• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng một mình ở góc hội trường nhìn quanh, Song Thư đang rất khó chịu. Lam Bình đi đâu mất tiêu rồi không biết. Cùng làm trợ giảng như nhau mà Lam Bình suốt ngày đi cùng Bảo Yết, còn với cô trừ lúc ở trên lớp ra thì hầu như không thể nào thấy mặt hắn. Tài liệu nhờ chuẩn bị cũng đều kêu cô gửi qua email chứ không bao giờ đưa trực tiếp. Thái độ khác nhau như vậy làm Song Thư bị mấy trợ giảng khác bàn tán làm việc không đứng đắn nên bị giảng viên của mình ghét bỏ. Điều này làm cô tức đến muốn chết! Một lũ nhiều chuyện!

Nhưng không sao, cô tin mình có thể thu hút được Lam Bình. Đến lúc đó để ai còn bàn tán dược gì nữa không. Hắn ta đã hủy hết nhiệm vụ trước đó của cô nhưng Song Thư vẫn bí mật tiếp tục, vẫn kín đáo tiếp cận Lam Bình. Nếu hắn sa vào vòng tay cô thì sau này cô sẽ có một chỗ dựa lớn, dần bước tới kế hoạch thoát khỏi sự uy hiếp của người đàn ông đó. Vậy nên dù bị thờ ơ, bàn tán ra sao cô nhất định sẽ không bỏ cuộc.

Nhưng bây giờ biết tìm hắn ở đâu đây. Vì cô là trợ giảng của Lam Bình nên mới được mời đi cùng đến buổi ra mắt này. Cứ nghĩ đây là cơ hội tốt để lại gần hắn vậy mà hắn lại bỏ đi đâu mất. Thiệt đúng là bực mình.

Song Thư đi lòng vòng tìm người thì vô tình va phải vai một người đàn ông khiến anh ta làm đổ ít rượu vang ra ngoài.

-Cẩn thận hơn chút chứ cô gái!

Một giọng nói lạnh đến thấu xương làm Song Thư cảm thấy sợ hãi. Tuy nhiên khi nhìn người đàn ông đó thì nỗi sợ đã thay thế bằng sự ngạc nhiên. Trên đời còn có người đàn ông đẹp đến vậy sao? Còn đẹp hơn cả nữ nhân nữa. Đôi mắt phượng hẹp dài màu đen lạnh lẽo, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi đỏ, khuôn mặt tựa điêu khắc, thân hình cao lớn cân đối thể hiện rõ qua bộ vét vừa vặn. Yêu nghiệt! Vẻ đẹp này chính là một yêu nghiệt khiến người ta trầm luân không thôi. Song Thư cứ thất thần nhìn người đàn ông đó cho đến khi anh ta lên tiếng

-Cô có biết nhìn chằm chằm người khác là bất lịch sự lắm không?

-Tôi....tôi......xin lỗi!

Ma Thiên vừa mới nói chuyện với Lam Bình, hắn muốn đặt một lượng thuốc cấm mới từ tên đó. Xong xuôi hắn định đi ra chỗ Kim Long đang đứng chờ ở hội trường thì một cô gái va vào hắn, thậm trí là làm đổ ít rượu lên giày hắn. Hắn vừa mới lên tiếng thì cô ta đã run rẩy rồi. Nhìn lại thì đó là một cô gái xinh đẹp yếu đuối, đôi mắt ngấn lệ như chờ trực khóc. Thấy vậy, hắn cũng có chút mủi lòng, coi như cô ta không cố ý đi, bỏ qua một lần vậy. Nhưng mà khi cô gái ấy ngẩng đầu nhìn hắn liền nhìn chằm chằm làm hắn hơi khó chịu. Đuổi cô ta đi cho lẹ vậy

-Đi đi!

-Vâng!

Song Thư có chút thất vọng. Vốn nhìn người đàn ông này vừa đẹp trai lại vừa có vẻ giàu có, muốn tiếp cận hắn biết đâu sau này lại có thêm thế lực cho mình dựa lưng. Vậy mà chưa nói được ba câu đã bị đuổi rồi. Đàn ông không phải luôn thấy dáng vẻ yếu đuối , thùy mị của phụ nữ sao? Hay là mị lực của cô không đủ?(mỗ tui: "Không phải không đủ mà do không đúng đối tượng thôi")

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK