Mục lục
[Dịch] Chích Thủ Già Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh Lỵ Nhi chính là tên giả mà Giải Linh dùng lúc mới quen Thuỷ Tình Không.

Trên đời này chỉ có một người có thể gọi nàng là Linh Lỵ Nhi và nàng cũng không cho bất cứ ai gọi nàng bằng ba chữ kia.

Nếu như chỉ là một tình nhân của sư phó thì không nói làm gì nhưng Tần Phi biết nữ nhân trước mắt này rất đáng sợ. Giải gia ở Ngô quốc là một gia tộc cực kì thần bí, trong nhật kí của Thuỷ Tình Không thì mọi người ở trung nguyên cực kì sùng bái Giải Linh. Theo như chú giải của lão thì Giải Linh năm xưa thực lực không kém gì lão bây giờ. Sau một thời gian tất nhiên nàng ta đã tiến giai lên nhiều. Mấy trăm năm qua nàng là nữ đại tông sư duy nhất. Hơn nữa nàng tu luyện pháp quyết cực kì quỷ dị uy lực cực lớn, hiển nhiên thành tựu sau này rất cao.

Tính ra Giải Linh năm nay khoảng ba mươi năm, ba mươi sáu tuổi rồi nhưng thoạt nhìn nàng hết sức trẻ tuổi, dung nhan xinh đẹp làm người ta không dám nhìn gần. So với ba đứa cháu gái của nàng nhìn nàng càng thêm vẻ thành thục quyến rũ .

Sau khi Sở Nguỵ đại chiến, Giải Linh liên tục tìm kiếm rốt cục nàng cũng tìm được Thuỷ Tình Không ở thảo nguyên. Giải Linh ở trên thảo nguyên làm bạn với lão, một lòng khuyên nhủ lão trở về Giang Nam với mình. Mặc dù Thuỷ Tình Không không đồng ý thì nàng cũng hi vọng được ở lại thảo nguyên cùng. Nhưng Thuỷ Tình Không không về Giang Nam cũng không cho nàng ở lại chăm sóc lão.

Thuỷ Tình Không viết trong nhật kí là không phải lão không yêu Giải Linh, chẳng qua thân là một kẻ mất nước lòng mang tử chí. Cuộc đời lão đã phụ một người càng không muốn nợ thêm một người con gái khác. Huống chi nếu Giải Linh ở lại thảo nguyên thì không có lợi cho môn pháp nàng luyện, e rằng tương lai không thể tiến thêm bước nào nữa . . .

"Ta biết ngươi vì sao lại bắt ta." Tần Phi lẩm bẩm nói.

Khoé miệng Giải Linh chợt vồng lên một đường cong xinh đẹp :" Ngươi cũng không ngu ngốc lắm."

"Giải Ngữ và Giải Ý ta đã lén thả ra khi chúng ta đang ở trên biển. Ta nhờ Nhâm Bình Sinh phái người đưa hai nàng về Giang Nam. Khi ngươi về nhà hẳn có thể gặp được các nàng ấy." Tần Phi thật tình nói:" Nhưng ngươi bắt ta không phải là mục đích chính."

"Đúng! Bắt ngươi ta có thể ép lão bất tử Dịch lão đầu ra ngoài quyết chiến." Vẻ mặt xinh đẹp của Giải Linh đầy vẻ quyết liệt:" Lão bất tử kia không biết xấu hổ cư nhiên mang theo nhóm thủ hạ không biết sông chết cùng với lão Bàng Chân không biết xấu hổ liên thủ đối phó ta. Nhưng ta cũng không ngại. Sống hay chết ta cũng muốn cho ngươi chôn cùng."

Nghe thấy Bàng Chân cùng Dịch lão đầu bị Giải Linh không e dè gọi là lão không biết xấu hổ và lão bất tử Tần Phi không thể không kính nể nàng, trên đời này kẻ đủ tư cách nói như thế không nhiều lắm. Dĩ nhiên kẻ đầu đường xó chợ cũng có thể nói như vậy nhưng những tên ấy có tu luyện mấy trăm năm cũng không thể một trảo bắt được hắn và muốn cùng Dịch lão đầu quyết chiến.

Giải Linh dựa lưng vào gốc cây già, ánh mặt trời xuyên qua vòm lá, có vài ánh nắng tinh nghịch đùa trên bạch y của nàng nhìn như những ấn kí trên áo.

Nàng có kế hoạch của mình, kẻ dứng mũi chịu sào phải là Dịch lão đầu. Danh tiếng nhiều năm trước của Dịch lão đầu chưa bao giờ áp đảo được Bàng Chân. Danh hiệu cao thủ đệ nhất thiên hạ vẫn do Bàng Chân nắm giữ.

Mặc dù đến cấp bậc đại tông sư này danh tiếng không thể nói lên được điều gì. Thí dụ như Thuỷ Tình Không tu vi tựa như không thua gì một đại tông sư đương thời. Nhưng cái danh khí hão này cũng nói được một vấn đề, đó là tuổi tác. Bàn về tuổi tác Dịch lão đầu tương đối lớn tuổi, quy luật tự nhiên không ai có thể phá vỡ và cũng không phải đại tông sư là quái vật bất tử bất diệt. Bàn về thiên phú Thuỷ Tình Không và Bàng chân có vẻ nhỉnh hơn Dịch lão đầu .

Giải Linh tự tin nếu vào lúc đỉnh cao, nếu như giao đấu chính diện nàng có thể diệt sát được Dịch lão đầu. Không ai nghi ngờ là cái chết của Dịch lão đầu sẽ mang đến cho Sở quốc một sự đả kích lớn cũng như sẽ mang áp lực đến cho Bàng Chân.

Kể từ khi Thuỷ Tình Không chết đi, mặc dù hơn mười năm chưa gặp nhau nhưng Giải Linh vẫn cảm thấy dường như đất trời sụp xuống. Nàng ở Giang Nam một lòng tu luyện không màng thế sự, ngay cả người trong gia tộc nàng cũng không tiỗngúc nhiều. Ngày đó tin tức Thuỷ Tình Không chết đi truyền tới Giang Nam làm nữ nhân luôn luôn lạnh lùng ngạo mạn như Giải Linh giống hệ một cô bé núp ở bờ sông khóc suốt một ngày.

Suốt mấy ngày hôm đó tâm tình Giải Linh rất kém. Nàng đi lên phương bắc, trên đường gặp mấy tên cướp đường có mắt không tròng cản đường, kết quả của bọn đạo tặc đó rất cũng chỉ có một chữ : chết!"

Mấy ngày đó đám tuần kiểm chạy sấp chạy ngửa đi kiểm tra trong rừng muốn tìm hung thủ. Một vị tuần kiểm già giàu kinh nghiệm nhìn thấy hiện trường bị ói ngay tại chỗ, khi có người hỏi lão, lão chỉ xua tay ý bảo không cần nói. Mãi sau này có một vị tuần kiểm say rượu mới phun ra:" Quả là địa ngục trần gian, giống như lò giết mổ. Khắp nơi chỉ có toàn máu là máu thôi muốn tìm một mảng thịt nguyên vẹn bằng bàn tay cũng không tìm được. . "

Tần Phi ý niệm vòng vo trong đầu nhẹ giọng hỏi:" Ngươi chuẩn bị mang ta đi đâu?"

"Ta muốn chờ tin tức đưa tới, nếu thật sự Giải Ngữ và Giải Ý đã trở lại Giang Nam, ta sẽ lưu cho mi một mạng. Ngoài ra mi còn là mồi nhử Dịch lão đầu của ta, hắn có xuất hiện hay không còn xem vào mi đó." Giải Linh cười lạnh nói.

Tần Phi nhất thời nói:" Ngươi biết Sát Sự Thính có bao nhiêu tổng trấn không? Ngươi hiểu Dịch lão đầu nói gì với ta không? Ngươi bắt ta để dụ lão ra ngoài ư, ngươi không quá xem trọng ta đấy chứ?"

"Đừng tưởng ta đây không biết, với ngươi ta biết một chuyện rất thú vị."Giải Linh thản nhiên nói:" Ngươi không phải quên rồi chứ, Tôn Hạc ở Giang Nam cũng đã lâu rồi. Lão ta còn thu Giải Lôi Lôi làm đồ đệ. Người này bản lãnh không tồi nhưng có hai khuyết điểm, thứ nhất là không đứng đắn, thứ hai không giữ được bí mật. Bí mật gì ở chỗ lão ta một hai năm còn được nhưng sang năm thứ ba chỉ cần khai thác lâu một chút lão liền để lộ ra chút dấu vết. Ngươi còn nhớ rõ dưỡng mẫu ngươi là ai chứ?"

Nhắc tới mẫu thân sắc mặt Tần Phi lập tức thay đổi

"Yên tâm thật ra nàng chỉ là dưỡng mẫu của ngươi thôi, mà mẹ đẻ của ngươi đã chết trước đó rồi." Giải Linh không thèm để ý nói :" Ngươi không cần kinh ngạc cũng đừng tưởng Thành Tín là con trai ruột của dưỡng mẫu ngươi. Trên thực tế con trai nàng đã chết trong lúc nàng mang thai. Lúc đó, nàng rất đau khổ, mang theo ngươi ra ngoài Phố chợ thì vừa lúc nhặt được đứa trẻ tầm một tuổi bị vứt bỏ, lòng mẫu tử nổi lên nàng thu nuôi cả Thành Tín. Hai người các ngươi không ai là con ruột nàng."

"Vậy thì sao? Mẹ ruột không phải nhưng là dưỡng mẫu, mười mấy năm công ơn nuôi nấng so với mẹ ruột có gì khác nhau?" Tần Phi trả lời một cách mỉa mai

Giải Linh khinh thường nhìn Tần Phi:" Ngươi mặc dù thiên phú cực cao nhưng từ xưa tới nay người có thiên phú cao còn ít sao? Sở vương vì sao lại nhìn trúng ngươi? Đường Ẩn tại sao lại coi trọng ngươi? Ngươi ở Đông đô gây ra phiền toái, ai thu dọn tàn cuộc cho ngươi. Ngươi cho rằng mình lớn lên đẹp mắt lắm sao? Hừ đó là vì bọn họ tưởng mi là con trai ruột của Nguyệt Nhi."

Giải Linh nói xong bèn im lặng, thật ra thì hồi trẻ nàng cùng Nguyệt Nhi có duyên gặp mặt một lần. Lúc đó nhìn thấy Nguyệt Nhi nàng cũng phải giật mình. Nữ nhân thường tự phụ về vẻ đẹp của mình nhưng đứng trước Nguyệt Nhi nàng cũng có chút tự ti mặc cảm . . .

Hai nữ nhân xinh đẹp rất khó trở thành bằng hữu. Giải Linh cũng Nguyệt Nhi gặp mặt một lần duy nhất không có lần thứ hai nhưng Giải Linh lại biết rõ thiếu nữ này vô cùng không đơn giản. Tuy một tay trói gà không chặt cũng không có bối cảnh danh gia vọng tộc nhưng từ xưa tới nay hông nhan hoạ thuỷ, bao nhiêu nam tử qua được ải mĩ nhân

"Sư nương. . ."

"Câm miệng!"

"Sư nương. . ."

"Nếu còn nói có tin ta giết ngươi không!"

"Sư nương. . ."

"Có gì thì nói đi, có. . .Nói nhanh!" Giải Linh nộ khí trùng thiên nhưng không xuất thủ.

Tần Phi mặt dày nói:" Mặc dù ta không dập đầu kính trà bái sư với Thuỷ đại sư, nhưng trong lòng ta đã coi người là sư phó".

"Nếu coi hắn là sư phó thì ngươi phải đi giết Bàng Chân và Dịch lão đầu báo thù cho hắn" Giải Linh cười lạnh nói:" Cứ nói mà không làm thì có ý nghĩa gì?"

"Thứ nhất ta không đánh lại được, có đi là chịu chết." Tần Phi giơ ngón tay trỏ lên nói.

Giơ tiếp ngón giữa hắn nói:" Thứ hai ta nói thật ta gặp Bàng Chân rất ít nhưng Dịch lão đầu đúng là đối xử với ta rất tốt."

" Thứ ba oan có đầu nợ có chủ ta muốn báo thù thì ta sẽ tìm kẻ chủ mưu, cần gì tốn thời gian tìm bọn tay chân."

"Ngươi muốn ám sát Sở đế hả?" Giải Linh cười như điên, rất ít người khi cười có thể giữ được hình tượng nhưng nàng thì ngoại lệ. Tần Phi chỉ cảm thấy nàng cười rất đẹp và tự nhiên không có bộ dáng cuồng vọng.

"Đúng là trong đầu ta có nghĩ đến việc ám sát, nhưng ta sẽ không làm mà không suy nghĩ thật kỹ trước." Tần Phi lắc đầu nói" Ta tự có kế hoạch của mình!"

"Ta muốn biết là tại sao ta sống với dưỡng mẫu mười mấy năm cũng không hiểu mẹ bằng ngươi?" Tần Phi buồn rầu nói :" Lai lịch của mẹ rốt cuộc là như thế nào? Tại sao vừa biết Đường Ẩn vừa biết Sở đế. Ngươi nói mẹ xuất thân thấp hèn thì làm sao có thế giao thiệp với những kẻ có quyền nhất?"

"Ngươi muốn biết sao?" Giải Linh lạnh lùng nói:" Biết rồi ngươi sẽ có rất nhiều phiền toái. Trên đời này vốn kẻ không biết gì mới là kẻ hạnh phúc nhất. Ngươi được ưu ái thì nên biết hưởng thụ thế nào cho tốt, khỏi cần đi tìm căn nguyên vấn đề làm gì.

"Ta cần phải biết. Vô luận thế nào mẹ cũng dưỡng dục ta nhiều năm như thế."Tần Phi kiên quyết nói.

"Muốn biết cũng được nhưng mi phải đáp ứng ta một điều kiện."Giải Linh nhìn sâu vào hai mắt Tần Phi, ánh mắt có vẻ uy hiếp:" Thuỷ đại sư để cho ngươi bất cứ cái gì, ngươi đều phải đưa cho ta."

Đây là bản bút ký!

Tần Phi đã nhớ kĩ trong lòng nên lập tức lấy ra ngoài đưa cho Giải Linh không chút nghĩ ngợi:" Đây chính là di vật của Thuỷ đại sư, ngươi có tư cách nhận và hãy trân trọng nó!"

Giải Linh nhìn bản bút kí cũ kĩ đột nhiên nước mắt không cầm được trào ra.

[/I]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK