• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bệnh viện, phòng vip

-Anh họ à! Em đỡ hơn rồi. Anh không cần phải lúc nào cũng ở đây đâu.

-Không được! Để em một mình ở đây anh không yên tâm! Sau chuyện này anh quyết định sẽ cử vệ sĩ đi theo em!

-Nhưng mà em không thích có người cứ đi theo mình. Em tự bảo vệ được bản thân.

-Yết Yết! Dù không muốn nhưng bây giờ anh bắt buộc phải đồng ý với Hải Bình. Nếu có người bảo vệ thì chuyện như vậy đã không xảy ra._Lam Bình lúc này mới lên tiếng

-Dương giáo sư, không phải anh còn có tiết vào ngày mai sao? Sao bây giờ vẫn còn ở bệnh viện này vậy?_Bảo Yết kìm nén cơn tức nói

Hai người này từ lúc bước vào đây không ngừng khiến cô ức chế, nói không ngừng bên tai cô, đi lại không ngừng trước mặt cô và không làm mọi việc cho cô. Có cảm tưởng cô là con nít không bằng; đến ăn cũng bị hai người đó trang giành nhau đút. Điều cô khó chịu nhất là tên giáo sư đó không phải thuộc diện mà bệnh viện bảo "người nhà" nhưng hắn vẫn cứ mặt dày ở đây.

-Trợ giảng của anh nằm viện nên anh không đi dạy được!

-Điều đó cũng không đồng nghĩa với việc anh nên ở đây cả ngày_Bảo Yết vỏ quýt dày

-Nhưng với trách nhiệm của nhà giáo anh nên giúp trợ giảng của mình nhanh chóng hồi phục để có thể quay lại cống hiến tri thức cho sinh viên_Lam Bình móng tay nhọn

Thục nữ, thục nữ, ta là thục nữ a!! Không chấp những tên mặt dày!!!! Bảo Yết không ngừng tự nhủ như vậy để không có án mạng xảy ra.

Và tình cảnh này chính là những gì Phi Mã nhìn thấy khi vừa quay trở về.

-Bảo Yết, em nghỉ ngơi tốt chưa?

Bảo Yết quay ra cửa thì thấy hóa ra là Phi Mã đã về

-Em nghỉ ngơi tốt rồi! Cảm ơn anh!

-Cám ơn anh đã cứu tiểu Yết!_Hải Bình lên tiếng

-Cũng chỉ là tiện tay thôi!_Phi Mã cũng khách khí nói

Và rồi...................Không khí lại trở nên trầm mặc, không ai nói tiếng nào, tất cả đều ta nhìn ngươi, người nhìn ta. Để phá vỡ cái cục diện xấu hổ này thì Lam Bình lên tiếng trước

-Nếu hai người đã thăm Bảo Yết xong thì nên về trước nhỉ?

MẶT DÀY!! Cả ba người còn lại đều thầm mắng như vậy

-Tôi nghĩ đáng lẽ ra câu này nên để Trịnh tổng nói thì thích hợp hơn nhỉ?_Phi Mã khó chịu nói

-Đúng vậy! Vậy nên mời hai người về cho! Tiểu Yết cần yên tĩnh để nghỉ ngơi!

-Tôi là người cứu cô ấy! Tôi nên làm tròn thêm trách nhiệm chăm sóc!

-Yết Yết là trợ giảng của tôi! Tôi nên lo cho cô ấy sớm hồi phục để không làm trễ nải công việc

-........

-.........

Cứ như thế nà cuộc khẩu chiến giữa ba người đàn ông đã diễn ra. Người này người kia không ai chịu nhường ai. Mọi chuyện đã vượt quá sự chịu đựng của Bảo Yết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK