• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Ưm........

Khó nhọc mở mắt ra, Bảo Yết nhìn thấy mình đang ở trong bệnh viện. Ngồi dậy nhìn xung quanh không hề có người nào trong này. Là ai đưa cô vào đây? Đang thắc mắc thì cửa phòng bệnh mở ra. Vừa quay về phía đó, còn chưa kịp nhìn được đó là ai thì cô đã nằm gọn trong vòng tay một người.

-May quá! May quá! Em tỉnh lại rồi! Tỉnh lại rồi!!!_Phi Mã không ngừng nỉ non như vậy bên tai Bảo Yết

Có trời mới biết Phi Mã đã hoảng sợ đến mức nào khi nhìn thấy thân thể cô bê bết máu nằm trên đường. Hắn không ngừng nghĩ nếu lúc đó hắn không vô tình đi xe ngang qua thì sẽ có chuyện gì xảy ra với cô. Phi Mã không ngừng bị cái suy nghĩ ấy dọa sợ. Bảo Yết nằm mê man liền một ngày một đêm không chịu tỉnh. Hắn gần như sớm phát điên, hắn thề nếu ngày mai cô còn không tỉnh hắn sẽ cho người dẹp luôn cái bệnh viện này. Nhưng may mắn ông trời nghe lời cầu nguyện của hắn và Bảo Yết đã tỉnh lại.

Bảo Yết định thần lại thì nhận ra người đang ôm chặt cô lúc này là Phi Mã. Cô vô cùng ngạc nhiên. Biểu hiện thâm tình này là sao? Trong nguyên tác, Phi Mã là một người lạnh lùng cứng rắn, hắn chỉ biểu hiện sự ôn nhu đối với nữ chủ. Biểu hiện sợ hãi này của hắn là lần đầu tiên cô thấy. Định bỏ tay hắn ra nhưng phát hiện cả người hắn đang run rẩy làm Bảo Yết lại thấy mủi lòng. Cô vỗ vai hắn an ủi:

-Tôi không sao rồi! Anh đừng lo lắng quá!

Buông cô ra nhưng hai tay vẫn giữ chặt trên vai. Phi Mã dịu dàng lên tiếng:

-Em có biết anh lo đến mức nào không hả? Em hôn mê một ngày một đêm rồi đấy! Nếu lúc đấy anh không vô tình lái xe ngang qua thì sẽ có chuyện gì xảy ra đây?

Một ngày một đêm? Cô đã ngủ lâu như vậy sao? Không biết anh họ có lo lắng không? Còn cả tên Lam Bình đó nữa, lúc cô bị bắt cóc hắn cũng ở ngay đó, không biết sẽ nghĩ gì?

Bảo Yết mải mê nghĩ ngợi mà không để ý mặt Phi Mã ngày càng đen. Hắn đang lo cho cô mà cô còn nghĩ đến ai khác chứ, sao không chịu để ý đến hắn?(mỗ tui: "Trẻ con vừa thôi anh ơi!!!")

-Em tỉnh lại còn thấy khó chịu chỗ nào không?

Câu hỏi của Phi Mã đã đưa Bảo Yết về với thực tại.

-À không! Em đỡ hơn nhiều rồi! Cảm ơn anh đã cứu em!

Dù người ta có là nam chủ đi nữa thì cũng đã cứu cô một mạng. Bảo Yết thực sự rất cám ơn hắn, cô nhìn hắn nở một nụ cười thật tươi khiến tim ai đó phải đập loạn liên hồi.

Bảo Yết à? Em muốn quyến rũ anh thì cũng đừng cười như vậy! Tim anh đập nhanh quá sẽ đột quỵ mất! Phi mã hơi đỏ mặt thầm nghĩ. (mỗ tui: "oa! Đỏ mặt dễ thương quá!, PM: "BIẾN!!", mỗ tui: " ôi chao! Xấu hổ kìa!!")

( Vì sự kiện lần nàynên Bảo Yết có cảm tình với Phi Mã nên mình đổi xưng hô của hai người nha, thêm vào đó dựa vào tình huống truyện mình cũng sẽ thay đổi bất chợt xưng hô của các nhân vật sau này nên mọi người đừng thắc mắc nhé!)

-Đừng khách sao! Anh đã báo về nhà em rồi! Quản gia bảo sẽ báo lại cho anh họ em! Còn bây giờ có lẽ em cũng mệt mỏi rồi! Đi nghỉ ngơi đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK