Mục lục
[Dịch] Chích Thủ Già Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Phi không cảm thấy kỳ quái, kể từ khi cùng Quân Sơn Thủy nói chuyện hết mọi nhẽ. Hắn biết việc giết chết Cơ Hưng chẳng qua là một sự kiện nhỏ. Thù oán giữa mình và Sở Dương không thể nào hóa giải. Cổ nhân nói, thù giết cha, mối hận đoạt vợ đều là bất cộng đái thiên [ DG: không thể dưới cùng một vòm trời]. Mặc dù Đường Đại Nhi chưa phải là thê tử Sở Dương, nhưng cái này cũng do Sở Dương tự cho là đúng!

Ban ngày liệp thú, đối với con cháu nhà quyền quý mà nói tự nhiên là vui vẻ hết sức. Chỉ là đám tuần kiểm thật thê thảm, phải chạy trước chạy sau theo đuôi, người ta cỡi ngựa bốn chân, đám tuần kiểm phải dùng cặp chân chạy theo. Nếu không phải tu vi Tần Phi hơn người, đã sớm nằm bò.

Lại Thăng đã vô số lần chửi thề, thà rằng bổng lộc như cũ mà không phải hầu hạ những thứ công tử ca này, nhưng mỗi lần nhớ được miếng thơm sau này, Lại Thăng không thể làm gì khác là tiếp tục chạy tiếp.

Bình an vô sự qua hai ngày, mặt trời lại lặn đằng tây, Tần Phi ăn uống no nê, lại cầm yêu đao ra sau núi tiếp tục tra xét.

Minh Nguyệt treo trên cao, chiếu ánh sáng màu bạc thanh khiết phủ xuống hai ngọn núi, in bóng đại thụ cùng doanh trướng xuống mặt đất những hình dạng khác nhau.

Tần Phi đang hết sức buồn tẻ, lần theo hình bóng của mình đi tới, từng bước đạp lên thân ảnh của mình đang trải dài trên mặt đất, hắn chơi trò đuổi theo bóng dáng để thời gian qua mau hơn.

"Tần Phi. . ." Một thanh âm nho nhỏ vang lên phía sau hắn.

Tần Phi quay đầu lại nhìn, hắn thấy Quản Linh Tư chầm chậm lao đến, phía sau còn có La Ngũ cùng Mâu Thất.

"Tham kiến Quận chúa!" Tần Phi khom người thi lễ nói.

Quản Linh Tư chạy đến trước mặt hắn rồi dừng bước, dưới ánh trăng tựa hồ có thể thấy trên trán nàng rịn ra vài giọt mồ hôi lấm tấm, nàng đưa tay lau mồ hôi, dồn dập nói: "Tần Phi, ta phải đi rồi!"

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tần Phi kinh ngạc nhìn La Ngũ cùng Mâu Thất phía sau nàng, có hai vị hung thần ở chỗ này, cộng thêm thế lực khổng lồ của Quản thị nhất tộc, Quản Linh Tư có thể có cái gì cần phải làm ngay thế?

"Ta. . . Ta. . ." Quản Linh Tư lúng túng, ngập ngừng nói không nên lời.

Mâu Thất ở sau lưng nàng không nhịn được ho khan một tiếng: "Là thế này, tiểu thư nghe nói Quản gia đã đáp ứng bệ hạ hiện giờ yêu cầu nàng đồng ý làm Thái Tử Phi. Hai ngày nữa khi thu thú kết thúc, sẽ chính thức tuyên bố. Cho nên, tiểu thư chuẩn bị bỏ trốn!"

Tần Phi ha ha cười nói: "Thái Tử Phi cũng không làm a? Vậy ngươi muốn làm cái gì?"

Khuôn mặt Quản Linh Tư phát lạnh, đưa tay cấu một cái vào tay Tần Phi, móng tay nàng thật dài cào được một ít da, sẵng giọng: "Ngươi nói lại lần nữa xem?"

Bình thường dưới tình huống như thế, nếu lại tự nói lại lần nữa đó chính là tự mình tìm xui xẻo! Đương nhiên Tần Phi không có đần độn như vậy, lúc này hắn cười cầu tài.

La Ngũ cùng Mâu Thất lúng túng liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn trời, nói lầm bầm: "Hôm nay trăng sáng quá! " " Đúng a! Đúng a! quả nhiên không sai!"

"Ngũ thúc cùng Thất thúc đã lăn lộn trong hắc đạo ở Đông Đô rất nhiều năm. Vậy Linh Nhi chỉ có thể tới hỏi ngươi. . . Ngươi nói, ta trốn chạy, phải ở đâu mới có thể không bị người ta tìm được?"

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Quản Linh Tư, Tần Phi bất giác trong lòng động đậy, hỏi ngược lại: "Thật không muốn làm Thái Tử Phi sao?"

"Ngươi khờ thật hay là giả ngu đây?" Quản Linh Tư giận đến nỗi hai tay cấu véo cánh tay Tần Phi: "Còn dám trêu ta, ta. . . Ta sẽ không để ý đến ngươi nữa!"

La Ngũ cùng Mâu Thất mới vừa cúi đầu xuống lại phải ngẩng đầu nhìn trời: "Dường như không có chút mây! " " đúng là không một đám mây!"

Tần Phi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Khả năng Quản gia có bao nhiêu, ngươi ắt hẳn nắm chắc. Hơn nữa, ngươi đột nhiên mất tích, chỉ sợ trong cung cũng có người tìm ngươi, Đông đô nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu thật sự quyết tâm tìm một người đang trốn chạy, thật không dễ dàng trốn đâu."

La Ngũ không nhịn được chen lời: "Ý của Tiểu thư là, Phố chợ rồng rắn lẫn lộn, ngay cả hộ tịch cũng không cần đăng ký. Nếu muốn trốn, phải đến ẩn núp tại nhà ngươi. Dù sao ngươi cho dù rời tuần kiểm thự cũng là đến Sát Sự Thính. Chuyện tìm người, tuần kiểm thự cùng Sát Sự Thính cũng sẽ có phần. Có ngươi làm nội ứng, tiểu thư sẽ không sợ bị tìm thấy rồi!"

La Ngũ thẳng thắn nói rõ ràng, ngược lại làm cho Quản Linh Tư có chút ngượng ngùng.

Tần Phi cẩn thận suy nghĩ một chút: "Cũng tốt, từ Lộc Minh Sơn lẻn vào Đông đô, có Ngũ Gia Thất Gia hai vị cao thủ tương trợ, vậy là chuyện dễ dàng. Đến Phố chợ, vào nhà ta tìm Thành Tín. Lúc này tên tiểu tử kia không giống ngày xưa rồi. Hiện tại hắn cũng có chút danh tiếng ở Nam Thành. Để hắn giúp ngươi an bài chỗ ẩn núp, không nhất thiết phải ở nhà ta, ở Phố chợ tìm một hang ổ, hắc bạch lưỡng đạo muốn tìm ngươi, cũng không phải là chuyện dễ dàng."

"Vậy thì coi như một lời đã định!" Quản Linh Tư cười híp mắt quay đầu nói với La Ngũ Mâu Thất: "Vậy Ngũ thúc Thất thúc đưa ta đến Phố chợ, sau khi tìm được Thành Tín, các ngươi cứ trở lại Quản phủ thôi."

Cái này đến phiên hai vị cao thủ cấp Tông Sư mắt mũi choáng váng, hai miệng một lời: "Tiểu thư, cái này không thể được a. Phố chợ kia, nếu là không có chúng ta ở bên, sao có thể yên tâm?"

Quản Linh Tư đột nhiên thở dài một hơi sâu rồi nói: "Ta cũng biết hai vị thúc thúc lo lắng cho ta. Nhưng mà muốn cả ba người chúng ta đều trốn được người khác truy xét thì do mục tiêu thật sự quá lớn. Hơn nữa, việc ta trốn nhà cũng không muốn liên luỵ đến nhị vị thúc thúc. Dù sao, các ngươi là cha ta mời làm khách khanh. . . Cứ ở trong phủ, giúp ta bịa đặt thì tốt quá. Tần Phi không phải nói là, huynh đệ của hắn là Thành Tín, ở Nam Thành rất có thế lực, ta chỉ là đi trốn, không ai dám khi dễ ta. Chịu đựng mười ngày nửa tháng, tránh thoát lần này, nghĩ biện pháp từ chối hôn sự xong ta lại về nhà."

Nhìn thiếu nữ cơ hồ sắp khóc, hai vị đại thúc trung niên không khỏi động tâm, hơn mười năm nay, bọn họ vẫn bảo vệ chiếu cố Linh Nhi, mặc dù thân phận chênh lệch lớn, nhưng trong đáy lòng bọn họ cũng đã đem cô bé thiện lương biết điều này trở thành như con gái của mình, nếu không họ cũng sẽ không đồng ý với hành động điên cuồng như vậy.

"Tiểu thư, ta muốn nói vài lời với Tần Tuần kiểm!" Mâu Thất lôi Tần Phi đi qua góc, cảm thấy ở đây Linh Nhi sẽ không nghe được cuộc nói chuyện, mới lên tiếng: "Ngươi có chắc tiểu thư ở Phố chợ không có việc gì chứ?"

"Không biết. Người Phố chợ rất thú vị, cũng không phải đáng sợ như các ngươi tưởng tượng!" Tần Phi cười nói.

Mâu Thất nhún vai: "Tiểu tử, năm đó lão Thất ta còn đang lăn lộn trên đường, ngươi chỉ sợ còn đang bú sữa mẹ, Phố chợ là địa phương nào ta có thể không biết chăng? Tiểu thư nếu không có chuyện gì là tốt nhất, nếu có chuyện gì, ta sẽ đem đầu ngươi chặt xuống đó."

Thấy Tần Phi chẳng hề để ý lại còn cười cười, Mâu Thất thở dài, nói tiếp: "Con gái lớn không dùng được a, tiểu thư có tâm tư gì, ngươi không nên đã hiểu lại giả bộ hồ đồ, ngay cả Thái Tử Phi cũng không cần. Phần nhân tình này, cho dù lão Thất đến bây giờ còn chưa cần cưới Thất thẩm, cũng có thể cảm giác được."

Bàn tay Mâu Thất nặng nề vỗ hai cái vào bả vai của Tần Phi, thản nhiên nói: "Lão gia không phải là người ngoan cố. Tuy thế ngươi cũng phải cố gắng gấp bội, ít nhất cũng phải làm Đề đốc Đồng Tri, nếu không, một chút cơ hội ngươi cũng không có. Còn nữa, tiểu thư nhà ta tuyệt không thể làm vợ nhỏ, về phần Đường gia, ngươi tự suy nghĩ mà làm cho tốt. Tốt nhất từ chối hôn sự đó đi!"

Tần Phi thoải mái cười nói: "Tiểu tử cũng chỉ có tận lực!"

"Đừng có lừa gạt ta. Năm đó danh hiệu của Ngũ Ca ta gọi là trảm thảo bất lưu căn [DG: cắt cỏ không để lại gốc], Thất thúc cũng có danh hiệu gọi là sát thác bất phóng quá [DG: giết nhầm còn hơn bỏ sót]." Mâu Thất tự nhiên nói ra: "Tiểu thư là của quý của chúng ta, ngươi phải đối xử tử tế với nàng."

"Thất thúc, có thể đi rồi!" Quản Linh Tư sẳng giọng: "Chúng ta bây giờ là bỏ nhà trốn đi, ngươi không nên nói mãi không dứt. Có còn lời gì, trở lại tìm hắn rồi nói sau!"

Tần Phi đem địa chỉ nhà mình nói rõ, Mâu Thất nhìn hắn đầy thâm ý rồi cùng La Ngũ trao đổi một câu nữa. Cả hai mang theo Quản Linh Tư biến mất trong bóng đêm mịt mờ. Chỉ còn lại Tần Phi một mình đơn độc dưới ánh trăng, tự tiếu phi tiếu, không biết là nên mừng rỡ vì mình có thể lọt vào mắt xanh của thiếu nữ, hay là buồn rầu vì dây dưa tình cảm không rõ ràng. . .

Chuyện Quản Linh Tư mất tích không lâu sau đã kinh động cả Lộc Minh Sơn. Ngự Lâm quân phong bế núi để tìm, mỗi một tấc đất cũng không bỏ qua. Làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm chính là không phát hiện bất kỳ dấu hiệu cường địch xâm lấn, rất có thể do cô nương bốc đồng, một mình trốn khỏi Lộc Minh Sơn.

Hôn sự của Quản Linh Tư và thái tử còn chưa công bố, rất nhiều người không biết tại sao cô bé này phải rời khỏi Lộc Minh Sơn, chẳng lẽ là đợi ở trong núi quá ư phiền muộn sao? Vậy cũng có thể chào hỏi mọi người trước đã chứ? Những nghi ngờ này, đối với người khác là nghi ngờ, nhưng đối với Quản phu nhân mà nói, tuyệt đối không phải là nghi ngờ.

Mặt nàng như phủ băng, La Ngũ Mâu Thất đứng trước mặt, trong doanh trướng lớn như thế cũng chỉ có ba người này. La Ngũ Mâu Thất có tật giật mình, len lén nhìn nhau, thầm nghĩ có đánh chết cũng không nhận là do mình tự tay làm, lúc này mới hơi an tâm.

Quản phu nhân lạnh lùng trách mắng: "Hai vị cũng là khách khanh ở Quản phủ chúng ta, ở Đông đô có đại danh. Nhắc tới hai vị, cho dù phu quân ta cũng là cực kỳ bội phục. Có thế ta mới an tâm đem an nguy của Linh Nhi giao cho hai vị chiếu cố. Hơn mười năm qua, hai vị khách khanh cũng chẳng bao giờ để cho vợ chồng chúng ta thất vọng."

Mâu Thất vội vàng đáp: "Phu nhân khen ngợi!"

Quản phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ta vẫn chưa nói hết. Lấy thân thủ nhị vị, chỉ sợ một con chuột từ trong lều chạy đến cũng có thể nghe thấy rõ? Linh Nhi không biết võ công, lại lớn như vậy, làm sao nhị vị các ngươi lại không biết nó đi đâu?" Ngón tay nhỏ dài của nàng day day lên trán, nhẹ giọng nói: "Cho ta một giải thích hợp lý mà hoàn mỹ, không nên vũ nhục trí tuệ Quản gia!"

La Ngũ biết lần này tuyệt đối không thể gạt được, nếu Quản phu nhân đã nói minh bạch như vậy, không cần thiết phải che giấu nữa bèn nói rõ ngọn ngành: "Phu nhân, tiểu thư là huynh đệ chúng ta đưa đi."

Quản phu nhân mặc dù đã sớm đoán được chân tướng, nghe thấy La Ngũ dễ dàng nói ra khỏi miệng, giận tím mặt, lớn tiếng trách mắng: "Các ngươi thực sự quá phận rồi. Linh Nhi thân phận thế nào? Nó muốn đi, các ngươi phải ngăn nó lại, ngăn không được thì tới bẩm báo cùng ta. Sao dám tự mình chủ trương đưa nàng đi?"

Mâu Thất cướp lời nói: "Phu nhân, chuyện này muốn trách thì trách ta, không quan hệ đến Ngũ Ca."

Quản phu nhân cười lạnh nói: "Hai người các ngươi, còn có nha đầu không nghe lời kia, tất cả đều có quan hệ. Cứ thẳng thắn nói cho ta biết, Linh Nhi rốt cuộc ở nơi đâu? Chờ tìm nàng về, ta sẽ tính sổ với các ngươi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK