• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể Phong Nhược rơi xuống đất một tiếng “ầm”, dù đã sử dụng pháp lực bảo vệ cơ thể nhưng hắn vẫn rơi xuống cực kỳ chật vật, khí huyết cuồn cuộn.

Cũng may là thần trí hắn vẫn còn tỉnh táo, biết rằng nếu tiếp tục nằm ở một chỗ chắc chắn sẽ trở thành món ăn ngon cho con Ngân sắc tri thù kia!

Do trong hang động tối đen như mực, Phong Nhược cũng không xác định được gì nhiều, hắn chỉ miễn cưỡng đoán được rằng hang động này sâu cách mặt đất ba bốn trượng gì đó, độ cao này hắn không phải chốc lát liền có thể leo lên ngay, còn chưa nói tới trên mặt đất có một con nhện đang đợi sẵn chờ hắn.

Đột nhiên lúc này có một chuỗi âm thanh “tê tê” vọng đến, Phong Nhược vừa ngẩng đầu nhìn đã phát hiện con Ngân sắc tri thù kia vẫn đang đuổi theo, hơn nữa còn đang đi xuống hang động rất nhanh.

Không dám chần chừ thêm nữa, Phong Nhược vội vàng đưa một chút pháp lực vào trong Ánh Nguyệt đoản đao, một đoàn lửa nhỏ liền xuất hiện trên thân đao, hắn thật sự cảm thấy mừng khi có quãng thời gian rèn luyện chế tạo Chỉ Huyết tán nếu không hắn không thể khống chế vận dụng pháp lực tinh xảo như thế này.

Mượn ánh sáng nhỏ nhoi trên thân đao này Phong Nhược lảo đảo tiến về phía trước, cũng may là hang động này khá rộng rãi, tạm thời không cần lo lắng tương lai bị nhốt tới chết trong này.

Nhưng dù sao nơi này cùng là ổ của con nhện kia, chỉ trong chốc lát Ngân sắc tri thù đã đuổi tới, miệng nó lập tức phun một đám sợi tơ mảnh mai cuốn lấy đùi phải của Phong Nhược, một luồng lực thật lớn kéo tới thiếu chút nữa làm hắn té ngã xuống đất.

“Thật đáng ghét!” Không kịp suy nghĩ kỹ Phong Nhược lập tức phát động Hỏa Diễm Đao chặt đứt đoạn tơ nhện này, chỉ pháp lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao số lượng quá lớn do phải thi triển liên tục hai lần Hỏa Diễm Đao, hơn nữa vừa rồi chạy bán sống bán chết làm tình hình hiện tại của hắn cực kỳ không ổn, dù sao thì số lần sử dụng Hỏa Diễm Đao cũng có hạn mà tơ nhện của con Ngân sắc tri thù có khả năng bắn ra liên tục, nếu tiếp tục như vậy thì hắn chắc chắn sẽ bó tay chịu chết!

Nhanh chóng nuốt vào một phần Hoạt Lạc tán để khôi phục pháp lực mà hắn lấy từ túi càn khôn ra, trong cơ thể Phong Nhược trào lên một luồng hơi nóng, trong nháy mắt khôi phục một chút số phát lực không nhiều lắm của hắn.

Cắn mạnh răng một cái, Phong Nhược dồn tất cả pháp lực trong cơ thể tới Ánh Nguyệt đoản đao, lập tức một đoàn hỏa quang ( quầng lửa ) bộc phát rực rỡ vô cùng đẹp mắt, hang động vốn tối đen như mực dưới ánh sáng này trở nên rõ như ban ngày!

Mượn cơ hội ngắn ngủi này, Phong Nhược một phần nuốt thêm một gói Hoạt Lạc tán, một phần xem xét hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng thì hắn cũng tìm được một khe hở khá hẹp ở vách đá bên trái hang động.

“Chính là ở đó! “ Sau khi xác định được vị trí Phong Nhược lập tức chạy vội vàng tới đó, theo như tình hình hiện tại thì dù hang động này có rộng lớn đến đâu hắn cũng không có khả năng thoát khỏi sự đuổi giết của Ngân sắc tri thù, tốt nhất là tìm một vị trí dễ thủ khó công thì mới có thể sống lâu thêm một lúc.

Khi Phong Nhược vừa kịp vọt tới khe hẹp thì hỏa quang trên thanh Ánh Nguyệt đoản đao cũng tắt do pháp lực cung cấp thiếu hụt, nhưng giờ phút này hắn cũng bất chấp tất cả, liều mạng chen vào khe hở, dùng hết sức tiến tới sau đó co lại ở bên trong, lưng dựa vào vách đá, tay cầm đoản đao đối mặt với bên ngoài, đây là cách phòng ngự duy nhất của hắn lúc này.

Nháy mắt sau Ngân sắc tri thù đã đuổi tới nơi, chỉ là nó hành động vượt qua dự đoán của Phong Nhược, sau khi dừng lại một lát nó phun ra từng đám từng đám tơ nhện dán kín khe hở này lại như niêm phong, có lẽ nó nhận ra trong thời gian ngắn chưa thể bắt được con mồi này nên bịt kín hoàn toàn lối vào!

“Con súc sinh này muốn làm cái gì? Chẳng lẽ nó muốn nhốt mình tới chết? Hay nó xem mình như món đồ ăn dự trữ? “ Phong Nhược vô cùng kinh ngạc nghĩ, đồng thời trong lòng hắn cũng nổi lên một luồng sợ hãi vì hắn đột nhiên phát hiện ra con nhện kia không phải chỉ hành động theo bản năng giống những con dã thú bình thường, dường như nó đã có được linh trí ( trí khôn – suy nghĩ ), không nghi ngờ gì đây là một đối thủ đáng sợ nhất.

Hít sâu một hơi, Phong Nhược tự nhủ bản thân phải trở nên tỉnh táo, hắn không có khả năng lao ra ngoài do phía trước đã bị tơ nhện bịt kín, cho nên chỉ có thể tìm các khác xử lý, sau khi sờ một chút về phía vách đá cứng rắn hắn cũng chỉ có thể cười khổ, chẳng lẽ hắn phải mở một lối thoát từ đây sao? Chỉ e rằng thanh Ánh Nguyệt đoản đao của hắn còn chưa sắc bén tới như vậy!

“ Không đúng! thật ra ta có thể thử dùng Hỏa Diễm Đao! “ Trong giây lát đôi mắt Phong Nhược trở nên sáng ngời khi nghĩ tới phương pháp này, dù sao thì khả năng của Hỏa Diễm Đao không chỉ là sắc bén mà còn có thêm uy lực của Ngũ Hành thạch cùng pháp lực, do vậy nên phá mở cái vách tường này chắc không có vấn đề gì, điểm thiếu khuyết duy nhất lúc này là hắn chỉ còn thừa lại ba phần Hoạt Lạc tán, Hỏa Diễm Đao miễn cưỡng có thể thi triển năm lần.

“Lúc này cũng chỉ có thể hy vọng con nhện kia thật sự nghĩ là mình đã bị nhốt!” Phong Nhược tự nhủ nói, cố gắng không dùng Hoạt Lạc tán mà ăn một miếng bánh gạo, sau đó loại bỏ những suy nghĩ linh tinh, yên lặng vận chuyển tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ nhất để khôi phục pháp lực bị hao tổn.

Khoảng chừng năm sáu canh giờ sau, pháp lực bị tiêu hao trước đây của Phong Nhược mới khôi phục lại hoàn toàn, tốc độ này với hắn cũng đã nhanh lắm rồi, dù sao thì tư chất của hắn cũng không so được với đám đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân tông.

Thoáng hoạt động tay chân một chút, Phong Nhược cẩn thận thăm dò động tĩnh bên ngoài, nhưng cuối cùng cũng không xác định được Ngân sắc tri thù có còn ở trong huyệt động hay không nên hắn cũng không dám mạo hiểm lao ra.

Phong Nhược không suy nghĩ gì nhiều nhanh chóng xem xét khe hở ở bên trong vách đá này, hắn muốn dùng cách này để tìm vị trí phá mở, nhưng mà làm hắn cực kỳ thật vọng là tất cả các nơi ở vách đá đều cứng rắn vô cùng, không có chỗ nào là bùn đất hay cát đá như hắn từng hy vọng, huyệt động này chắc là do thiên nhiên hình thành chứ không phải do con nhện kia đào ra.

Âm thầm thở dài một hơi, Phong Nhược bắt đầu điều khiển pháp lực cho đến khi trên thân Ánh Nguyệt đoản đao phát ra đoàn lửa tầm nửa thước thì hắn mới nhắm vào thạch bích phía sau lưng chém tới một đao!

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Phong Nhược, một đao này có thể phá mở vách đá cứng rắn phía sau, chỉ là hiệu quả hơi kém một chút, đến khi mà hỏa diễm trên Ánh Nguyệt đoản đao biến mất hắn thì hắn mới đào được một cái hố cỡ đầu người, cũng may trong quá trình phát ra tiếng “ Đinh đinh đang đang” mà không thấy con Ngân sắc tri thù có động tĩnh gì, nếu không thì kế hoạch chạy trốn của hắn nhất định sẽ thất bại.

Tiếp đó Phong Nhược không ngừng sử dụng Hỏa Diễm Đao để phá mở vách đá, chỉ là mỗi lần sử dụng hắn cũng sẽ lưu lại một chút pháp lực đủ để thi triển Hỏa Diễm Đao để phòng ngừa con Ngân sắc tri thù kia đột nhiên xông tới, cũng tốt là chuyện đó tới giờ vẫn chưa xảy ra.

Không biết qua bao lâu thời gian, sau khi Phong Nhược mở được thêm mấy trượng hắn đột nhiên phát hiện một đoạn rẽ cây từ trên xuyên qua đám nham thạch cứng rắn này, cũng không biết đây là lực lượng gì mà những nơi đoạn rễ cây kia đi qua nham thạch cứng rắn đều xuất hiện từng đoạn từng đoạn vết nứt.

Sau khi sửng sốt một hồi Phong Nhược lập tức thay đổi phương hướng, dọc theo rễ cây đào mở lên, tốc độ đột nhiên tăng lên rất nhiều, đến khi xuất hiện thật nhiều rễ cây thì hắn đã không cần thi triển Hỏa Diễm Đao cũng có thể đào tiến lên rất nhanh.

Khi mà Phong Nhược đến được trung tâm của đám rễ cây này hắn đột nhiên phát hiện trong đám rễ cây này kết lại một cái không gian tầm một trượng!

“Ồ?” Phong Nhược vốn đang nghi ngờ liền trở lên cực kỳ vui mừng, vì trong không gian này ngàn ngập linh khí nồng đậm, thậm chí mức độ nồng hậu còn tinh thuần hơn cả linh khí trong sân Ninh Vẫn lúc trước.

Phát hiện được điều này Phong Nhược vội vàng tiến vào trong không gian này, đồng thời dùng bùn đất bịt kín lại thông đạo mà hắn đào ra, có thể linh khí nồng đậm này sẽ theo đó mà thoát bớt ra ngoài.

Sau khi làm xong tất cả Phong Nhược mới điều chỉnh một chút pháp lực tiến vào Ánh Nguyệt đoản đao, qua ánh sáng của một đoàn lửa yếu ớt hắn cũng đã quan sát được tình hình không gian này.

Chỉ thấy rễ cây chằng chịt dường như bị một lực lượng nào đó điều khiển, chúng phân tán cực kỳ có quy luật tạo thành một không gian, ở chính giữa hình thành một không gian hình vò rượu, sau đó những cái rễ cây này một lần nữa trở về giao nhau tại một khu vực trung tâm, ở khu vực hội tụ này hình thành một vật nho nhỏ hơi nhô lên.

Phong Nhược chỉ nhìn thoáng qua là xác nhận được linh khí nồng đậm trong không trung là đến từ nơi đó.

“Chẳng lẽ vật này chính là linh thạch có thuộc tính mộc!” Phong Nhược có chút hưng phấn ngồi xổm xuống nói, hắn cũng từng nghe đám người Khổng Phi nói qua về loại linh thạch này, vật ấy so với Ngũ Hành thạch còn quý giá hơn nhiều, vì người tu đạo có thể hấp thu linh khí ẩn chứa trong linh thạch này, làm cho tốc độ tu luyện hằng ngày tăng lên nhiều lần.

Mà linh thạch cũng có nhiều loại thuộc tính như kim, mộc, thủy, hỏa, phong, lôi ..v..v.., chỉ là linh thạch quá mức khan hiếm, mặc dù một viên cấp thấp nhất linh thạch cũng cần mấy trăm viên Ngũ Hành thạch mới có thể mua được, kể cả là tên gian thương Khúc Vân kia cùng đừng mơ động vào được vật ấy.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK