Mục lục
[Dịch] Chích Thủ Già Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có một câu châm ngôn gọi là đổi trắng thay đen. Kỳ thực hắc, bạch không có gì là tuyệt đối, có rất nhiều chuyện phải xử lý theo chiều hắc thì muốn giữ thân là bạch phỏng có được chăng?

Sự tình phát sinh tại An Châu, chính là một ví dụ điển hình nhất. Chân tướng của sự thật là do đám quan lại Tào Huyền cấu kết với Yến Vương đưa Đệ nhất trấn vào với ý đồ giết chết Trấn đốc Sát Sự thính Tần Phi. Y tạo ra lời đồn dẫn đến chuyện An Châu bạo loạn. Chính y làm cho quan phủ va chạm với người dân dẫn tới tình hình cực kỳ căng thẳng, tổn thất nghiêm trọng. Trấn đốc Sát Sự thính Tần Phi mượn quân Man tộc giải trừ rối loạn bắt Tào Huyền và các quan viên xử nghiêm theo pháp luật. Nhưng trong công văn của Mục Thanh Sơn và Tần Phi đưa về Đông Đô thì câu chuyện lại trở nên khác hẳn.

Công văn viết, Man tộc ngang nhiên xâm lấn An Châu, quân dân An Châu trên dưới một lòng hăm hở chống cự, trên đến lão nhân bảy mươi, dưới đến hài đồng mười tuổi, thậm chí là tù nhân trong lao cũng hăng hái yêu cầu được tham gia cuộc chiến. Sau khi nhận được tin Man tộc đến quấy nhiễu, Đệ nhất trấn từ ngàn dặm xa xôi đến viện trợ, Bắc cương quân kết hợp với quân dân An Châu đã liều chết triển khai đội hình chiến đấu với quân Man tộc. Do được sự lãnh đạo tài tình của Tần Phi, Mục Thanh Sơn và các quan viên An Châu cùng với sự đoàn kết lên quân dân, thế tiến công hung hãn của quân Man tộc đã bị đẩy lùi, bảo vệ vững chắc cổ thành phía viễn Đông. Trong trận chiến đấu tuy có niềm vui thắng trận nhưng vẫn còn đó nỗi buồn người ra đi, đó là tri phủ Tào Huyền, phán quan Tống Loan... thậm chí cả Giang Chính Long Sát Sự thính cũng đã hiến dâng tính mạng quý báu!

Xét trên giấy tờ thì mọi chuyện rất tuyệt vời ổn thoả. Sở đế ở mãi tít Đông Đô, sao có thời gian rỗi để nhận biết thật giả. Đối với hoàng đế, chỉ có hai tin tức cực kỳ quan trọng là Đệ nhất trấn đã tới An Châu và Man tộc cũng tới An Châu! An Châu ở viễn Đông nảy sinh chiến đấu kịch liệt, đúng là tin tức tốt mà Sở đế mong muốn.

Mâu thuẫn bùng phát mãnh liệt, khả năng Yến Vương phải bất đắc dĩ động thủ lại càng cao, cơ hội thua trận tự nhiên càng lớn.

Đưa cái công văn vô nghĩa kia đi rồi, Tần Phi chỉnh đốn lại phân sở Sát Sự thính một lần nữa. Từ những nhân viên dưới đốc sát, hắn tuyển chọn mấy người đáng tin vừa tuổi trẻ vừa có tâm chí mạnh mẽ làm đốc sát tạm thời. Tuổi Tần Phi còn trẻ nên hắn biết rõ, thanh niên có nhiều nhiệt huyết, có cảm xúc mạnh dám đánh dám liều. Với một đám người trung niên già lão suốt ngày tụ tập đánh mạt chược mà nói phải thận trọng, phải lấy đại cục làm trọng, giữ sự ổn định hài hoà mới là chuyện quan trọng nhất... những câu nói này, Tần Phi nghe đến ong cả lỗ tai rồi.

Khi dùng những người trẻ tuổi, bộ mặt Sát Sự thính trở nên tươi mới. Chí ít, tạm thời hiệu quả cao hơn rất nhiều. Điều này làm cho Tần Phi vốn mệt mỏi vì công việc rất thích thú, trong lòng cực kỳ thoả mãn.

Mùa hè dần dần trôi qua, chẳng mấy chốc thời tiết chuyển sang trời thu mát mẻ. Hàng năm tới mùa này, gần như ngày nào An Châu cũng bị cuồng phong tối tới, cát bụi mù mịt không thấy mặt trời, làm cho Cửu công chúa nhìn da của mình than thở mãi không nguôi. Nghe tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ, Tần Phi một tay chống má, ngơ ngẩn nhìn trần nhà. Thời thiết như vậy thì không có hy vọng ra ngoài câu cá.

"Tần trấn đốc!" Vệ binh gác cửa bẩm báo: "Khổng chưởng quỹ Hòa Hưng Long cầu kiến."

"Cho hắn vào đây."

Sau một lát, Khổng Chương mặc bộ quần áo màu đen ngay ngắn tiến vào, y khom người thi lễ: "Thảo dân Khổng Chương, ra mắt Tần trấn đốc."

"Miễn lễ đi..." Tần Phi thốt lên một cách yếu ớt: "Mấy ngày hôm trước, không phải là ngươi đã bắt cái tên thuộc hạ gây ra đại án án mạng mang giao cho ta đấy ư? Giờ lại hối hận muốn cứu nó ra sao? Lão Khổng này, làm chuyện xấu, sớm muộn phải hoàn trả. Kiếm tiền bằng mọi cách mà không ảnh hưởng toàn cục cũng được, nhưng nếu làm việc gian ác chính là tự tìm đường chết đó."

Khổng Chương đã phục sát đất vị Trấn đốc trẻ tuổi này từ lâu rồi. Tần Phi tu vi cao, thủ đoạn ác liệt, quan hệ với các thế lực rất phức tạp. Khi lão biết Tào Huyền cầu cứu Đệ nhất trấn, Khổng Chương cảm thấy cái thế là không thể xoay chuyển trời đất rồi, thế mà hắn tự nhiên có thể đưa quân Man tộc của Khả hãn Thác Bạt Liệt đến đánh cho Đệ nhất trấn chạy dài ... Dám trêu vào người như thế thì Khổng Chương thà đi tìm cái gối đập đầu mà chết còn hơn.

Nghe Tần Phi vừa hỏi xong, Khổng Chương thành thật nói: "Trấn đốc đại nhân, thảo dân tới không phải là vì chuyện của những con lừa lùn kia. Mấy ngày vừa rồi bão cát quá nhiều, muốn kiếm tiền cũng không có cách nào, nghĩ trấn đốc chắc cũng buồn chán lắm. Thảo dân có mấy người bằng hữu ở ba thành Hoàng Tú, Hoài Thương, La Quang ở An Châu, họ nghe nói trấn đốc tới nhậm chức ở An Đông nên tới đây muốn bái kiến trấn đốc đại nhân. Thảo dân cả gan đã đặt yến tiệc, thỉnh trấn đốc vui lòng dự tiệc."

Tần Phi trợn tròn hai mắt, mời một bữa cơm là một chuyện rất bình thường. Tuy thế bằng hữu của Khổng Chương tám chín phần mười chính là mấy nhân vật bang chủ, đường chủ, chưởng quỹ nào đó ở ba cái thành trấn kia. Bọn họ muốn có cửa kiếm sống thì nhất định phải tạo quan hệ tốt với quan phủ. Hiện giờ quan phủ An Châu rối như canh hẹ, kẻ bị Tần Phi giết kẻ bị bỏ ngục, quan viên tân nhậm không phải là chuyện có thể bổ sung ngay được, chỉ cần không phải người mù đều biết trước kia quan to nhất ở tỉnh An Đông là Mục Thanh Sơn, còn hiện tại lớn nhất phải là Tần Phi rồi.

Một lũ muốn có cửa kiếm ăn muốn bái kiến Tần Phi sao dám đến mời đường hoàng? Đành phải quanh co lòng vòng tìm đến Khổng Chương. Chắc hẳn cũng cho Khổng Chương không ít chỗ tốt, bằng không làm sao Khổng Chương thoải mái đồng ý giúp đỡ như thế?

"Ăn cơm à... Để ta cân nhắc!" Tần Phi miễn cưỡng nói.

Khổng Chương tiến gần thêm vài bước, hạ giọng thì thầm: "Thực không dám dấu diếm Tần trấn đốc. Mấy người này đều là bằng hữu cùng nghề, Sát Sự thính là bạch, bọn họ là hắc. Theo lẽ thường, trấn đốc không muốn đến ăn bữa cơm này là phải. Tuy nhiên, mấy người bọn họ cũng có ích, một là xuất thủ hào phóng, nếu đã dám tới bái kiến trấn đốc thì tất có hậu lễ. Khoản tiền này, trấn đốc chu cấp cho huynh đệ Sát Sự thính cải thiện đời sống cũng là tốt. Đám mật thám cả tỉnh đều trông vào trấn đốc kiếm cơm, mỗi tháng mấy vạn lượng bạc như nước từ bên ngoài chảy vào cửa, không nên lãng phí mà không nhận!"

"Thu tiền của người là phải trừ tai họa hộ người đó." Tần Phi cười lạnh bảo: "Coi chừng chữ tham biến thành chữ bần!"

"Cho dù có thêm lá gan nữa bọn cũng không dám đâu." Khổng Chương cười nịnh nọt: "Lợi ích của chuyện này trong lòng Tần trấn đốc đã biết rõ rồi, thảo dân không dám nhiều lời."

Tần Phi nhíu mày, làm việc với những người trong giang hồ tất nhiên dễ dàng hơn nhiều so với xử lý chuyện quan phủ. Đặc biệt là bây giờ trọng trách ở An Đông của mình là phải xây dựng lại Sát Sự thính đã bị mất hết cơ sở tai mắt ở Bắc cương. Ai sống trên đời đều biết, tin tức muốn phát tán nhất chính là tửu lầu, kỹ viện, sòng bạc... Bất luận cái gì gọi là bí mật mà đến ba nơi này thì coi như không còn là bí mật. Mà ba nơi này đúng là nơi mà sự khống chế của quan phủ yếu nhất, thế lực hắc đạo tại đây lại mạnh nhất.

Thông qua thế lực hắc đạo để xây dựng lại cơ sở cũng là một cách làm rất hay, có gặp mặt những nhân vật giang hồ kia một lần cũng không có gì đáng ngại.

Tần Phi đứng dậy sửa sang lại y phục: "Cũng được, vậy thì đi gặp một lần đi."

Khổng Chương nhanh chóng bày một bữa yến tiệc tại Túy Giang Nam, lão cố ý chọn cái phòng tên là 'Trúc lễ thính'. Người làm ăn thích ăn ở Mẫu đơn thính vì Mẫu đơn được coi là loài hoa biểu tượng cho sự phú quý. Trúc tiết thính thì lại có ý nghĩa khác, cây trúc có đại diện cho chức quyền cứ từng bước thăng chức, người làm quan lại coi trọng nhất điều này.

Khổng Chương đi có một mình, Tần Phi dẫn Chu Lễ Uyên cùng mấy tên thị vệ tới bên ngoài Trúc Lễ thính thì bảo đám Chu Lễ Uyên ở bên ngoài chờ. Tần Phi liền cùng Khổng Chương đi vào.

Ở đại sảnh Trúc tiết thính có ba người đang ngồi. Ngồi bên tay trái là một nam tử cái tai to mặt lớn, da mặt trắng nõn, con mắt nho nhỏ, khi cười thích thú thì không nhìn thấy con mắt ở đâu. Khổng Chương giới thiệu: "Vị này là chưởng quỹ Hoàng Tú Hùng Thế Hải, ở Hoàng Tú có rất nhiều sinh ý, thường xuyên phải qua lại ở thảo nguyên Bắc Cương, là người quen biết rồi lại trọng nghĩa khí, là một hảo hán tử."

"Tần trấn đốc khỏe chứ!" Hùng Thế Hải đứng dậy ôm quyền mỉm cười chào hỏi: "Trấn đốc đại nhân cứ gọi ta một tiếng lão Hùng là được."

Nam tử ngồi giữa cao lớn khôi ngô, mặt mày nhẵn nhụi, hai bên mép có chòm râu thật dầy, gã chủ động đứng dậy giới thiệu: "Trấn đốc đại nhân, thảo dân là Hồng lão lục ở Hoài Thương thành."

Người cuối cùng bên phải là một người đàn bà tầm bốn mươi tuổi, nếu như khóe mắt xóa được nếp nhăn, phần da cổ trông không chảy sệ thì chẳng khác gì cô gái đương hai mươi. Bà ta vẫn còn hết sức diễm lệ, dáng vóc vẫn giữ được nét thời thiếu nữ, chỉ có hai lông mày có chút ý vị phong trần, bà ta đứng dậy khẽ cười: "Mọi người đều nói Tần trấn đốc chức quan cao, tu vi cường. Nghe cứ tưởng là một nam nhân nhiều tuổi, không dè còn trẻ như thế lại anh tuấn như thế... Ta là Cơ Như Tích ở La Quang thành, xin làm lễ ra mắt đại nhân!"

"Ba vị không cần khách khí, mời ngồi!"

Ghế chủ vị luôn luôn để trống đợi Tần Phi, hắn cũng không khách khí nhường đi nhường lại mà ngồi xuống luôn chỗ đó. Đúng là việc đáng làm thì phải làm thôi.

Ba người thấy Tần Phi như thế trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại con đường móc nối cũng không quá phức tạp, Tần Phi mạnh mẽ xử trí quan viên tỉnh An Đông, chỉ thoáng chốc đã diệt gần nửa quan viên lớn nhỏ của An Châu. Trước đây trên đất An Đông, thanh danh Khổng Chương vang dội, bây giờ đứng trước mặt Tần Phi không dám thở mạnh lấy một hơi. Thanh niên này tiền đồ vô lượng, hiện tại trấn thủ ở An Đông vài năm, mọi người nên đặt quan hệ tốt đừng để đến một ngày đao của Tần Phi gác trên cổ của mình mới hối thì đã muộn.

Sau khi chào hỏi mấy câu có lệ, đều là người trên giang hồ nên quen nhau rất nhanh, nâng chén uống rượu, nói nói cười cười.

Tần Phi dò hỏi vài câu là đoán được dụng ý đại khái của bọn họ. Bọn họ muốn làm quen với Tần Phi để tương lai nếu có chuyện gì, chí ít có thể có cơ hội nói chuyện.

Phạm vi thế lực của ba lão bản này đều tương đối khác nhau.

Lão Hùng khống chế việc buôn dược liệu, da thú và thảo dược, y mua từ các bộ lạc ở thảo nguyên giá thấp, vận chuyển vào nội địa bán giá cao, kiếm chênh lệch giá vài lần.

Hồng lão lục bán tin tức, thuộc hạ của y đều là người săn tin. Tin tức nơi y phát ra tương đối tin cậy, có người muốn trả thù hoặc điều tra vụ án cứ tìm đến y sẽ có kết quả nhanh hơn so với đến nha môn thưa chuyện. Hồng lão lục cũng rất thức thời, y biết rõ chuyện nào có thể thăm dò, chuyện nào vấp phải là muốn rơi đầu. Cho nên, sống được đến tận bây giờ cũng vì cẩn thận chặt chẽ, rất nhiều người muốn dựa vào y, trong số đó có không ít quan viên.

Cơ Như Tích xuất thân thanh lâu, nghe nói ngày xưa muốn chuộc thân lại bị kỹ viện làm khó dễ. Nữ tử này bề ngoài không nói gì, ngầm bỏ công bỏ sức sắp đặt ba năm. Sau này giết sạch tất cả những người người gây khó dễ không cho mình hoàn lương. Đúng là thủ đoạn cay độc, tâm tư cẩn thận! Bây giờ Cơ Như Tích kinh doanh các loại tiêu kim quật, bà ta kinh doanh rất thuận lợi, tin tức linh thông, có việc là có thể dùng quan hệ với quan viên để tác động. Bà ta có địa vị vững vàng ở tại An Đông.

"Tần trấn đốc, mấy người chúng ta đường đột đến đây chơi nên không biết sở thích của Tần trấn đốc. Mấy người chúng ta có chuẩn bị chút bạc. Hy vọng trấn đốc đại nhân vui lòng nhận cho!" Cơ Như Tích cười khanh khách nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK