• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Hỏng rồi! Lần này thảm rồi! “

Trong rừng cây linh tang ở Chủ Phong Thanh Vân sơn, Phong Nhược khóc không ra nước mắt nhìn chín cái kén tằm màu trắng thật lớn, sau khi hắn chạy vội từ Đông Phong trở về liền tới xem chín con Tuyết Linh tằm. Do hắn bị con Ngân sắc tri thù kia ngăn chặn một thời gian làm cho chín con Tuyết Linh tằm này không được ăn Linh Tang Diệp, kết quả là làm chín con Tuyết Linh tằm nhả tơ kết két, tiến vào trạng thái ngủ say.

Lần này Phong Nhược chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ quý ( 3 tháng ) này mà còn có thể chọc phải phiền toái lớn, vì sau khi Tuyết Linh tằm sau khi kết kén liền có thể phá kén thành điệp ( bướm ), tiến giai thành linh thú cấp hai Tuyết Linh điệp, chỉ là không phải con Tuyết Linh tằm nào cũng có thể thuận lợi tiến cấp, một trăm con cũng chưa chắc xuất hiện được một con Tuyết Linh điệp, mà không thể tiến giai hậu quả là tử vong.

Cũng bởi thế mà Thanh Vân tông từ trước tới giờ nghiêm cấm đệ tử đời thứ ba không vì có được Tuyết Linh điệp mà tự tiện để Tuyết Linh tằm kết kén, dưới tình huống bình thường thì sau khi được sử dụng một chút linh dược đặc thù thì tỉ lệ tiến cấp của Tuyết Linh tằm mới có thể gia tăng mảng lớn.

Chín con Tuyết Linh tằm của Phong Nhược tất nhiên không có cơ hội được dùng những linh dược đặc thù này, huống hồ còn phải nhịn ăn bị đói bụng nhiều ngày, có thể nói nếu kết kén dưới tình huống như vậy thì không thể tiến giai, kết quả cuối cùng là tất cả đều chết!

“ Xong rồi xong rồi, một con Tuyết Linh tằm là mười viên Ngũ Hành thạch cấp thấp, chín con chính là chín mươi viên Ngũ Hành thạch cấp thấp đấy! Bằng giá tiền của một con Bạch Vũ hạc! Làm sao mình có thể bồi thường nổi đây? “ Phong Nhược mặt mày nhăn nhó lẩm bẩm.

Sau khi lo lắng trước sau, Phong Nhược quyết định chủ động nhận lỗi, dù hiện tại hắn muốn chạy trốn cũng chạy không thoát, không có thú cưỡi phi hành thì không thế vượt qua vách đá cao cả vạn trượng của Thanh Vân tông.

Ổn định một chút tinh thần, Phong Nhược thấp thỏm lo lắng bước về phía sơn môn Thanh Vân tông, người chuyên môn phụ trách thu thập Tuyết Tằm ti cùng Hương Linh thóc của Thanh Vân tông là một bà lão già không biết bao nhiêu tuổi, trên mặt nhiều nếp nhăn, đầu đầy tóc bạc lộn xộn, lúc nào cũng khoác một cái áo choàng màu đen, nhìn thật âm trầm đáng sợ, mỗi lần Phong Nhược nhìn thấy bà lão quỷ mị này đều lo lắng đề phòng.

Thật ra thì không chỉ có Phong Nhược sợ hãi bà lão này mà đám người Khúc Vân Khổng Phi cũng sợ muốn chết, vì từ nhỏ họ đã tiếp xúc với bà lão này, sự sợ hãi với bà lão này đã sớm ăn sâu vào tim.

Mà đáng ghét hơn là tất cả bánh gạo của Thanh Vân tông do bà lão này chế tạo đưa đến, Phong Nhược sợ bánh gạo như vậy cũng do một phần rất lớn bởi bàn tay như cành khô của bà lão này, chỉ cần nghĩ tới điều đó đã làm tóc gáy hắn dựng đứng!

Nơi ở của bà não cũng không phải trong sơn môn Thanh Vân tông, mà là tại một sơn cốc nhỏ cách đó không xa.

Cảnh vật ở sơn cốc này trái lại rất hợp lòng người, có một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua hình thành một cái hồ nhỏ như gương sáng ở giữa sơn cốc này, hai bên bờ suối là những rừng trúc xinh đẹp, một nhóm bươm bướm chậm rãi bay mua làm cho người nào lần đầu tiên nhìn thấy sẽ cảm thấy nơi này giống như tiên cảnh ở nhân gian, nhưng tất cả mọi người đều biết, nơi này giống ổ của ác ma hơn.

Phong Nhược thấp thỏm lo lắng đi dọc theo con đường nhỏ lát đá xanh trong rừng trúc về phía trước, đồng thời có chút kinh sợ nhìn về những con bướm màu sắc rực rỡ đang bay múa trên đỉnh đầu, không phải vì hắn có cách trêu hoa ghẹo bướm mà đây là hắn đang bị giám thị.

Những con bướm này nhìn thì vô hại nhưng trên thực tế chính là linh thú cấp hai Thải Vân điệp, tính cách nóng nảy tàn nhẫn, thích ăn máu tươi, đối tượng mà bọn hắn công kích bình thường đều biến thành thây khô, mà những con Thải Vân điệp này chính là do bà lão kia nuôi dưỡng.

Cũng bởi vậy mà Phong Nhược mới quyết định thẳng thắn nhận lỗi, hắn không dám tưởng tượng một ngày chính mình sẽ bị đám Thải Vân điệp này đuổi giết, nhất định sẽ là một tình cảnh cực kỳ bi thảm.

Qua một khúc cua, một con đường sáng sủa cùng với hồ nhỏ bình lặng xuất hiện trong mắt hắn, cách hồ không xa là một cái lầu tinh xảo làm bằng trúc, dưới lầu trúc vô số hoa tươi nở rộ, mùi hương nồng nàn phiêu đãng trong không khí.

Nhưng trong cảnh đẹp này lại hiện hữu một cái bóng đen lưng còng cực kỳ không hài hòa với khung cảnh đang ngồi một góc, trông giống như một bộ xương đen sì.

Phong Nhược cũng không phải người nhát gan, trong quá khứ hắn từng ở trong chiến trường mười mấy năm, giết chết mấy trăm kẻ địch nhưng vừa nhìn thấy lão bà bà này, tim không nhịn được đập loạn “ thình thịch thình thịch” không ngừng, ngày cả tóc gáy cũng dựng đứng hết lên.

“ Ách..a...a, vãn...vãn bối...xin...bái kiến...tiền bối!” Phong Nhược đứng thật xa lắp bắp hành lễ.

“ Kétzzzz” Một tràng âm thanh như xương cốt ma sát với nhau vang lên, lão bà chậm chạp quay đầu, dùng đôi mắt dường như tràn đầy quỳ hỏa ( lửa quỷ dữ ) mà nhìn Phong Nhược một cái, lúc này mới dùng giọng khàn khàn nói: “ Mau nộp lên đây đi!”

Giọng điệu này Phong Nhược cũng nghe qua hai ba lần, nếu như bình thường thì hắn chỉ cần giao nộp đủ số tơ Tuyết Tằm sau đó liền có thể chuồn đi thật nhanh, nhưng hiện tại thì một sợi Tuyết Tằm ti hắn cũng không có!

“ Thưa... thưa tiền bối, vãn bối không có... Tuyết Tằm ti.” Phong Nhược cắn răng lấy cam đảm, dè dặt nói, nhưng âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ, hắn dường như có thể cảm nhận được kết cục sẽ gặp cuồng phong gió bão như thế nào, hoặc là lập tức bị những con Thải Vân điệp này hút thành thây khô!

Nhưng lão bà bà lại không nói gì thêm, dường như không nghe thấy Phong Nhược nói bất kỳ cái gì, trong lúc này hồ nhỏ bên cạnh cũng trở nên vô cùng an tĩnh.

Cuối cùng, khi Phong Nhược đang liên tục đổ mồ hôi lạnh, không biết làm thế nào cho đúng thì lão bà mới từ từ nói : “ Tuyết Linh tằm kết kén sao! Ngươi hằng ngày dùng pháp lực tẩm bổ cho chúng một canh giờ, có lẽ sẽ nở ra một con Tuyết Linh điệp, đến lúc đó coi như lấy công chuộc tội, nếu không thì ngươi nợ bổn tông chín mươi viên Ngũ Hành thạch, lui xuống đi!”

“Vâng, cám ơn tiền bối đã chỉ điểm!” Phong Nhược sửng sốt một chút, thật không ngờ lão bà bà dễ nói chuyện thế, chỉ là lúc này hắn cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng cung kính hành lễ, sau đó cẩn thận lui xuống.

Cho đến khi thân ảnh Phong Nhược biến mất, khóe miệng lão bà này mới giật giật, lẩm bẩm :” Ha hả! Vậy mà đã tới Luyện Khí sơ kỳ, tiểu tử này cũng có chút thú vị!”

Phong Nhược tất nhiên không biết bà lão ấy đánh giá hắn, sau khi vượt qua ngã rẽ vừa nãy hắn giống như gặp quỷ vậy, vội vàng chạy một mạch ra ngoài, cho đến khi chạy ra ngoài sơn cốc mới dám thở phào một hơi, không còn biện pháp nào khác, cho dù hắn hiện tại chính thức bước vào hàng ngũ người tu đạo, là tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ nhưng khi đối mặt với bà lão thì vẫn có sự sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng!

“ A? Tại sao không đưa chín con Tuyết Linh tằm kia tới bên cạnh Mộc Linh thạch!” Đột nhiên trong đầu Phong Nhược hiện lên một sáng kiến, chuyện này có thể xem như nhất cử lưỡng tiện, lượng linh khí Mộc Linh thạch phát ra rất nhiều, chỉ cần không cắt đứt liên hệ giữa nó và những rễ cây xung quanh thì linh khí hắn phát ra sẽ không khô kiệt, đồng thời thì việc tu luyện của mình cũng không bị trì hoãn!

Nghĩ tới đây làm Phong Nhược không nhịn được mà mặt mày hớn hở, bởi nếu làm được vậy thì tỷ lệ tiến cấp của chín con Tuyết Linh tằm sẽ tăng rất nhiều, đến lúc nó mình chỉ cần nộp lên cho lão bà một con Tuyết Linh điệp là xong, còn thừa lại những con khác mình sẽ giữ lại nuôi dưỡng, đây chính là linh thú cấp hai! Chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút thì con nhện chết tiệt ( nguyên văn chó má ) thì đáng gì, chẳng phải lúc nào muốn giết thì giết sao!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK