Mục lục
[Dịch] Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ai nghĩ đến chuyện mẹ nàng là nữ quỷ.

... con quỷ kia có thể là mẹ của nàng sao?!

Mọi người nghe qua liền cho rằng nàng đang nói đùa, ai cũng muốn cười, nhưng, không ai có thể cười!

Bởi vì trước khi muốn bật lên tiếng cười hì tất cả mọi người đếu cảm giác thấy được không khí ngưng trọng và hết sức quỷ dị.

Trong cái không khí cổ quái như thế thì không có lý do gì để cười .

... Mẹ của nàng là một con quỷ?! Cười! Có thể bật ra tiếng ha ha ha … nhưng, nếu là thật thì một chút cũng không cười được, có hối, cũng không còn kịp nữa!

Cho nên không ai cười.

Chỉ có một trường hợp ngoại lệ.

La Bạch Nãi!

"Ha ha ha ha ha ha ha ..." La Bạch Nãi cười đến gập người, ôm bụng cười, hơi thở hổn hển không dứt:”Mẹ ruột của cô là quỷ... Ha ha ha ha ha... Ha ha ha... Ha ha... Hmm ..., Hmm... Hmm …. Hmm ... Hmm khụ... Khụ khụ khụ ..."

Đến khi hắn phát hiện có điểm là lạ liền nghĩ cách biến đổi càn khôn, hắn đem tiếng cười chuyển thành tiếng ho khan nhưng đã không kịp nữa, hết cách xoay chuyển rồi!

Nhưng trong lòng hắn vẫn thầm nghĩ

‘Không phải tà như thế chứ? Nàng nói thật sự có chỗ không ổn? Mẹ nàng thật là quỷ sao? Hơn nữa còn là nữ quỷ không mặc quần áo mà tắm, mài đao?!’

... dạng quỷ như thế không phải quá khoa trương sao!

Nghe ra đáp án này mà không tỏ ra kinh ngạc, chỉ có hai người:

Một, là Vô Tình.

... gã chính là người đặt câu hỏi.

Nếu như không phải phát hiện ra đầu mối gì thì gã cũng sẽ không vô duyên vô cớ đột ngột hỏi một vấn đề như thế.

... cô cảm thấy quỷ giống ai?

... cô và quỷ rốt cuộc có uyên nguyên gì? Có quan hệ gì?

Người khác, là Tập Mai Hồng.

... xem ra Tập Mai Hồng cùng Tôn Diễm Mộng thật sự rất thân thuộc, còn hơn cả bằng hữu.

Lúc này, trong mắt Tập Mai Hồng tràn đầy tình cảm nhìn về phía Diễm Mộng.

Đương nhiên là cái nhìn đồng cảm.

Vô Tình không kinh ngạc cho nên cũng không bị rối trí, gã tiếp tục hỏi chuyện mình muốn biết:

"Tại sao cô cho là bà ấy?"

... câu hỏi có ý tứ rất rõ ràng 'Sao cô cho rằng con quỷ kia chính là mẫu thân cô?'

Gã giản lược, tóm gọn lại như vậy mới có thể hỏi ra khỏi miệng, có vẻ ‘lễ phép’ hơn một chút nhưng vẫn tránh không được phần quỷ dị.

Có điều Diễm Mộng không có chút hồ nghi.

"Lúc đầu ta cũng không chắc chắn lắm!" Diễm Mộng dặng hắng nói:"Cho đến khi Hồ thị tỷ muội nói cho ta biết các nàng gặp quỷ, còn nữ quỷ kia ngoại trừ hình dung tương tự mẹ ta trên mặt còn một nốt ruồi son!"

"Người trên mặt có nốt ruồi không hiếm thấy! Bình thường, trên đường đi trong mười người cũng có ba bốn người trên mặt có nốt ruồi hoặc tàn nhang mà!" La Bạch Nãi chỉ chỉ lên đầu mũi của mình:”Ta đây cũng có một nốt ruồi to!" rồi lại chỉ chỉ lên mông của mình, giọng nói có chút quái gở:”Chỗ này của ta cũng có một nốt!"

"Đó là nốt ruồi son!" Diễm Mộng ngữ điệu nhàn nhạt khẳng định đáp:”Hơn nữa theo Hồ Kiều nói thì nó nằm trên mép phải!"

Mọi người đến giờ mới hiểu được vì sao lần đó Hồ Kiều khi miêu tả nữ quỷ lớn giọng mắng chửi lại khiến Diễm Mộng động nộ như vậy!

"Lúc đầu ta còn hi vọng chẳng qua là sự trùng hợp!” Diễm Mộng nói:”Nhưng sau Đỗ Tiểu Nguyệt cũng nhìn thấy một lần, cũng phát hiện trên chân bà ấy có một nốt ruồi!"

Nàng chớp chớp đôi mắt.

Lông mi nàng rất dài.

Ánh mắt nàng rất đẹp, dù mệt mỏi thế nào đi chăng nữa con ngươi vẫn như hai vì sao lấp lánh.

Cả khi nàng khép đôi mắt lại cũng gợi lên cảm giác ấm áp, rất có sứt hút, La Bạch Nãi trông thấy ngây dại hẳn ra!

Vô Tình không nhìn nàng.

Gã nhìn Tập Mai Hồng.

Tập Mai Hồng cong đôi môi đỏ mọng nhìn Diễm Mộng phảng phất có chút thương cảm.

Vô Tình phát hiện tay nàng, đôi môi nàng phát ra rất nhiều biểu tình, ánh mắt lại còn nhiều hơn nhưng ngược lại khuôn mặt lại không nhiều lắm tựa như tay, mắt, môi nàng đã lấy đi hết vậy.

"Cũng là nốt ruồi son sao?"

Vô Tình vẫn không nhìn Diễm Mộng hỏi tiếp.

Diễm Mộng lại gật đầu một cái, vẻ mệt mỏi lộ ra càng sâu hơn nhưng loại mỏi mệt này tựa như trăng chiếu trên triền núi hoang vắng phủ lên một tầng áng sáng càng làm cho nàng thành thục hơn, quyến rũ hơn.

Hơn nữa, còn ngọt ngào hơn!

"Không thể nào trùng hợp như vậy!" Nàng chầm chậm đưa đôi mắt nhìn lên:”Trước khi mẹ ta qua đời bà ấy rất thích tắm. Bà ấy thích sạch sẽ! Ta còn nhớ rất rõ tóc bà rất dài, rất đen, thân thể cũng rất trắng tựa như ánh đao dưới trăng!"

Tam kiếm Nhất đao đồng ở bên nghe được bất giác sờ tai kinh hãi. Âm Sơn Thiết Kiếm Diệp Cáo nói thầm trong lòng ‘Ôi trời! Mẹ của vị đại tỷ này bình sanh lại có đam mê là tắm, đến sau khi chết còn ở cái nơi hoang sơn dã lĩnh này trước mặt mọi người lại tắm!!! Nữ quỷ này thực quá sức yêu mị!’

Diệp Cáo có phản ứng mãnh liệt như thế là vì .... nó ghét tắm, cực kỳ ghét!

"Mẫu thân ưa sạch sẽ, bà thường ngâm nga hát khi tắm. Sau khi tắm lại thường ở bên cạnh bồn gỗ chỉnh trang đầu tóc!" Diễm Mộng thần sắc tựa như đang trong mộng:”Sau khi bà ấy biết lão nhân gia ở trên giang hồ triển khai hành động, mưu lược, dã tâm to lớn đã làm ra không ít chuyện giết chóc ... bà ấy lại thường xuyên đi tắm hơn!"

"Sau đó bà lại biết cha đối với những đồng môn không tuân theo lời nói của lão đại khai sát giới, mẹ khuyên thì lão không nghe thì bà lại tiếp tục đi tắm. Đam mê của bà lúc ấy là đem hết thảy dơ bẩn gột rửa, kỹ càng, tận tâm!" Diễm Mộng không oán không giận đều đều cất tiếng:”Sau đó bà lại biết cha ở bên ngoài lang chạ, có hằng hà sa số nữ nhân, thần trí bà bắt đầu có chút không ổn ..."

Hành sự của Sơn Đông Thần Thương hội Tôn Tam Điểm chẳng những Vô Tình đã sớm nghe qua, Niếp Thanh cũng biết nhiều nên rất minh bạch. Ngay cả La Bạch Nãi cũng biết một hai chuyện.

Thần Thương Tôn Tam Điểm vừa là đại công thần trùng hưng trọng chấn Thần Thương hội nhưng lão cũng khiến cho Sơn Đông Thần Thương hội gây hoạ vạn kiếp bất phục.

Người sùng bái xưng lão là anh hùng, kẻ căm hận cũng phải thừa nhận lão là kiêu hùng.

Tính cách của lão, đích thực là 'Ngạo'.

"Thời gian bà ấy giấu mình trong phòng tắm ngày càng dài, tắm ngày càng nhiều!" Diễm Mộng không đợi Vô Tình hỏi tiếp đã nói ra tường tận:”Phụ thân có lần không nhịn được nữa, mấy lần quát thét ra lệnh mẫu thân cũng không ra, bà còn ở trong hát vọng ra những bài hát trẻ con. Cho nên lão nộ hỏa công tâm một cước đá bung cửa phòng tắm, túm tóc mẫu thân lôi ra, chân đá tung bồn gỗ, thùng nước ... Mẹ lúc ấy trần truồng kêu gào thê thảm, máu trên đầu hoà cùng nước tung toé trên nền nhà ..."

Tất cả mọi người nghe xong đều lặng thinh nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Tôn Diễm Mộng mặc dù trông rất ôn nhu nhưng tuyệt đối không giống loại nữ nhân cần người khác an ủi.

Ngược lại nàng tựa như là loại nữ nhân sẽ an ủi khi nam nhân thất ý, mất mát.

Huống chi, đó là chuyện đã qua.

Mọi người bấy giờ đối với chuyện Diễm Mộng vì sao lại trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi nhà, không ngại tới đây làm đương gia khách điếm đều đã hiểu rõ.

Hơn nữa, mẹ Diễm Mộng cũng đã qua đời.

Ngược lại vấn đề lại là,

... nữ quỷ kia rốt cuộc có phải là mẹ Diễm Mộng hay không?!

"Một thời gian sau ta mới biết được!" Diễm Mộng tiếp tục cất tiếng nhưng nàng không nói về chuyện cũ nữa.
Lúc này Tập Mai Hồng nhẹ nhàng khẽ bước tới ngồi trên ghế, nhích tới gần nàng:”Ngày đó cha chuẩn bị đưa Bạch Cốt Tinh vào Nhất Quán đường, còn muốn lập bà ấy làm thiếp. Ngày đó lão muốn cùng mẹ nói cho rõ ràng cho nên mẹ mới trốn tránh không ra đối mặt ..."

"Sau này mẹ càng không có cách nào tự khống chế bản thân ..." Diễm Mộng đang nói đột nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt thanh mảnh. Bởi trước đó nàng không có dấu hiệu nào khiến người ta thấy nàng sẽ khóc nên hai hàng nước mắt này tựa như ám khí đột phát khiến tất cả mọi người có chút kinh hoàng, chân tay luống cuống.

"Nhất là sau khi Bạch di nương gả vào Tôn gia thì cử chỉ mẫu thân ngày càng thất thường. Bà thường xuyên tắm trước mặt mọi người, thường xuyên nửa đêm dưới trăng trần truồng tắm rửa ..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang