Tiểu viện thiếu đi bóng dáng của Lam Lăng làm cho không khí có chút nặng nề. Đường Thanh và Bành Việt cũng chẳng có lòng dạ nào đi tu luyện, hai người sánh vai ngồi một chỗ thở ngắn than dài. Phong Nhược thấy vậy cũng không thể nói gì được, đành dặn qua Minh Khê một chút rồi rời đi. Hắn chẳng có tâm trí đâu mà than thở buồn bực cả, thời gian đó đi chuẩn bị thêm còn tốt hơn ấy chứ.
Hiện giờ hắn còn chưa hiểu rõ Trấn Thiên tông chứ đừng nói là Hạ Tam viện. Nếu như đã quyết định tháng sau tham gia tỷ thí thì cũng phải biết rõ một chút tình huống cơ bản để còn chuẩn bị.
Vừa ra khỏi tiểu viện Phong Nhược đã nhìn thấy đám năm người Đổng Tiểu Doãn, trong lòng hắn chợt này ra ý nghĩ, chậm rãi tiến tới mỉm cười hỏi: “Xin chào các vị sư huynh! Tại hạ là Phong Nhược, không biết nên xưng hô các vị sư huynh như thế nào? “
Mấy người Đổng Tiểu Doãn nhìn Phong Nhược nhưng không mở miệng nói chuyện, trong ánh mắt cũng mang theo địch ý. Điều này làm cho Phong Nhược lâm vào tình huống lúng túng không biết xử sự sao.
Im lặng một lúc, Đổng Tiểu Doãn nhìn lướt qua thanh kiếm khí tam phẩm giắt sau lưng Phong Nhược rồi lạnh lùng nói: “Các ngươi đút cho tên mập kia bao nhiêu? Nếu đã vào Hạ Tam viện sao còn chiếm căn tiểu viện kia? Các ngươi đừng đắc ý quá sớm, nửa năm nữa là đến kỳ khảo hạch của Hạ Tam viện rồi. Chỉ dựa vào chút thực lực Luyện Khí trung kỳ của các ngươi chắc chắn sẽ bị loại ngay ở vòng đầu tiên! “
“Khảo hạch? Khảo hạch gì cơ? “
Phong Nhược hiếu kỳ hỏi, hắn cũng chẳng để tâm đến địch ý trong giọng nói của Đổng Tiểu Doãn.
“Đương nhiên là khảo hạch của Hạ Tam viện! Nhóm yếu nhất sẽ phải nhận khiêu chiến của đệ tử ngoại môn, nếu thua sẽ bị đuổi khỏi Hạ Tam viện. Ngươi đã hiểu chưa! Nói thẳng ra các ngươi chẳng có chút phần thắng nào đâu, biết chưa? Kể cả tu vi đến Luyện Khí hậu kỳ cũng có thể bị loại chứ đừng nói tới các ngươi! “
Tên Đổng Tiểu Doãn này vừa nói trên mặt vừa hiện lên vẻ đắc ý dào dạt, dường như gã đang nhìn thấy cảnh mấy người Phong Nhược bị loại khỏi Hạ Tam viện.
“Ồ, hóa ra là vậy, cám ơn sư huynh đã chỉ bảo! “ Trên mặt Phong Nhược không lộ ra chút khó chịu nào. Chỉ vài câu nói châm biếm không đáng để hắn nổi giận, thực lực sẽ chứng minh tất cả!
Nghĩ một lúc Phong Nhược lại hỏi: “Xin hỏi sư huynh, không biết khảo hạch nửa năm sau có liên quan gì tới tỷ thí một tháng sau không? “
Có lẽ vì Phong Nhược tỏ ra rất khiêm nhường nên sắc mắt của Đổng Tiểu Doãn cũng hoàn hoãn hơn một chút, “Đương nhiên là có liên quan. Khảo hạch nửa năm nữa là do Hạ Tam viện tự mình tổ chức còn khảo hạch tháng sau sẽ phối hợp cùng với Thượng Tam viện tổ chức. Khi đó Thượng Tam viện cũng chọn ra một nhóm đệ tử yếu nhất tiếp nhận khiêu chiến của nhóm người mạnh nhất Hạ Tam viện. Quy tắc không thay đổi, người thắng ở lại còn người thua thì bị giáng cấp! Thế nhưng đệ tử của Thượng Tam viện đều có tu vi Trúc Cơ kỳ nên người khiêu chiến thấp nhất cũng phải có thực lực Trúc Cơ kỳ mới được! “
Nói tới đây Đổng Tiểu Doãn chợt dừng lại, đổi chủ đề: “Ngươi tên là Phong Nhược đúng không! Thấy ngươi có vẻ thành thật như thế, ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường, ngươi có muốn biết không? “
“Một con đường? “
Mí mắt Phong Nhược hơi giật, cố nén vui vẻ trong lòng nói: “Được! Mong sư huynh chỉ giáo! “
Đoãn Tiểu Doãn chỉ vào mấy tên ngoại môn đệ tử sau lưng gã, đắc ý nói: “Nhìn đi! Đây đều là thủ hạ của ta, đi theo ta. Mặc dù không bằng được những tên đệ tử của Hạ Tam viện nhưng ở ngoại môn bản nhân cũng là nhân vật số một số hai. Nhắc tới Đổng Tiểu Doãn ta không có kẻ nào ở ngoại môn mà không biết! “
Vừa nói Đổng Tiểu Doãn vừa vung thanh kiếm nhị phẩm trong tay lên, sau một tiếng “Xoẹt “ thật bén nhọn nó đã được cắm sâu vào đất . Gã dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Phong Nhược rồi nói: “Ta đã quyết định rồi. Bọn ta sẽ tham gia trận tỷ thí nửa năm tới. Ngươi nói xem ta có thua được hay không? “
“Ặc, điều này hơi khó đoán! “ Phong Nhược không nhẫn tâm đả kích lòng tin của tên Đổng Tiểu Doãn này.
“Sai! Không có gì khó đoán hết mà là rất dễ đoán. Ta! Tất nhiên se không thua. Mà các ngươi nhất định sẽ thua! Kết quả cuối cùng là...Ta sẽ trở thành đệ tử Hạ Tam viện! Thế nên các ngươi có thể chọn cách đi theo ta! “
“Ồ? Thế sao? Đi theo ngươi có lợi gì? “ Phong Nhược sờ mũi. Trong lòng hắn đang nghĩ vừa rồi mà gọi Đường Thanh và Bành Việt đi cùng thì tốt, có chuyện vui như thế này mà hai người bọn họ bỏ lỡ, thật là đáng tiếc!
“Lợi ích có nhiều! Nếu tương lai ngươi là đệ tử ngoại môn thì chỉ cần nói tên Đổng Tiểu Doãn ta ra đảm bảo không có ai dám làm khó dễ ngươi. Tuy nhiên hiện giờ tốt nhất các ngươi nên nhường lại căn trang viện kia. Còn nữa, thanh kiếm trên lưng ngươi cứ để cho ta cầm hộ đi được không? Ngươi chỉ là một tiểu tử Luyện Khí trung kỳ, chẳng lẽ không biết như thế nào gọi là “Thất phu vô tội, hoài bích có tội” hay sao? “ Đổng Tiểu Doãn khua môi múa mép nước bọt văng tứ tung.
“He he! Tất nhiên là không vấn đề gì. Thanh kiếm này thì thôi, còn căn tiểu viện kia các ngươi cứ tới mà ở, không cần khách khí đâu! “ Phong Nhược cười gian xảo quay người rời đi. Dù sao mấy hôm nay Đường Thanh và Bành Việt không có tâm tình tu luyện, kiếm chút chuyện cho bọn hắn làm không tệ lắm!
Nghe Phong Nhược nói thế, Đổng Tiểu Doãn tuy còn chút không vui nhưng gã không ngăn cản Phong Nhược. Gã hô to một tiếng dẫn mấy tên thủ hạ đi thu nhà trước!
Không có tâm tình quan tâm đến Đường Thanh và Bành Việt có nổ ra đại chiến với mấy người kia không, Phong Nhược đi thẳng lên Tiếp Thiên phong. Hiện giờ ngoài việc tìm hiểu thêm chút thông tin cơ bản về Trấn Thiên tông hắn còn muốn chuẩn bị thêm một chút, tìm cách học được Thuẫn Tường thuật! “
Đây cũng là quyết sau khi hắn suy nghĩ rất lâu mới đưa ra được. Hiện giờ hắn đã thi triển Thanh Ti Triền thuật vô cùng thành thạo rồi, nhất là do ảnh hưởng của Mộc linh thạch nên pháp lực khi thi triển Thanh Ti Triền thuật giảm xuống rất nhiều. Điều này cũng tạo điều kiện rất tốt cho hắn có khả năng học tập một loại pháp thuật khác.
Mà pháp thuật thuần túy phòng ngự như Thuẫn Tường thuật chính là loại phù hợp nhất với tình hình hiện nay. Nếu như hắn có thể tu tập thành công Thuẫn Tường thuật thì không chừng khi đối mặt với Cảnh Tam sẽ có cơ hội thủ thắng!
Sườn núi phía bắc của Tiếp Thiên phong rất bằng phẳng nên hắn không thả thú cưỡi phi hành ra, chỉ dựa theo bậc thềm được tạc từ những tảng đá thật lớn bước lên. Toàn bộ những bậc thêm này đều được tạc từ một loại đá màu xanh mà thành, nhìn qua không hề có một kẽ hở nào. Mỗi một bậc thềm đều có bề rộng khoảng năm trượng, kéo dài liên tục cho tới đỉnh của Tiếp Thiên phong. Cho dù hiện giờ tầm mắt của Phong Nhược đã được mở rộng nhiều, nhưng khi nhìn thấy những bậc thêm này hắn không hỏi thán phục sợ hãi không dứt.
Ở hai bên những bậc thềm này là những tán cây xanh thấp thoáng, hương hoa cỏ phiêu đãng trong không khí. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy rất nhiều linh thú được nuôi dưỡng chạy qua, trong số đó không hiếm những con linh thú cấp ba cấp bốn. Tuy nhiên những con linh thú này sẽ không chủ động tấn công người khác. Dĩ nhiên nếu có tên đệ tử Trấn Thiên tông nào to gan dám tấn công những con linh thú này thì... kết quả sẽ rất thảm khốc!
Sau khi đi theo con đường đá này được khoảng ngàn trượng thì sẽ tới một bình đài rất lớn, đây là nơi tập trung của đệ tử ngoại môn. Ở chính giữa bình đài là ba tòa đại điện nguy nga hùng vĩ, đây là Chấp Sự điện - nơi phụ trách xử lý tất cả công việc của ngoại môn, thậm chí ngay cả một ít việc của Hạ Tam việc cũng giải quyết ở nơi này.
Ở xung quanh ba tòa đại điện này còn một quảng trường trung bình, từ quảng trời này có năm con đường dẫn đi các nơi khác nhau. Bên trái có một con đường dẫn tới Tử Huyên viện, nhập lộ còn có vài nữa đệ tử tuần tra canh gác, hiển nhiên người bình thường thì không được phép tiến vào Tử Huyên viện.
Mà bên phải có hai con đường khác nhau dẫn tới Khinh Vân viện và Nam Hoa viện. Hai còn đường này khác hẳn với Tử Huyên viện, người đến người đi không ngớt, rất náo nhiệt.
Còn có một con đường chính giữa dẫn thẳng lên Thượng Tam viện, Phong Nhược chỉ nhìn thấy một con mãng xà vảy màu vàng kim nằm chắn ngay ở lối đi, hai mắt nó nhắm chặt, toàn thân không hề nhúc nhích tí nào. Thế nhưng không có bất kỳ kẻ nào dám tiếp cận phạm vi năm mươi trượng quanh con mãng xà này.
Phong Nhược quan sát một lúc rồi mới đi vào một tòa đại điện bên phải. Tòa đại điện này còn có chức năng như một chợ phiên nữa, ở đây có thể mua được một ít vật phẩm tu tiên thông thường, cũng có thể bày bán nguyên liệu ở đây. Giá bán ở trong này ưu đãi hơn chợ bên ngoài rất nhiều.
Ưu đãi như vậy là do từ trên xuống dưới môn nhân đệ tử của Trấn Thiên tông có tới mấy vạn người. Từng đấy người mỗi ngày cần bao nhiêu vậy phẩm tu tiên ai cũng có thể tưởng tượng ra. Nếu phải lệ thuộc vào các phiên chợ bên ngoài thì không những đi lại bất tiện mà còn thiếu an toàn nữa.
Đương nhiên chỉ có những môn nhân đệ tử từ Trúc Cơ kỳ trở xuống mới ghé qua nơi này. Nếu như muốn có được vật phẩm tốt thì vẫn phải tới chợ phiên chuyên môn mới mua được!
Phong Nhược bị quang cảnh trước mắt dọa cho sợ hãi. Tòa đại điện này vốn có thể chứa hàng trăm môn nhân hiện giờ đang đấy ắp người, tiếng ồn huyên háo bên trong làm cho hắn hoài nghi không biết có phải mình đã trở lại phàm thế không nữa.
“Hắc! Vị sư đệ này, ngươi muốn mua cái gì? Sáo trang, kiếm khí, pháp khí, thú cưỡi hay phù triện?Chỉ có thứ ngươi không biết tới, không có thứ ngươi không mua được! Hơn nữa giá cả rất mềm, người lớn không gạt trẻ nhỏ đâu! “
Phong Nhược còn đang rầu rĩ không biết tìm cách nào chen vào thì đột nhiên có một giọng nói hơi hèn mọn vang lên ngay cạnh hắn. Nhìn qua thì thấy một tên nam nhân trẻ tuổi có cái đầu khá to đang nhiệt tình mời chào, trên mặt y lúc nào cũng có một nụ cười ti tiện.
“Ngươi bán cả phù triện và pháp khí? “
Phong Nhược nghi ngờ hỏi gã. Không ngờ ở đây hắn cũng có thể nhìn thấy người buôn bán hàng rong thế này, không những thế y còn lớn lối không biết xấu hổ rao bán cả phù triện và pháp khí nữa chứ. Theo như hắn biết thì từ trước tới nay pháp khí và phù triện đều là những thứ rất khan hiếm, nhất là phù triện. Trước đây Phong Nhược từng đi qua chợ phiên Thiên Nãng Sơn hai lần nhưng chưa có lần nào phát hiện phù triện có giá thấp hơn năm trăm viên Ngũ Hành thạch. Thế nhưng hiện giờ người này lại nói ra tự nhiên như uống nước vậy.
“Này! Sư đệ ngươi đừng nên xem thường ta! “ Người bán hàng rong kia ngẩng cái đầu to lên, khuôn mặt gã lộ ra biểu cảm như bị vũ nhục. Sau đó trong nháy mắt gã đã vọt tới trước mặt Phong Nhược rồi trịnh trọng nói: “Ta đây là ai chứ. Sư đệ cứ thử hỏi thăm trong đám đệ tử ngoại môn mà xem. Ta Chương đầu to lấy danh dự ra mà thề từ trước tới nay già trẻ lớn bé chưa hề lừa gạt một ai. Sư đệ muốn mua loại phù triện nào? Tụ Hỏa phù? Phá Băng phù? Thổ Tường phù? Thanh Mộc phù? Hay là Xuyên Vân phù uy lực cực mạnh? Ngươi cứ yên tâm, ở chỗ ta chỉ sợ ngươi mua không nổi chứ không có gì là ngươi không mua được cả! “
“Ồ! “ Phong Nhược sờ sờ cằm, thầm nghĩ hôm nay mình bị trúng tà hay sao? Đầu tiên là gặp phải tên Đổng Tiễn Doãn tự tin mù quáng thái quá, giờ lại tới tên Chương đầu to nổ hết cỡ này!
“Được rồi! Ngươi lấy ra cho ta xem nào! “
“Sư đệ! Nơi này không tiện, chúng ta kiếm một chỗ yên tĩnh từ từ bàn chuyện! “ Chương đầu to nhìn trái nhìn phải một hồi ra vẻ thần bí dắt Phong Nhược đi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK