. Chúng ta không nói hai lời, không muốn qua cầu độc mộc lần nữa, bèn quyết định trèo qua đỉnh Nghi Thần, vòng qua núi đi xuống, vượt qua Dương Quan đạo, trăm cay ngàn đắng mới về được nhà trọ Ỷ Mộng.
Vô Tình cau mày hỏi:
- Từ lúc trèo qua đỉnh Nghi Thần, vượt Dương Quan đạo đến khi trở lại đây, tốn bao nhiêu thời gian?
Ỷ Mộng vươn ra hai ngón tay.
La Bạch Ái le lưỡi nói:
- Cần hai canh giờ!
Tập Mai Hồng đính chính:
- Hai ngày!
La Bạch Ái trợn to mắt, lưỡi đang lè ra không thể thu về được.
Lý Thanh Thanh nói:
- Cho nên, lần đó chúng ta khổ sở chờ tiểu thư trở lại, còn tưởng rằng cô ấy đã xảy ra chuyện.
- Chúng ta đều đã xảy ra chuyện.
Ỷ Mộng nói:
- Nhưng may mắn có thể còn sống trở về.
- Sau chuyện này, không ai dám trở lên đỉnh Nghi Thần nữa, đúng không?
La Bạch Ái tặc lưỡi cười khan mấy tiếng, nói:
- Nơi ấy cũng không có gì đáng để lên, cũng không cần lên nữa, đúng không?
Trần Nhật Nguyệt tươi cười nói:
- Phải rồi, phải rồi.
Hà Phạm cũng gật đầu không ngừng:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Vô Tình thầm nghĩ: “Xem ra, tiểu tử họ La này và Tứ Đồng lại rất hợp nhau.”
- Về sau.
Ỷ Mộng thừa nhận:
- Ta không còn đi lên. Chỉ cần mọi người bình an vô sự, ta cũng không muốn thăm dò đỉnh Nghi Thần nữa.
- Có điều, tuy cô không lên.
Vô Tình cải chính:
- Nhưng vẫn có người khác đi lên, phải không?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK