• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Lam sư tỷ, ngươi nói xem bên trong rốt cuộc có thứ gì tốt? “

Đường Thanh không kìm được hưng phấn hỏi. Họ đang đứng bên ngoài thung lũng, gần chỗ ẩn náu của con Hàn Băng thú cấp bốn kia. Mặc dù lúc trước hắn đã từng đi theo Khúc Vân tham gia vào việc săn giết linh thú cấp bốn nhưng đó cũng là do hai ba tiểu đội săn thú hợp tác với nhau, mười mấy người cùng ra tay một lúc. Dù thu hoạch được nhiều nhưng đến khi chia cho từng người thì không còn bao nhiêu. Nhưng hiện giờ thì khác rồi, chỉ bốn người bọn họ mà làm thịt được một con Hàn Băng thú cấp bốn, trừ Lam Lăng có công lao lớn nhất thì mỗi người họ cũng phải kiếm được hơn hai trăm viên Ngũ Hành thạch.

Nếu như trong thung lũng còn có vật gì giá trị thì lần đi săn này nhất định là thắng lợi trở về!

“Điều này khó mà nói được, nhưng chắc chắn là có thứ gì đó giá trị, nếu không con Hàn Băng thú kia sẽ không biến nơi này trở thành ổ của nó! “ Lam Lăng vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa thấp giọng đáp.

“Đi! “ Khi Tuyết Vân điêu đã bay quanh trên bầu trời một lúc, đến khi Lam Lăng xác định được trong lung lũng không còn linh thú nữa mới dắt đám người Phong Nhược cẩn thận đi vào.

“Mọi người theo đội hình cánh quạt mà tiến vào, không được cách nhau quá mười trượng. Chú ý xung quanh và dưới chân, nếu có linh dược lập tức hái lấy. Thế nhưng phải cẩn thận trùng độc, rất nhiều loại trùng độc có thể chung sống cùng Hàn Băng thú! “

Tốc độ di chuyển của mấy người Phong Nhược rất chậm nhưng cũng vừa khéo để hái các loại linh dược khá nhau. Do thung lũng này lâu nay không có người đến nên có rất nhiều loại linh dược mười mấy năm tuổi, thậm chí còn có loại mấy chục năm tuổi nữa. Dù không phải là linh dược quý hiếm gì nhưng nếu hái được thì tại chợ phiên Thiên Nãng sơn cũng bán được chút ít Ngũ Hành thạch.

Cho tới khi vào tới trung tâm của thung lũng, ai cũng hái được ít nhất mười gốc linh dược.

“Nhìn kìa! Đó là cái gì? “ Bành Việt đang đi bên trái đột nhiên sửng sốt nói, nhìn theo ánh mắt của hắn mấy người Phong Nhược không tránh khỏi một trận kinh ngạc.

Chỉ thấy ở giữa mấy gốc cây thật lớn có một khối đá màu lam nhạt yên lặng nằm đó. Nhưng đó chưa phải là nguyên nhân khiến mấy người Phong Nhược kinh ngạc mà là khối màu lam bị thứ gì đó coi như đồ ăn vậy, bên trên đầy vết gặm!

“Không sai! Đây chính là nguyên nhân khiến cho con Hàn Băng thú cấp bốn kia biến nơi này thành nơi ở của nó! “ Lam Lăng chợt lên tiếng.

“Ặc, chẳng lẽ con Hàn Băng thú kia lấy khối đá kia làm đồ ăn sao? “ Đường Thanh kinh ngạc nói.

“Sao lại không được? Nếu ta đoán không lầm đây là một khối khoáng thạch Lam tinh, nó là nguyên liệu rèn kiếm cao cấp, đồng thời bên trong còn chứa rất nhiều năng lượng thuộc tính băng. Còn việc con Hàn Băng thú kia thích ăn thứ này thì rất bình thường, đa số linh thú trong tu tiên giới đều có thói quen này, nếu không ngươi nghĩ vì sao linh thú phi hành của ngươi lại cần ăn Ngũ Hành thạch hả? Cũng do thói quen này mà thỉnh thoảng có người tìm thấy Ngũ Hành thạch trong thi thể của linh thú, chỉ là tỷ lệ xuất hiện quá nhỏ thôi. “ Lam Lăng giải thích, nhưng ai cũng nhận thấy trong giọng nói nàng sự hưng phấn.

“Ồ! Rèn kiếm à. Lam sư tỷ, một khối lớn như vậy chắc rèn được nhiều kiếm lắm! Hay là chúng ta không bán đi mà chế tạo cho mỗi người một thanh kiếm khí tam phẩm! “ Đường Thanh mừng rỡ nói. Dù hiện giờ hắn đã có kiếm khí nhị phẩm nhưng không thể so sánh được với một thanh kiếm khí tam phẩm.

“Ngươi biết rèn kiếm à? “ Lam Lăng không thèm quay đầu lại hỏi.

“Hic... không biết! “ Đường Thanh ngượng ngùng rụt đầu im lặng. Rèn một thanh kiếm khí tam phẩm đâu dễ dàng như vậy, thậm chí ngay cả việc rèn một thanh kiếm khí nhị phẩm thì bọn họ cũng không làm được. Nếu không đâu cần phải tới Cổ Kiếm môn mua chứ.

“Khối Lam tinh này ước chừng có thể làm ra hai thanh kiếm khí tam phẩm, đáng tiếc chúng ta không biết rèn nên chỉ có thể bán đi hoặc là mời đệ tử Cổ Kiếm môn đến rèn hộ. Nhưng nếu thế cũng chỉ lấy được một thanh mà thôi! “ Lam Lăng tiếc nuối nói.

Do dự rất lâu, cuối cùng Phong Nhược mới nói: “Lam sư tỷ, chuyện này có thể từ từ hãy tính được không? Theo ta thì có cách giải quyết tốt hơn! “

“Hả? Ngươi nói sao? “ Lam Lăng bất ngờ nhìn về Phong Nhược. Ngay cả nàng cũng không có cách xử lý tốt khối Lam tinh này chẳng lẽ Phong Nhược lại làm được.

“Hắc, ta chỉ nói là có thể để vài năm nữa hãy bán ra khối Lam tinh này không, có lẽ đến lúc đó chúng ta sẽ tự rèn được kiếm khí tam phẩm đấy! “ Tất nhiên Phong Nhược không biết rèn rồi, thế nhưng hắn lại nhớ tới Minh Khê. Nếu nàng có thể chế tạo ra một đôi giày còn cao cấp hơn giày Lăng Vân không chừng còn biết rèn kiếm khí tam phẩm nữa.

“Ừ, vậy cũng được! Giữ lại khối Lam tinh này năm năm nữa, dù sao cũng không sợ bị mất giá. Nếu như ngươi có thể nghĩ cách rèn được kiếm khí tam phẩm thì một thanh sẽ thuộc về người, thanh còn lại...” Lam Lăng hết nhìn Đường Thanh lại nhìn về phía Bành Việt, “Ai trong hai người đột phá Luyện Khí hậu kỳ trước thì thanh kiếm tam phẩm này sẽ cho người đó, hiểu chưa? “

“Hiểu rồi! “ Đường Thanh và Bành Việt ưỡn ngực phấn kích nói. Là kiếm khí tam phẩm đó! Đây là đồ tốt, dù tiến vào Trúc Cơ kỳ cũng có thể dùng nó để thi triển Ngự Kiếm thuật.

“Được rồi, Phong Nhược ngươi thu lại khối Lam tinh này đi! Nhưng nhớ, ngươi chỉ có thời gian năm năm thôi, nếu không nghĩ ra cách thì ngươi sẽ không có phần trong nó nữa! “ Lam Lăng cổ quái nhìn Phong Nhược một cái rồi mới nói.

Sau khi Phong Nhược thu khối Lam tinh nặng tầm ba ngàn cân thu vào trong thắt lưng trữ vật, mọi người tiếp tục hái thêm một số linh dược nữa. Đến khi không còn phát hiện thêm gì ở thung lũng mọi người mới thả linh thú phi hành của mình ra, theo đường cũ quay về tiểu trấn trong Tuyệt Cốc Thiên Nãng sơn.

Vì thời gian tổ chức chợ phiên Thiên Nãng sơn còn cách một quý nữa nên Lam Lăng quyết định cứ giữ lại những nguyên liệu thu được trên người Hàn Băng thú đã. Về sau có thể bán được giá tốt, còn linh dược mà mọi người hái được thì bán cho đệ tử ba môn phái ở Thiên Nãng sơn lấy một chút Ngũ Hành thạch.

Trong thời gian này thì việc quan trọng nhất vẫn là tu luyện, mặc dù không có linh mộc nhưng thể vì vậy mà từ bỏ tu luyện. Chẳng qua khi tu luyện sẽ khó khăn gấp đôi mà thôi!

Dù là Đường Thanh hay Bành Việt đều không oán thán gì, tên nào cũng vùi đầu vào tu luyện, ngày thường rất ít khi nhìn thấy ra ngoài.

Về phần Phong Nhược do có sự trợ giúp của Mộc linh thạch nên việc tu luyện của hắn dễ dàng hơn nhiều. Thế nhưng những ngày này hắn cũng không nhàn nhã tí nào do phải bận rộn thu lấy những tia sáng lạnh trong gốc linh mộc kia!

Lam tinh: Tinh thạch màu lam. Nhìn giống thế này Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK